Y ĐẠO QUAN ĐỒ

“Hảo!” Trương Dương cực kì sảng khoái trả lời hắn, dơ chén rượu ra cười nói: “Ngươi uống tám chén, ta mười sáu chén!”

Tô Tiểu Hồng trợn tròn mắt, tiểu tử này thế nào lại không có một chút thương cảm nữ nhân nào như thế chứ? Bản thân mình thế nào cũng được coi là một mỹ nữ, lẽ nào hắn không có một chút nào gọi là thương hoa tiếp ngọc? Nhưng ánh mắt nhìn lên người Tần Thanh, trong lòng lập tức minh bạch, bên cạnh hắn đã có một người như hoa như ngọc thế kia, liệu có cần phải để ý đi đâu nữa? Thực sự nếu phải so sánh với Tần Thanh, bản thân có lẽ cũng cảm thấy mình trở nên tầm thường, Tô Tiểu Hồng lần đầu tiên cảm thấy thất bại về nhan sắc, tự ti mặc cảm đến như vậy.

Phương Văn Nam cũng nhìn ra, tiểu tử này thực sự là tửu lượng quá cao, đừng nói mười sáu chén, hai mươi sáu, thậm chí ba mươi sáu có lẽ hắn có uống được. Phương Văn Nam cũng không phải là tiếc nuối gì rượu, mà hắn lo lắng là lo Tô Tiểu Hồng bị gục tại chỗ, hắn tươi cười nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm tửu lượng như bể, ta xem hay là ngươi bỏ qua cho Tô quản lý đi, uống nữa sợ ràng nàng không chịu nổi đâu!”

Tô Tiểu Hồng nhu mì nói: “Tiểu Trương chủ nhiệm, ta biết sai rồi! Vừa ta muốn chút rượu ngươi, ai ngờ kết quả là chân lại đụng phải đá tảng.” Mọi người ở đây đều đồng thời nở nụ cười, thật là làm nữ nhân cũng có chỗ tốt của nữ nhân, cúi đầu nhận sai cư nhiên cũng khả ai như thế, người ta trời sinh là phái yếu, ai lại có thể nỡ lòng tính toán với nàng chứ?

Tần Thanh nói: “Trương Dương, ngươi thật muốn chuốc say Tô tiểu thư?”

Trương Dương cười nói: “Ta cũng nào có chứ. Uống rượu chủ ý chính là để giao lưu, làm cho bầu không khí vui vẻ thuận hòa, đâu phải như chiến trường!”

Phương Văn Nam cười nói: “Trương chủ nhiệm nói rất phải!”

Tô Tiểu Hồng sắc mặt hồng rực, lảo đảo đứng lên nói: “Ta không được, muốn đi toilet một chút!” Tần Thanh thấy nàng bước đi bất ổn, đứng dạy đỡ nàng đi cùng.

Gian phòng chỉ còn lại hai người Phương Văn Nam và Trương Dương. Phương Văn nam nói: “Ta đối với chất có cồn dị ứng, thực sự là không được! Tiểu Trương chủ nhiệm sẽ không trách ta chứ?”

Trương Dương lắc đầu: “Mọi người cùng một chỗ là vui lắm rồi, đâu cần phải nhất định uống tới không say không về. Hơn nữa chai rượu vài ngàn một chai, tất cả hầu như vào bụng ta hết, không biết là hôm nay ta uống vao nhiêu tiền vào bụng rồi.”

Phương Văn Nam bật cười ha hả, thằng nhãi này xác thực là hài hước, mình lại so đo chút tiền lẻ đó với hắn sao? Hắn ngừng cười, thấp giọng nói: “Tiểu trương chủ nhiệm, ngày hôm nay uống rượu, một là muốn tiêu trừ những điểm còn không hài lòng về nhau trong quá khứ. Hai là còn có một việc ta muốn xin ngươi chỉ điểm.” Phương Văn Nam khéo léo nói.

Trương Dương không cần nghe cũng biết chắc chắn hắn muốn mình nghĩ cách đối phó Cố Minh Kiện, Trương Dương chậm rãi nhấp một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Phương tổng đối nhân xử thế làm người ta rất thưởng thức, bất quá tính tình Cố Minh Kiện không phải là ngài không biết, hắn đã cho quyết cái gì, thì ta có nói với hắn cũng bằng thừa.”

Phương Văn Nam nói: “Ta là người làm ăn, loại sự tình này thực sự là không muốn chút nào. Phương châm của ta luôn là dĩ hòa vi quá, hòa khí có thể phát tài. Bất quá nếu như Cố công tử qua phận, ta cũng đành phải kiên trì bồi tiếp thôi.”

Trương Dương cười thầm, bồi tiếp cái con mẹ nó chứ, người bồi tiếp nổi sao? Sự tình xảy ra rảnh rành trước mắt, nếu như hắn có thể tìm được biện pháp giải quyết thì còn phải quay lại cầu cạnh sao? Lão hẳn là hết đường xoay sở mà thôi. Trương Dương nói: “Biện pháp thì không phải là không có, bất quá…” Nói tới đây, hắn cố ý dừng lại một chút.

Phương Văn Nam vọi nói: “Xin tiểu Trương chủ nhiệm chỉ giáo!”

Trương Dương cười nói: “Kỳ thực rất nhiều chuyện người ta cứ làm cho phức tạp lên. Theo như những gì ta được biết thì Cố bí thư là một người rất nghiêm cẩn chính trục, bình thường ngày đối với con cái luôn quản giáo rất nghiêm khắc!”

Phương Văn Nam nghe những lời này của Trương Dương mà cảm thấy cũng có chút hợp lý, trường phong ba này tất cả đều là do Tả Viên Triệu muốn lấy lòng Cố Duẫn Tri, nhưng cho đến bây giờ Cố Duẫn Tri cũng không biết những chuyện gì đang xảy ra tại Giang Thành.

Trương Dương lại nhắc nhở hắn, đem chuyện này tiết lộ cho Cố Duẫn Tri biết, có lẽ đó là biện pháp duy nhất có thể giải quyết trực tiếp: “Trương chủ nhiệm, thế nhưng ta và Cố bí thư làm sao có thể muốn nói là nói được.”

Trương Dương không thể không bội phục sự nhanh nhạy của hắn, mình cũng chỉ là nói chẳng đâu vào đâu, thế nhưng hắn vẫn nắm được điểm then chốt, thực sự là một kẻ quá khôn khéo.

Với tình cảnh thực tại, phương thức Trương Dương đưa ra là hoàn toàn có thể chấp nhận được. Phương Văn Nam nghe ngóng tin tức cũng không phải là ít, hắn cũng biết được nữ tử của Cố bí thư có hợp tác với Trương Dương ở Bắc Kinh, là bằng hữu của Cố Minh Kiện, có thể thấy được quan hệ của hắn và Cố gia không sai, cho nên hắn lập tức nghĩ đến người thích hợp để dưa thông tin này tới tai Cố bí thư chính là thanh niên nhân trước mặt này.

Trương Dương nói xong, Phương Văn Nam càng ý thức được sự quan tọng của Trương Dương, tiểu tử này hiện tại gần như là người duy nhất có thể giúp mình, bằng không sự tình ồn ào nháo lớn thì vô pháp xử lý nổi. Phương Văn Nam cười nói: “Trương chủ nhiệm! Xin ngươi giúp ta việc này!” Mặc dù Phương Văn Nam không uống được rượu, nhưng lần này hắn cư nhiên chủ động nâng chén lên.

Trương Dương không có cụng chén với hắn mà lấy điện thoại di động ra, làm trò trước mặt Phương Văn Nam, cố ý gọi cho Cố Giai Đồng, đương nhiên người nói chuyện này cho Cố Duẫn Tri chuyện này đương nhiên là Cố Giai Đồng chứ không phải là hắn. Cố Giai Đồng nghe Trương Dương nói sơ qua liền lập tức đồng ý, vô luận nguyên nhân sự tình này là vì sao, nhưng hiện tại Cố Minh Kiện hành động thiếu suy nghĩ, mà quan viện địa phương thì lại ủng hộ hắn làm bậy, nếu như không ngăn cắn nó lại, chỉ sợ sẽ tạo thành điều không hay cho gia đình.

Trương Dương cúp máy xuống, trong ánh mắt Phương Văn nam chỉ có vẻ bội phục và cảm kích, Trương Dương đã cấp cho hắn một món nhân tình thật lớn, tuy rằng trước mắt kết quả còn chưa có, thế nhưng dựa theo suy luận thông thường, Cố Duẫn Tri chắc sẽ không để nhi tử làm càn làm bậy tại Giang Thành, chỉ cần một cuộc điện thoại của Cố bí thư, chắc mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều.

Phương Văn Nam gật đầu, khéo môi lộ ra vẻ tươi cười thâm ý: “Chuyện này nhất định không quên ơn tiểu Trương chủ nhiệm!”

Cố Duẫn Tri nghe được Cố Giai Đồng kể lại, chỉ có nói hai chữ ‘hồ đồ’! Sau đó lẳng lặng ngồi trong thư phòng trầm mặc một lúc lâu. Theo tuổi tác tăng dần, lão suy nghĩ cân nhắc mọi chuyện so với trước kia càng tốn hao thời gian, đây không phải là bởi vì trí lực giảm sút mà là bởi làm mọi việc càng chú ý tới hoàn mỹ hơn, cố gắng để mọi chuyện không để lại một vết tỳ nào. Đối với một người đã đi tới gần cuối con đường làm quan như lão thì cái gì là trọng yếu? Bảo trì khí tiết tuổi già, bảo trì danh dự của lão. Cố Duẫn Tri tuyệt không cho phép con cái làm danh khí thanh quan của hắn bị bẩn. Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, Cố Duẫn Tri lập tức mỉm cười, từ tiếng chân bước lão đã đoán được ra là Cố Dưỡng Dưỡng tới, hai chân của đứa con gái nhỏ giở đây mỗi ngày đều cảm thấy khá hơn trước, đây là điều mà lão vui mừng nhất.

Cố Dưỡng Dưỡng nhẹ nhàng gõ của, sau đó đẩy vào, tay bưng một chén café, mặt tươi cười như hoa nói: “Cha! Con mới pha café đó, cha nếm thử đi!”

Cố Duẫn Tri cầm lấy chén café đưa lên mũi ngửi: “Thơm quá!” Nhìn nữ nhi dáng đi có chút tập tnễh, lão mỉm cười gật đầu: “Dưỡng Dưỡng, cha cảm giác con so với mấy hôm trước đi lại thoải mái hơn rất nhiều.”

Cố Duẫn Tri gật đầu cảm thán nói: “Trương Dương thật sự là một nhân tài a!” Sau đó nhấp thử một ngụm café mỉm cười: “Ngon lắm!”

Cố Dưỡng Dưỡng cười khanh khách: “Café có thể làm tinh thần tỉnh táo. Mỗi ngày con sẽ pha cho cha một tách café!”

Cố Duẫn Tri lại nhập một ngụm nữa, sau đó đặt tách café lên bang. Cố Dưỡng Dưỡng nhìn một lượt quanh căn phòng rồi thắc mắc hỏi: “Cha! Sao cha bố trí thư phòng trông hôn ám quá vậy, trông có vẻ áp lực quá! Con nghĩ làm sáng sủa hơn có lẽ tốt hơn!”

Cố Duẫn Tri cười: “Nha đầu ngốc, như thế này cảm giác thanh tĩnh hơn, ta còn có nhiều việc cần phải suy nghĩ cho nên…”

“Cho nên cha đa số thời gian đều một mình ở trong cái chỗ hôn ám này!” Cố Dưỡng Dưỡng kháng nghị.

Nữ nhi thốt ra một câu khiến cho Cố Duẫn Tri lần thứ hai rơi vào trong trầm tư, không biết là tự lcs nào, bản thân mình thích sự hôn ám, tích sự cô độc, thời còn trẻ mình đâu có như thế? Lẽ ào quan trường đã cải biến con người? Chỗ cao không tránh được lạnh, lẽ nào cứ địa vị cao sẽ cô đọc? Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt nữ nhi, Cố Duẫn Tri nở một nụ cười hiền hậu mà nhu hòa. Trong ba đứa con thì Dưỡng Dưỡng hiện tại lão cũng bớt lo lắng đi rất nhiều. Đứa lớn Cố Giai Đồng thì cá tính mạnh mẽ, độc lập, làm ăn cũng rất khá, chỉ có về mặt hôn nhân là không được hạnh phúc mà thôi, nó và chồng Ngụy Chí Thành hôn nhân chỉ như trên danh nghĩa, nếu không phải bản thân lão kiên quyết phản đối tới cùng thì hiện giò có lẽ cũng đã ly hôn rồi. Tên con trai thì vô cùng đáng chán, lớn như vậy và ham chơi bời lêu lổng, không có một chút lý tưởng nào cả, hỏng bét, hỏng bét! Trước đây, chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng là chuyện khiến cho lão lo lắng nhiều nhất, nhưng trước mắt thấy Dưỡng Dưỡng từng ngày hồi phục, Cố Duẫn Tri rốt cuộc cũng bớt được một khối tâm bệnh. Lão nhẹ gióng nói: “Dưỡng Dưỡng! Con có định học lên đại học không?”

Cố Dưỡng Dưỡng mỉm cười nói: “Dạ cũng có ạ, gần đây con vẫn học, bất quá vẫn chưa nghĩ sau này sẽ học cái gì.”

“Học cái gì không quan trọng, quan trọng thoải mái là được.”

“Cha, vừa mới nghe cha nói chuyện với Giai Đồng tỷ, ca lại xảy ra chuyện gì ạ,?”

Cố Duẫn Tri gật đầu, nhắc tới thằng nhãi ấy là trong lòng lão lại có chút bực, bất quá càng thêm tức giận chính là thái độ của Tả Viên Triêu. Không hiểu Tả Viên Triêu nghĩ cái gì mà lại làm như thế? Mục đích là lấy lòng của lão, nhưng làm thật không ngờ là lại làm theo cách cách như đâm vào xương sống người ta vậy. Cố Duẫn Tri trên danh tiếng vẫn là một vị quan thanh liện, lão tuyệt đối không muốn thấy người ta nói về lão là lấy quyền mưu tư. Tả Viễn Triêu làm như vậy chứng tỏ hắn quá thiếu chín chăn trên chính trị. Cố Duẫn Tri thở dài nói: “Vẫn còn non trẻ!” Cố Dưỡng Dưỡng không biết cha đang nói người khác mà cứ tưởng đang nói nhị ca mình: “Nhị ca vẫ còn ham chơi quá!”

Cố Duẫn Tri ân cần nói: “Con đi ngủ đi! Nghỉ ngơi cho tốt, có như vậy thân thể mới chóng bình phục.”

“Cha! Người cũng ngủ đi a! Sức khỏe chính là tiền đề của cách mạng a!” Cố Dưỡng Dưỡng mìm cười đáp.

“Cố Duẫn Tri lộ ra nụ cười đồng ý. Sau khi Cố Dưỡng Dưỡng rời khỏi, căn phòng lại rơi vào vẻ hôn ám tĩnh lặng vốn có của nó. Câu vừa rồi Cố Duẫn Tri nói là nói Tả Viên Triêu, lựa chọn Tả Viên Triêu mục đích vốn là tẩy bài chính đàn Giang Thành, loại bỏ vây cách gây ảnh hưởng cho Hứa Thường Đức. Mà Tả Viên Triêu lần này xử lý chuyện Cố Minh Kiện đã biểu hiện ra tích cực lấy lòng Cố Duẫn Tri. Bên người Cố bí thư không thiếu gì những kẻ xu nịnh, nhưng người mà Cố bí thư cần là một cán bộ ổn trọng, một người có thể dùng ý nghĩ toàn diện, một người có thể biết nhìn toàn cục mà lo lắng, không bị tình cảm và quan hệ làm ảnh hưởng nhiều. Cố Duẫn Tri thở dài, nhắm nghiền hai mắt, có lẽ Tả Viên Triêu vẫn không phải là sự lựa chọn tốt nhất ở Giang Thành này.

Lúc này thì Tả Viên Triêu vẫn đang ở nàh mình đắc ý, nhưng hắn thật không ngờ biểu hiện nóng lòng của mình lại cực kì làm hại hình ảnh của hắn trong mắt Cố Duẫn Tri, khiến cho Cố bí thư một lần nữa phải xem xét kĩ lại hắn. Mười một giờ đêm, điện thoại của Tả Viên Triêu đổ chuông, hắn vội lăn lông lốc từ trên giường chạy ra ngoài nghe: “Cố bí thư!”

Thanh âm của Cố Duẫn Tri bình tĩnh mà thư thái, nhưng thanh âm tuyệt đối không ba động một chút tình cảm hay thái độ nào: “Ta Viên Triêu a! Chuyện của Cố Minh Kiện phiền phức cho ngươi rồi.”

“Cố bí thư! Đều là do ta an bài không tốt, cho nên mới để cho Cố công tử phải chịu thiệt thòi. Ngài yên tâm, ta nhất định theo lẽ công bằng mà xử lý chuyện này…”

“Cố Duẫn Tri nhàn nhàn nở nụ cười: “Tính tình đứa con trai này ta biết, ham chơi lêu lổng, làm nhiều chuyện vô bổ, còn trẻ cứ phải chịu một chút vị đắng mới tốt.”

“Cố bí thư! Chuyện này không nên trách công tử, ta sẽ thắt chặt trị an thật tốt.” Tả Viên Triêu vẫn không có lĩnh hội được ý tứ Cố Duẫn Tri.

Trong lòng thật sự alf có phần thất vọng, Cố Duẫn Tri thấp giọng nói: “Chuyện này không nên căng quá, làm lớn ra ảnh hưởng không tốt. Ta không thích như vậy!”

Tả Viên Triêu lúc này mới hiểu được Cố bí thư muốn mình thu tay lại, hắn liên tục gật đầu: “Cố bí thư yên tâm, ta sẽ xử lý tốt chuyện này.”

“Được! Ta tin tưởng ngươi!”

Cố Duẫn Tri cúp máy, sau đó lập tức gọi cho Minh Kiện.

Cố Minh Kiện vừa nghe một trận giáo huấn của tỷ tỷ xong, thấy số điện thoại của lão gia tử, trong lòng có chút run run, bất quá hắn không dám không tiếp, nghe máy chỉ thấy Cố Duẫn Tri nói bốn chữ: “Lập tức quay về!”

Trường phong ba bão táp ửo Đế Hào Thịnh Thế này nhờ có Cố Duẫn Tri can thiệp mà trở nên yên ả, bất quá Phương Văn Nam vẫn bảy tỏ thành ý, mua một chiếc ô tô mới, công hai mươi vạn tiền thuốc men chuyển cho Minh Kiện.

Phương Văn Nam cũng không quên Trương Dương, lần này nếu như không phải hắn giúp đỡ, Đế Hào Thịnh Thế không biết còn khốn đốn tới khi nào. Hắn cấp cho Trương Dương một phong bì năm vạn gọi là tiền lì xì, Trương đại quan nhận nhìn khinh khỉnh, ném trả lại cho Phương Văn Nam: “Định làm gì? Để người khác phải chế cười sao?”

Phương Văn Nam sở dĩ làm như vậy vốn bởi đó là thói quan biểu đạt của hắn, một thương nhân lăn lộn bao nhiêu năm như hắn luôn cho rằng bất luận chuyện gì cũng có cái giá của nó, mà đương nhiên, đã có giá thì phải trả giá.

Trương đại quan nhận cười lớn: “Ta sở dĩ giúp ngươi là bởi vì ngươi sảng khoái, ta đem ngươi coi như bằng hữu. Đối với ta mà nói, bằng hữu đem tiền tài ra nói chuyện là một sự vũ nhục.”

Nếu trước đây, nghe một tên cán bộ nhãi nhép nói như vậy hẳn Phương văn nam sẽ thấy buồn cười chết mất, hắn thậm chí cho rằng đối phương không biết mình là ai, không biết thế nào là trời cao đất dày. Thế nhưng chứng kiến năng lực của Trương Dương, Phương Văn Nam không hề sinh ra cái cảm giác này mà trái lại còn cảm thấy vui mừng và một chút kinh sợ. Hắn mỉm cười gật đầu: “Cảm tạ!” hai từ này thực sự là xuất phát ra từ nội tâm.

Thời gian Trương Dương trở về Bắc Kinh đã chậm lại so với dự tính hai ngày, Tần Thanh sau hai ngày này, ổn định lại tâm lý xong, một lần nữa trở Xuân Dường, rồi tiếp tục quay trở lại trường Đảng trung ương tại Bắc Kinh học tập. Còn có một việc nữa là Tô lão thái ở Giang Thanh không hợp, thêm nữa tâm tình không được tốt, cho nên muốn quay lại Xuân Dương, Trương Dương liền an bài Ngưu Văn Cường lái xe tới đón.

Ngưu Văn Cường chuẩn bị hẳn một chiến Toyota tới Giang Thành đón người, hắn hai ngày nay trong lòng vẫn có chút phiền não. Chuyện tại Giang Thành có chút lớn, tới tối hậu xử lý kết quả ra làm sao, với năng lực và nhãn giới của hắn vô pháp có thể xử lý cái phiền phức như vậy được, thành ra tất cả đều phó mặc mà nghe theo mệnh trời, bất quá hắn không thể ngờ Trương Dương bên kia lại có thể giải quyết hết thảy sự việc trong tĩnh lặng. Buổi trưa gặp mặt Trương Dương cùng Tô lão thái, sau đó lại tiếp tục tiếp mỹ nữ Tần chủ tịch huyện.

Lúc ly khai ra khỏi Giang Thành, Ngưu Văn Cường rốt cục không nhịn được nữa, thấp giọng nói nhỏ với Trương Dương: “Lão đệ, chuyện này thế nào rồi?”

Trương Dương cười cười, quay đầu nhìn mẫu thân và Tô lão thái đang ngủ phía sau, Tần Thanh đang ngồi đọc báo, ngẩng đầu lên nhìn thấy hắn đang quay lại nhìn mình, khuôn mặt xinh đẹp không khỏi nóng lên, hai má đỏ ửng cả lên.

Ngưu Văn Cường tử kính chiếu hậu thấy biểu tình của Tần Thanh, trong lòng thầm mắng, Trương Dương a Trương Dương! Con mẹ nó, tiểu tử này thật là diễm phúc tề thiên a, nói không chừng ngay cả mỹ nữ chủ tịch huyện này cũng của hắn luôn rồi cũng nên.

Trương Dương cảm thấy hết sức hài lòng mà xoay người lại, từ lần bị song quy này, thái độ của Tần Thanh với hắn thay đổi rất nhiều, xem ra song quy của Đảng ta cũng không phải là không có ích, ít nhất là cũng có cơ hội đồng cam cộng khổ, xúc tiến tình cảm hai người phát triển. Hắn vừa nghĩ vừa mỉm cười, cầm chai nước lên uống một ngụm, vừa đưau vào mồm thì Ngưu Văn Cường phanh cái ‘kít’ lại, khiến cho hắn bị sặc nước, ho khan một trận kịch liệt, cả tiếng nói: “Ta kháo! Đừng đùa kiểu đó chứ.”

Vẻ mặt Ngưu Văn Cường rất vô tội nhìn hắn, hất hàm về phía trước, nhìn ra phía đường cái, có con bò đang chậm rãi tiêu sái mà đi. Ngưu Văn Cường phiền muộn lầm bầm: “Năm nay không biết có phải năm hạn của ta không nữa? Bao nhiêu việc không may, bây giờ ngay quả súc sinh cũng không qua được.”

Trương Dương ha hả bật cười, Tần Thanh phía sau đưa cho hắn cái khăn tay, Trương Dương lau đi nước trên người, đợi xe bắt đầu chạy rồi mới nói: “Chuyện này xong rồi! Người ta không cần ngươi xin lỗi, không cần tiền thuốc men của người. Phần trăm hoa hồng của Kim Khải Việt cũng không đổi!”

Ngưu Văn Cường trợn mắt nhìn Trương Dương, hắn thực sự không tin vào cái lỗ tai cảu mình nữa: “Thực sự?”

“Đương nhiên là thật! Chính Phương Văn Nam nói ra thì hẳn là có thể tin được rồi.”

Tần Thanh ở sau lưng nói đầy thâm ý: “Không phải là người ta cho ngươi một bữa là mời được ngươi đó chứ?”

Trương Dương cười nói: “Ta đi ăn đó là cấp cho hắn mặt mũi. Bất quá người này cũng rất có con mắt, làm việc cúng sảng khoái, có thể quan hệ được.”

Ngưu Văn Cường thực sự là vừa mừng vừa sợ, hắn thật không dám tưởng tượng mọi chuyện lại có thể dễ dàng giải quyết đến như thế, hơn nữa Trương Dương và Phương Văn Nam lại còn kết giao bằng hữu, trong mắt Ngưu Văn Cường, Phương Văn Nam thuộc về dạng nhân vật cao không thể bàn, hắn mỉm cười nói: “Có cơ hội giới thiệu Phương tổng cho ta quen biết một chút a huynh đệ. Tối nay ta an bài tại Kim Khải Việt, mời mọi người ở đây dùng bữa.” Hắn hướng ba người ngồi sau nói: “Hai bác và Tần chủ tịch cũng tới luôn a! Ta làm tiếc tẩy trần cho tất cả mọi người.”

Tần Thanh nhẹ nhành cười nói: “Không được rồi! Ta phải trờ về ủy ban huyện. Từ lúc xảy ra chuyện tới giờ thực sự là mệt mỏi quá, ta muốn hảo hảo nghỉ ngơi!” Từ lập Hoa và Tô lão thái đối với cái sự này cũng chẳng có hứng thú gì, Ngưu Văn thấy vậy cũng không miễn cưỡng. Về tới Xuân Dương, Tần Thanh an bài Tô lão thái ở lại nhà khách huyện ủy Xuân Dương luôn, Từ Lập Hoa thì về nhà một chút, dù sao cũng đã một thời gian chưa về nhà rồi, sau đó lại tới nhà khách huyện bồi Tô lão thái. Tần Thanh cũng ở lại đó hàn huyên với hai người một lúc sau đó mứoi trở về nơi ở của mình.

Trương Dương thì đã sớm bị Ngưu Văn Cường lôi đi, lúc này tâm trạng của Ngưu Văn Cường là rất thoải mái. Ngưu Văn Cường cũng mới mở một cái phòng tắm hơi mát xa. Biết tin Trương Dương trở về, bọn Triệu Tân Vĩ, Khương Lượng, Đỗ Vũ Phong cũng rất nhanh tề tựu về đó. Bởi vì chỗ này còn chưa chính thức khánh thành, cho nên người tới đây rất ít, buổi chiều ngoại trừ bọn họ thì hầu như chẳng còn ai.

Năm người ngâm mình trong bể nước nóng, tảng đá đè nặng trong lòng Đỗ Vũ Phong và Ngưu Văn Cường rốtcuộc cũng xóa đi, hai người tự nhiên rất thoải mái, đây cũng là điều bình thường sau khi con người ta thoát khỏi một cái áp lực lớn. Ngưu Văn Cường cười nói: “Tắm tại chỗ nhà mình thoải mái thật. Ta phát thệ sau này không bao giờ ra ngoài tắm nữa.”

Triệu Tân Vĩ cười nói: “Căn bản là các ngươi không thành thật, cứ tắm bình thường thì nào có nhiều sự phiền toái vậy chứ?”

Đỗ Vũ Phong cố làm ra vẻ nói: “Văn Cường! Ta nói ngươi, từ sau chú ý một chút, cứ làm bừa như vậy, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.” Hắn nói như sự việc không hề liên quan chút nào tới hắn vậy, Khương Lượng ngồi cạnh hắn tự nhiên nhích người lùi ra xa hắn, Đỗ Vũ Phong khó hiểu hỏi: “Gì chứ?”

Khương Lượng cười nham hiểm: “Con mẹ nó, ta sợ ngươi bị bệnh sinh dục!”

Cả đám người nhất thời cười ồ lên, Đỗ Vũ Phong xông tới chỗ Khương Lượng, rất nhanh Ngưu Văn Cường cũng tham gia vào chiến đoàn.

Ẩu đả xong một lượt, Trương Dương nói: “Đỗ ca! Ngươi nói chuyện giúp ta với lão Lưu chưa?”

Tay Đỗ Vũ Phong dập lên chán mình cái ‘chát’: “Ta kháo! Ta lại quên mất rồi”, cơ mà Trương Dương cũng chẳng trách được hắn, hai ngày hôm nay tâm trí của hắn đều đặt ở chuyện xảy ra tại Đế Hào Thịnh Thế, nào có tâm tư mà lo lắng chuyện khác. Đỗ Vũ Phong nói: “Để ta gọi điện cho lão!”

Trương Dương lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi! Dù sao ngày mai ta cũng đi Thanh Thai sơn, nói chuyện với lão luôn cũng được!” Trương Dương đã đáp ứng với Tô lão thái, đưa bà tới Thanh Thai sơn du lịch, gọi là để giải tỏa tâm trạng.

Triệu Tân Vĩ nói: “Nếu không thì ngày mai tất cả tới Thanh Thai sơn đi, du ngoạn một chút, thuận tiện ăn thịt lừa.”

Đỗ Vũ Phong cười nói: “Tới Thanh Thai Sơn, khẳng định phải tới chỗ Lưu Đại Trụ ăn thịt lừa rồi.”

Ngưu Văn Cường khen: “Cũng tốt, Đỗ ca thân thể khỏe mạnh, ăn thịt lừa nữa, sợ là chị dâu không được rồi.”

Đỗ Vũ Phong mắng: “Im cái miệng của ngươi lại đi! Ta thuần khiết thế này, danh tiếng đều bị các ngươi phá hủy cả.”

“Ngươi thuần khiết? Thuần khiết như con lừa trên Thanh Thai sơn a…”

Trương Dương đi ra ngoài lau người, Khương Lượng cũng đi theo hắn luôn. Chuyện tình vừa rồi đối với bọn hắn xúc động khá lớn. Mấy người bọn họ tại Xuân Dương đều là những nhân vật có số có má, thế mà lần này tới Giang Thành, suýt nữa thì bị người ta làm cho không ngẩng đầu lên được. Nếu như không phải là có Trương Dương xuất thủ, thì lần này bọn họ nguy to. Khương Lượng cũng là một người có năng lực, hắn vốn rất muốn thăng tiến, hiện tại chỉ là một cán bộ cấp chính khoa, qua sự việc vừa rồi, ham muốn thăng tiến lại càng dâng cao hơn.

Khương Lương thấp giọng nói: “Huynh đệ, gần đây phân khu Khai Phát ở Giang Thành đang trống một cái. Ta muốn hoạt động một chút.” Hắn nói những lời này chính là xin Trương Dương giúp đỡ, chuyện tối đó hắn có thể nhìn ra được, quan hệ của Trương Dương và Điền Khánh Long khá tốt, tuyệt đối có thể nhừo vả được những chuyện như thế này.

Trương Dương có chút kinh ngạc: “Khương ca, ngươi ở Xuân Dương đang ngon lành, một mình một cõi, thế nào đột nhiên lại muốn rời đi?”

Khương Lượng cười cười, hắn cũng không giấu diếm mà nói: “Ta còn muốn thăng tiến, ở lại cái địa phương nhỏ bé như Xuân Dương này thì hết đường rồi. Hơn nữa năm nay cháu trai người cũng đi học ở trường tiểu trực thuộc sư phạm Giang Thành. Tẩu tử ngươi cũng vì thế mà chuyển công việc, trên cơ bản cũng đã xác định tới cuối năm sẽ chuyển tới ngân hàng thương nghiệp Giang Thành. Hiện tại nhi tủ vẫn đang để ở nhờ nhà ngoại. Ta đương nhiên không muốn gia đình lại mỗi người ở một chố như thế. Cũng vì hai nguyên nhân đó cho nên mới có tâm tư như vậy!” Hắn nói rất uyển chuyển, nghe với ý tứ chính vẫn một nam nhân rất biết lo cho gia đình.

“Phân khu Khai Phát ở GIang Thành sao? Hình như chính là chỗ Cát Xuân Lệ vừa nghỉ.” Trương Dương bỗng nhiên tớ tới lúc trước Lý Trường Vũ tới Giang Thành từng đem Cát Xuân Lệ an bài ở đó.

“Cát Xuân Lệ đã từ chức rồi, nghe nói là bởi vì có liên quan với Lý phó thị trưởng.” Khương Lượng nói làm cho Trương Dương có chút kinh ngạc: “Cát Xuân Lệ tuyệt đối là một nữ nhân trọng tình trọng nghĩa. Nàng ta nói, chỉ cần nàng ta còn sống, nàng ta sẽ vẫn chờ đợi, đợi cho tới ngày Lý Trường Vũ được ra.”

Lý Trường Vũ đã ở tại nhà khách Loan Sơn gần một tháng, trong một tháng này, đầu tiên là người từ ban kỷ ủy trung ương tới điều tra hắn, sau đó lại đổi thành ban kỷ ủy của tỉnh. Từ lúc bị song quy, Lý Trường Vũ liền bắt đầu để râu, người gày đi rất nhiều, thế nhưng tinh thần vẫn rất tốt, vô luận là người của ban kỷ ủy trung ương hay kỷ ủy tỉnh đều đã được lãnh giáo ý chí cứng cỏi của vị phó thị trưởng này. Tại sự việc đầu tư khai phá Thanh Thai sơn, quan điểm Lý Trường Vũ rất rõ ràng, hắn kiên trì giữ vững ba điều: một là chuyện đầu tư khai thác Thanh Thai sơn không hề có động cơ cá nhân nào, hai là trên chính sách chiêu thương không hề có sai lầm, ba là chuyện này hoàn toàn là một mình hắn làm, tuyệt không liên quan tới các quan viên khác. An gia đã xuất ra chứng cứ chứng minh số tiền đầu tư là rõ ràng, sự việc tự nhiên là dễ dàng giải quyết, đây là nguyên nhân ban kỷ ủy trung ương tới, cho nên họ cũng rời đi. Hiện chỉ còn ban kỷ ủy tỉnh, điều tra về vấn đề kinh tế của Lý Trường Vũ.

Lý Trường Vũ tại phương diện này trả lời biểu hiện ra sự cơ trí hơn người của hắn, hắn nói bản thân liêm chính đại hối không thu, tiểu hối bất cự (quà lớn không thu, quà nhỏ thì nhận). Bất cứ quà tặng gì, từ tiền bạc, đồ quý, cổ phiểu chứng khoán, tất cả những thứ đó đều chưa bao giờ nhận. Những món quà nhỏ cũng chỉ giới hạn trong thuốc lá, rượu bia các kiểu, nhưng hắn cũng chỉ nhận trong tiêu chuẩn bản thân đề ra, thuốc không nhận hơn một cây, rượu không lấy quá hai bình. Hắn nói lãnh đạo không nhận hối lộ, nhưng những món quà nhỏ biểu thị tỉnh cảm thì cũng không nên từ chối, nói gì thì làm người với người, biểu thị tình cảm là một điều hoàn toàn bình thường. Cái này về nguyên tắc Đảng không sai, về đối nhân xử thế cũng đúng. Hắn làm quan vẫn liêm chính, mà vẫn không quá cứng nhắc, vẫn gần gũi với quần chúng và đồng chí, cái này cũng chính là điều là Đảng đã giáo dục người lãnh đạo phải luôn sâu sát với nhân nhân. Người Trung Quốc vẫn luôn chú ý lễ nghĩa, nếu ngươi cứ chẳng phân tốt xấu gì lập tức đuổi khách ra khỏi cửa, sau này sẽ chỉ nhận được phản ứng không tốt từ quần chúng mà thôi.

Lý Trường Vũ trình bày một thôi một hồi, khiến cho mấy người của ban kỷ ủy tỉnh nghe xong mà há mồm, nhưng mỗi người đều phải thừa nhận một điều là Lý Trương Vũ nói rất có đạo lý, cái này cũng là điều rất thông thường, người làm lãnh đạo từ trung ương tới địa phương ai mà chả như vậy, nhẹ nhàng thì Vân Yên, Hồng Tháp Sơn, không thì cũng Trung Hoa hay mấy thức đồ ngoại. Về phần vấn đề tác phong sinh hoạt, Lý Trường Vũ cũng nói rất thản nhiên, ta là cán bộ lãnh đạo, nhưng cũng là người chứ đâu phải thánh nhân. Ta thừa nhận tác phong sinh hoạt có chút vấn đề, bất quá ở đây hoàn toàn là tình cảm chứ không hề có sự tư lợi nào. Mà Cát Xuân Lệ từ chức càng khiến Lý Trường Vũ có cơ sở tụ tin nói điều đó. Vấn đề tác phong có thể làm hỏng tiền đồ, thế nhưng dựa vào đó mà muốn đưa một người vào ngục thì không được.

Ban kỷ ủy tỉnh qua nhiều lần dài dòng điều tra xét hỏi cũng không có tra ra điều sai phạm gì lớn, liền làm báo cáo chi tiết gửi lên trên.

Bản báo cáo này bây giờ tới tay bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Tri, Cố Duẫn Tri xem xét kì một hồi, sau đó nở một nụ cười.

Chủ nhiệm văn phòng tỉnh ủy Hạ Bá Đạt đang ngồi ở ghế sô fa, hắn đang vô cùng chú ý từng biến hóa trên nét mặt cảu Cố bí thư.

Cố Duẫn Tri xem xong bản báo cáo, chậm rãi đặt lên bàn, sau đó tháo cái kính đặt xuống bàn, lấy tay day day sống mũi một cái, rồi chậm rãi nhấp một ngụm trà: “Lý Trường Vũ cũng thật là cứng miệng!”

Hạ Bá Đạt cười nói: “Nếu như là trước giải phóng, nhất định cũng sẽ là một nhân vật lớn.”

Cố Duẫn Tri bỗng nhiên nói: “Chịu đựng được những khảo nghiệm khắt khe, là tố chất tổi thiểu một cán bộ lãnh đạo của quốc gia cần phải có.” Hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Bá Đạt: “Ngươi thấy hắn thế nào?”

Hạ Bá Đạt lắc lắc đaià, hắn nói chuyện vốn rất cẩn thận, nhưng hắn biết Cố Duẫn Tri không thích thuộc hạ cẩn thận quá mức, có những lúc phải mạnh dạn nói ra quan điểm của mình. Nhưng trước hết, những quan điểm này không nên trái ngược với ý của lãnh đạo, nếu không thì thật sự là không hay rồi. Hạ Bá Đạt từ ngày theo Cố Duẫn Tri tới giờ đã được mười hai năm, đối với tình tình Cố Duẫn Tri thế nào hắn rõ ràng, thế nhưng cũng chỉ là hơn so với người khác, chứ cho đến bây giờ hắn vẫn không dám tự nhân là hoàn toàn lý giải được Cố bí thư. Mặc dù mười hai năm qua, hiểu biết cảu hắn về Cố Duẫn Tri ngày càng tăng, nhưng cảnh giới của Cố bí thư thì cũng mỗi càng một đề thăng, hơn nữa tâm tư con người không phải là lúc nào cũng có thể nắm bắt được. Hạ Bá Đạt có chút lo lắng, thấp giọng nói: “Cố bí thư, có chuyện ta vẫn chưa có đề cập qua với ngài.”

Cố Duẫn Tri gật đầu, ý nói hắn cứ nói tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc