Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đỗ Thiên Dã nghiêng người, phía trước chính là hồ Kim Thủy, Văn Linh đi qua người gã, gió nhẹ thổi mùi thơm của cô ta tỏa ra, khiến Đỗ Thiên Dã bỗng nhiên sinh ra ảo giác như thời gian quay trở lại.

Bọn họ một trước một sau đi tới hồ Kim Thủy, hai bên đường nở đầy hoa cúc, cây phong ở khắp nơi đã đỏ rực, màu đỏ và màu xanh biếc cùng nhau diễn dịch ra sắc thái cuối thu, đây là một mùa mà sự bình tĩnh và cuồng nhiệt đan xen lẫn nhau.

Tình yêu của bọn họ đã qua cái thời cuồng nhiệt, hiện giờ đã quay về trầm tịch, Đỗ Thiên Dã cho rằng mình đã không còn tin vào ái tình nữa, người mà gã từng yêu lại làm thương tổn tới gã nặng nhất, cho dù sau khi biết được tin tức Văn Linh đã tỉnh, Đỗ Thiên Dã cũng cho rằng, bọn họ kiếp này sẽ không có cơ hội nữa, nhưng hắn cũng không ngờ Văn Linh lại chủ động tới tìm gã.

Đứng bên hồ, tóc Văn Linh bị gió thổi bay tung, mềm mại giống như gấm vóc màu đen, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm về mặt hồ ở đằng xa: "Xin lỗi!"

Khóe môi Đỗ Thiên Dã giật giật, Văn Linh đúng là nên nói xin lỗi với gã, nhưng hiện tại mới nói thì cũng chẳng được gì, cha đã mất, không bao giờ nữa quay trở về nữa, có một số việc đã sai rồi thì vĩnh viễn sẽ không thể bồi thường.

Văn Linh nói: "Lần này sau khi tỉnh lại, tôi bỗng nhiên nhớ lại tất cả những gì trước đây giữa chúng ta, tôi thật sự rất xin lỗi, trên thể giới này không có ai có thể đối với tôi tốt như anh, mà tôi lại..."

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Văn tiểu thư, chuyện của quá khứ đã qua rồi, tôi không muốn nhắc tới nữa."

Văn Linh cắn đôi môi mỏng, sắc mặt tái nhợt của cô ta sắc mặt tái nhợt tới đáng sợ. Cô ta cảm giác thân thể của mình như dang bị hai... linh hồn khác nhau tranh đoạt, chỉ có bản thân cô ta hiểu rõ, trong lòng mình yêu Đỗ Thiên Dã như thế nào, chờ đợi mười năm như một ngày, nhưng chỉ đổi lại được sự bạc tình của cô ta, bất kỳ ai cũng không thể thừa nhận được sự tàn khốc và đả kích đó, hai mắt Văn Linh đã ươn ướt, lấp lánh vẻ áy náy: "Thiên Dã, tôi xin thề, lần trước khi tôi tỉnh lại căn bản không biết mình đang làm gì cả, tôi không nhớ được bất kỳ chuyện nào giữa chúng ta, tôi quên cả người nhà, quên tất cả của quá khứ, thậm chí..."

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi tin, nhưng tất cả đã xảy ra rồi, chúng ta không ai thay đổi được sự thật đã xảy ra." Nội tâm của gã đau đớn giống như bị dao cắt: "Văn tiểu thư, tôi cảm thấy vui mừng vì cô đã tỉnh, nhưng, giữa chúng ta đã không cần xin lỗi, một tiếng xin lỗi không thay đổi được chuyện gì, tôi cũng đã quên rồi, triệt để quên rồi, tôi sẽ không cố sức tha thứ cho bất kỳ ai, mà tôi cũng không hận bất kỳ ai, đối với tất cả những gì trong quá khứ, tôi cũng sẽ không hối hận." Đỗ Thiên Dã hít sâu một hơi rồi nói: "Mỗi người đều có cuộc sống của mình, cô nói xem có đúng không?"

Văn Linh nói: "Thiên Dã, anh vì sao không thể cho tôi một cơ hội? Tôi sẽ dùng cả đời còn lại của tôi để bù đắp những tội nghiệt mà tôi đã phạm phải."

Đỗ Thiên Dã nói: "Văn tiểu thư, có một số việc vĩnh viễn không thể bồi thường được." Nói xong câu đó, gã xoay người bước về phía xa.

Văn Linh nhìn bóng dáng của hắn, ánh mắt cực kỳ bi thương cực kỳ bi thương dần dần biến thành một loại lạnh lùng và oán độc, cô ta lạnh lùng nói: "Anh đang nói dối, trên đời này không chuyện gì là không thể bồi thường, anh nói như vậy là vì anh đã thay đổi, anh đã yêu người khác, anh đã yêu nữ nhân đó!"

Đỗ Thiên Dã nhíu mày, hắn dừng bước, nghiêm nghị nói: "Văn tiểu thư, chuyện giữa tôi và cô không liên quan tới bất kỳ ai cả!"

Văn Linh cười điên cuồng, ánh mắt của cô ta toát ra sát khí vô hạn: "Nói dễ nghe nhỉ, anh đang lời tôi, Đỗ Thiên Dã, anh cô phụ tôi!"

Đỗ Thiên Dã xoay người lại, có chút kinh ngạc nhìn kinh ngạc nhìn Văn Linh sắc mặt đang điên cuồng.

Văn Linh nói: "Anh là hy vọng duy nhất của tôi trên đời này, anh đã hủy tôi rồi!"

Đỗ Thiên Dã không nói gì, trong ánh mắt phủ lên vẻ thương nhớ và đồng tình, gã không biết Văn Linh vì sao lại trở thành như vậy, biến thành cực đoan đến thế.

Văn Linh nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi thề, tôi muốn anh phải trả giá, thứ mà tôi không đoạt được thì không ai có thể có được."

Lời nói của cô ta khiến Đỗ Thiên Dã rùng mình sợ hãi, càng làm cho Đỗ Thiên Dã kinh hãi hơn là Văn Linh nói xong những lời này, cây phong ở bên cạnh cô ta không ngờ lại đứt đôi ở giữa.

Trương Dương nhận được điện thoại của La Tuệ Ninh khi đang ân ái với Thường Hải Tâm. Thường Hải Tâm dưới sự mè nheo của Trương Dương quả nhiên không đi làm, mà về chỗ ở của hắn. Cả buổi chiều đều lăn lộn trên giường, cú điện thoại này giúp Thường Hải Tâm có được một chút thời gian để thở, cô ta mệt mỏi dựa vào người Trương Dương, Trương Dương cầm điện thoại, ra hiệu cho Thường Hải Tâm im lặng rồi cung kính nói: "Mẹ nuôi!Có chỉ thị gì vậy?"

La Tuệ Ninh nói: "Trương Dương, con có gặp Văn Linh hay không?"

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Chị Linh á? Không!"

La Tuệ Ninh thở dài nói: "Nó đột nhiên đi rồi, chỉ nói muốn tới Bình Hải, mẹ lo nó đi tìm Đỗ Thiên Dã, nhưng mẹ lại không tiện liên hệ với Đỗ Thiên Dã. Trương Dương, biểu hiện gần đây của Văn Linh có chút kỳ quái, mẹ rất lo cho nó." Trên thực tế Văn Linh lần này sau khi tỉnh lại, biểu hiện vẫn luôn khá là kỳ quái, La Tuệ Ninh thân là mẹ đương nhiên nhìn ra được, có điều đối với chuyện của con gái bà ta cũng không tiện hỏi quá nhiều.

Trương Dương nói: "Đỗ Thiên Dã hiện tại đang ở Đông Giang, con không nghe anh ta nhắc tới chuyện của chị Linh, chắc là bọn họ vẫn còn chưa gặp mặt đâu!" Trương Dương nhớ lại một chút, Đỗ Thiên Dã không hề biểu hiện ra bất kỳ điều bất kỳ nào.

La Tuệ Ninh nói: "Tóm lại, con giúp mẹ lưu ý một chút, đừng để xảy ra chuyện gì nhé."

Trương Dương lại an ủi La Tuệ Ninh vài câu, mới gác máy. Hắn không có hứng thú gì với Văn Linh, trên thực tế hắn đối với Văn Linh có loại cảm giác kính nhi viễn chi, luôn thấy cô chị gái nên cả người trên dưới lộ ra một loại quỷ dị nói không nên lời, cô ta không tìm mình gây phiền toái đã phải cám ơn trời đất rồi, mình cũng không muốn chủ động đi trêu chọc cô ta.

Thường Hải Tâm dựa vào lòng Trương Dương, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào môi hắn: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Dương kể lại một lượt, cảm thán nói: "Thực không hy vọng lão Đỗ dây dưa với cô ta nữa." Đang nói thì Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại tới, ngữ khí của Đỗ Thiên Dã có chút do dự, gã hẹn Trương Dương lập tức gặp mặt, cũng không chịu nói là có chuyện, chỉ nói là có việc gấp.

Bởi vì trước đó đã có cú điện thoại của La Tuệ Ninh, Trương Dương tất nhiên là thận trọng hơn, hắn gác máy rồi ngồi dậy, nói với Thường Hải Tâm: "Anh phải đi ra ngoài một chuyến, lát nữa em nói một tiếng với bí thư Tần, bữa tối nay anh không đi được!"

Thường Hải Tâm gật đầu, quấn chăn từ trên giường đi xuống, nhận thấy ánh mắt của Trương Dương vẫn đang nhìn chằm chằm vào hai chân mình, có chút ngượng ngùng nói: "Em đi tắm, trên người toàn là mùi của anh!"

Trương Dương bật cười, hắn thay quần áo rồi ra khỏi cửa, Đỗ Thiên Dã tìm hắn rất gấp, hắn không có thời gian tắm uyên ương với Thường Hải Tâm.

Khi Trương Dương tới khách sạn Tuệ Nguyên, Đỗ Thiên Dã đang đứng ở trạm điện thoại công cộng bên ngoài khách sạn chờ hắn, nhìn thấy xe jeep của Trương Dương tới, Đỗ Thiên Dã mở cửa xe ngồi vào, câu nói đầu tiên là: "Vừa rồi Văn Linh tới!"

Trương Dương nhíu mày, không ngờ cô ta thật sự tới Đông Giang, hắn nói khẽ: "Vừa rồi mẹ nuôi gọi điện thoại tới, nói cho tôi biết cô ta tới Bình Hải, tìm anh rồi à?"

Đỗ Thiên Dã gật đầu, gã lộ ra vẻ khẩn trương: "Cô ta hình như nhớ ra hết chuyện trước kia rồi!"

Trương Dương nói: "Vậy thì sao?"

Đỗ Thiên Dã cắn cắn môi: "Cậu đi theo tôi!" Gã dẫn Trương Dương tới địa điểm vừa rồi gã và Văn Linh nói chuyện, Trương Dương liếc một cái là nhìn thấy cây phong bị gãy từ giữa. Nhìn phần bị gãy, Trương Dương thầm hít một hơi lạnh, một chưởng này hiển nhiên là Văn Linh đánh ra, hắn nhìn nhìn Đỗ Thiên Dã, nói khẽ: "Anh không sao chứ?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Tôi không sao, tôi chỉ là lo cô ta... Cô ta sẽ gây bất lợi đối với Tô Viện Viện."

Trương Dương có chút kinh ngạc nói: "Chuyện này có liên quan gì tới Tô Viện Viện?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi cũng không hiểu lắm, tôi đưa Tô Viện Viện về, cô ta một mực theo sau chúng tôi, vừa rồi cô ta nói với tôi một số câu rất kỳ quái, trước tiên là xin lỗi tôi, sau đó lại nói tôi phụ bạc cô ta, cô ta cho rằng sự thay đổi của tôi là vì Tô Viện Viện, còn nói..."

Trong lòng Trương Dương xuống, Văn Linh hỉ nộ vô thường hỉ nộ vô thường, nói ra những lời này cũng không có gì là kỳ quái, hắn nói khẽ: "Cô ta còn nói gì nữa không?"

"Cô ta nói, thứ mà cô ta không có được thì bất kỳ ai cũng sẽ không có được."

Trương Dương lúc này lo lắng thật sự rồi, hắn nhìn nhìn xung quanh: "Văn Linh đâu?"

Đỗ Thiên Dã lắc đầu: "Nói xong cô ta đi rồi, tôi lo cô ta sẽ gây bất lợi đối với Tô Viện Viện, cho nên vừa rồi đã gọi điện thoại cho Tô Viện Viện, may mà cô ta không sao."

Trương Dương nói: "Anh có nhắc cô ta không?"

Đỗ Thiên Dã lại lắc đầu nói: "Loại chuyện này tôi cũng không biết nên mở miệng như thế nào."

Trương Dương nói: "Tôi đi tìm cô ta, tinh thần của Văn Linh rất không ổn định, cô ta chuyện gì cũng đều có thể làm ra được!"

Đỗ Thiên Dã nghe Trương Dương nói nghiêm trọng như vậy, cũng cảm thấy chuyện này không phải là nhỏ, gã quyết định cùng Trương Dương đi tìm Tô Viện Viện.

Khiến bọn họ cảm thấy bất an là, Tô Viện Viện không ngờ không ở đơn vị.

Đỗ Thiên Dã cảm thấy có chút ngạc nhiên, vừa rồi gã gọi điện thoại tới, Tô Viện Viện vẫn còn ở đây, trước sau chỉ mới nửa giờ, sao lại không biết đi đâu rồi?

Bình luận

Truyện đang đọc