Y ĐẠO QUAN ĐỒ

La Tuệ Ninh nói: "Mẹ nuôi không khóc, mẹ ở nhà để con chữa."

Trương đại quan nhân cười nói: "Thế là được rồi, con đảm bảo nhiều nhất ba ngày nhất định sẽ giúp mẹ khôi phục như xưa."

Trương đại quan nhân ngoài miệng nói tuy rằng rất thoải mái, nhưng tâm tình của hắn lúc này lại có chút trầm trọng, sau khi hắn bắt mạch cẩn thận cho La Tuệ Ninh, lấy cớ ra ngoài mua thuốc, tới thẳng Hương Sơn biệt viện.

Người Trương Dương muốn tìm là Trần Tuyết, hắn lái xe tới trước cửa Hương Sơn biệt viện thì liền thấy hơn mười chiếc ô tô đỗ ở đó, tất cả là phóng viên rình ở đó đợi phỏng vấn hắn.

Trương đại quan nhân trong lòng rất buồn bực, trong lòng hắn chỉ có bệnh tình của mẹ nuôi La Tuệ Ninh. Lại xem nhẹ những chuyện khác, mâu thuẫn của hắn và Văn Hạo Nam ồn ào huyên náo tới vậy. Hiện tại toàn bộ truyền thông kinh thành vẫn chú ý tới bọn họ, có rất nhiều phóng viên đang căm chốt trước cửa Hương Sơn biệt viện.

Xe của Trương đại quan nhân vừa tới, đám phóng viên đó lập tức tinh thần tỉnh táo, ùa tới xe hắn.

Trương Dương mở cửa xe, chân vẫn chưa hoàn toàn chạm đất thì Năm sáu chiếc microphone đã dí tới, Trương Dương vung tay lên gạt microphone sang một bên, chỉ vào phóng viên phóng viên đó rồi nói: "Mau tránh ra cho tôi, tôi có việc gấp, ai làm ảnh hưởng tới chính sự cẩn thận tôi đánh người đó."

Một gã phóng viên mập mạp nói: "Trương tiên sinh, xin hỏi anh..." Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Trương đại quan nhân đẩy cho một cái.

Trương Dương chen qua đám người bước nhanh tới cửa lớn, Trần Tuyết bên kia đã mở cửa, Trương Dương lắc mình tiến vào trong nhà, thuận tay đóng cửa phòng lại.

Tần Manh Manh cũng đứng phía sau cửa, cô ta thở dài: "Đám phóng viên này rình ở ngoài cửa cả một ngày một đêm rồi."

Trương Dương tức giận nói: "Đúng là vớ vẩn." Hắn bấm số điện thoại của Vu Cường Hoa, lớn tiếng: "Nói Vu đại đội, hiện tại có hơn mười phóng viên vây kín cửa nhà tôi."

Vu Cường Hoa khó khăn lắm mới tống được hắn đi, hôm nay cửa phân cục công an mới tính là yên ổn một chút, nghe Trương Dương nói như vậy, trong lòng rất vui, cũng không phải là hắn vui sướng khi người gặp họa, trong mắt hắn Trương Dương cũng nên cảm thụ một chút cảm giác bị phóng viên vây quanh. Vu Cường Hoa: "Nói Truyền thông đều là vậy đó, anh cứ mặc kệ họ là xong."

Trương Dương nói: "Vu đại đội, tâm tình của tôi hôm nay không tốt, anh tốt nhất lập tức phái người đến giúp tôi giải quyết chuyện này, bằng không đợi lát nữa tôi ra ngoài sẽ đánh người, tôi con mẹ nó mặc kệ phóng viên cái gì, chuyện tôi đã nói với các anh rồi, anh nếu không là thì chúng ta không còn là bạn nữa, thế nhé." Trương đại quan nhân nói xong liền gác máy.

Tần Manh Manh và Trần Tuyết, liếc mắt nhìn nhau đều nhìn ra cơn tức của hắn hôm nay rất lớn, không biết là ai trêu chọc hắn.

Trương Dương nói với Trần Tuyết: "Tiểu Tuyết, tôi có việc muốn bàn với cô."

Trần Tuyết gật đầu, đi theo hắn tới thư phòng.

Trương Dương nói: "Mẹ nuôi tôi sinh bệnh rồi."

Trần Tuyết nhìn hắn, cô ta rất hiểu y thuật của Trương Dương, trên đời này rất ít có bệnh Trương Dương không trị được, xem ra bệnh tình của La Tuệ Ninh tất nhiên cực kỳ nghiêm trọng, nếu không Trương Dương cũng sẽ không tâm phiền ý loạn như vậy, cô ta nói khẽ: "Đừng có gấp đừng có gấp, cứ chậm rãi mà nói."

Trương Dương nói: "Chính xác mà nói thì không phải là sinh bệnh, mà là bị nội thương."

Trần Tuyết luôn trấn định cũng không khỏi có chút động dung: "Nội thương ư?"

Trương Dương gật đầu nói: "Tôi đã tra xét kinh mạch của bà ta, là bị người dùng võ công thần bí nào đó làm nhiễu loạn, hơn nữa tâm mạch tổn hao nhiều, nếu như không được cứu trị kịp thời thì chỉ có đường chết mà thôi." Nói tới đây hắn tạm dừng một chút: "Võ công của Người này không dưới tôi."

Đôi mi thanh tú của Trần Tuyết nhăn lại, võ công không dưới Trương Dương, mà đồng thời có thể tiếp xúc gần gũi với La Tuệ Ninh chỉ có một người, đó chính là Văn Linh. Nhưng Văn Linh là con gái ruột của bà ta, cô ta sao nhẫn tâm hạ độc thủ với La Tuệ Ninh như vậy? Còn có một nghi vấn cực lớn khiến cô ta khó hiểu, võ công của Văn Linh rõ ràng đã bị Trương Dương phế bỏ, với tu vi võ công của Trương Dương thì chắc sẽ không lưu lại bất kỳ cơ hội nào cho cô ta.

Trương Dương nói: "Tôi đã dò xét mạch đập của Văn Linh rồi, căn bản không phát hiện được trong thân thể của cô ta có nội lực tồn tại. Sinh tử ấn tu luyện đến cuối cùng có phải có thể đạt tới cảnh giới phản phác quy chân, đại xảo nhược chuyết hay không?"

Trần Tuyết nói: "Bất kỳ võ công nào tu luyện tới trạng thái đỉnh phong chắc đều có thể đạt tới cảnh giới này, nhưng với tu vi võ công của anh, cô ta không thể qua mắt anh được."

Trương Dương nói: "Tôi cũng thấy lạ, nếu như cô ta có thể qua mắt tôi, võ công sẽ đáng sợ nên như thế nào? Không thể, tôi rõ ràng đã phế bỏ võ công của cô ta rồi, đời này của cô ta không thể nào khôi phục võ công được."

Trần Tuyết nói: "Trừ phi... Trừ phi thứ anh chế trụ không phải là mạch của cô ta."

Trương Dương hơi ngẩn ra: "Có ý gì?"

Trần Tuyết nói: "Sinh tử ấn tu luyện tới trạng thái đỉnh phong, có thể nặn lại kinh mạch trong cơ thể, kinh mạch này xưng là ẩn mạch, nếu Văn Linh tu luyện đến loại tình độ này, như vậy anh chế trụ mạch môn của cô ta thì khi tra xét chỉ xem được kinh mạch trước đây của cô ta, mà ẩn mạch mới sinh thì anh không tìm được. Đương nhiên đây chỉ là giả thuyết, cô ta chỉ có được một bộ phận nhỏ của sinh tử ấn, hơn nữa võ công của cô ta đã phế, đời này không thể tu luyện võ công được nữa."

Trương Dương nói: "Nhưng nội thương của mẹ nuôi tôi cực kỳ kỳ quái, tôi càng nghĩ càng thấy, chỉ có cô ta mới có cơ hội tiếp cận mẹ nuôi tôi, dưới tình huống mẹ nuôi không hề hay biết xuống tay với bà ta."

Trần Tuyết nói: "Thương thế của Văn phu nhân có nặng hay không? Anh có nắm chắc có thể chữa khỏi cho bà ta hay không?" Những lời này Của cô ta đã hỏi tới chỗ mấu chốt.

Trương Dương nói: "Bệnh tình của Tiểu yêu cô hiểu rõ nhất."

Trần Tuyết nói: "Chẳng lẽ anh muốn dùng nội lực đả thông kinh mạch trong cơ thể giúp Văn phu nhân?"

Trương Dương nói: "Hiện tại trong cơ thể mẹ nuôi tôi tựa như bị mỗi người nào đó đặt bình phòng, tôi phỏng chừng, nếu như trong vòng hai ngày không đả thông kinh mạch bà ta, những đạo bình phong này sẽ trở thành đao nhọn, chặt đứt từng tấc kinh mạch của bà ta."

Trần Tuyết nói: "Đổi thành trước đây, anh nhất định có thể làm được, nhưng hiện tại..." Cô ta cắn cắn, trong cơ thể Trương Dương bị hạ cổ độc, là mình lợi dụng sinh tử phù mạnh mẽ ngăn chận cổ độc trong cơ thể hắn, mới bảo đảo cổ độc trong cơ thể hắn trong ngắn hạn sẽ không phát tác, Trương Dương tuy rằng tu luyện đại thừa quyết, nhưng với tình huống hiện tại của hắn, căn bản không phát huy ra được hai phần công lực lúc đỉnh phong, muốn dùng nội lực giúp La Tuệ Ninh đả thông kinh mạch bế tắc trong cơ thể, kì thực sẽ gặp phải nguy hiểm cực lớn.

Trương đại quan nhân đối với những điều này thì biết rõ hơn bất kỳ ai, hắn nói khẽ: "Tiểu Tuyết, với tình trạng hiện tại của tôi, tôi căn bản không thể hoàn thành chuyện này, cho nên,cô trước tiên phải giúp tôi giải trừ sinh tử phù đã."

Phương tâm Trần Tuyết run lên, chuyện cô ta lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra, cô ta nói khẽ: "Nếu như tôi giải trừ sinh tử phù trong cơ thể anh, cổ độc sẽ mất cấm chế, dưới loại tình huống này anh giúp Văn phu nhân chữa thương, cổ độc rất có thể sẽ nhân cơ hội đánh vào não anh, anh không cần mạng nữa à?"

Trương Dương nói: "Những điều cho nói chỉ là một loại khả năng, con người tôi trước giờ toàn là phúc lớn mạng lớn, tôi tin mình nhất định có thể qua được cửa này."

Trần Tuyết nói: "Nhưng không phải là không phải là đơn giản như trong tưởng tượng của anh, nếu như nội thương của Văn phu nhân đúng là Văn Linh gây ra, như vậy mục đích của cô ta là gì? Văn phu nhân không làm gì có lỗi với cô ta, cho dù là Văn Linh hận bà ta, vì sao không dứt khoát giết bà ta đi? Mà cần phải lòng vòng rắc rối như vậy? Có lẽ cô ta hiểu rõ trên đời này người có thể cứu Văn phu nhân chỉ có anh, bà ta cũng biết anh sẽ không tiếc hao tổn công lực bản thân đả thông kinh mạch trong cơ thể Văn phu nhân, nếu như anh thực sự làm như vậy, sau khi anh chữa thương cho Văn phu nhân, chính là lúc anh suy yếu nhất, cô ta có thể thừa cơ ra tay hay không?"

Trương Dương mỉm cười nói: "Cho dù chuyện này thực sự là vậy thì sao đây? Chẳng lẽ tôi lại trơ mắt nhìn mẹ nuôi chết đi ư?" Hắn lắc đầu nói: "Tôi không làm được, mẹ nuôi đối với tôi ân trọng như núi, mạo hiểm vì bà ta đáng đáng, cho dù hy sinh tính mạng của tôi thì tôi cũng sẽ không hối tiếc."

Trần Tuyết cắn cắn môi: "Trương Dương, anh có từng nghĩ tới mình, có từng nghĩ..."

Trương Dương giơ tay lên che miệng cô ta, trong ánh mắt tràn ngập nhu tình: "Tôi biết trên thế giới này có quá nhiều thứ làm tôi vướng bận, tôi biết mình mạo hiểm như vậy, có nghĩa là vô trách nhiệm với nhiều người, nhưng tôi vẫn phải làm, nếu như tôi thấy mẹ nuôi chết mà không cứu, tôi so với chết còn khó chịu hắn, tiểu Tuyết, đừng khuyên tôi, tôi đã quyết rồi."

Trần Tuyết nhìn Trương Dương, vẻ mặt của cô ta vẫn bình tĩnh như bình thường, nói khẽ: "Tôi sẽ hộ pháp cho anh, trừ phi tôi chết, không ai có thể gây thương hại tới anh."

Bình luận

Truyện đang đọc