Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lúc Kiều Mộng Viện thức giậy thấy mình không ngờ lại đang dựa vào đùi Trương Dương, chắc là tối qua mệt quá nên không biết đã ngủ thiếp đi lúc nào. Trương Dương ngôi khoanh chân như lão tăng nhập định, mắt nhắm lại vẫn đang ngủ say, Kiều Mộng Viện cẩn thận rời khỏi người hắn, day day các cổ đã tê rần, mình cứ vậy hồ đồ ngủ một đêm, căn bản không hề suy nghĩ tới nhân tố nguy hiểm mà một nữ tử cô thân phải đối diện, cô ta đột nhiên phát hiện mình hoàn toàn tin tưởng Trương Dương.

Kiều Mộng Viện không đánh thức Trương Dương, kéo lều rón rén chui ra, cô ta vốn cho rằng có thể nhìn thấy mặt trời mọc, nhưng sáng sớm trên núi nhiều sương mù, căn bản là không nhìn thấy cảnh vật ở đằng xa. Kiều Mộng Viện bước về phía trước mấy bước, gió núi thổi tới, rạng đông tụ lại trong sớm chốc rồi phiêu tán, diễn dịch ra một loại hiểu quả đâm nhạt khác nhau, điều này khiến cảnh vật mà Kiều Mộng Viện nhìn thấy càng hư ảo bất định, cô ta thậm chí hoài nghi mình vẫn còn ở trong mộng, cái lạnh buổi sáng thì lại vô cùng chân thực. Kiều Mộng Viện kéo chặt cái khóa jacket của Trương Dương, chiếc áo jacket này đối với cô ta mà nói thì hơi rộng, Kiều Mộng Viện hít sâu một hơi, nhớ lại mỗi một tình tiết ngày hôm qua, bất chi bất giác lộ một nụ cười hiểu ý, ít nhất thì lúc này cô ta cũng không cảm thấy phiền não nữa.

Kiều Mộng Viện bước về phía trước, đá bị sương mai thấp ướt nên rất trơn, cô ta trượt chân suýt nữa thì ngã, một cánh tay khỏe mạnh kịp thời ôm lấy eo cô ta khi cô ta sắp mất thăng bằng, chính là Trương Dương xuất hiện đúng lúc ở bên cạnh cô ta.

Kiều Mộng Viện cười cười, long lanh như nắng mai, nhưng vẫn không xóa tan được sương mù trên đỉnh núi, sương mù càng lúc càng dày. Trương Dương nói: "Quan Hải thạch là nơi rất tốt để ngắm mặt trời ló rạng khỏi biển mây, có điều cô không quen thuộc với địa hình nơi này, cẩn thận trượt chân một cái là thành thiên cổ hận đấy, bên dưới là vực sâu vạn trượng."

Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Chỉ có khi thấy nguy hiểm mới có thể cảm thấy sợ hãi."

Trương Dương gật đầu, Kiều Mộng Viện nhìn đồng hồ thì thấy đã sáu rưỡi sáng rồi, cô ta nhớ tới sáng này còn phải về công ty ký hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, liền đề nghị: "Chúng ta thu dọn một chút, lập tức xuống núi đi, mười giờ tôi phải tới công ty..."

Trương Dương nói: "Sao gấp thế?"

Đôi lông my đen của Kiều Mộng Viện rủ xuống, nói khẽ: "Tôi đã đáp ứng họ hôm nay ký hợp động chuyển nhượng cổ phần rồi."

Trương Dương nói: "Vẫn định rời khỏi Giang Thành à?"

Kiều Mộng Viện không nói gì, trong đầu nhớ lại những lời níu kéo của Trương Dương tối hôm qua.

Trương Dương nói: "Giờ sương mù dày lắm, đợi sương tan rồi về."

Kiều Mộng Viện nói khẽ: "Vẫn thấy đường mà."

Trương Dương thấy thái độ của cô ta kiên quyết như vậy, chỉ đành thu dọn lều, hai người sau khi rửa mặt trong suối núi, men theo đường núi mà đi xuống. Lúc đi qua Tử Hà quan, Trương Dương quay đầu lại nhìn một cái, cửa quan vẫn đóng chặt, xem ra lão đạo sĩ Lý Tín Nghĩa vẫn đang ngủ.

Kiều Mộng Viện nói: "Anh trông có vẻ quyến luyến không muốn đi, hay là tôi đi một mình, anh ở lại."

Trương Dương nói: "Tôi và cô phải cùng tiến cùng thoái, cô đi rồi tôi ở lại cũng chẳng còn gì vui."

Trong lòng Kiều Mộng Viện gợn sóng, câu này của Trương Dương như có ám chỉ gì đó, cô ta nói khẽ: "Bất kể là một người quan trọng như thế nào thì cũng chỉ là khách qua đường trong thế giới của người khác mà thôi."

Trương Dương nói: "Lời nói của cô sao lại có một loại thiện ý."

Kiều Mộng Viện nói: "Chắc là bị ảnh hưởng của mẹ tôi đấy, gần đây bà ấy cho tôi không ít kinh Phật, tôi đang nỗ lực làm được tới tứ đại giai không."

Trương Dương nói: "Không tức thị sắc, sắc tức thị không, tôi không thể nào là được tới tứ đại giai không."

Kiều Mộng Viện tiếp lời: "Anh đã làm được tứ đại giai sắc rồi." Ở cùng một chỗ với Trương Dương, Kiều Mộng Viện rõ ràng là vui vẻ hơn nhiều, nói đùa cũng nhiều hơn.

Trương đại quan nhân cười ha ha, nói: "Cô cùng với một phần tử nguy hiểm tứ đại giai sắc như tôi, cô nam quả nữ cùng qua một đêm dài, đảm sắc thật sự là không bình thường."

Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Anh không phải bảo tôi coi như như một cái dấu ư, cho nên tôi giống như sở nguyện của anh, con anh là một dấm chấm lửng."

Trương Dương cười khổ, nói: "Không thể nào, tôi không có địa vị đó."

Lúc Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện về tới Hối Thông thì đã là mười một giờ sáng rồi, vừa tới Giang Thành thì trời đổ mưa, tốc độ lái xe của Trương Dương thủy chung không nhanh không chậm, Kiều Mộng Viện biết hắn là cố ý, trên đường tới công ty có mấy cú điện thoại gọi tới, Kiều Mộng Viện đều không nhấc, cô ta biết rằng Hứa Gia Dũng không đạt được mục đích thì quyết sẽ không đi.

Xe pickup của lái vào trong bãi đỗ xe trước trụ sở của công ty Hối Thông, Kiều Mộng Viện đẩy cửa xe bước xuống, Trương Dương vội vàng ra theo, xòe cái áo jacket của mình ra giúp Kiều Mộng Viện che mưa.

Kiều Mộng Viện tin rằng thằng ôn này có thành phần quan tâm, nhưng khẳng định là cũng có thành phần diễn kịch, hắn có tám chín phần mười là muốn lợi dụng phương thức này để đả kích Hứa Gia Dũng.

Hứa Gia Dũng lúc này đang định ở góc phòng hội nghị nhìn ra ngoài, khi gã thấy Trương Dương đưa Kiều Mộng Viện vào, sắc mặt lập tức biến thành tím tái, Phạm Tư Kỳ lạnh lùng nhìn gã, tuy hôm nay cô ta đánh phấn rất dày, nhưng vẫn có thể thấy vết bầm tím trên mặt, trong lòng cô ta hận Hứa Gia Dũng tới cực điểm.

Kiều Mộng Viện vẫn mặc quần áo thể thao lúc ra ngoài hôm qua, đi đôi giày thể thao cùng kiểu với Trương Dương, khi hai ngươi bước vào phòng họp thì lộ ra vẻ rất hợp đôi.

Điều khiến Hứa Gia Dũng tức giận là khóe miệng Kiều Mộng Viện vẫn mang theo nụ cười hạnh phúc.

Kiều Mộng Viện gật đầu với Phạm Tư Kỳ, nói: "Xin lỗi, trên đường gặp chút chuyện cho nên tới muộn, để Phạm tiểu thư phải đợi lâu rồi."

Phạm Tư Kỳ mỉm cười, nói: "Không sao, tới được là tốt rồi!"

Ánh mắt của Kiều Mộng Viện chẳng buồn liếc Hứa Gia Dũng lấy một cái, cô ta lại nói với Phạm Tư Kỳ: "Phạm tiểu thư đợi một chút, tôi tới văn phòng một chút đã, có một số giấy tờ để ở đó."

Phạm Tư Kỳ gật đầu.

Sau khi Kiều Mộng Viện đi, Trương Dương không ngờ lại nghênh ngang ngồi xuống cạnh Hứa Gia Dũng, Hứa Gia Dũng nhìn hắn đầy oán độc: "Đây không phải là chỗ của anh!"

Trương Dương cười nói: "Tôi là trợ lý của Kiều Mộng Viện."

Hứa Gia Dũng tức giận nói: "Tôi sao không biết nhỉ?"

Trương Dương mỉm cười: "Chuyện giữa chúng tôi cần phải giải thích với anh à?" Hắn dựa sát vào Hứa Gia Dũng, ghé vào tai gã, nói: "Hôm qua tôi hình như thấy anh đứng ở ngoài khu nhà của Mộng Viện."

Hai mắt Hứa Gia Dũng phủ lên một tầng máu, gã hận không thể xé xác Trương Dương ra rồi nhai từng miếng thịt của hắn, gã nhắc nhở mình phải giữ bình tĩnh, lạnh lùng nói: "Anh nhìn nhẩm rồi."

Trương Dương nói khẽ: "Là anh, tôi không nhìn nhầm đâu, chẳng lẽ anh không cảm thấy hiếu kỳ chút nào à, không muốn biết tối qua giữa hai chúng tôi đã xảy ra chuyện gì ư?"

Hứa Gia Dũng nói: "Tôi không có hứng thú."

May mà Kiều Mộng Viện lúc này bước vào, nộ hỏa suýt nữa thì bạo phát của Hứa Gia Dũng kịp thời nén xuống được. Gã ý thức được lấy lại Hối Thông mới là điều quan trọng, Kiều Mộng Viện sớm đã không thuộc về gã, cô ta xảy ra chuyện gì, chuyện của cô ta đã không còn liên quan tới mình, Hứa Gia Dũng bi ai ý thức được rằng, trong thế giới của gã chỉ còn lại hai chữ báo thù, căn bản không thể nào dung nạp được sự tồn tại của tình cảm, lần này sau khi về Giang Thành, Hứa Gia Dũng càng lúc càng cảm thấy rõ ràng rằng,mình đối với Kiều Mộng Viện có khát vọng chưa từng có, gã phát hiện mình đã thực sự yêu Kiều Mộng Viện một cách sâu xắc, nhưng trước đây gã chưa từng nhận thực rõ ràng, cừu oán quá sâu đã che mờ hai mắt gã, gã không ngờ lại bỏ qua tình cảm một mực bồi bạn ở bên cạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc