Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Cái gọi là chu đáo không chỉ là biểu hiện ở sự chiếu cố đối với bằng hữu, Trương đại quan nhân cũng mang một tâm tư, Chương Duệ Dung là con gái ruột của Chương Bích Quân, cô ta lần này vội về chịu tang, vừa hay Tiết Thế Luân cũng tới Bắc Cảng, có điều Tiết Thế Luân lại không tới gặp Chương Bích Quân một lần cuối cùng, lấy cớ là bái tế Hạng Thành, Trương Dương không tin cái cớ này của Tiết Thế Luân, an bài Chương Duệ Dung vào ở Kim Sắc Cảng Loan, trong đây cũng mang tâm tư để Tiết Thế Luân và cô ta gặp mặt một lần, xem thử phản ứng của Tiết Thế Luân.

Bàn tính này của Trương đại quan nhân chơi khá tinh diệu, tới Kim Sắc Cảng Loan, an bài cho bọn họ vào ở xong, Tiêu Mân Hồng cũng tới thông tri cho hắn Tiết Thế Luân đã trở lại, đang chờ hắn trong phòng.

Trương Dương nói một tiếng với Thường Lăng Phong rồi lập tức đi gặp Tiết Thế Luân.

Tới trước phòng tổng thống của Tiết Thế Luân, vừa hay nhìn thấy Tiết Vĩ Đồng từ bên trong đi ra, Trương Dương hô: "Vĩ Đồng!"

Tiết Vĩ Đồng nói khẽ với Trương Dương: "Cha em tâm tình không tốt, anh khơi thông cho ông ấy một chút."

Trương đại quan nhân gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "Anh e là hữu tâm vô lực."

Đi vào trong phòng, nhìn thấy Tiết Thế Luân đang ngồi ở phía trước cửa sổ, trong tay cầm một album ảnh, lẳng lặng lật xem. Nhận thấy Trương Dương tiến vào, Tiết Thế Luân khép album lại, ngẩng đầu, khóe môi miễn cưỡng lộ ra nụ cười: "Tới rồi à?"

Trương đại quan nhân gật đầu: "Tới từ lâu rồi."

Tiết Thế Luân nhìn thoáng qua cái ghế đối diện, ra hiệu cho ra hiệu ngồi xuống, nói khẽ: "Vừa rồi tôi và Đồng Đồng đi bái Hạng đại ca."

Trương Dương nói: "Nghe nói y được chôn ở núi Lan Bình, tôi còn chưa kịp đi."

Tiết Thế Luân lạnh lùng: "Loại chuyện Bái này, không có giao tình gì thì không cần, đi, tử vong là thứ chân thật nhất trên thế giới này, người đã chết rồi, cũng không cần để ý tới nhân tình thế thái gì nữa cả." Tiết Thế Luân đối với chuyện này nhìn rất thấu, biết Trương Dương chỉ nói những lời xã giao vậy thôi, đơn giản là nể mặt mình.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng dù sao cũng từng là lãnh đạo của tôi, tôi tới bái cũng là chuyện thường tình."

Tiết Thế Luân mỉm cười nói: "Người chết nhập thổ vi an, người còn sống tới bái, có lẽ là thật lòng hoài niệm, nhưng mục đích tới của đa số người đơn giản là để tìm kiếm sự an ủi trong tâm lý, người đã chết rồi, tội gì phải tới trước mộ phần của hắn đòi lấy chút thỏa mãn trên tâm lý chứ? Thế đối với người chết cũng không công bình!"

Trương đại quan nhân bị hắn nói cho da mặt có chút nóng lên.

Tiết Thế Luân lại nói: "Trương Dương, cậu đừng để ý, tôi nói vậy cũng không phải là nhằm vào cậu."

Trương Dương nói: "Chú Tiết, thật ra những lời chú nói rất có đạo lý."

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nói này, cậu sao không phải nói bản thân tôi, Tiết gia chúng tôi thật sự nợ anh ta nhiều lắm." Y lại mở album ảnh trong tay, trên album là một tấm ảnh chụp chung, Tiết lão đứng ở giữa, y và Hạng Thành phân biệt đứng hai bên.

Trương Dương ghé tới nhìn, khi đó Tiết Thế Luân và Hạng Thành đều còn rất trẻ tuổi.

Tiết Thế Luân nói: "Tấm ảnh chụp vào năm 77 ở kinh thành, lão gia tử vừa mới được sửa lại án xử sai, vẫn chưa trở lại cương vị công tác, tôi và hạng đại ca vẫn chưa thân như bây giờ, nếu như không có anh ta thì Tiết gia chúng tôi tuyệt không có ngày hôm nay."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng là tự sát!" Hắn rắp tâm cường điệu chuyện này.

Tiết Thế Luân gật đầu: "anh ta là người tốt, không phải tham quan như bên ngoài nói, người đã chết, anh ta không thể ngồi dậy mà cãi lại, nhưng tôi có quyền duy hộ sự tôn nghiêm của anh ta, tôi không cho phép bất kỳ ai bôi nhọ anh ta."

Trương Dương nói: "Người đã chết rồi, bất kỳ chuyện gì đều không sao cả, về phần cái gọi là là thị phi thiện ác, tự sẽ có người bình luận." Hắn cũng không cho rằng Hạng Thành là người tốt, nhưng lời vừa rồi của Tiết Thế Luân rõ ràng có ý giải vây cho Hạng Thành, cái này cũng khó trách, người ta đứng trên lập trường bất đồng, tất nhiên tiêu chuẩn phán đoán cũng bất đồng. Trong mắt Trương Dương, nếu như Tiết Thế Luân thực sự là kẻ chủ mưu sau lưng, như vậy trong cái chết của Hạng Thành, hắn không thoát khỏi liên quan, hiện tại vẻ ưu thương biểu hiện ra chỉ là một loại làm bộ làm tịch, nếu như hắn thực sự quan tâm tới Hạng Thành, coi y như anh trai ruột thì sẽ không khi vấn đề vừa phát sinh đã ngay lập tức đẩy y đi, ném đi như chiếc giày cũ. Huống chi lần này Tiết Thế Luân tới Bắc Cảng không phải là là vì Hạng Thành, chắc là chắc là vì Chương Bích Quân, trong mắt Trương Dương Tiết Thế Luân đúng là hư ngụy.

Tiết Thế Luân nói: "Tôi nghe nói cậu có bằng hữu ở trong khách sạn này."

Trương Dương gật đầu: "Chương Duệ Dung, cô ta vừa mới từ Anh quốc trở về, cô của cô ta, Chương Bích Quân vừa bất ngờ bỏ mình." Trương đại quan nhân khi nói những lời này chú ý quan sát vẻ mặt của Tiết Thế Luân, liền thấy vẻ mặt của Tiết Thế Luân thản nhiên như không, trong lòng không khỏi thầm bội phục định lực của hắn.

Tiết Thế Luân nhìn quen sóng gió rồi, trước khi hắn hỏi Trương Dương câu đố thật ra đã biết khách nhân Trương Dương an bài vào ở Kim Sắc Cảng Loan là ai, mục đích Trương Dương nói những lời này, đương nhiên cũng không qua mắt được hắn, Tiết Thế Luân thầm nghĩ trong lòng, Trương Dương à Trương Dương, thằng nhóc cậu trước mặt tôi nhắc tới chuyện của Chương Bích Quân, căn bản là rắp tâm cố ý, chẳng lẽ cậu đã biết quan hệ của tôi và cô ta ư? Tiết Thế Luân sau khi nghe thấy Chương Bích Quân chết vào tay Tang Bối Bối, liền tin chắc chuyện này cũng liên quan tới Trương Dương, chuyện Trương Dương liên thủ với Tang Bối Bối đối phó Chương Bích Quân, hắn đã sớm biết từ lâu rồi, chỉ là hắn chưa bao giờ chưa bao giờ Chương Bích Quân lại chết trong tay đám hậu bối trẻ tuổi.

Người ta rất nhiều lúc phải chôn chặt đau khổ và cừu hận trong lòng, tuy rằng Tiết Thế Luân trong lòng rất bi phẫn, nhưng ngoài mặt hắn vẫn không thể để lộ ra, cho tới bây giờ hắn cũng không tin tin tức Tang Bối Bối Tang Bối Bối Chương Bích Quân, Chương Bích Quân sở dĩ tới Bắc Cảng, mục đích là để diệt khẩu Tang Bối Bối, người thúc đẩy chuyện này là Nghiêm Quốc Chiêu, chuyện này cũng có liên quan tới An Đạt Văn, hiện giờ hai người này hoàn toàn không có tin tức, Tiết Thế Luân cho rằng chuyện này chắc chắn có nội tình. Trương Dương nếu dùng tin tức tử vong của Chương Bích Quân để thử mình, chứng minh hắn cũng rất có thể đã biết quan hệ của mình với Chương Bích Quân.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Chương Bích Quân ư? Tôi và cô ta cũng được tính là bạn bè cũ, sao? Cô ta đã xảy ra chuyện à?" Cũng chỉ có vào những lúc như thế này, Tiết Thế Luân mới lộ ra một chút kinh ngạc và ưu thương.

Trương Dương gật đầu: "Ở hải vực gần Bạch đảo xảy ra một vụ một hồi, một chiếc du thuyền bị đắm, ở hiện trường phát hiện không ít thi thể, trong đó có một cái chính là của Chương Bích Quân, cảnh sát đã xác nhận thân phận của cô ta, trước mắt thi thể đang do cảnh sát Bắc Cảng tạm thời giám thị, tôi vừa rồi cùng Chương Duệ Dung đi nhìn di dung của Chương Bích Quân, thật là rất thảm, cả người đều căng phòng lên." Trương đại quan nhân nói tới đây thì tạm dừng một chút, trùng hợp nhìn thấy khóe mắt Tiết Thế Luân run run.

Một châm này quả nhiên đâm đúng vào chỗ đau của Tiết Thế Luân, Tiết Thế Luân thở dài: "Mấy năm nay bằng hữu bên cạnh từng người ra đi, nghĩ đến thấy thật thê lương, thật ra tôi cũng muốn đi gặp mặt cô ta lần cuối."

Thật ra loại hành vi sát muối lên vết thương này của Trương đại quan nhân quả thực rất thất đức, nhưng hắn trong bất tri bất giác đã liệt Tiết Thế Luân vào phương đối lập, nhân từ với kẻ thù chính là tàn nhẫn với chính mình, Trương đại quan nhân vẫn chưa ngu muội tới mức như vậy.

Vẻ bi thương Tiết Thế Luân lộ ra lúc này không phải là ngụy trang, hắn từ đáy lòng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác cô độc, loại cảm giác này hắn năm đó từng có quá từng có rồi, đó là khi hắn bị ép phải rời khỏi Trung Quốc, hắn cảm thấy mình đột nhiên bị thế giới này vứt bỏ, loại cảm giác bàng hoàng và bất lực này khiến hắn vô cùng đau khổ, Tiết Thế Luân không muốn lại cho người thanh niên này cơ hội để tiếp tục kích thích mình, tuy rằng hắn đã nhìn thấu dụng tâm và mục đích của Trương Dương, nhưng nội tâm cường đại của hắn vẫn có nhược điểm, là người thì sẽ có tình cảm, đối với Chương Bích Quân hắn thủy chung ôm một phần chân tình, tuy rằng phần tình cảm này không đủ để khiến hắn hy sinh tất cả, nhưng trong đó quả thực có bộ phận chân thành.

Tiết Thế Luân nói khẽ: "Trương Dương, dẫn tôi đi gặp Duệ Dung."

Tiết Thế Luân vẫn nhớ rõ, tên của Duệ Dung là do hắn đặt, đây là con gái của hắn và Chương Bích Quân, hiện giờ Chương Duệ Dung vẫn đang mê man, Thường Lăng Phong thậm chí muốn kéo dài loại trạng thái này lâu một chút, chỉ có như vậy Chương Duệ Dung mới có thể tránh được sự bi thương vì mất người thân.

Tiết Thế Luân đứng cạnh giường một lát rồi không nói gì, bỏ đi.

Trương Dương nhớ tới buổi tối thị lý còn mở tiệc chiêu đãi Triệu Vĩnh Phúc, cũng cáo từ Thường Lăng Phong.

Thường Lăng Phong đưa hắn ra ngoài cửa, rồi nói khẽ: "Trương Dương, lát nữa gặp đại ca của tôi thì nói với hắn một tiếng, tôi hôm nay không đi gặp hắn."

Trương Dương mỉm cười nói: "Được, anh an tâm chăm sóc cho Chương Duệ Dung, bên kia tôi sẽ giúp anh giải thích."

Bình luận

Truyện đang đọc