Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Mã Ích Dân nói:" Bí thư Đỗ, trong điểm này tôi không có cùng ý kiến!"

Đỗ Thiên Dã đoán chắc rằng sẽ có người nhảy ra phản đối, ông mỉm cười nói: "Có ý kiến cứ nói ra, mọi người cùng nhau nghiên cứu một chút!"

Mã Ích Dân nói: "Tôi cho rằng bây giờ đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử còn hơi sớm, tôi nói rõ, không phải là tôi có ý kiến cá nhân gì về Trương Dương, mà chuyện này rất không thỏa đáng. Trương Dương đúng là làm ra không ít thành tích công tác, hất là trong phương diện xây dựng sân bay đã làm ra công lao rất lớn. Đối với chúng ta mà nói, hắn cũng quá trẻ tuổi, trên người còn có nhiều chổ chưa ổn định được, tôi lấy Kim Toa mà nói, khẳng định có người sẽ nói chúng ta là quan báo tư thù, nên mọi người cần phải suy nghĩ một chút, thân là một cán bộ quốc ia, dùng phương thức công tác dã man như vậy, sẽ mang đến ảnh hưởng gì cho xã hội? Dân chúng sẽ nhìn hình tượng chính phủ của chúng ta thế nào? Huống chi loại chuyện như Kim Toa không phải là lần đầu tiên xảy ra, một cán bộ trẻ tuổi như thế, cho dù hắn có năng lực, nếu như không có rèn luyện về tính ổn trọng và ngạo khí, thì sẽ làm cho hắn càng đi càng sai đường, đặt hắn vào vị trí cao quá sớm, chỉ làm cho hắn càng thêm tự cao tự đại"

Bộ trưởng tổ chức Từ Bưu nói: "Cán bộ chúng ta làm việc nên thưởng phạt phân minh, Trương Dương có thành tích công tác tốt hẳn là phải nên thưởng cho hắn"

Mã Ích Dân nói: "Thành tích công tác cũng không chỉ có một người, tổng chỉ huy sân bay mới là bí thư Đỗ, phó chỉ huy là chủ nhiệm Triệu, Trương Dương chỉ là chỉ huy hiện trường, nói đến thành tích, hắn cũng không phải là lớn nhất. Một lần nữa tôi phải nói rõ, tôi không phải là phản đối hắn, cũng không phải là nhằm vào hắn, mà là cho rằng, chúng ta chọn lựa và đề bạt cán bộ hẳn là nên có tiêu chuẩn, cho dù là chuẩn bị đề bạt hắn, thì cũng cần phải thẩm tra tổng hợp lại quá trình"

Tả Viên Triêu gật đầu nói: "Đồng chí Ích Dân nói rất có đạo lý, Trương Dương quả thật có năng lực, nhưng cái này không đủ trở thành một lý do đề bạt cho hắn, một cán bộ không chỉ có năng lực nghiệp vụ mạnh, mà còn phải tổng hợp các tố chất lại, tôi thấy Trương Dương còn thiếu sót một ít" Tả Viên Triêu phản đối chuyện đề bạt Trương Dương quá sớm cũng có nguyên nhân rất đơn giản, gã sợ Đỗ Thiên Dã thông qua Trương Dương sẽ đoạt lấy quyền lợi quan trọng của gã.

Phó thị trưởng Viên Thành Tích nói: "Tôi không phản đối đề bạt Trương Dương, nhưng mà tôi thấy rằng chúng ta cần phải suy nghĩ đến cảm thụ của các đồng chí khác, hai mươi hai tuổi đã là cán bộ cấp phó xử, trong toàn quốc cũng không thấy nhiều, đặc biệt đề bạt không phải là không thể, ch3 là không thể đặc biệt rồi lại đặc biệt. Cho dù có tác dụng cổ vũ cho hắn, nhưng còn các đồng chí khác thì sao? Chúng ta hẳn là có thể thấy được trong thể chế Giang thành còn có rất nhiều đồng chí yên lặng cực khổ làm việc. Có người cực khổ cả đời, nỗ lực cả đời còn chưa đạt đến cấp chính xử, bọn họ mà biết được chuyện này trong lòng có bi quan hay không, có tiêu cực hay không?"

Đỗ Thiên Dã tuy rằng đã dự liệu là có người phản đối rồi, nhưng không ngờ lại nhiều người nhảy ra phản đối như vậy, ông cũng rõ ràng, đám người này phản đối không phải là vì Trương Dương, mà là thông qua chuyện này để phản đối mình, Đỗ Thiên Dã nhìn về hướng Vinh Bằng Phi một chút.

Vinh Bằng Phi biết bí thư Đỗ muốn mình ủng hộ, gã cười nói: "Tôi cho rằng mọi người đều nói có đạo lý cả, thưởng phạt phân minh là cần thiết, Trương Dương có thành tích công tác, hẳn là nên thưởng cho hắn, chỉ là thành phố nên bận tâm đến cảm thụ của các đồng chí khác, dừng để cho các đồng chí khác nghĩ rằng chúng ta đặc biệt chiếu cố cho Trương Dương!"

Đỗ Thiên Dã nhíu nhíu mày, Vinh Bằng Phi lúc này lại tự nhiên câu nệ, không cho ông sự ủng hộ mong muốn.

Vinh Bằng Phi cũng có suy nghĩ riêng của mình, gã cho rằng bây giờ không phải là lúc để đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử, Trương Dương vừa mới đập Kim Toa xong, chuyện này vô luận là trong Giang thành hay là trong tỉnh đều có ảnh hưởng quá lớn, Đỗ Thiên Dã đề bạt hắn lên, nói rõ là muốn chống đối với sở trưởng Vương Bá Hành mà, cái này sẽ tạo thành bất lợi cho công tác về sau của Đỗ Thiên Dã.

Chủ nhiệm nhân đại Triệu Dương Lâm nói: "Thưởng phạt phân minh là đúng, Trương Dương làm ra thành tích công tác, có thể lo lắng đến việc khen thưởng một chút, năng nắm hắn được chọn làm một trong mười đại biểu thanh niên ưu tú của Giang thành, một trong mười thanh niên ưu tú của Bình Hải, năm nay chúng ta lại chọn hắn đại biểu cho Giang thành đi làm thanh niên ưu tú" Triệu Dương Lâm năm ngoái vì chuyệ ncủa con rể nên trong vấn đề thanh niên ưu tú đã đấu một trận với Trương Dương rồi, năm nay con rể đảm nhiệm thị trưởng thành phố Phong Trạch, tâm tình cũng thay đổi, cũng vứt bỏ thù cũ với Trương Dương, hợp tác rất là khoái trá.

Tả Viên Triêu nhìn Triệu Dương Lâm bằng cặp mắt đầy hèn mọn, cho rằng lão già này đã ích kỷ đến cực điểm rồi, chỉ lo lắng cho lợi ích chính trị của mình, dọn sẵn con đường chính trị cho con rể của mình, thiếu đi lập trường và nguyên tắc, nói như vậy giống như là giúp cho Trương Dương có thể đi tiếp trên con đường chính trị rồi, nếu như mà Trương Dương được chọn làm một trong mười thanh niên ưu tú của năm nay, thì có thể nghĩ, cho dù năm nay không được lên cấp chính xử, thì sang này chuyện này cũng đã trở thành chắc như đinh đóng cột rồi.

Thường vụ phó thị trưởng Lý Trường Vũ nói: "Tôi có một đề nghị! Căn cứ theo biểu hiện của Trương Dương, có thể suy nghĩ đề bạt hắn lên làm thường ủy của thành phố Phong Trạch!" Lý Trường Vũ vừa nói xong, bên Triệu Dương Lâm cũng lên tiếng: "Tôi thấy không sai, công trình sân bay quan trọng như vậy, làm chỉ huy hiện trường của công trình sân bay, Trương Dương hẳn là nên được làm thường ủy của thành phố Phong Trạch" Ông đang suy nghĩ cho tương lai sau này của con rể Tôn Đông Cường, bỏ ngắn lo dài, nếu như Trương Dương tiến vào trong các thường ủy của thành phố Phong Trạch, thì Tôn Đông Cường trong chính trị sẽ có được quyền lợi riêng của mình, sự tiến vào của Trương Dương chính là tăng thêm quyền nói chuyện của gã, cải biến cục diện độc tài của một mình Thẩm Khánh Hoa ngày trước.

Lần tranh luận này trên cơ bản đã xác định hai sự kiện: Một là Trương Dương sẽ trở thành một trong mười thanh niên ưu tú, còn có thể đại biểu cho Giang thành đi ra ngoài, hai là thằng nhãi này sẽ trở thành thường vụ của thành phố Phong Trạch. Nếu như cái đầu tiên chỉ là cung cấp một chút thành phần chính trị mà nói, thì cái sau đó là cho quyền lợi thật sự, còn có nhiều chổ thực dụng hơn cấp chính xử nhiều. Cái này đại biểu rằng ngày sau Trương Dương sẽ có quyền nói chuyện nhiều hơn tại Phong Trạch, thật sự tiến nhập vào trong tầng lớp lãnh đạo tối cao của Phong Trạch, còn có một ý nghĩa quan trọng hơn là, ngày độc tài của một mình Thẩm Khánh Hoa cũng đã chấm dứt

Sau khi hội nghị kết thúc, Đỗ Thiên Dã đã gọi Vinh Bằng Phi vào trong phòng làm việc của mình, ông có chút không hiểu vì sao Vinh Bằng Phi lại ba phải ngay trong hội nghị khi nãy.

Vinh Bằng Phi đương nhiên biết được nghi vấn trong lòng của Đỗ Thiên Dã, gã cười nói: "Bí thư Đỗ, tôi thấy rằng bây giờ đề bạt Trương Dương lên cấp chính xử còn hơi sớm!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Nói tiếp đi!"

Vinh Bằng Phi nói: "Chuyện Kim Toa tuy rằng đã là quá khứ, nhưng mà cơn tức của sở trưởng Vương vẫn chưa tiêu tan, gần đây tôi mới đi họp trong tỉnh về, lúc nhìn thấy ông ta, thái độ của ông ta đối với tôi rất lãnh đạm, rõ ràng là còn ghi hận chuyện này!"

Bình luận

Truyện đang đọc