Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Vẫn như lần trước, lần này từ sáng sớm tinh mơ Trương Dương cũng bị Hải Lan đuổi ra khỏi nhà. Trương đại quan nhân tinh thần hưng phấn mặc vào chiếc áo khoác giả da cá sấu, mà lần trước Hải Lan lên Giang Thành chơi mua cái túi xách hàng hiệu bằng da cá xấu, tiện thể mua luôn cho hắn. Mới sáng sớm mà đã thấy một tiểu tử từ trong tiểu khu đi ra, bảo vệ liền chặn hỏi, nói hắn giống như kẻ trộm, đòi tra xét.

Sau một hồi bị tra xét, Trương Dương cuối cùng cũng được thả đi. Vừa mới bước chân ra khỏi tiểu khu đã thấy điện thoại kêu, giở điện thoại ra coi tin nhắn, hắn không khỏi giật mình: “Tiểu tử, ngươi chết chắc rồi!”

Trương đại quan nhân có chút chột dạ, theo thói quen nhìn về phía sau một chút, không thấy ai đằng sau liền nhìn ngó xung quanh có người không. Trời vẫn còn sớm, trên đường ngoài mình hắn ra thì chẳng còn ma nào nữa, thế thì ai vừa nhắn tin vậy? Trương Dương liền chui vào một bốt điện thoại công cộng gần đó, gọi điện cho Hải Lan hỏi nàng ta có phải vừa rồi nàng có hay không nhắn tin cho mình. Hải Lan nói không phải là nàng. Trương Dương liền nhớ ngay ra Tả Hiểu Tình, không nhẽ là nàng ta sao? Hắn lại tiếp tục gọi một cuộc nữa cho Tả Hiểu Tình, vừa biết là Trương Dương gọi tới, Tả Hiểu Tình mừng rỡ hô to: “Trương Dương, ngươi tới Xuân Dương rồi à?”

Trương Dương từ ngữ điệu của Tả Hiểu Tình liền biết chắc chắn cái tin nhắn kia không phải là của nàng gửi tới. Lúc này hắn mới yên tâm, cười đùa nói là hắn lên huyện Xuân Dương xử lý vài vụ việc cho xã nhà, sáng nay cũng vừa mới hoàn thành nhiệm vụ.

Tả Hiểu Tình liền nói: “Anh họ ta mới từ Giang Thành trở về, buổi trưa còn phải cùng nhau ăn cơm. Nếu buổi tối ngươi không bận gì, ta mời ngươi tới Vị Cư quán, thế nào?”

Trương Dương cũng cảm thấy bực mình thay cho cô nàng Tả Hiểu Tình này. Thế nào ông anh họ kia lại về đúng lúc như vậy chứ? Hắn liền trêu đùa nhắc nhở Tả Hiểu Tình, nói: “Ta cũng thật lòng nhắc nhở ngươi đó. Hiện giờ luật hôn nhân quy định, họ hàng gần nhau không được lấy nhau. Ngươi nói cho cái ông anh họ kia của ngươi nên từ bỏ cái niệm tưởng đó trong đầu đi!”

Tả Hiểu Tình cũng cười mắng lại: “Ngươi đi chết đi! Lúc nào cũng nói bậy được. À, hôm nay chúng ta cũng kết thúc cuộc thi sát hạch rồi!”

Trương Dương cũng chưa biết tối nay có bận gì không nữa, chỉ giao hẹn với nàng ta, nếu tối nay hắn không đi được, sẽ gọi điện báo lại sau. Bỏ điện thoại xuống, hắn lại tiếp tục gọi một cuộc nữa cho cô em gái Triệu Tĩnh. Đầu dây bên kia vừa có người bắt máy, Triệu Tĩnh gọi to một tiếng tiểu ca! Sau đó đột nhiên lại khóc ầm lên.

Trương Dương cũng bị dọa tới luống cuống tay chân. Cũng là từ cái vụ việc của thằng nhãi con Dương Chí Thành kia, mà Trương Dương đặc biệt lo lắng tới cô em gái này, không phải lại xảy ra chuyện gì đó chứ? Trương Dương cũng không kiềm chế được mà giọng nói cũng run run, đây cũng không phải là hắn nhát gan, mà là khi người thân của mình gặp chuyện, ai càng quan tâm người đó sẽ càng dễ bị loạn hơn. Trong lòng Trương đại quan nhân cũng quyết tâm, chỉ cần thằng nhãi con Dương Chí Thành này dám khi dễ Triệu Tĩnh một lần nữa, thì hắn cũng mặc kệ cái chức chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình kia, cũng phải phế đi tứ chi thằng nhãi con này.

Triệu Tĩnh cuối cùng cũng ổn định lại tâm tình nói: “Tiểu ca! Vừa rồi ta đi xem điểm thi... Cả năm môn mới có 123 điểm... Xem ra không được vào đại học rồi...”

Trương Dương thở dài một hơi, hắn còn tưởng đã xảy ra chuyện gì, hóa ra là điểm thi không được như ý nên mới khóc toáng lên như vậy. Từ trước tới giờ cô bé này vẫn mong ngóng được vào đại học, dù sao cả gia đình họ Triệu này cũng chỉ có mình nàng ta là có khả năng được vào đại học nhất mà thôi. Mà kỳ vọng nhiều thì áp lực lại càng lớn. Lần này không đỗ được đại học, chỉ sợ nàng sẽ bị trách móc khá nhiều đây.

Trương Dương hỏi lại Triệu Tĩnh đang ở đâu rồi lập tức chạy tới đó. Gần tới cửa hàng nằm bên cạnh trường học đã thấy cô em gái Triệu Tĩnh đeo ba lô đứng đó, hai mắt cũng sưng mọng lên do khóc nhiều quá, thoạt nhìn thực sự là làm người khác phải thương tâm. Trương Dương cười to đi tới, giơ cái bàn tay to bè của hắn xoa xoa đầu Triệu Tĩnh: “Tiểu nha đầu này, đã vào đoàn thanh niên rồi mà vẫn còn khóc nhè như vậy sao?” Bị anh trai trêu, mặt Triệu Tĩnh lại càng mếu máo hơn.

Trương Dương nhìn đồng hồ một chút, cũng sắp đến giờ vào lớp rồi, an ủi Triệu Tĩnh mấy câu rồi kêu nàng ta mau vào học kẻo muộn. Nhưng mà bởi vì thấy không vui nên Triệu Tĩnh giả bệnh xin nghỉ phép một hôm. Trương Dương cũng phải lắc đầu thở dài, xem ra cô nàng bé nhỏ này vẫn còn tiếc nuối đại học lắm. Triệu Tĩnh xin nghỉ một ngày, Trương Dương cũng tiện thể rủ nàng ta vào quán gần đó ăn sáng luôn. Có lẽ Trương đại quan nhân cả đêm qua canh tác hăng say quá làm thể lực hao tổn không ít nên giờ thấy bụng đói cồn cào, bởi thế giờ hắn ngấu nghiến thức ăn kinh người. Triệu Tĩnh vẫn còn thấy buồn vì mớ điểm thi kia, cũng chẳng buồn ăn gì nữa, chỉ kêu một bát sữa đậu này uống cho đỡ đói.

“Ca, ta cũng chẳng thiết học nữa. Không bằng ca dẫn ta tới xã Hắc Sơn Tử, để ta làm thư ký cũng được?” Hai mắt Triệu Tĩnh lại đỏ sọng lên hỏi Trương Dương.

Trương Dương nở nụ cười: “Nha đầu ngốc này. Hiện giờ ở đâu cũng cần phải có bằng cấp, không có bằng thì nửa bước cũng khó đi!”

Triệu Tĩnh cắn môi: “Nhưng mà điểm thi ta như vậy, sợ rằng không có vào đại học được...”

Trương Dương cũng có chút kỳ quái. Cô em gái này thành tích bình thường cũng rất khá, thế nào mà đến lúc thi thành tích lại tụt lùi nhiều đến như vậy được nhỉ? Chẳng nhẽ gần đây lại gặp chuyện gì ảnh hưởng tới học tập? Nhưng mà Trương đại quan nhân vấn đề học hành này cũng không có chuyên sâu, nhất thời không biết nên nói gì cả, đành phải mượn cớ ra ngoài trả lời điện thoại, đi gọi điện cho Hải Lan nhờ vả nàng ta chút ít.

Hải Lan còn tưởng hắn có chuyện gì, nghe hắn diễn thuyết một hồi mới biết là em gái hắn thi cử không được tốt nên muốn nhờ giúp. Trương Dương nói: “Ngươi là phát thanh viên chắc hẳn kiến thức phải sâu rộng, nói ta nghe chuyện này làm sao bây giờ? Ta thấy Triệu Tĩnh tâm tình cũng không được ổn định cho lắm, không bằng ngươi cho nhỏ đó ở nhờ hai ba hôm, có gì nhờ ngươi giải khai khúc mắc trong lòng nhỏ. Được không?”

Hải Lan liền hiểu thằng nhãi này đang đùn đẩy trách nhiệm cho mình, hờ hững đáp trả: “Loại chuyện này mà ngươi cũng tìm ta sao? Ta cũng không phải chị nàng ta, quên đi!”

Trương Dương liền mặt dạn mày dầy nói: “Hai ta tuy rằng chưa có danh phận. Thế nhưng cũng đã trải qua chuyện đó rồi, còn chưa chịu nhận là chị nàng ta nữa sao?”

Hải Lan nghe được những lời này, hai tai cũng nóng đỏ lên. Nhỏ giọng mắng hắn vô sỉ, nhưng cũng cẩn thận nghĩ lại một chút: “Tâm tình nàng ta bị đả kích như vậy thì cũng hơi khó xử lý một chút, trong thời gian ngắn cũng không thể nguôi ngoai được. Nhưng mà vẫn còn một biện pháp. Trường trung học huyện hàng năm cũng có vài người được đề cử chuyển thẳng lên đại học. Ngươi có thể làm nàng ta có tên trong số đó, chẳng phải là giải quyết được vấn đề rồi sao?”

Trương Dương nghe thấy vậy cũng kinh hỉ vạn phần. Cho dù có thi trượt thì vẫn có thể được chuyển thẳng cơ mà! Hắn để điện thoại xuống, nhanh chóng trở lại quán ăn, hưng phấn thuật lại một hồi chủ ý của Hải Lan cho Triệu Tĩnh nghe: “Tiểu Tĩnh à. Ngươi đừng buồn nữa, ca nhất định sẽ có biện pháp giúp ngươi được chuyển thẳng lên đại học!”

Triệu Tĩnh cũng giật mình nhìn Trương Dương. Nàng cũng biết để được chuyển thẳng lên đại học thì khó như thế nào, với cái gia cảnh tầm thường của nàng mà cũng đòi nghĩ tới được chuyển thẳng sao? Triệu Tĩnh lắc đầu nói: “Ca, ca cũng đừng cố an ủi ta làm gì nữa. Ta cũng nghĩ thông rồi, thi không có được thì về nhà máy cơ khí nông nghiệp của ba làm công nhân cũng được.”

Trương Dương cũng biết cô em gái bé nhỏ này vẫn chưa biết rõ thực lực chân chính của mình, cười tủm tỉm nói: “Ngươi cứ yên tâm đi, ta nhất định sẽ giúp được ngươi chuyện này.”

Triệu Tĩnh tuy rằng vẫn không tin tiểu ca làm được, nhưng những lời này thực sự cũng làm nàng vui hơn được vài phần, cũng nghe lời Trương Dương, không giả bệnh nữa, đeo cặp sách lên vào trường học tiếp.

Bởi vì còn phải xử lý nốt chuyện tình của Triệu Tĩnh, Trương Dương cũng quyết định hôm nay không về xã Hắc Sơn Tử nữa, gọi điện báo cho Vương Bác Hùng xin nghỉ một hôm. Trương Dương hiện giờ là đại ân nhân của Vương Bác Hùng, đừng nói là Trương Dương xin nghỉ một ngày, mà muốn chơi dài cả tháng hắn cũng đều đồng ý hai tay. Hắn cũng hùng hồn dặn Trương Dương cứ xử lý công việc cho thật tốt, mất bao nhiêu lâu cũng được, đừng lo. Còn về phần xã nhà thì hắn chỉ việc làm một chút thủ tục nhỏ, thông báo là Trương Dương đang đi công tác trên huyện là xong. Vương bí thư tuy thân tại xã Hắc Sơn Tử, thế nhưng tâm đã đặt ở cái ghế cục trưởng cục thuế huyện Xuân Dương từ lâu rồi, hiển nhiên hắn cũng chẳng tội gì phải làm mất lòng Trương Dương cả, tiện thể kiếm chút ân tình của thằng nhãi này vẫn hơn.

Lý Trường Vũ trưa ngày thứ hai cũng định trở về huyện Xuân Dương, lúc hắn đi ngang qua đoạn đường bị sạt lở cũng kêu Lưu Hải Đào dừng lại xem xét một chút. Nhìn làn đường đã được khơi thông hoàn toàn, hắn cũng không nhịn được nở nụ cười. Thực tình trước đây hắn cũng không thích thằng nhãi Trương Dương này lắm, nhưng quả thực năng lực làm việc của hắn thì không thể phủ nhận được. Nhớ tới tối hôm qua, cũng chính là hắn dẫn đầu đội quân cảm tử cứu hộ thiên tai, nội tâm Lý Trường Vũ cũng muốn phải kích động theo hắn. Bất kể là quan chức như thế nào, cho dù mục tiêu chỉ là vơ vét chiến công cho bản thân, nhưng lại là vì nước vì dân, giúp đỡ dân chúng lúc khó khăn thì cũng đáng được tôn trọng. Hắn thấp giọng nói: “Nghe nói tối qua tiểu Trương bị thương, phải không?”

Lưu Hải Đào cười nói: “Ta nghe bên đội cứu hộ nói lại, là vì nghĩ cách cứu nữ phát thanh viên Hải Lan mà bị thương. Tối qua cũng đã chuyển hắn lên bệnh viện nhân dân huyện kiểm tra lại một lượt, hẳn là không có vấn đề gì nữa.”

Lý Trường Vũ gật đầu: “Cứ gọi lại hỏi thăm tình hình hắn một chút đi!”

Lưu Hải Đào cũng vui vẻ đáp ứng.

Bởi vì cũng dự định ở lại huyện Xuân Dương này một hôm, Trương Dương liền tới trường dạy nghề một chút. Đỗ Vũ Phong lần trước cũng đã hoàn thành thủ tục báo danh giúp hắn, mà người ta cũng đáp ứng Trương Dương không cần học lý thuyết, chỉ cần đến ngày thi có mặt là được. Nhưng Trương đại quan nhân hắn lại chẳng thich mắc nợ người khác, nên hôm nay tới gặp lão thầy hiệu trưởng trường dạy nghề một chuyến.

Hiệu trưởng trường dạy nghề cùng Đỗ Vũ Phong là bạn cùng học kiêm lão chiến hữu lâu năm, tình cảm cũng khá thân thiết. Thấy Trương chủ nhiệm khách khí như vậy, hắn liền nghiêm mặt lại nói: “Ta cùng Vũ Phong còn thân thiết hơn cả anh em ruột, tiểu Trương chủ nhiệm làm như vậy, căn bản là khinh thường ta rồi đó!”

Trương Dương thấy hắn vẫn nói cứng như vậy, cũng đành thôi. Thấy cũng sắp đến giờ cơm trưa, liền mời Triệu Tân Vĩ hắn cùng đi ăn cơm, coi như là cảm ơn. Triệu Tân Vĩ cũng không có từ chối, nhưng mà hắn lại đưa ra một điều kiện mới chịu đi. Bữa cơm lần này là hắn mời.

Một người thẳng thắn hào sảng như Triệu Tân Vĩ này, Trương Dương cũng thấy có chút hảo cảm, liền vui vẻ nhận lời. Hai người cũng chẳng đi đâu xa cả, tiện thể xuống căn tin trường ăn luôn cho tiện. Căn tin trường hiển nhiên là toàn thầy giáo huấn luyện cùng học sinh ăn cơm, thấy hiệu trưởng tới, cả đám cuống quít đứng dậy chào hỏi. Triệu Tân Vĩ cũng chỉ gật đầu cười cười như đáp lời, cũng chẳng bắt chuyện với ai cả.

Thấy Triệu Tân Vĩ được mọi người ở đây tung hô như vậy, Trương Dương bỗng nhiên nhận ra được một điều. Kỳ thực làm quan cũng không cần phải là chức to, mà cái quan trọng nhất là phải biết biến quyền lực trong tay mình thành tuyệt đối. Hay như Lý bí thư cùng Vương bí thư, trong phạm vi bọn họ quản lý, thì bọ họ là vương giả, không một ai dám chống lại bọn họ cả. Nghĩ thông suốt đạo lý này rồi, Trương Dương cũng ngẫm lại đến bản thân mình. Hiện tại địa vị của hắn ở xã Hắc Sơn Tử này cũng là dựa vào quan hệ mà có được, bởi vậy mà hắn cũng không nắm được quyền lực tuyệt đối về ban kế hoạch hóa gia đình kia.

Triệu Tân Vĩ thực sự là một gã đàn ông Sơn Đông điển hình, tình tình hào sảng, không ngần ngại kêu hẳn một chai Kiếm Nam Xuân uống cùng Trương Dương. Thông qua Đỗ Vũ Phong, Trương Dương cũng biết Triệu Tân Vĩ là một người cương trực, hơn nữa Trương đại quan nhân hắn từ trước tới nay đều lấy rượu phẩm luận nhân phẩm người khác, bởi vậy cũng thấy thích thú Triệu Tân Vĩ này, liền sảng khoái uống sạch chai Kiếm Nam Xuân với hắn. Triệu Tân Vĩ cười nói: “Từng nghe qua Đỗ Vũ Phong nói ngươi tửu lượng cực cao. Ngày hôm nay được tận mắt chứng kiến, quả nhiên danh bất hư truyền!”

Trương Dương cười nói: “Ta cũng được Đỗ ca nói hiệu trưởng là một người hào sảng chính trực, ngày hôm nay được gặp, quả nhiên cũng là danh bất hư truyền!”

Triệu Tân Vĩ sảng khoái cười lớn: “Ngươi là anh em với Vũ Phong, cũng tức là anh em tốt của ta. Tính ta nói thẳng nói thật, có gì không phải, ngươi cũng đừng để bụng đó!”

“Ta sao dám có ý đó. Không bằng sau này cứ gọi ngươi là Triệu ca đi!” Trương Dương liền kính hắn một chén nữa, chưa kịp uống lại thấy điện thoại kêu liên hồi. Hóa ra là Lưu Hải Đào nhắn tin tới, vốn định ra ngoài gọi điện trả lời, Triệu Tân Vĩ liền gọi với lại, đưa qua cho hắn cái di động: “Cần gì phải đi đâu, cứ lấy di động của ta dùng đi!”

Trương Dương cũng có thút hâm mộ nhận cái di động từ tay hắn. Trương Dương cũng biết với số tiền lương ít ỏi của hắn chắc chắn cũng không đủ mua nửa cái di động này, chẳng cần nghĩ cũng biết đây là đồ do ăn hối lộ mà có được. Một khi con người nắm được quyền lực tuyệt đối trong tay, tuyệt đối hắn cũng sẽ trở nên biến chất hủ bại.

Lưu Hải Đao là vâng lệnh Lý bí thư hỏi thăm tình hình sức khỏe Trương Dương, Trương Dương cũng cười nói: “Không có việc gì cả, chỉ là bị thương ngoài da thôi. Tiểu Lưu, nói với Lý bí thư cứ yên tâm, lúc nào rảnh rỗi ta còn muốn đi tìm hắn nữa.”

Lưu Hải Đào nói: “Lý bí thư kêu ngươi sáu giờ tối nay tới ăn cơm.”

Trương Dương cũng vui vẻ đáp ứng.

Triệu Tân Vĩ bên ngoài là hào sảng khoáng đạt, vẻ mặt thô kệch quê mùa, nhưng thực ra hắn cũng là một người tâm tư kín kẽ cẩn thận. Bằng không làm sao mà hắn có thể leo lên được ví trí ngày hôm nay, lại còn nắm được quyền lực tuyệt đối nữa chứ? Hôm nay hắn phải giả bộ như vậy cũng là muốn kết giao với tiểu tử Trương Dương này, bởi nhẽ hắn cũng từng được Đỗ Vũ Phong nhắc qua, tiểu tử Trương Dương này với Lý bí thư có quan hệ không hề tầm thường chút nào. Lúc Trương Dương trả lại di động, hắn lén lút kiểm tra số điện thoại, quả nhiên là số của bên đảng bộ huyện ủy Xuân Dương. Mà vừa nãy hắn cũng đã nghe rõ, Lý bí thư mời hắn ăn cơm, như vậy đủ thấy mối quan hệ của hai người này ra sao rồi. Phát hiện vĩ đại này làm Triệu Tân Vĩ hắn mừng rỡ như điên, nhưng cũng không dám để lộ ra ngoài mặt. Cụng chén với Trương Dương xong cũng không uống, cố ý thở dài một hơi rồi lại đặt chén rượu xuống giọng buồn bã nói: “Xã hội bây giờ thực là bất công quá đi. Tiểu Trương à, ngươi cũng thấy đó, Đỗ Vũ Phong là một người có năng lực, vậy mà mãi vẫn chỉ là một tên phó đồn ở xã. Thực là tiếc thương thay!”

Trương Dương mỉm cười nói: “Là vàng thật thì cũng chẳng sợ lửa. Ta xem Đỗ ca cũng sắp còn không bị mai một nữa rồi.”

Triệu Tân Vĩ trong lòng khẽ động. Tiểu tử Trương Dương này nói câu đó là muốn ám chỉ cái gì? Phải chăng lão bằng hữu Đỗ Vũ Phong thực sự gặp được quý nhân, sẽ không còn khổ tận cam lai nữa sao? Nhớ tới vị Lý bí thư đằng sau Trương Dương, hắn cũng quyết tâm phải giao hảo thật tốt với tiểu tử này, nói không chừng lại được thăng quan tiến chức nữa thì sao?

Nhưng lần biểu diễn này của Trương Dương lại cảm động không ít người, trong đó bao gồm cả Vu Thu Linh vừa hỏi han được tin tức chạy tới, Vu Thu Linh nước mắt lưng tròng, giọng nói run lên: " Thực là một đồng chí tốt, vì bảo hộ cho quốc gia và sinh mệnh cho nhân dân, tinh thần xả thân cứu người không sợ hi sinh của đồng chí Tiểu Trương đáng để chúng ta học tâp..."

Trương Dương đứng lên giả vờ giả vịt muốn tiếp tục tham gia giải nguy, bị một đáng người khuyên ngăn, cuối cùng Tiểu Trương chủ nhiệm cũng đồng ý quay về nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ ngơi, lại có một khối đá lớn bị lăn xuống vách nói, đường đã khơi thôi được hơn phân nửa. Vu Thu Linh sau khi hoàn thành vai diễn của nàng, cũng vội vàng cùng tài xế trở về xã.

Hải Lan cũng không cùng Trương Dương đi vào quán, mà ở hiện trường phỏng vấn những người trong đội giải nguy, lúc hoàn tất phỏng vấn, mới buông thiết bị xuống, đi vào trong quán, thấy Trương Dương đang ngồi ngay ngắn trên ghế dài, cười tủm tỉm nhìn mình.

Hải Lan đo tới bên cạnh hắn: " Bị thương có nặng không?"

Trương Dương xoay người lại, Hải Lan thấy trên đầu vai hắn có một vết tím đã màu xanh đen, trong lòng không khỏi run lên, vươn tay nhẹ nhàng xoa lên đầu vai hắn: " Chị có mang theo dầu, không bằng để chị xoa cho em?" Trương Dương gật đầu. Hắn cởi áo ra, cơ thể kiện mỹ hiện ra trong bóng tối.

Bàn tay non mềm ôn nhu của Hải Lan dán trên vai hắn. Ở trên đầu vai nhẹ nhàng xoa bóp, Trương Dương nhắm hai mắt lại hưởng thụ sự thoải mái và ấm áp Hải Lan dành cho hắn: " Chị..."

Bàn tay của Hải Lan vì tiếng hô của hắn mà dừng lại, khẽ ừ.

Trương Dương bỗng nhiên xoay người, một tay ôm lấy cơ thể mềm mại của nàng vào trong lòng, từ trong cổ họng của Hải Lan vang lên tiếng ngân khẽ, sau đó vội vàng lùi vào trong bóng tối phía sau, miệng Trương Dương trước tiên tìm kiếm bờ môi Hải Lan, toàn lực hút lấy bờ môi rực rỡ như cánh hoa của nàng, ** đầu lưỡi mềm mại của nàng, Hải Lan ôm lấy thân thể Trương Dương, hai cánh tay vuốt ve tấm lứng ** của hắn, từ biến hóa của cơ thể Trương Dương, nàng biết hắn đang muốn làm gì, thế nhưng lý trí của nàng khiến nàng không thể không cự tuyệt hắn, nắm lấy cánh tay to của Trương Dương: " Đừng..."

Trương Dương lại một nàng một cái: " Em muốn chị..."

Hải Lan hít thở bắt đầu gấp gáp, nàng nâng khuôn mặt của Trương Dương lên, cái trán giữ cằm hắn: " Ở chỗ này không được... A..." Bàn tay to đáng ghét của Trương Dương cũng đã tháo đai lưng của nàng, tiến vào khoảng không lầy lội giữa hai chân, Hản Lan đỏ mặt giãy dụa hòng thoát khỏi ma trảo của hắn, lúc này thấy đạo diễn và quay phim từ phía bên ngoài đi đến, nhất định là do nàng ở đây lâu quá khiến cho bọn họ nghi ngờ.

Hải Lan nhanh chóng chỉnh lại quần áo trong bóng tối, Trương Dương giả vờ giả vịt nằm lại trên chiếc ghế dài, hắn có âm mưu đã lâu, cho nên chọn một vị trí tốt nhất, từ chỗ của hắn có thể phát hiện mọi chuyện ở bên ngoài, thế nhưng người ở bên ngoài lại không thấy hắn đang làm gì.

Sau đó Hải Lan bình tĩnh đi ra ngoài, tâm tình của nàng cũng không có bất cứ sự biến đổi nào, người ta thế này mới gọi là chuyên nghiệp.

Đạo diễn và quay phim đi tới trước mặt Trương Dương, thân thiết nói với hắn: " Tiểu Trương chủ nhiệm, thế nào rồi? Còn đau không?"

Trương Dương còn chưa kịp trả lời, Hải Lan đã giánh trước đáp: " Có thể là đã ảnh hưởng đến phối, vừa rồi trong đờm còn có máu."

Đạo diễn nhìn xuống mặt đất, thế nhưng trên mặt đất là một mảng đen kịt, hơn nữa vì trời mưa, có thể tìm được một vũng đờm mới là lạ, hắn tràn đầy cảm kích nói: " Tiểu Trương chủ nhiệm, nhờ có cậu hi sinh quên mình cứu Hải Lan, nếu không như vậy đi, chúng tôi lập tức sẽ phải về thị trấn, không bằng cậu theo xe chúng tôi trở về luôn, chúng tôi đưa cậu đến bệnh viện nhân dân huyện kiểm tra một chút."

Trương Dương lúc này mới hiểu được dụng ý câu nói của Hải Lan, không khỏi cảm thán tâm tư cẩn thận của nàng, vừa rồi mình sử dụng vuốt ve để câu dẫn ra ** trong lòng Hải Lan, thế nhưng người ta còn cẩn thận hơn so với mình nhiều lắm, chỉ có một câu nói vô cùng đơn giản đưa ra một lý do, cái này gọi là kín đáo, cái này gọi là trình độ.

Công tác giả tỏa đoạn đường cũng đã đi đến bước cuối cùng, công việc còn lại giao cho Kiều Từ và những người cùng làm, Trương quan nhân cảm thấy danh tiếng cũng đã đủ, chiến tích cũng đã có, dường như ở lại chỗ này cũng không còn việc gì nữa, vì vậy xuất ra vẻ mặt sầu mi khổ kiểm, nhưng ở trong mắt Hải Lan thì vẻ mặt khổ cực như thiếu nữ sau khi bị **, nhìn vài lần đều thiếu chút nữa cười thành tiếng, liền đội mũ lên trên đầu, che giấu tiếu ý trên mặt mình.

Bất kể là kỹ xỏa biểu diễn của Trương Dương vụng vệ thế nào, thế nhưng ở trong mắt nhân vân của đài truyền hình huyện, hắn có thể thực sự bị thương không nhẹ, bởi vì cứu Hải Lan mà bị thương, cho nên những người ở đài truyền hình huyện với sản sinh ra sự tôn trọng, dù cho Hải Lan có xinh đẹp thế nào đi chăng nữa, không một lời nào mà liều mạng lao ra cứu nàng, đổi lại là bất kể người nào cũng có sẽ có một chút lo lắng. Vì vậy hành động dũng cảm của Trương Dương ở trong mắt người khác là khó có được.

Trương quan nhân vừa ho khan vừa leo lên xe của đài truyền hình, mười một giờ tối xe cũng đã tới được bệnh viện nhân dân huyện, Hải Lan để tránh lời ra tiếng vào cũng không đưa Trương Dương đi kiểm tra, do vậy là do đạo diễn dẫn Trương Dương đi vào khám, mất hơn hai mươi phút chụp chiếu X-quang, kể quả cũng đã có sẵn, kết luật chỉ có một chỗ bầm tìm ở phần mềm. Vị đạo diện này cũng tương đối nhiệt tình, lài mời Trương Dương đến nhà khách của đài truyền hình nghỉ chân, Trương Dương từ chối ý tốt của hắn, thật vất vả mới thoát khỏi hắn, nhìn thời gian đã hơn mười hai giờ.

Xuân Dương lúc đầu những năm chín mươi hoàn toàn vẫn còn lạc hậu, quá mười hai giờ trên đường đã không còn lấy một bóng người, ngau cả xe taxi cũng tìm không ra, tiểu khu Xuân Trữ mà Tả Hiểu Tình ở lại cách bệnh viện nhân dân huyện có bốn km, Trương Dương chỉ còn cách đi bộ tới đó, người có ** động lực có thể không giống như lúc bình thường, ý chí chiến đấu trong đầu Trương Dương sôi sục, đi nhanh về phía trước, sau đó từ từ chạy chậm, đến lúc còn một trăm mét cuối cùng thì chạy thục mạng về phía tiểu khu Xuân Trữ, nhưng đi tới cổng lớn rồi, cổng lớn nhà người ta đã đóng từ lâu, Trương quan nhân đến muộn như thế này, lại ôm mục đích **, tự nhiên không dám kinh động đến bảo vệ của tiểu khu.

Trương Dương đi dọc theo tường vây của tiểu khu một vòng, tìm một chỗ không người, liền phi thân qua đó, khinh công của Trương quan nhân không phải là trò đùa, dễ dàng nhảy qua, giống như chim én nhẹ nhàng hạ xuống đầu tường, sau đó quan sát hoàn cảnh ở xung quanh, nhẹ nhàng nhảy xuống, tựa như một chiếc lá khô rơi xuống mặt đất.

Giẫm lên con đường nhỏ ẩm ướt, Trương Dương nhanh chóng dùng tốc độ lẻn vào khu nhà của Hải Lan, trong lòng lại cảm thấy hưng phấn, còn có chút khẩn trương, loại cảm giác đêm khuya ** thực sự là khích thích nha!

Nghe thấy cửa phòng nhẹ nhàng vang lên, tim của Hải Lan đập nhanh hơn, thẳng nhãi này quả nhiên là dày mắt dám mò tới đây, thế nhưng ngẫm lại mình lúc này còn chưa đi ngủ, cũng không phải là chờ mong hắn đến sao?

Thông qua mắt mèo nhìn thấy rõ khuôn mặt đầy hứng phấn chờ mong của Trương Dương, Hải Lan cắn nhẹ môi, đưa lưng dựa vào trên cửa phòng, cực kỳ cẩn thận hỏi một câu: " Ai đó?"

" Em!" Trương quan nhân gằn giọng nói, nhưng đợi nửa ngày vẫn không hề thấy có động tĩnh gì, hắn cảm thấy buồn bực, không phải Hải Lan muốn mình đứng ở cửa chờ đến nửa đêm đấy chứ? Ngay khi hắn đang suy nghĩ xem có nên thi triển võ nghệ cao cường tiến hành lẻn vào từ sân thượng hay không, cửa phòng được mở ra, một cánh tay nhỏ bé trắng nõn vươn ra kéo cánh tay hắn vào trong nhà.

Ở trong bóng tôi, thân thể mê người của Hải Lan nhào vào trong lòng Trương Dương, bị Trương Dương xiết chặt ở trong lòng, đôi môi đói khát dát chặt với nhau, Hải Lan vươn chiếc chân thon dài của mình đóng cánh cửa lại, bên trong bóng tôi chỉ còn lại tiếng xoạt xoạt, cùng với tiếng hô hấp của bọn họ càng ngày càng gấp, bàn tay to của Trương Dương không kiêng nể xoa nắn da thịt mềm mại của Hải Lan, cởi lớp áo ngủ mỏng manh ra khỏi cơ thể mềm mại trắng nõn của nàng.

Hải Lan dùng hai bàn tay đặt trên bờ vai rộng của hắn, nhỏ giọng nói: " Đi tắm rửa đi đã!"

Trương Dương lúc này mới nhớ tới cả một ngày hôm nay mình ở trong mưa gió giải nguy cho con đường núi, sau đó lại hùng hục phi tới đây, hiên giờ mùi vị trên người của thực có chút khó ngửi, dù sao... Làm người cũng phải chú ý một chút.

Hải Lan sớm đã chuẩn bị đồ đạc cho hắn đi tắm rửa, Trương Dương cởi hết quần áo thoải thoải mái mái tắm rửa, nhớ lại vừa rồi mình con đang giải nguy trên con đường núi, chỉ trong chớp mắt đã ở trong buồng tắm của nữ MC, tất cả đều giống như đang mơ, xem ra khi bị hạ thân thúc dục ** người ta có thể làm ra những chuyện không thể tin nổi, việc này thường thường không thể giải thích theo lẽ thường.

Một đôi tay nhỏ bé từ phía sau nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai bị thương của hắn, Trương Dương nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nào về phía chính diện với mình, khuôn mặt vối đã xinh đẹp quyến rũ của Hải Lan ở trong làn hơi nước càng thêm mông lung say lòng, bàn tay to của Trương Dương ** bên trong mái tóc của nàng, nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, đôi mắt đẹp của Hải Lan nhu nhuyễn như dòng sông Xuân Thủy, Trương Dương vừa muốn cởi chiếc áo ngủ tinh khiết màu trắng của nàng ra, Hải Lan ôn nhu nói: " Chị làm mì cho em, ăn vài thứ... A!" Áo ngủ đã bị Trương Dương cởi ra rồi, bàn chân của nàng lùi vào dựa vào vách tường, một luồng lửa nóng đã lâu rồi chưa gặp tiếp sâu vào bên trong phiến ướt át, cơ thể của Hải Lan trong vô ý thức cao lại, hai tay cố sức ôm lấy cái cổ Trương Dương.

Bàn tay to của Trương Dương nâng *** của nàng lên, khiến trọng tâm cả thân thể nàng hoàn toàn đặt hết lên người mình, đùi đẹp thon dài trong suốt của Hải Lan quấn quanh bên hông của hắn, cảm thụ luồng lửa nóng rực kia đang tiếp tục tiến sâu vào, dường như muốn đi tới ngực mình, hơi thở của nàng cũng càng ngày càng nóng rực, bỗng nhiễn nàng cúi đầu xuống, môi cắn lên đầu vai Trương Dương, cảm giác của nàng hiện giờ đều bị Trương Dương thao túng và chi phối, dưới sự công kích nhiệt tình của Trương Dương, dường như không ngừng bay lên.

Hải Lan cũng không thể khống chế suy nghĩ của bản thân nữa, nàng không dám kêu, thế nhưng không làm cách nào để phát tiết khoái ý đến cực độ này, môi cắn chặt vào da thịt Trương Dương, Trương Dương đang bị đè nặng bởi thân thể trắng nõn mềm mại của nàng bỗng nhiên căng cứng.

Hải Lan bỗng nhiên nhớ đến một việc: " Đừng! Chị không ở trong thời kỳ an toàn..." Thế nhưng bây giờ mà nói những lời này căn bản không xi nhê gì với Trương quan nhân, nàng cảm thấy một dòng chảy ấm áo đang len lỏi vào nơi sâu nhất trong cơ thể mình, thân thể mềm mại run lên ôm chặt lấy Trương Dương, yên lặng hưởng thụ từng cơn nhiệt lực kéo tới, qua một hồi lâu, mới có thể mở đôi mắt đẹp tỉnh lại cơn mộng, có chút u oán liếc nhìn Trương Dương: " Lưu manh, có phải muốn hại chết chị không!" Nàng giãy khỏi sự ôm ấp của Trương Dương, ngồi hẳn xuống phía dưới.

Trương Dương thấy động tác kỳ quái của nàng không khỏi nở nụ cười.

Hải Lan đỏ mặt trách mắng: " Cười cái gì, cút ra ngoài!"

Trương Dương gật đầu, lui ra phía bên ngoài, *** trần truồng ngồi trên ghế sô-pha, qua một hồi lâu mới thấy Hải Lan sầu mi khổ kiểm đi ra: " Thực sự là phiền phức, bây giờ đi đâu mua thuốc đây?"

Trương Dương trong lòng cười thầm, ta Trương quan nhân làm một cái là xong chứ còn cần phải đi đâu xã nữa chứ, cánh tay hắn kéo Hải Lan ngồi lên hai chân mình: " Sợ hại chết người sao?"

Hải Lan đỏ mặt gật đầu, vừa rồi **, chuyện gì cũng quên hết. Trương Dương cười tủm tỉm nói: " Có cần em dùng nội lực giúp chị ép nó ra hay không?"

Hải Lan biết là hắn nói bậy, phì một tiếng nói: " Em có thể không nói những lời vô liểm sỉ đó nữa có được hay không?"

Trương Dương mỉm cười nói: " Em phát hiện khi mình nói thật thì không ai tin tưởng cả, yên tâm đi, em dùng nội lực để diệt ***, chị sẽ không mang thai đâu."

Hải Lan làm sao tin tưởng lời nói bậy của hắn.

Trương Dương vuốt ve mặt cười của nàng nhẹ giọng nói: " Vì sao vừa rồi không đi vào bệnh viện với em, nói như thế nào thì em cũng là ân nhân cứu mạng của chị mà!"

Hải Lan vừa thẹn vừa giận nói: " Còn nói nữa, lúc vừa rồi tay em còn hơi dầu mà vẫn sờ loạn, chị vừa rồi bị lăn qua lăn lại thiếu chút nữa thì chết."

Trương Dương cười ha hả.

Hải Lan huy quyền đánh hai cái vào đầu hắn, ngẫm lại thằng nhãi này đúng là sao quả tạ trong cuộc đời mình.

Trương Dương ôm lấy Hải Lan vào trong lòng, hắn có thể cảm giác được hắn và Hải Lan mặc dù có quan hệ thân mật, thế nhưng Hải Lan vẫn không mở rộng trái tim đón nhận hắn, quan hệ của bọn họ trong lúc này được thành lập trên **, thành lập trên nhu cầu **.

Hải Lan nằm ở trong lòng Trương Dương, nàng thích loại cảm giác vừa an toàn vừa ấm áp này, sở dĩ đêm này nàng cho Trương Dương một cơ hội như vậy, căn bản là bởi vì nàng cảm thấy khát vọng được bảo hộ được thương yêu, thế những trong những lần ** không thể biểu đạt được tất cả, ** trôi qua nội tâm vẫn cảm thấy khoảng không vắng vẻ, nàng rõ ràng ý thức được, Trương Dương không thuộc về mình, lại dường như mình sẽ không thể thuộc về Trương Dương.

" Chị, em muốn thường xuyên được nhìn thấy chị!"

" Mỗi ngày cứ đúng giờ xem tin tức buổi tối của Xuân Dương là được." Hải Lan mỉm cười đáp.

Trương Dương nở nụ cười, hai tay đan lại đặt ra sau đầu: " Em có một loại cảm giác rất kỳ lạ, quen biết chị một thời gian đã lâu rồi, lại cảm thấy không biết gì về chị, chị làm một nữ nhân rất thần bí."

Ánh mắt Hải Long trong bóng đêm hơi lóe lên, nàng nhẹ giọng nói: " Em muốn hiểu rõ về chị sao?"

Trương Dương gật đầu.

" Có biết câu nói, khoảng cách sinh ra cái đẹp hay không, chị cảm thấy những lời này nên áp dụng cho em, một ngày nào đó em có thể hiểu rõ về chị, chính là lúc em không còn đối đãi với chị như bây giờ nữa, cho nên không cần hiểu rõ chị, chị cũng không cần hiểu rõ em." Ngữ khí của Hải Lan có chút hững hờ.

Bên trong nội tâm của Trương Dương bỗng nhiên sinh ra một cảm giác thất bại, tuy rằng Hải Lan ở trong lòng hắn là sự tồn tại chân thật nhất, thế nhưng hắn cảm giác được Hải Lan không thểt thuộc về mình, cảm giác như vậy khiến Trương Dương rất phẫn nộ, cho nên hắn lầp tức biểu hiện rangoài, hắn muốn thông qua thân thể để chinh phục hoàn toàn nữ nhân này, không biết vị nữ tác gia nào đã nói qua, phải mở rộng tâm linh của nữ nhân... gì đó, hiện tại Trương quan nhân muốn mỏ rộng tâm linh của Hải Lan, dù đường bị chặn ta không sợ, ai bảo ta làm Đảng viên dự bị...

Hải Lan không biết trong lòng thằng nhãi này đang bàn bàn tính tính cái gì, thế những đối mặt với công kích bốn phía về chuyện **. Hải Lan lại không có chút phiền lòng, tuy rằng cảm giác ấm áp và đầy đủ chỉ ở trong tíc tắc, thế nhưng đối với nàng mà nói như vậy cũng đủ rồi...

Trương Dương đem chứng cứ phạm tội bỏ vào túi quần rồi cười nói: "Lưu lại cái kỷ vật, ngươi như vậy rất tốt, người ngoài nhìn không ra đâu!"

Hải Lan đang muốn mắng hắn mấy câu thì bỗng có tiếng gõ cửa, vội vàng cuống quýt ra mờ cửa. Ra là Đạo bá tới thông tri bọn họ chuẩn bị. May là hai người bọn họ cũng vừa kết thúc, Đạo bá cũng không thấy có gì khác thường, nói xong liền rời đi luôn.

Hải Lan tiến lại bàn trang điểm nhìn lại xem chắc chắn mình không còn gì dị thường, lúc này mới trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm. Bàn tay to của Trương Dương đã nhân cơ hội thâm nhập vào trong váy nàng sờ soạng một chút.

Hải Lan sẵng giọng: "Đừng hồ đồ!" Nàng bằng tốc độ nhanh nhất trang điểm lại mình, sau dó áp tải Trương Dương tới ngồi trước bàn trang điểm, sửa sang lại cho hắn một chút, rồi mang ra bộ âu phục tốt nhất đưa cho hắn thay.

Thực ra mà nói, bời vì Trương Dương gần đây trường kì phơi nắng phơi gió nên da cũng hơi sàm sạm đi, thoa ít phấn lên trông có vẻ có phần buồn cười, dựa theo lời hắn nói thì trông giống như con lừa đực, vốn hải la còn định tô cho hắn tí son nhưng mà vì Trương đại quan nhân kiên quyết không chịu nên đành thôi.

Đạo bá đẩy cửa vào hỏi: "Chuẩn bị tốt chưa?"

Hải Lan gật đầu, trong lòng cũng có chút xấu hổ đỏ mặt lên, đúng là khó tưởng tượng nổi vừa rồi bọn họ chuẩn bị như thế nào.

Trương Dương cùng Hải Lan tiến ra đứng trước camera. Camera trước tiên là hướng hướng ống kính về phía Hải Lan. Phong phạm chuyên nghiệp của nàng lâọ tức biểu hiện ra ngoài, đối mặt với ống kính nàng mỉm cười: "Thưa quý vị và các bạn! Ngày hôm nay chúng tôi đặc biệt mời tới đây một đội trưởng đội cứu hộ đã luôn hăng hái dũng cảm giải cứu nhiều người trong sự kiện lở đất ở núi Thanh Lương vừa qua. Xin giới thiệu Trương Dương chủ nhiệm!"

Ống kính bắt đầu lùi xa xa ra.

Hải Lan lễ độ vươn ta ra bắt tay Trương Dương: "Xin vào chủ nhiệm Trương! Hình như đây không phải là lần đầu chúng ta gặp nhau thì phải!"

Trương Dương thầm khen Hải Làn đúng là diễn suất cao siêu thật, thành ra trong lòng cũng khơi dậy ý chí chiến đấu. hải Lan chuyên ngiệp, ta nhất định cũng không được thua kém. Nhẹ nhàng vươn tay bắt tay với bàn tay bé nhỏ của nàng, trên mặt tuyệt không có một chút vẻ tham lam háo sắc nào, phải bảo trì diện mạo, phải làm Nhạc Bất Quần, phải như Liễu Hạ huệ, đành phải làm một nguỵ quân tử thấy sắc không động lòng. Trương đại quan nhân trước giờ vẫn cho rằng thấy sắc không động thì chỉ có một là nguỵ quân tử, hai là phải phải nam nhân. Mà Trương thần y của chúng ta đương nhiên là một nam nhân đích thực, vậy nên chỉ có thể đành làm một nguỵ quân tử thôi. Hắn mỉm cười nói: "Xin chào Hải Lan! Chào các bạn!"

Hải Lan một tay cầm mi cơ rô một tay ra thế mời ngồi, Trương Dương cùng nàng cùng ngồi xuống trước ống kính. Trương Dương quan sát thấy Hải Lan ngồi có chút không được tự nhiên cho lắm, hai chân khép kín, khéo tay bảo vệ váy, bỗng nhiên nhớ ra bên trong váy nữ MC hoàn toàn là trống trơn, nội khố của nàng còn đang nằm trong túi mình. Vừa nghĩ tới đó, hắn lập tức khôi phục sinhc ơ, một bộ phân không tự chủ được mà bất giác lớn lên. Trương Dương thầm kêu đang trước ống kính thế này thì thực sự là không ổn, nhanh chóng đối tư thế ngồi, một chân bắt chéo lên, đem thằng cháu chết tiệt không biết nghe lời kẹp vào giữa hai chân.

Hải Lan nhìn qua một cái biết ngay được thằng nhãi này đang xảy ra chuyện gì. Trong lòng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, thầm trách năng lực điều khiển của thằng nhãi này thực sự là quá kém mà, đứng trước ống kính, trước con mắt của hơn mười vạn người dân huyện Xuân Dương mà cũng dám nổi loạn. Thế nhưng nghĩ lại chẳng phải chính mình 'chân không đóng gói' trước mặt mười vạn dân chúng sao?

Trong lòng xấu hổ là thế, đối với người khác thì có thể không giấu nổi nhưng với năng lực trấn định của Hải Lan thì đơn giản. Nàng nhanh chóng tập trung vào chủ đề câu chuyện ngày hôm nay: "Xin hỏi Trương chủ nhiệm! Ngày hôm đó dưới tình huống vô cùng nguy hiểm như vậy, ngươi lại bỏ qua an nguy bản thân, nhanh chóng lao lên đầu tiên. Lẽ nào ngươi không sợ sao?"

Trương Dương thần tình uy dũng: "Sợ chứ! Trên đời này chẳng có ai là không sợ chết cả! Nhưng ta là cán bộ nhà nước, quốc gia cho chúng ta quyền lực không phải là để lạm quyền mà là để phục vụ nhân dân. Dưới tình huống nguy hiểm như vậy, an nguy của rất nhiều dân chúng còn không được đảm bảo. Tài sản quốc già và tài sản nhân dân cũng không được đảm bảo. Dưới tình huống như vậy, những cán bộ như chúng ta không lên trước thì ai lên?"

Lúc phỏng vấn kết thúc thành công, chỉ đạo hiện chương trình Đạo bá cùng tất cả mọi người cấp cho Trương Dương một tràng pháo tay. Trương Dương lễ độ gật đầu cảm ơn, Hải Lan đối với biểu hiện của Trương Dương hôm nay cũng rất thoả mãn, lúc này lại đưa mi cơ rô lên nói: "Ở đây tôi gửi tới Trương chue nhiệm một lời cảm ơn của cá nhân ta! Ngày hôm qua nếu không có Trương chủ nhiệm lấy thân người chặn lấy tảng đá phi lạc, chỉ sợ rằng tôi không có cơ hội nhìn thấy mọi người..." Trông đôi mắt đẹp trào ra lệ quang trong suốt, ngay cả Trương Dương cũng bị biểu hiện của nàng làm cho kinh ngạc: "Không phải chứ?"

Hải Lan khom người thật sâu: "Cảm tạ!"

Tràng pháo tay lần thứ hai vang lên, đương nhiên chẳng ai biết đây là CM xinh đẹp của chúng ta lấy việc công làm việc tư.

Trương Dương rời khỏi trường quay là vào tới ngay vòi nước ra sức rửa phấn trên mặt, nhưng xem ra chẳng có mấy hiệu quả. Hải Lan cười cười nói: "Rửa không sạch thì thôi không cần phải cố. Thực ra nhìn cũng rất bắt mắt mà."

Trương Dương cười khổ: "Bắt mắt? Cái bộ dạng này đi ra ngoài người ta không tưởng là dân đồng tính mới là lạ."

Hải Lan cười khúc khích, lúc này một người trong đoàn đi vào, để tránh nghi ngờ, Hải Lan cũng xoay người ly khai.

Tên kia say mê nhìn theo cái vông con tớn của Hải Lan, rồi quay lại nói với Trương Dương: "Lão đệ à! Ngươi thật là có phúc khí a! Nữ Mc xinh đẹp của chúng ta thực sự là rất ngon mà, ngươi xem cái mông nàng kìa! Nếu có thể xơi được một lần, bao nhiêu ta cũng nguyện ý!"

Trương Dương cười tủm tỉm quay đi, sau đó vung tay cho hắn một cái bạt tai khiến hắn ngã quay một vòng. Trương Dương chủ là muốn giáo huấn nên khống chế vài phần lực đạo, nhưng như thế cũng đủ đánh cho tên kia lật mõm, máu mồm máu mũi phuc ra, một bên mặt sưng to như quả táo.

Tên bị Trương Dương đánh này là một chủ xí nghiệm nông sản có chút danh tiếng ở huyện, hắn tên gọi là Điêu Đức Chí, ở huyện cũng có mở một nhà hàng khá là có tiếng là Hán Tửu, nghe nói giá trị cũng tới trăm ngàn. Tuy rằng đương nhiên không thể so sánh với những xí nghiệp quốc gia, nhưng là ở huyện cũng rất có tiếng tăm. Lãnh đạo huyện khi nhắc đến tiên phú khởi lai đều nhắc đến Điêu Đức Chí. Có thể nói Điêu Đức Chí tay không xây dựng sự nghiệp là tấm gương ở Xuân Dương huyện. Bất quá Điêu Đức Chí này có hai cái tội là rất hợm của và vô cùng háo sắc. Để có bài phỏng vấn lần này hắn đã tốn không ít tiền, hơn nữa đối với Hải Lan là cũng thực sự si mê, vẫn luôn tìm cách tiếp cận hải lan nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

Điêu Đức Chí bị Trương Dương cho một cái bạt tai nổ đom đóm mắt, ôm mạt một lúc mới thanh tỉnh lại. Hắn vốn cũng là một kẻ bưu hãn, sau khi có tiền của thì cũng đỡ đi một chút, nhưng cũng vẫn chẳng có ai chọc vào hắn làm gì. Trước giờ vẫn toàn là hắn quen thói khi dễ người khác chứ chưa có ai làm khố dễ hắn. hết lên giận giữ cầm lấy cái ghế lao tới phía Trương Dương.

Trương Dương tung một cước, cái ghế lập tức bị tứ phân ngũ liệt. Thuận đã tới giáng thẳng vào ngực Điêu Đức Chí. Điêu Đức Chí bị đạp bắn về phía sau mấy bước, loạng choạng loạng choạng va vào tường rồi ngã lăn ra đất.

Trương Dương cười lạnh: "Ta rất ghét loại người lưu manh không biết tôn trọng nữ giới như ngươi!"

Tiếng kêu thảm của Điêu Đức Chí lập tức hấp dẫn đám người bên ngoài chạy vào. Trong sáu người chạy vào đầu tiên thì hai người là người của đài truyền hình, bốn gã mặc đồ đen đeo kính đen còn lại đều là bảo tiêu của Điêu Đức Chí, tiểu tử này vốn là hợm của nên khi có tiền cũng mời bảo tiêu bảo vệ cho hắn.

Thấy lão bản bị đánh, bốn gã bảo tiêu cuống quýt chạy tới đỡ Điêu Đức Chí. Điêu Đức Chí bưng miệng đang chảy máu ròng ròng hét lớn: "Con mẹ nó! Đánh thằng chó này cho ta."

Hai gã người của đài truyền thấy tình hình không ổn vội cuống quýt ngăn lại thì lại bị bốn tên bảo tiêu như lang hổ đẩy gạt ra. Trương Dương bất đắc dĩ thờ dài: "Ta vốn rất ghết bạo lực! Các nguoi không nên ép ta!" Sau đó chân phải đá cái ghế về phía mấy tên bảo tiêu đang lao tới. Tên bảo tiêu đi đâu giỡ cánh tay tráng diện ngạnh kháng cái ghế, đập nó vỡ làm mấy mảnh. Nhưng là Trương Dương đã rát nhanh lao lới tặng cho hắn một quyền vào ngực khiến hắn bắn về phía một tên đồng bọn ở phía sau. Rất nhanh sau đó, tên thứu ba rồi tên thứ tư mỗi tên một quyền cũng ngã lăn ra đất cùng chỗ với hai tên đầu tiên. Thế mới biết một quyền của Trương đại quan nhân uy lực tới như thế nào.

Nhân viên bảo vệ của đài truyền hình cũng đã chạy tới, Hải Lan nghe thấy nói khách mời có ẩu đả, đoán ngay được nhất định có liên quan đến Trương Dương. Vội chạy đến hiện trường xem thì thấy Trương Dương vẫn hoàn hảo không việc gì đứng đó, trên tay bưng chén trà tươi cười nói: "May cho các ngươi là hôm nay tâm tình ta rất tốt, khong chấp mấy việc vặt này với các ngươi."

Điêu Đức Chí kêu thảm: "Báo cảnh sát bắt hắn lại..."

Trương Dương đi tới chỗ hắn, chén trà nóng trong tay rót thẳng vào mặt hắn: "Báo con mẹ ngươi! Cái loại lưu manh như ngươi có tư cách sao?"

Hải Lan thấy sự tình rối loạn thế này không ổn đành đứng ra nhẹ giọng nói: "Trương chủ nhiệm, ngươi ở đài truyền hình làm vậy cũng là có phần quá đáng?"

Trương Dương biết là nàng đang làm vẻ, đành phối hợp theo: "Ta biết Hải phóng viên bênh vực kẻ yếu. Nhưng là ngươi không biết cái loại nữa manh này vừa nói cái gì?"

Hải Lan đỏ mặt lên, nàng mơ hồ đoán được nguyên nhân sự tình. Tuy rằng hắn đánh người là quá đáng, nhưng là vì bản thân mình àm xuất thủ, trong lòng không khỏi cảm thấy có chút ấm áp.

Chuyện này đến tai Hình Tể Dân, hắn nghe được Trương Dương cùng Điêu Đức Chí có ẩu đả, hắn quyết định không nếm xỉa đến. Bối cảnh của Trương Dương hắn cũng lờ mờ hiểu, Điêu Đức Chí cùng hắn tuy có chút quan hệ, nhưng là tên có mắt không tròng đó trêu trọc Hải Lan mà rước lấy. Hình Tể Dân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Báo cảnh sát đi!"

Tới đài truyền hình xử lý vụ tranh cãi này chính là Khương Lượng, người này nguyên bản là phụ trách gần khu vực này, lại nói tiếp có thể là hắn cùng Trương Dương rất có duyên. Trước đó không lâu tại quán karaoke Ái Thần đánh tên Dương công tử kia một trận cũng là Khương Lượng xử lý, lần này lại gặp lại hắn thầm mắng đúng là Trương Dương là sao nhất tinh, lần nào gặp hắn cũng là hắn ẩu đả, mỗi lần một tăng tiến, lần trước là ở quán karaoke còn dễ hiểu, lần này tại đài truyền hình mà hắn cũng dám ẩu đả thì thật hết hiểu nổi. Bất quá lần này so với lần trước thì vẫn còn đỡ hơn nhiều, Trương Dương ra tay vẫn còn biết nặng nhẹ không tạo thành thương tổn gì quá nặng. Điêu Đức Chí mặc dù là chủ một xí nghiệp, nhưng dù sao vẫn chỉ là nông dân. Về bối cảnh làm sao có thể so được với Trương Dương. Trương Dương là ai chứ? Ngay cả chủ tịch huyện Dương Chí Thành cùng Đô phó sở cũng còn phải nể mặt. Điêu Đức Chí ngươi có trách thì tự trách mình có ămts như mù thôi.

Trong lòng suy nghĩ cẩn thận xong, Khương Lượng xử lý chuyện này tự nhiên là đơn giản. Đầu tiên là tìm hiểu qua một chút về tình huống, sau đó nói chuyện với đôi bên, loại chuyện này cũng xử lý chấm dứt cho êm xuôi. Giám đốc đài truyền hình Hình Tể Dân cũng cho rằng là chuyện sẽ như vậy.

Trương Dương đánh xong hết giận cũng chẳng muốn làm to ra làm gì, đương nhiên là hắn đồng ý với những gì Khương Lượng nói, thậm chí thoải mái đưa ra cho Điêu Đức Chí một trăm đồng tiền bồi thường thuốc mendì sao cũng thân là cán bộ nhà nước.

Nhưng Kương Lượng nói chuyện với Điêu Đức Chí thì có chút khó khăn hơn. Tiểu tử này bưng mặt sưng đỏ giận giữ rống lên: "Cái gì? Giải quyết riêng tư? Ngươi là cảnh sát nhân nhân mà có thể xử án như thế sao? Thân là người gìn giữ công lý, ngươi phải cồng bằng chứ. Hiện là ta bị hắn vô có đánh ra thương tích đây mà ngươi bảo giải quyết riêng tư? Hay là ngươi nhận lấy chỗ tốt của hắn rồi?"

Khương Lượng phát hoả, con mẹ chứ, một tên nông dân mới nổi mà cũng ra vẻ. Hắn hừ lạnh một tiếng: "Điêu Đức Chí, chú ý thái độ của ngươi!"

Điêu Đức Chí chỉ thẳng vào mặt Khương Lượng: "Thái độ cái gì? Hắn cho ngươi bao nhiêu tiền? Ta cho ngươi gấp bội! Lão tử nhất định phải cho hắn ngồi tù!"

Khương Lượng cười kinh, con mẹ nó chứ, đúng là trên đời này còn nhiều kẻ không biết mình là ai. Có chút tiền tưởng mình là vương là tướng sao? Hắn liền đứng dạy nói với biên cảnh sát đằng sau: "Chúng ta đi, cái việc nhỏ này là thuộc về quần chúng tranh cãi thôi, hơn nữa cũng không thuộc địa phận quản lý của chúng ta!"

Điêu Đức Chí giận giữ hét lên: "Ta chưa thấy qua cái loại cảnh sát nào như ngươi! Nói cho ngươi biết ta là đại biểu nhân dân huyện toàn quốc. Ta muốn tố cáo ngươi không làm tròn trách nhiệm!"

Khương Lượng quay đầu lại: "Ngươi chửi ta làm sao?"

Điêu Đức Chí không nói gì, rút điẹn thoái ra chỉ vào mặt Khương Lượng nói: "Ta điện cho Thiệu cục, xem các ngươi làm sao!"

Khương Lượng thở dài: "Ngươi hà tất phải mua khổ vào người như thế chứ?"

Điêu Đức Chí điện tới cho THiệu Vệ Giang, kỳ thực hắn với Thiệu Vệ Giang cũng chẳng có nhiều giao tình chỉ là vài lần lễ tết có qua lại cống nạp. Đầu dây bên kia có người nghe máy, Điêu Đức Chí cả tiếng nói: "Thiệu cục có phải không ạ? Tôi là chủ Hán Tửu Điêu Đức Chí đây ạ! Hai ngày trước ngàu có dùng bữa cùng tôi tại quán đó ạ! Vốn là không có muốn phiền phức tới ngài, thế nhưng..."

Khương Lượng lạnh lùng nhiều ĐIêu Đức Chí biểu diễn một hồi. Một lát sau ĐIêu Đức Chí đưa máy cho Khương Lượng: "Thiệu cục bảo ngươi tiếp máy!"

Khương Lượng tiếp điện thoại của Thiệu Vệ Giang, thấy thanh âm của hắn: "Tiểu Khương à! Ngươi giúp đỡ hắn một chút, người quen của ta đó mà!"

Khương Lượng mỉm cười nói: "Thiệu cục, là hắn phát sinh xung đột cùng với Trương Dương. Hơn nữa vị lão bản này là có tới năm người, hẳn là nguyên nhân gây ra sự tình là do họ."

Thiệu Vệ Giang nghe thấy tên Trương Dương là cũng đã minh bạch, hắn cũng không cần nghe thêm gì nữa, ngắt lời Khương Lượng nói: "Tiểu Khương, tên vừa gọi cho ta là ai nhỉ?"

Khương Lượng thiếu chút nữa thì cười, cái lão này đúng là cáo già mà, hắn thấp giọng nói: "Hình như hắn tên là Điêu Đức Chí!"

Thiệu Vệ Giang nói: "Nếu ta nhớ không nhầm là ta chẳng có quen ai tên vậy cả!" Sau đó cúp máy luôn.

Khương Lượng cầm điện thoại đưa cho Điêu Đức Chím tiểu tử này vẫn không có tỉnh ngộ ra, tiếp lấy điẹn thoại rồi còn dơ tay ra vỗ vỗ vai Khương Lượng. Nhưng làm cho hắn bất ngờ là Khương Lượng lại giữ cánh tay hắn, xoay người vặn một cái khiến cho Điêu Đức Chí ngã lộn cổ, cả người xương cốt muốn vỡ ra từng mảnh, cả điện thoại trên tay cũng văng đi.

Khương Lượng chẳng thèm nhìn lại hắn mà chỉ phủi phủi tay rời đi!

Bình luận

Truyện đang đọc