Điền Khánh Long cả tiếng nói: “Có những kẻ ngông cuồng như thế sao? Ngươi gọi ngay cho cảnh sát khu vực đó! Những chuyện như thế này, người cảnh sát puôn phải có trách nhiệm bảo vệ an toàn cho nhân dân!”
Trương Dương cười nhạt một tiếng nói: “Cảnh sát nhân dân cũng có ở đây rồi, bất quá khi họ đến thì cả đám kia đã chạy mất. Không những thế, chúng ta bây giờ lại còn trở thành kẻ có mang theo vũ khí, cảnh sát đang định đòi bắt khảo ta!”
Hồ Chi Cương nghe đến đó thiếu chút nữa thì ngất, trên trán đầy mồ hôi lạnh, con mẹ nó, cái thằng nhãi kia vừa rồi sao không nói là hắn biết Điền Khánh Long
“Kẻ nào lớn gan như vậy? Coi trời bằng vung sao? Đưa điện thoại cho hắn!” Điền Khánh Long phát hỏa.
Trương Dương đưa điện thoại về phía Hồ Chí Cương, to giọng: “Đồng chí mập, Điện thoại trực tiếp của Điền cục mà ngươi cũng không tiếp sao?” Tiểu tử này đúng là mồm phun ra không được cái thứ gì tốt đẹp.
Hồ Chí Cương trong lòng thầm chửi bát đại tổ tông nhà Trương Dương một trận, nhưng thực sự là cuộc điện thoại này thế nào hắn cũng không dám không tiếp, vội vàng tiến tới nghe máy: “Dạ!” Thanh âm có chút ru run, không biết là vì sợ hãi hay là vì kích động.
Điền Khánh Long đầu bên kia lớn giọng rống lên: “Xảy ra chuyện gì? Ngươi hiểu thế nào là công bình pháp luật không? Làm bất cứ chuyện gì cũng đừng có làm nhơ nhuốc bộ cảnh phục mặc trên người? Hay là ngươi không muốn mặc? Có phải muốn hay không?” Điền Khánh Long thực sự là cực kì nổi giận vì cái tên đui mù này không biết trời cao đất dày gì.
Hồ Chí Cương từ giọng nói đã xác nhận chính xác thân phân Điền Khánh Long, hắn kinh sợ thanh minh:
“Điền cục! Điền cục! Xin cho ta được giải thích, việc là như thế này…”
“Thế nào? Ngươi chỉ cần chấp pháp công minh thì ai có thể nói gì được ngươi? Ngươi không cần phải giải thích cho ta, hãy giải thích cho dân chúng, cho lương tâm ngươi đi!”
“Điền cục, bọn họ đánh nhi tử của Phương Văn năm!” Hồ Chí Cương rốt cuộc cũng tìm được cơ hội để nói.
Điền Khánh Long nghe vậy nao nao, bây giờ hắn mới ý thức được Trương Dương rước lấy cái phiền phức gì, quan hệ của hắn và Phương Văn Nam vốn rất không sai, trong đầu xoay chuyển một hồi, thầm mắng Trương Dương một câu, cái thằng nhãi chết tiệt này suýt thì khiến cho mình hồ đồ. Bất quá chuyện này ngẫm lại, cả hai bên giao tình với mình đều rất khá, tốt nhất là nên tìm cách hòa giải, hắn thấp giọng nói: “Người thế nào?”
Hồ Chí Cương vội đáp: “Phương giám đốc nói có thể cấu thành tội hành hung! Gãy xương mũi, dập xương gò má, bất quá chấn thương hẳn là không nặng quá!”
Điền Khánh Long nghe thế có chút giận, bình thường hắn ghét nhất là người khác can thiệp vài chuyện cảnh sát phá án, Phương Văn Đông nghĩ cái gì không biết? Hắn dựa vào cái gì nói có thể cấu thành tội hành hung? Điền Khánh Long căn dặn: “Trước hết đưa bọn họ về trụ sở, ngươi đưa điện thoại cho Trương Dương!”
Hồ Chí Cương rốt cuộc cũng nhẹ nhõm đưa điện thoại cho Trương Dương. Điền Khánh Long nói: “Trương Dương, trước hết ngươi cứ theo họ về trụ sở, chuyện này ta sẽ xử lý!” Nghe Điền Khánh Long nói như vậy, trong lòng cũng hiểu, nói một tiếng cảm tạ với Điền Khánh Long sau đó mới cúp máy.
Hồ Chí Cương bảo thủ hạ đưa bốn người lên xe về đồn, đương nhiên hắn sẽ không ngu xuẩn mà đòi khảo mấy người Trương Dương nữa.
Đám người vừa mới đi ra cửa khách sạn, đã thấy một chiếc Mercedes-Benz mang bi*n đ*ng Giang chạy tới. Trương Dương lập tức phát giác ra, không biết Cố Giai Đồng chạy tới đây làm gì?
Ngay khi Trương Dương đang nghĩ đông nghĩ tây thì Cố Minh Kiện bước ra. Hắn cũng thật không ngờ lại gặp Trương Dương ở đây, kinh hỷ nói: “Trương Dương!” Nhưng lập tức lưu ý thấy bên cạnh Trương Dương là vài tên cảnh sát vũ trang, lập tức ý thức được tiểu tử kia lại gây cái phiền phức gì rồi
Trương Dương hướng Hồ Chí Cương cười nói: “Ta nói với người bạn thân mấy câu! Sẽ không chạy mất đâu!” Đã biết Trương Dương có quan hệ với Điền Khánh Long, hơn nữa cũng lý giải sơ bộ tình huống là Trương Dương không có tham dự ẩu đạ Phương Hải Đào, cho nên Hồ Chí Cương cũng khách khí gật đầu: “Mau nên a! Nhanh chóng giải quyết cho xong chuyện!”
Trương Dương hướng Cố Minh Kiện nói: “Ta nói Minh Kiện nhà ngươi thế nào tới Giang Thành lại không nói cho ta một tiếng?” Cố Minh Kiện cười đáp: “Ngươi tưởng ngươi còn ở Bắc Kinh, ai dè lại gặp ngươi ở đây?” Hắn liếc mắt nhìn mấy người cảnh sát hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”
Trương Dương thuật lại sơ bộ cho hắn một lượt, Cố Minh Kiện nghe xong không khỏi bật cười ha ha. Hôm nay Minh Kiện tới đây là khảo sát đầu tư một hạng mục đầu tư tại Giang Thành, kỳ thực là ở Đông Giang bị hai cô gái quấy rầy quá, không chịu được, phải kiếm cớ chạy trốn tới đây tìm thanh tĩnh. Hắn bây giờ là tới nhà khách tỉnh ủy dự tiệc chiêu đãi do Tả Viên Triệu mời, bất quá hắn cũng không có lựa chọn ở lại nhà khách tỉnh ủy mà ở khách sạn Đế Hào Thịnh Thế - một khách sạn có tiếng tăm ở Giang Thành. Hắn chủ động hướng Trương Dương nói:
“Có cần ta gọi cho Tả phó thị trưởng một cuộc điện thoại hay không?” Trương Dương lắc đầu, hắn cũng không cần phải nhận món nhân tình này của Cố Minh Kiện, không đơn giản bởi chuyện này hắn có thể ứng phó được mà còn bởi đây là Giang Thành, là nơi hắn là chủ nhà. Càng huống chi hắn đối với chuyện của Tả Hiểu Tình mà hết sức bài xích đối với người nhà nàng, vị phó thị trưởng Tả Viên Triêu kia có liên quan tới cũng không khác. Trương Dương cười nói: “Cảm ơn, nếu như ngươi không vội rời đo, ngày mai ta tới đón ngươi.”
Cố Minh Kiện cười nói: “Ngày mai ta còn có công việc khảo sát hoàn cảnh đầu tư ở đây.” Nhìn dáng vẻ của thằng nhãi này Trương Dương cảm thấy câu nói kẻ sĩ không gặp ba ngãy cũng đã khác rất có lý. Người khác có thể không rõ Cố Minh Kiện, nhưng Trương Dương thì không thể không rõ hắn như thế nào, hắn cái gì cũng không biết trừ việc ăn chơi trác táng. Cố Duẫn Tri không vui nhất cũng chính là vì đứa con trai này, cũng may là lão vẫn còn có Cố Giai Đồng là một niềm an ủi nho nhỏ.
Cố Minh Kiện có chút đắc ý nói: “Nói cho ngươi biết một bí mật, thời gian tới, rất có thể Tả Viên Triệu sẽ được lên làm thị trưởng đó!”
Nghe Cố Minh Kiện nói vậy, Trương Dương không khỏi ngẩn ra, tin tức này thực sự là chấn động, gần đây chính đàn Giang Thành chìm trong một cơn sóng giữ khiến cho nhiều kẻ khốn đốn. Tới cả thị trưởng Lê Quốc Chính cũng giả hồ đồ mắc bệnh trốn biệt ở nhà, nghĩ không ra kẻ thu lợi cuối cùng lại là Tả Viên Triệu. Tại vị ghế phó thị trưởng còn có Lý Trường Vũ, nhưng Lý Trường Vũ tới giờ phút này vẫn chưa có được giải trừ song quy. Mà tin tức Cố Minh Kiện thu được hẳn là có liên quan tới lão gia tử nhà hắn, nếu như thế thì độ tin cậy của tin tức này là không cần phải bàn cãi.
Cố Minh Kiện nói: “Ta và hắn quan hệ rất tốt, muốn tại Giang Thành đầu tư kiếm một chút sinh ý.” Trương Dương cười to: “Ngươi và hắn quan hệ tốt thế, có khi bảo hắn đưa cái Đế Hào Thịnh Thế này cho mà kinh doanh, nhất định lời to!”
Hắn nguyên bản là chỉ vô tâm mà nói một câu mà khiến cho hai mắt Cố Minh Kiện sáng ngời. Hắn bước chân vào Đế Hào Thịnh Thế, thấy sinh ý ở đây trong lòng không khỏi có chút ước ao. Nghe Trương Dương nói thế, không khỏi có chút động tâm.