Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương lại giúp Hồng Vệ Đông giới thiệu cho Tra Tấn Bắc, Hồng Vệ Đông rất giỏi xử lý các mối quan hệ xã giao, một lúc sau đã nói chuyện ngút trời với những người trong bàn tiệc, đặc biệt là với Tiết Khánh Minh như có duyên tiền kiếp vậy, trên bàn rượu đã quyết định tối thứ bảy tuần này mời Tiết Khánh Minh đến nhà hàng Thanh Giang để ăn cơm, gã đứng ra mời.

Khi ăn đến một nửa, thấy Giang Quang Á và Cố Dưỡng Dưỡng cùng một đám học sinh đi đến, người đến cùng bọn họ còn có cả Hứa Di của thể dục thẩm mỹ, khi Hứa Di đi tham quan, Trương Dương đã đi mất rồi, vì vậy không gặp được, Tra Tấn Bắc lại bảo người dọn một bàn mới, Trương Dương cũng không muốn uống rượu cùng với mấy người Hồng Vệ Đông, Tiết Khánh Minh, tìm một cái cớ, rồi đi cùng sang chỗ Giang Quang Á, Tra Vi.

Trương Dương nói với Hứa Di: “Hứa Di, vừa nãy tôi còn bảo sao cô lại không đến kìa.”

Hứa Di cười nói: “Xin lỗi. huấn luyện viên của chúng tôi coi chặt lắm, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới có thể đến được, tôi vốn muốn gọi thêm mấy bạn tôi cùng đi, nhưng đáng tiếc họ lại không hứng thú với thư họa, vì vậy tôi chỉ có thể đến một mình.”

Giang Quang Á nói: “Hứa tiểu thư đến được là tốt rồi.” Rồi cậu ta chăm chỉ rót cho Hứa Di một cốc nước hoa quả.

Tra Vi cảm thấy hơi kỳ lại, quay sang nhìn Cố Dưỡng Dưỡng, Cố Dưỡng Dưỡng cách Giang Quang Á rất xa, ngồi ở bên cạnh Trương Dương, trong ấn tượng của Tra Vi, Giang Quang Á luôn theo đuổi Cố Dưỡng Dưỡng, nhưng đáng tiếc là, Cố Dưỡng Dưỡng chẳng có chút cảm giác gì với Giang Quang Á, luôn giữ khoảng cách với cậu ta, Giang Quang Á đã mấy lần nói trước mặt Tra Vi, cậu ta sắp bỏ cuộc rồi, chẳng lẽ tiểu tử này lại chuyển tình cảm sang Hứa Di sao? Hay là cậu ta cố ý dùng cách này để chọc tức Cố Dưỡng Dưỡng?

Tra vi lại nhìn sang Cố Dưỡng Dưỡng, phát hiện ra ánh mắt Cố Dưỡng Dưỡng rất ít khi nhìn sang Giang Quang Á, mà hầu như đều tập trung ở Trương Dương, lời nói tiếng cười đều là vì Trương Dương cả. Tra Vi thầm cảm thán, nếu như Giang Quang Á muốn chọc tức Cố Dưỡng Dưỡng, thì chỉ sợ phí công rồi.

Trương Dương đương nhiên hiểu được tâm tình của Cố Dưỡng Dưỡng, hắn uống một cốc với Cố Dưỡng Dưỡng, mỉm cười nói: “Dưỡng Dưỡng, sao hôm nay không nhìn thấy tác phẩm của em?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi rồi nói nhỏ: “Vì vẽ không đẹp nên…”, Giang Quang Á nói: “Dưỡng Dưỡng, bức tranh cảnh của cô rất đẹp sao lại phải bỏ xuống chứ?”

Mặt Cố Dưỡng Dưỡng hơi đỏ, cô nhíu mày nói: “Tôi không hài lòng!”, Trương Dương cười nói: “Dưỡng Dương luôn hướng tới sự hoàn mỹ, đúng rồi, Tra Vi, tôi cũng không thấy tác phẩm của cô!”, Tra vi cười khanh khách nói: “Tôi vốn định treo lên, nhưng chú tôi lại bỏ ra 50000 để mua nó rồi.” Trương đại quan tấm tắc khen: “Thật là lợi hại, một bức tranh đã đáng giá 50000, cứ như thế này, thì không hết năm nay cô đã trở thành phú ông rồi.”

Tra Vi nói: “Chú tôi sợ tôi vẽ quá xấu, treo ra làm mất mặt nhà họ Tra!”

Tất cả mọi người đều cười rộ lên.

Giang Quang Á nói: “Chị Tra à, chị cũng rất có tài năng ở mặt nghệ thuật đấy chứ.” Tra Vi mỉm cười nói: “Cậu thôi đi, tôi trình độ thế nào tôi biết, tôi cũng giống cậu thôi, không thành họa sĩ được đâu.”

Giang Quang Á không ngờ Tra Vi kéo cả mình vào, trước mặt Hứa Di mặt hơi đỏ.

Trương Dương nói: “Làm gì có nhiều nhà nghệ thuật đến thế, vẽ tranh viết chữ, chỉ là sở thích mà thôi, làm sao dựa vào những thứ này để sống cả đời được.” Cố Dưỡng Dưỡng nói: “Em dự định sẽ sống bằng hội họa cả đời đấy.” Tra Vi nói: “Dưỡng Dưỡng là người có năng khiếu nhất trong số chúng tôi, đúng rồi, Sa *** nghệ thuật này còn phải kéo dài 1 tuần nữa, cô mau lấy tác phẩm ra đi, tôi còn hi vọng tác phẩm đó của cô, bán được cái giá cao đấy.” Sau khi ăn xong cơm, đám Tra Vi trở lại nhà nghệ thuật, Trương Dương thì về ban trú kinh Nam Tích, khi chia tay ở cửa, Cố Dưỡng Dưỡng đưa cho hắn một bức tranh: “Anh rể, tặng anh!”

Trương Dương cầm lấy bức tranh, cười nói: “Cảm ơn, Dưỡng Dưỡng à, anh vẫn hi vọng tác phẩm của em xuất hiện trên Salon này, dù sao thì đây cũng là một cơ hội để quảng cáo hiếm có.” Cố Dưỡng Dưỡng điềm đạm nói: “Ngày mai em và mấy bạn nữa phải đi khu núi để vẽ cảnh, có thể phải đi một tuần.”

Trương Dương nói: “Chú ý chăm sóc bản thân đấy, gần đây nhiều người bị cảm lắm.”

Cố Dưỡng Dưỡng nói nhỏ: “Em biết rồi, anh rể, anh cũng phải chú ý sức khỏe.”

Về đến ban trú kinh, Trương Dương mở bức họa ra xem, thì thấy bên trên cảnh có một đôi nam nữ ngồi dựa vào nhau, ngồi trên dòng sông nhìn mặt trời mọc, ánh mặt trời chiếu trên người hai người, Trương Dương liền nhận ra ngay đó là hắn và Cố Giai Đồng, nhìn bức tranh này, Trương Dương đột nhiên cảm thấy nghẹn giọng, nước mắt túa ra, hắn vội vàng nhắm mắt, một lúc lâu sau mới có thể khống chế được cảm xúc nội tâm, hắn đột nhiên hiểu tại sao Cố Dưỡng Dưỡng lấy bức tranh này xuống, là vì cô sợ Trương Dương khóc trước mặt người khác.

Trương Dương cẩn thận thu bức tranh lại, hắn không thể bình tĩnh được, Dưỡng Dưỡng trước đến giờ đều là một cô gái thuần thiết lương thiện, tình cảm của cô và chị gái rất sâu đậm, nhưng trong sâu thẳm tâm hồn, cô không thể ngừng thích Trương Dương. Trương Dương đã chữa hai chân cho cô ấy, cho cô ấy một cuộc đời đầy hi vọng, tình cảm cô dành cho Trương Dương thật không phải là điều bất ngờ. Trương Dương có thể thông cảm được sự mâu thuẫn trong lòng Cố Dưỡng Dưỡng lúc này, lý trí của hắn nói với hắn rằng, không thể để Cố Dưỡng Dưỡng tiếp tục như vậy, hắn cần phải giữ khoảng cách giữa hai người.

]Sau khi Lý Phụng Hà đã đi khỏi, nội bộ ban trú kinh Nam Tích cũng đã yên lặng nhieefue, bí thư thị ủy Lý Trường Vũ gọi điện thoại đến biểu dương khả năng xử lý sự việc Sử Học Vinh của Trương Dương, Trương Dương chẳng mấy hứng thú với lời khen của Lý Trường Vũ, Lý Trường Vũ rất hiểu hắn, hắn cũng rất hiểu Lý Trường Vũ, dù sao thì hai người làm việc cùng nhau đã không phải là một hai ngày nữa rồi, vì lời của Hồng Vệ Đông, Trương Dương ý thức được rằng mình có khả năng bị vất lại ban trú kinh, hắn không hề muốn găp phải kết cục như vậy, dù sao thì sự việc của trung tâm thể dục thể thao Nam Tích vẫn chưa có gì khởi sắc, sắp sửa khai mạc thế vận hội tỉnh rồi, chỉ cần hắn làm tốt thế vận hội tỉnh và hội kinh tế thương mại mùa thu, những thành tích giành được nhất định sẽ làm mọi người khâm phục, hắn chắc chắn sẽ trở thành ngôi sao mới chính trị trong thành phố Nam Tích, có thành tích như vậy làm cơ sở, bước được một bước lớn là điều rất có khả năng, vì vậy Trương Dương nhất định phải nói trước: “Bí thư Lý, sự việc của ban trú kinh tôi đã làm xong rồi, bao giờ thì các ông cho chủ đến đây?”

Lý Trường Vũ cười, từ lời này của Trương Dương, y ngay lập tức hiểu ý của tên này: “Trương Dương, có phải cậu sợ chúng tôi vất cậu lại ban trú kinh không?” Trương Dương cười không nói gì.

Lý Trường Vũ cho hắn ăn một viên thuốc an thần: “Trương Dương cậu yên tâm đi, thế vận hội và hội kinh tế thương mại mùa thu còn đang hi vọng ở cậu kìa. Tôi không để lãng phí cậu ở ban trú kinh đâu. Tôi đã nói rồi, cậu đến ban trú kinh chỉ để giúp đỡ bình ổn thế cục mà thôi. Mấy ngày nữa, chỉ cần thành phố điều tra rõ ràng sự việc của Sử Học Vinh, ngay lập tức sẽ có người mới đến ban trú kinh.”

Trương Dương nói: “Chẳng phải đã điều tra rõ ràng cả rồi hay sao?” Lý Trường Vũ nói: “Đang điều tra, gần đây tỉnh lại mở cuộc họp thường đảng, vì vậy thời gian bị kéo ra mất vài ngày.” Nói đến đây y đột nhiên nghĩ đến việc gì đó: “Đúng rồi, trước đại hội Đảng, cậu ở lại kinh thành đi, đợi sau khi mở xong rồi cậu hẵng về.”

Trương Dương cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao thì Lý Trường Vũ đã nói chắc nịch với hắn, xong đại hội Đảng là hắn có thể quay về.

Trương Dương nói: “Bên Ngô Minh vẫn còn đang giở vờ bệnh trong bệnh viện kìa.”

Lý Trường Vũ cười nói: “Không phải là giả vờ bệnh, mà ông ấy quả thật là có bệnh, có ai chán việc đến độ chạy vào bệnh viện làm phẫu thuật chứ?”

Trương Dương nói: “Dù sao thì loại này cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì, thấy Lý Phụng Hà không dễ đối phó, liền phủi mông chạy mấy, vất lại ban trú kinh cho tôi.”

Lý Trường Vũ nói: “Với cậu đây cũng là một cơ hội tốt mà, thật ra ban trú kinh mấy năm nay đã bị Sử Học Vinh làm khổ không ít, bên kỷ ủy đã có chút tư liệu, nhưng vẫn còn rất nhiều việc chưa làm rõ được, mấy ngày này cậu ở kinh thành, có thể giúp đỡ tìm hiểu chút tình hình, xem xem có thể giúp lấy lại một vài tổn thất không.”

Trương Dương nói: “Bí thư Lý, ông đừng cho tôi nhiều nhiệm vụ như vậy, giờ đây tôi chỉ muốn nghỉ ngơi, công việc của kỷ ủy tôi không làm đâu.”

Lý Trường Vũ cười ha ha nói: “Đúng rồi, bên Ngô Minh cậu đi thăm chút đi, giúp tôi mua một giỏ hoa, gọi là thể hiện một chút.”

Trương Dương nói: “Tôi đã đi qua đó một lần rồi.”

Lý Trường Vũ nói: “Đều là đồng chí của mình cả, ông ấy nằm một mình trong bệnh viện, cũng cần sự quan tâm của những đồng chí khác như chúng ta, giờ đây cậu đang đại diện cho ban trú kinh Nam Tích, đi thăm ông ấy cũng là điều nên làm thôi.”

Trương Dương nói: “Được rồi được rồi được rồi! Tôi đi thăm ông ấy, nếu như không cẩn thận làm ông ấy tức đến độ bệnh tình nặng hơn thì tôi không chịu trách nhiệm đâu đấy.”

Lý Trường Vũ nói: “Nếu tức phát bệnh thì để cho ông ấy nghỉ thêm mấy ngày!” Từ lời của Lý Trường Vũ, có thể nhận ra, Lý Trường Vũ cũng chẳng ưa gì Ngô Minh.

Trương Dương buổi chiều hôm đó đã gọi hai vị phó chủ nhiệm ban trú kinh là Hải Lâm và Vương Nghị cùng đến thăm Ngô Minh.

Ngày thứ hai sau phẫu thuật, Ngô Minh đang đúng lúc khó chịu, người phụ trách chăm sóc y là thư ký của y, còn một vị nữa là người chị làm việc ở kinh thành của y Ngô Mỹ Lan, vốn Miêu Tuệ Như cũng giúp đỡ chăm sóc ở đây, nhưng đã bị Trương Dương đẩy về Nam Tích rồi.

Khi mấy người Trương Dương đến thăm, Ngô Minh đang nằm trên giường nói chuyện với chị mình. Thấy mấy người Trương Dương bước vào, Ngô Minh cười nói: “Đến rồi à…” Âm thanh hơi yếu ớt, đây không phải là cố tình tỏ ra vậy, mặc dù mổ ruột thừa không phải là phẫu thuật gì lớn, nhưng cũng thương nguyên khí.

Trương Dương nhìn sang Vương Nghị, Vương Nghị đặt hai con ba ba xuống đất: “Đây là chủ nhiệm Trương bảo chúng tôi mua, giúp bí thư Ngô bồi bổ nguyên khí.” Ngô Minh thấy họ mang hai con ba ba cho mình, mặc dù quả thật đây là thứ tốt, nhưng dụng tâm của tên Trương Dương này cần phải đề phòng, tiểu tử này chẳng có tấm lòng tốt gì với y, mặc dù trong lòng vẫn suy nghĩ, nhưng ngoài miệng thì vẫn nói cảm ơn.

Trương Dương cười nói: “Đừng cảm ơn tôi, đây là ý của mấy vị lãnh đạo, họ bảo tôi nhất định phải mang tấm lòng của họ đến.” Hắn dùng chân đá đá hai con ba ba, hai con ba ba vội vàng thụt đầu vào, Trương Dương nói: “Khó khăn lắm mới mua được đấy, vẫn còn đang sống, ở ngoài mà có động tĩnh một chút là đã thụt đầu vào rồi.”

Ngô Minh nghe câu này thật là khó chịu, tên này rõ ràng đang dùng hai con ba ba này để nói mình.

Bình luận

Truyện đang đọc