Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Một viên cảnh sát không chịu nổi liền khích bác hắn: “Vẫn chưa xem đủ à.”

Trương Dương nói: “Các anh đúng là giỏi thật đấy, vừa nhìn đã biết chiếc nào là phim đen, chiếc nào không, đến tôi còn chưa xem nữa là.” Hắn bắt đầu cảm thấy sự việc này có phần kỳ lạ, chiếc đĩa Vân Trung Mạn Bộ có một chiếc là do người bán hàng cho nhầm, hắn không biết nên mùa về, hắn đặt trong đống đĩa kín như vậy, họ vẫn có thể tìm ra, hình như đã biết việc này từ trước vậy, chẳng lẽ họ lại biết trước thật sao?

“Đừng nói nữa, anh chuẩn bị ngồi tù đi!’

Lúc này cục trưởng công an khu Bạch Sa Loan Thắng Văn cũng bước vào cùng đồn trưởng đồn cảnh sát địa phương, sắc mặt của Loan Thắng Văn xanh lét, đồn trưởng đồn cảnh sát sợ hãi, Loan Thắng Văn thầm chửi tiểu tử Trương Dương thật là khốn nạn, cứ cách một thời gian là lại gây chuyện.

Một viên cảnh sát đã kiểm tra ra chứng cứ, tưởng rằng lần này nhất định định tội được Trương Dương, cần chiếc đĩa con heo đó đến trước mặt đồn trưởng: “Lưu sở, đã tìm thấy rồi, tổng cộng có 5 chiếc đĩa đen.”

Đồn trưởng đồn cảnh sát không ngừng đưa mắt với hắn, đáng tiếc viên cảnh sát này không thể nhận ra điều gì.

Loan Thắng Văn giơ tay cầm lấy mấy chiếc đĩa đó, gã nhìn rồi nói: “Loạn Thế Giai Nhân,đây chẳng phải là phim Mỹ sao? Còn giành được giải Oscar nữa? Tôi cũng xem rồi, có vấn đề gì không?”

Đám cảnh sát ở đó đều ngớ người, nhưng Loan cục có ý gì, họ đều hiểu cả, chắc chắn vị Loan cục này đến là để giải vây.

Lúc này đám cảnh sát mới chú ý đến sắc mặt của đồn trưởng của họ, thấy đồn trưởng mặt tái xanh tái mét, mọi người đều hiểu, hôm nay gây phiền phức rồi.

Trương Dương nói: “Loan cục, anh đến rồi à, cảnh sát của các anh phá án đều không cần lệnh à?”

Loan Thắng Văn nhìn căn phòng lộn xộn, liền chau chau mày, gã tức giận nói: “Ai bảo các anh xông vào đây thế?”

Một viên cảnh sát trả lời đầy tủi thân: “Anh ta mở cửa, chúng tôi mới vào!”

Trương Dương nói: “Tôi mời các anh vào rồi à? Tôi mời các anh vào để lật loạn hết đồ của tôi lên rồi à?’

Loan Thắng Văn nói: “Làm bừa! Lưu Chí Đường, anh quản lý cấp dưới của mình thế nào vậy?”

Đồn trưởng đồn cảnh sát Lưu Chí Đường mặt đau khổ, xem ra như sắp khóc đến nơi rồi vậy, nếu như gã biết rằng hôm nay điều tra đúng vị ông cố này, thì dù thế nào gã cũng không chọc phải cái tổ ong này. Đến tận khi Loan Thắng Văn xuất hiện, gã mới biết thân phận của Trương Dương, theo đăng ký hộ khẩu, hộ khẩu ở đây cũng không phải là Trương Dương. Mấy việc cùng một lúc xảy ra, mới gây ra chuyện lần này.

Trương đại quan thì lại tưởng rằng đây là một lần sự kiện Ô Long nữa, vừa nãy mới mua mấy chiếc đĩa phim, còn chưa kịp xem, cảnh sát đã tìm đến rồi, mặc dù người bán hàng đó biết hắn sống ở khu chung cư này, nhưng làm sao biết được địa chỉ chính xác của Trương Dương? Dù là cảnh sát có thần thông quảng đại đến mấy, nhưng ai là người gọi đám phóng viên đó đến? Thật sự trên đời không thiếu những chuyện trùng hợp, nhưng chuyện ngày hôm nay thì lại trùng hợp một cách quá đáng.

Loan Thắng Văn ngụ ý đám cảnh sát đó đi ra ngoài, mấy vị phóng viên đài truyền hình còn chạy nhanh hơn cả cảnh sát, ai cũng nhận ra sự việc có gì bất ổn, Trương đại quan nếu như bị chọc tức, thì ai ở gần người ấy sẽ đen đủi.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Loan Thắng Văn vất hết đám đĩa đen lên trên bàn, rút ra một hộp thuốc lá, châm một điếu, hút một hơi, ánh mắt nhìn về phía bàn ăn cơm, với kinh nghiệm hình sự lâu năm của gã, Loan Thắng Văn đã ngay lập tức nhận ra rằng, người ăn cơm hôm nay không chỉ có một người, nhìn thấu sự việc này, Loan Thắng Văn không khó để giải thích tại sao Trương Dương lại động thủ đánh đám cảnh sát đó, không phải là do hắn thô lỗ, càng không phải là do hắn nghiện đánh cảnh sát. Mà là hắn đã tạo điều kiện cho một người khác rời khỏi hiện trường. Với những hiểu biết của Loan Thắng Văn với Trương Dương, người vừa ăn cơm với hắn lúc vừa rồi, chắc chắn là một người phụ nữ. Nhìn thấu việc đó nhưng không thể nào nói ra, Loan Thắng Văn không những là một cảnh sát, mà còn là một quan chức đã sống và làm việc nhiều năm trên quan trường, gã và Trương Dương không ai nói gì hết, Trương Dương về đến trước bàn ăn, cầm đến hai bát rau, rồi lấy một chiếc đũa sạch, lấy chai Thanh Giang Đặc Cống đó, rót cho Loan Thắng Văn một cốc, rồi cũng rót cho mình một cốc.

Loan Thắng Văn nói: “Tôi không uống rượu!”

Trương Dương nói: “Có phải đang trong giờ làm việc đâu!”

Loan Thắng Văn không nói gì nữa, cầm cốc rượu lên nhấm một ngụm, rồi nhìn vào mấy chiếc đĩa trên bàn nói: “Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”

Trương Dương nói: “Nếu như người khác cố ý tìm ra lỗi của anh, thì thế nào cũng sẽ tìm được cơ hội, nếu tôi nói có người cố ý hãm hại tôi, thì anh liệu có tin không?”

Loan Thắng Văn nói: “Tôi không biết chuyện này.”

Trương Dương cười nói: “Tôi không nghi ngờ anh.”

Loan Thắng Văn nói: “Bên đồn cảnh sát cũng không mấy hiểu rõ về tình hình ở đây.”

Trương Dương nói: “Loan cục, anh không cảm thấy sự việc này rất kỳ lạ sao?”

Loan Thắng Văn đương nhiên hiểu được chuyện này có điều gì đó bất thường, nhưng là người lãnh đạo của đám cảnh sát này, gã không tiện thừa nhận, Loan Thắng Văn nói: “Anh cũng đừng giả vờ không biết nữa, đương yên đương lành, anh đi mua đĩa đen làm gì, giờ đây toàn tỉnh đang làm gắt gao việc truy lùng văn hóa phẩm đồi trụy, anh mua đĩa đen chính là cố ý phạm tội rồi.”

Trương Dương nói: “Được, kể cả tôi có xem ở nhà tôi, thì động chạm đến ai cơ chứ? Đám cấp dưới của anh còn chẳng có lệnh khám nhà, mà đã xông vào nhà dân rồi, còn có vương pháp hay không?”

Loan Thắng Văn nói: “Thôi, người không biết không có tội.” Sau khi nói ra câu này, gã ngay lập tức cảm thấy khó xử, rõ ràng lý lẽ không đứng về phía Trương Dương, việc này nếu như xảy ra trên người người bình thường, thì ít nhất cũng phải phạt tiền.

Trương Dương nói: “Tôi thật là chán đấy, cảnh sát các anh hành động luôn luôn có sự phối hợp của phóng viên sao? Sự việc tối nay không chỉ đơn giản là lùng sục văn hóa phẩm đồi truy đụng không, rõ ràng là đang bày trò hại tôi.”

Loan Thắng Văn cười hà hà nói: “Làm gì nghiêm trọng như vậy chứ?” Gã đặt chén rượu xuống bàn: “Trương Dương, sự việc ngày hôm nay kết thúc ở đây nhé, không cần phải để cho tất cả mọi người đều biết.”

Trương Dương cười nói: “Làm cho tất cả mọi người đều biết có lợi gì với tôi chứ? Một cán bộ nhà nước trốn ở nhà xem băng đen à? Làm vậy chẳng phải rất mất mặt sao?”

Loan Thắng Văn nói: “Vậy thì việc lớn hóa nhỏ việc nhỏ hóa không có vậy.”

Trương Dương nói: “Không nói ra ngoài cũng được, nhưng có điều việc này chẳng lẽ lại không điều tra rõ ràng sao? Loan cục, chúng ta đã quen nhau không phải một hai ngày, sự việc tối nay anh hãy điều tra rõ cho tôi, có phải là có người đang cố tình gây chuyện không?”

Loan Thắng Văn nói: “Anh yên tâm đi, những việc thế này sẽ không xảy ra nữa đâu.”

Lúc này Loan Thắng Văn đã gần như tìm ra dấu vết của chuyện này, gã không ở lại quá lâu, uống xong cốc rượu đó rồi rời khỏi chỗ ở của Trương Dương, đến dưới lầu, thấy đồn trưởng Lưu Chí Đường vẫn đứng ở đó đợi gã, mặt khổ hạnh, Loan Thắng Văn đương nhiên không thể có thái độ gì tốt với gã, kéo cửa xe ngồi vào trong, Lưu Chí Đường vội vàng vào theo, không ngớt kêu khổ: “Loan cục, tôi thật sự không biết chủ nhiệm Trương ở đây, người khác báo án, tôi lịa không thể không đến.”

Loan Thắng Văn nói: “Phóng viên đài truyền hình là thế nào? Đồn cảnh sát các anh liên hợp hành động với bên đài báo từ bao giờ thế?”

“Cái này…”

Loan Thắng Văn nói: “Người bán đĩa đó cũng là do anh sắp xếp đúng không?”

Lưu Chí Đường vội vàng lắc đầu: “Không đâu, không đâu, Loan cục, tôi có thể hứa trước huy hiệu cảnh sát của mình, tôi tuyệt đối không làm như vậy.”

Loan Thắng Văn lạnh lùng nhìn Lưu Chí Đường, làm cho gã không thể không cúi thấp đầu, Lưu Chí Đường nói lí nhí: “Loan cục…Tôi thật sự không làm chuyện này…”

Loan Thắng Văn nói: “Lần này thành phố đang làm ầm ỹ vụ quét văn hóa phẩm đồi trụy, có phải là nhiệm vụ khó khăn, anh sợ hoàn thành không nổi chỉ tiêu cho mình không? Vì vậy nên đã nghĩ ra chiêu này để câu cá?”

Lưu Chí Đường nói: “Loan cục, tôi không làm như vậy!” Đầu tên này đã lấm tấm những giọt mồ hôi.

Loan Thắng Văn nói: “Lưu Chí Đường, đừng nói với tôi tất cả những việc xảy ra trong tối hôm nay đều là một sự trùng hợp, muốn múa rìu qua mặt tôi à, anh không đủ bản lĩnh đó đâu.”

Lưu Chí Đường nói: “Loan cục, thật sự là có người báo án nên tôi mới đây.”

“Ai vậy?”

“Tôi không biết!”

“Phóng viên là do ai tìm đến?”

Lưu Chí Đường lắc đầu nói: “Tôi không biết, lúc mới bắt đầu tôi chỉ phái hai viên cảnh sát đến, kết quả đã bị anh ta đánh, vì vậy chúng tôi mới ra quân tập thể, đến khi chúng tôi đến khu chung cư này, thì đã phát hiện ra xe của đài truyền hình đến nơi rồi, tôi nghĩ có lẽ là người báo án đó đã thông báo cho họ.”

Loan Thắng Văn nói: “Anh không biết người báo án là ai sao?”

Lưu Chí Đường nói: “Lưu cục, tôi thề, tôi không biết!”

Loan Thắng Văn nói: “Tôi tin anh một lần này, chút nữa anh đưa người bán đĩa đó đến phân cục, tôi muốn xem xem ai là người gây ra trò này.”

Sắc mặt của Lưu Chí Đường càng trở nên khó coi, gã cắn cắn môi, rồi cuối cùng thất vọng nói: “Kỳ Phong…”

Loan Thắng Văn nhăn nhăn mặt, gã chầm chậm gật đầu rồi nói: “Rất hay, sự việc ngày hôm nay anh biết nên làm thế nào rồi đấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc