Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Giang Lạc nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi là do anh một tay đề bạt lên, tôi còn trẻ, nếu như giờ đây tôi phải xuống phòng vụ án, thì cả đời này tôi chỉ có thể ở đó thôi. Chủ nhiệm Trương, tôi cầu xin anh, anh giúp cho tôi một lần, chỉ giúp tôi một lần cuối cùng này thôi.”

Trương Dương nghe gã nói rất đáng thương, nghĩ lại trước kia đã từng làm việc cùng nhau, trước đó Giang Lạc cũng rất nghe lời, Trương Dương nói: “Được vậy, tôi đi nói xem thế nào, có điều cậu đừng hi vọng nhiều quá.”

Giang Lạc cảm ơn lia lịa.

Từ lúc Trương Dương đến Nam Tích, biệt thự gỗ Nam Hồ cứ để không ở đó, Hồ Nhân Như vì công việc gần đây cũng không về Giang thành, có điều cô đã thuê người quét dọn, mỗi tuần đến dọn dẹp một lần, vì vậy biệt thự rất gọn gàng sạch sẽ.

Trương Dương về đến biệt thự tắm, nghỉ ngơi một lúc rồi đến Nam Hồ Nông Gia Thái.

Khi Trương Dương đến Nông Gia Thái, cục trưởng công an Vinh Bằng Phi đã đến đó rồi, người đến cùng với gã còn có Khương Lượng, nghe nói Trương Dương đến, vì vậy Vinh Bằng Phi đã gọi cả KHương Lượng đến, Khương Lương là người thân thiết của gã, thời gian trước, Trương Dương muốn mang Khương Lượng đến Nam Tích đảm nhận phó cục trưởng cục công an, để thay cho vị trí của Mạnh Doãn Thanh, Vinh Bằng Phi rất cảm thấy tiếc, nhưng Khương Lượng vì quan hệ của mình với Trương Dương, đã quyết định đi, không ngờ đến lúc sắp xếp xong, trên tỉnh lại có quyết định để Triệu Quốc Cường đi Nam Tích, Khương Lượng cũng không đi được, Trương Dương rất thất vọng, nhưng Vinh Bằng Phi lại rất vui vẻ, gã không muốn để một trợ thủ tốt như vậy rời đi.

Khương Lượng đang ở bên trong gọi món, Vinh Bằng Phi cười hà hà đến bắt tay Trương Dương nói: “Trương Dương, nghe nói rằng cậu làm việc ở Nam Tích rất tốt, sắp sửa làm cho cảnh sát Nam Tích thất nghiệp rồi.”

Trương Dương biết rằng gã đang nói về vụ án bắt cóc con gái của Cung Kỳ Vĩ, liền cười đau khổ nói: “Việc lành đồn xa việc xấu đồn càng xa, tôi sắp trở thành tình địch chung của hệ thống công an rồi.”

Vinh Bằng Phi cười ha ha nói: “Là một nhân viên của công an, tôi hi vọng rằng những người nhiệt tình như cậu càng ngày càng nhiều hơn, chỉ cần có thể giữ gìn trật tự trị an xã hội, giảm tội phạm, công an chúng tôi có thất nghiệp cũng chẳng sao cả.”

Trương Dương nói: “Đáng tiếc, không phải ai trong hệ thống công an cũng nghĩ được như Vinh cục anh.”

Vinh Bằng Phu kéo tay hắn vào trong.

Ông chủ ở đây cũng rất quen thuộc với Trương Dương, thấy hắn đến bèn vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Trương đó à, lâu lắm rồi anh không đến đây.”

Trương Dương cười nói: “Vậy thì hãy lấy tài nghệ tốt nhất của anh ra.”

“Được thôi.”

Sau khi KHương Lượng gọi món xong cũng vào trong phòng, Trương Dương nhìn thời gian đã là 7 giờ 15 phút, hắn thấp giọng nói: “Bí thư Đỗ vẫn chưa đến cơ à.”

Vinh Bằng Phi nói: “Anh ấy là bí thư thị ủy, trăm công nghìn việc, chứ không như chúng ta.”

Trương Dương nói: “Bí thư thị ủy thì cũng phải đúng hẹn chứ, đã quá giờ hẹn đến mười lăm phút rồi!” Hắn vừa nói xong, thì Đỗ Thiên Dã đã đẩy cửa đi vào, gã mặc một chiếc áo khoác màu đen, đeo kính râm, vừa bước vào đã cười nói: “Ở ngoài cửa tôi đã thấy tai mình ngứa ngứa rồi, có phải ai đó đang nói xấu đằng sau lưng tôi không?”

Vinh Bằng Phi quay ra nhìn Trương Dương, rồi cười cùng lúc, Vinh Bằng Phi nói: “Bí thư Đỗ liệu sự như thần.”

Đỗ Thiên Đã lườm Trương Dương rồi nói: “Nhất định là cậu, cảm thấy giờ mình giỏi lắm rồi, không bị tôi quản thúc nữa phải không?”

Trương Dương nói: “Không dám không dám, với tốc độ thăng quan của bí thư Đỗ, tôi làm sao nhảy khỏi bàn tay của anh được, vì tương lai của tôi, tôi có nói xấu ai tôi cũng không dám nói xấu anh chứ.”

Khương Lượng vừa mở rượu vừa nói: “Bí thư Đỗ, tôi có thể làm chứng, chúng tôi đều nói công việc của anh rất bận rộn, chứ không nói một câu nào xấu về anh cả.”

Đỗ Thiên Dã thở dài nói: “Thật là không thể hết được việc phiền phức, vừa mới yên lành được mấy ngày, giờ đây cậu Giang Lạc kia lại gây cho tôi một việc, cậu nói xem, làm sao một thư kí như cậu ta lại to gan vậy chứ, dám ăn hối lộ đằng sau lưng tôi, Trương Dương, tiểu tử này là do cậu giới thiệu cho tôi đấy.”

Trương Dương cười nói: “Người chứ có phải là thánh đâu, người mà không phạm sai lầm thì làm sao mà biết được cái gì là đúng cái gì là sai chứ, Giang Lạc cũng chẳng nhận nhiều tiền, với những đồng chí trẻ tuổi thê snafy, cần phải có thái độ giáo dục phê bình là chính, không thể một gậy đánh chết chứ?”

Đỗ Thiên Dã lắc đầu nói: “Cậu đừng nói đỡ lời cho cậu ta, chẳng có ích lợi gì đâu, ai nói gì cũng vậy thôi. Tôi đã cho cậu ta cơ hội rồi, bảo cậu ta về phòng văn kiện để làm việc, không khai trừ cậu ta là đã nể tình lắm rồi.”

Trương Dương nghe Đỗ Thiên Dã nói vậy, cũng biết rằng lần này Giang Lạc không thể thoát nổi, trước mặt Vinh Bằng Phi và Khương Lượng cũng không tiện nói nhiều.

Đỗ Thiên Dã nhấc cốc rượu lên nói: “Nào, chúng ta hoan nghênh chủ nhiệm Trương trở về nhà.”

Hai từ về nhà làm cho Trương Dương cảm thấy ấm cúng, nhìn những gương mặt quen thuộc này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy một cảm giác sai lầm, dường như hắn chưa từng rời khỏi đây vậy, hắn cầm cốc rượu lên uống hết một hơi rồi nói: “Cảm giác trở về nhà thật là tốt.”

Sau khi Đỗ Thiên Dã nhận được điện thoại của Trương Dương biết rằng lần này Trương Dương về là có chuyện, sau khi uống mấy cốc rượu, liền hỏi: “Cuối năm là lúc công việc bận rộn nhất, lúc này mà cậu chạy về đây, có phải là có việc gì không?”

Vì đều là người mình, nên Trương Dương cũng không cần phải giấu diếm, hắn thấp giọng nói: “Lần này tôi về là muốn điều tra rõ ràng một chuyện, cần các anh giúp đỡ tôi.”

Vinh Bằng Phi nói: “Nói ra nghe xem, chỉ cần là việc chúng tôi có thể giúp, nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

Trương Dương nói: “Con gái của phó thị trưởng Nam Tích Cung Kỳ Vĩ mấy ngày trước bị bắt cóc, tôi nghĩ việc này mọi người đều biết cả rồi.”

Mấy người đều gật đầu, việc này gần như tất cả người trong thể chế đều bị chấn động, thậm chí hệ thống công an còn thảo luận nội bộ về chuyện này, Vinh Bằng Phi nói: “Chẳng phải vụ án đó đã được phá rồi sao?”

Trương Dương nói: “Trước mắt nghi phạm lớn nhất là PHạm Tư Kỳ.”

Đỗ Thiên Dã thấp giọng nói: “Cậu nói đến chủ tịch tập đoàn Tinh Nguyệt Phạm Tư Kỳ?”

Trương Dương nói: “Chính là cô ấy, theo chứng cứ bên cảnh sát Nam Tích nắm được, thì hình như cô ấy là nghi phạm lớn nhất, rất nhiều chứng cứ đều không có lợi cho cô ấy.”

Vinh Bằng Phi cười nói: “Tôi nói không sai, tiểu tử nhà cậu quả nhiên muốn cướp bát cơm của công an cảnh sát chúng tôi.”

Trương Dương nói: “Tôi không phải muốn cướp bát cơm của các anh, mà tôi cảm thấy việc này rất kì lạ, với thân phận địa vị của Phạm Tư Kỳ, cô ấy không cần phải làm như vậy.”

Vinh Bằng Phi nói: “Phạm tội đều cần có động cơ cả, có lẽ Cung Kỳ vĩ thật sự đã làm Phạm Tư Kỳ tức giận thì sao.”

Trương Dương nói: “Nếu nói rằng Phạm Tư Kỳ là kẻ bắt cóc, nhưng cô ấy có được lợi gì từ vụ bắt cóc này chứ? Để lại nhiều chứng cứ vậy, nhưng chỉ cần nghĩ cho kĩ, thì những chứng cứ này đều là cố ý để lại cả, mục đích tồn tại của nó là để chứng minh Phạm Tư Kỳ có tội, tôi nghi ngờ rằng Phạm Tư Kỳ mới là mục tiêu nhắm đến của việc này, có người muốn hại cô ấy.”

Khương Lượng ngắt lời: “Ai mà lại bỏ nhiều công sức để hại một người, nếu nói thật sự có người như thế này, thì tại sao hắn ta lại hận Phạm Tư Kỳ như vậy?”

Trương Dương nói: “Tôi cứ luôn cảm thấy việc này rất có khả năng liên quan đến Hứa Gia Dũng.”

Nghe đến cái tên Hứa Gia Dũng, Vinh Bằng Phi chau chau mày, ân thù giữa Trương Dương và Hứa Gia Dũng gã cũng ít nhiều biết đến, Vinh Bằng Phi nói: “Hứa Gia Dũng đã chết, ai làm những chuyện này vì anh ta chứ?”

Trương Dương nói: “Vinh cục, anh còn nhớ Đổng Đắc Chí không?”

Vinh Bằng Phi hơi ngớ người: “Đổng Đắc Chí? Ông ấy có liên quan đến việc này sao?” Gã đương nhiên biết Đổng Đắc Chí đã mất nhiều năm, không thể nào cũng không nên có quan hệ gì với việc này.

Trương Dương lấy ra bức ảnh chụp chung giữa Đổng Đắc Chí và Vương Quân Dao, đưa cho Vinh Bằng Phi, Vinh Bằng Phi xem một chút, rồi lại đưa cho Khương Lượng, Khương Lượng nói: “Bức ảnh này chẳng phải là bức anh Lưu Ngũ nộp ra sao?”

Trương Dương gật đầu nói: “Tôi nhờ bạn tôi đã xử lý tấm ảnh này trên máy tính, và đã về cơ bản xác minh được thân phận của người phụ nữ này.”

“Ai?” Vinh bằng Phi và Khương Lượng cùng hỏi.

Trương Dương chầm chậm uống một hớp rượu rồi nói: “Vương Quân Dao! Cũng chính là Heather phu nhân mà mọi người quen thuộc!”

Vinh Bằng Phi nói: “Dù là chụp được một tấm giữa bà ta và Đổng Đắc Chí cũng có nói được gì đâu? Đổng Đắc Chí phạm tội, thì có thể chứng minh được bà ấy đồng mưu sao?”

Trương Dương nói: “Tôi đã nhìn thấy một bức ảnh ở nhà của Tô Viện Viện!”

Đỗ Thiên Dã vốn không chú ý gì đến việc này, nhưng nghe Trương Dương nhắc đến tên của Tô Viện Viện, ngay lập tức chú ý liền, gã thấp giọng nói: “Ảnh gì?”

Trương Dương nói: “Hình như bức ảnh đó được chụp vào những năm 60, trên đó có một vài người tôi quen, có mẹ của Tô Viện Viện là Thẩm Tĩnh Hiền, có Vương Quân Dao, còn có cả tỉnh trưởng tiền nhiệm của chúng ta, Hứa Thường Đức.”

Mấy người đều trở nên yên lặng, họ đều không biết mấy người này có liên hệ với nhau, Vinh Bằng Phi nói: “Tấm ảnh đó còn không?”

Bình luận

Truyện đang đọc