Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nghiêm Tuấn Cường nghe Trương Dương nói vậy liền hai mắt sáng rực lên: “Thật sự là chưa muộn sao?”

Trương Dương gật đầu nói: “Chưa muộn! Nếu như cháu không giúp được chú, thì tại sao cháu phải nói ra chuyện này?”

Nghiêm Tuấn Cường mừng rỡ: “Tiểu Trương, nếu như cháu có thể giúp chú hoàn thành tâm nguyện này, chú…”

Trương Dương nói: “Chú đừng vậy, chú đừng nói những lời đằng sau nữa, cháu muốn giúp chú chữa bệnh là vì chú là chú của Tiết Vĩ đồng, cháu và Vĩ Đồng là anh em kết nghĩa, đương nhiên cháu sẽ giúp hết sức mình, cháu giúp chú cũng không phải là mong được lợi lộc gì, nếu như chú nói những lời đằng sau ra, thì chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi.”

Nghiêm Tuấn Cường gấp gáp nói: “Tiểu Trương, cháu nói xem, chú nên làm thế nào?”

Trương Dương nói: “Mặc dù phải chữa thương cho chú, nhưng cũng không thể nào quá gấp rút, dù sao thì nội thương của chú đã tích lại đến ba mươi lăm năm, không phải là một sớm một chiều có thể chữa lành được ngay.”

Nghiêm Tuấn Cường nói: “Theo như lời cháu nói, thì phải cần bao lâu?”

Trương Dương nói: “Muốn hồi phục hoàn toàn thì phải mất mười năm.”

“Mười năm!” Nghiêm Tuấn Cường nghe thấy câu này, trên mặt ngay lập tức đầy thất vọng, cần phải biết rằng, Tiết Anh Hồng năm nay đã bốn mươi tuổi, đợi thêm mười năm nữa là năm mươi tuổi rồi, phụ nữ năm mươi tuổi mới sinh con, tỉ lệ thụ thai khá thấp, hơn nữa lại rất mạo hiểm, Nghiêm Tuấn Cường thầm buồn, xem ra ông trời thật sự không định khoan dung với ông ta rồi.

Trương Dương nói: “Chú đừng thất vọng, hoàn toàn hồi phục nội thương cần 10 năm, nhưng hồi phục khả năng sinh con của chú chỉ cần nửa tháng là nhiều nhất.”

Nghiêm Tuấn Cường cười khổ hạnh nói: “Tiểu Trương, cháu đừng nói như vậy nữa, cháu cứ nói vậy chú thật sự thành bệnh thần kinh rồi.”

Trương Dương cười nói: “Cháu sẽ giúp chú bốc chút thuốc, sau khi chú uống vào sẽ có thể nhanh chóng hồi phục kinh mạch của chú, trong thời gian này, chú nhất định không được luyện Thất Thương Quyền nữa, lần này cháu đi, nếu như thuận lợi, trong vòng nửa tháng là có thể về rồi, đợi đến khi cháu về, cháu sẽ giúp chú trị thương, cháu đảm bảo, không đến nửa năm sau, chú nhất định có thể làm cho cô có bầu.”

Nghiêm Tuấn Cường cười vui vẻ, nhiều năm như vậy, ông ta đã đi tìm đủ loại thầy thuốc, nhưng chẳng ai nói được đúng nguyên nhân cả, Trương Dương đã nói chắc nịch như vậy, ông ta chẳng ngại gì mà thử, có lẽ lần này thật sự có thể đạt được tâm nguyện!

Trương Dương giúp Nghiêm Tuấn Cường một mặt là do như hắn đã nói, Tiết Vĩ Đồng và hắn là anh em kết nghĩa.

Còn một mặt nữa là vì hắn cảm thấy hai vợ chồng Nghiêm Tuấn Cường tốt bụng, Trương Dương thật sự không cần báo đáp gì.

Sáng ngày hôm sau, Trương Dương và Trần Tuyết đã đến Nhật Sát Tắc, mặc dù Tiết Vĩ Đồng muốn đi cùng họ cho vui, nhưng Trương Dương lại khuyên cô hãy ở lại, dù sao thì hắn không muốn nói chuyện An Ngữ Thần có thai cho nhiều người biết.

Mặc dù Tiết Vĩ Đồng ngoài mặt thì xuề xòa, nhưng trong lòng thì lại hiểu rất rõ, từ lời của Trương Dương đã biết rằng hắn có bí mật không muốn cho mình biết, vì vậy cũng đã bỏ ý định đi cùng Trương Dương, hơn nữa, lâu rồi cô ta không đến Tây Tạng, cô của cô ta là Tiết Anh Hồng cũng không muốn để cô ấy đi, rất nhiều điều muốn nói cùng cô ấy.

Nghiêm Tuấn Cường đích thân đưa Trương Dương đến bên máy bay trược thăng. Đây là chiếc máy bay S-70, Nghiêm Tuấn Cường nói với Trương Dương, trước khi nhập chiếc máy bay này về, quân đội của họ không thể nào sử dụng trực thăng ở độ cao trên 3000 mét so với mặt nước biển. Trên cao nguyên phủ tuyết có độ cao bình quân trên 3000 mét, hàm lượng không khí chỉ còn thấp hơn một nửa, công suất của máy nào cũng giảm khoảng 40%. Dù là sau khi dẫn nhập kỹ thuật này, quân đội của họ vẫn phải bỏ ra nguồn nhận lực và vật lực rất lớn mới có thể bay ở độ cao trên 3000 mét, phải nghiên cứu các loại lý luận về tải trọng và trọng lượng, giải quyết vô số vấn đề về công suất, rồi lại tiến hành bay thử. Cuối cùng đã khắc phục được những khó khăn về kỹ thuật, giải quyết được vấn đề bay. Giờ đây những chiếc máy bay đã được thông qua cải tạo này có thể bay ở độ cao trên 5200 mét so với mực nước biển, loại máy bay trực thăng này hơi có khác biệt so với máy bay của Mỹ.

Trương Dương không hiểu nhiều về mảng quân sự, hắn cũng chẳng muốn ngồi máy bay, trước khi đi lên máy bay hắn đưa một viên Nghịch Thiên Đan cho Nghiêm Tuấn Cường, nói với ông ta cách uống, rồi dặn thêm: “Nhất định phải nhớ lời cháu dặn đó, tạm thời đừng luyện võ nữa, đợi khi cháu về rồi tính.”

Nghiêm Tuấn Cường thấp giọng nói với Trương Dương: “Tiểu Trương, việc này…”

Trương Dương đã đoán được ý của ông ta qua thái độ của ông ta, liền cười nói: “Chú yên tâm, trời biết đất biết, hai chú cháu ta biết, cháu sẽ không nói với người khác đâu.”

Nghiêm Tuấn Cường giơ ngón tay cái về phía Trương Dương.

Trương Dương lúc này mới cùng Trần Tuyết lên máy bay, sau khi ngồi xong, trực thăng liền cất cánh. Trương Dương thở phào một hơn, nhìn Trần Tuyết ở bên cạnh mình, phát hiện ra cô đã đeo kính râm rồi, và đã nhắm mắt nằm trên chỗ ngồi, thể hiện rằng không muốn nói chuyện với Trương Dương, Trương đại quan cười khổ hạnh lắc đầu, thái độ của nha đầu này với hắn từ trước đến giờ đều vậy, mặc dù lần này đến để giúp đỡ, nhưng việc An Ngữ Thần có thai phải nói thế nào đây? Thật là khó mở miệng!

Trương đại quan vốn cũng muốn nhắm mắt nghỉ ngơi, nhưng tên này vẫn còn nghĩ đến chuyện đó, đến giờ vẫn chưa nói mục đích của lần này, sắp sửa phải vén màn bí mật rồi, việc này liệu có phải là một sự bất ngờ vui vẻ với Trần Tuyết không?

Tên này biết rằng, nhất định là không.

Trong trạng thái như vậy, máy bay trực thăng đã đến hồ Samzhub, Trương Dương không bảo người lái máy bay đến thẳng chỗ ở của An Ngữ Thần, mà dừng lại ở nơi cách biệt thự hơn một cây số, dừng lại trên một thảm cỏ bằng phẳng.

Hai người xuống máy bay, phi hành viên cười vẫy tay tạm biệt Trương Dương.

Trương Dương đứng ở đó nhìn trực thăng bay lên, thảm cỏ xung quanh lay động như mặt hồ vậy.

Trần Tuyết vừa xuống máy bay đã bị hấp dẫn bởi cảnh sắc nơi đây, những ngọn núi đủ màu, thảm cỏ xanh, cánh rừng bất tận, ở những địa hình núi khác nhau, cảnh sắc cũng không giống nhau, khi đến đỉnh núi, toàn bộ đã biến thành một màu trắng muốt, đi tiếp lên nữa là bầu trời xanh ngăn ngắt, trên bầu trời là những đám mây trắng đang nhởn nhơ, mây ở đây trông như mô hình 3D vậy, ánh mặt trời chiếu cả bóng mây lên mặt hồ tĩnh lặng, nước hồ cũng giống như một viên đá quý xanh ngắt, phần được ánh mặt trời chiếu thẳng xuống lộ ra màu vàng, chỗ gần bờ hồ vì màu của núi nên đã lộ ra màu bảy sắc cầu vồng, một đàn chim không biết tên, bay cao mãi trong ánh nắng, vẽ những vạch giữa trời và đất.

Trần Tuyết tĩnh lặng đắm mình trong cảnh đẹp trước mắt, hèn chi người ta vẫn nói rằng Tây Tạng là nơi gần với thiên đường nhất.

Trương Dương chỉ về hướng không xa, là biệt thự gỗ xây dựng trên bờ hồ, rồi mỉm cười nói: “Ở đó!” Trần Tuyết gật gật đầu.

Nụ cười của Trương Dương ít nhiều đã lộ vẻ không tự nhiên, mặc dù đến bây giờ Trần Tuyết vẫn không hỏi hắn mục đích của chuyến đi này, nhưng Trương đại quan biết rằng, bí mật này đã sắp sửa không giữ được nữa, hắn ho khan một tiếng rồi nói: “Gì ấy nhỉ…”

Trần Tuyết nói: “Có gì thì anh cứ nói thẳng ra, đừng lắp ba lắp bắp nữa.”

Trần Tuyết nói: “Gì nhỉ…”

Trần Tuyết bắt đầu cảm thấy cảnh giác, tên này gọi cô từ xa xôi đến tận cao nguyên này, chẳng lẽ là vì ý đồ gì xấu xa sao? Mặc dù cảnh giác, nhưng Trần Tuyết không hề sợ hãi, Trương Dương tuyệt đối không phải là một người xấu, ít nhất với cô, Trương Dương không xấu.

Thấy đã sắp đến biệt thự, Trương đại quan cố gắng nói: “Gì nhỉ…”

Trần Tuyết nói: “Anh có thể nói nhanh hơn một chút không!” Dù có nhẫn nại tốt đến thế nào giờ cũng bị tên này làm cho bực mình.

Trương Dương cười nói: “Cô đừng giận, cái đó…Tôi mời cô đến đây là để giúp cứu Tiểu Yêu…”

Trần Tuyết nói: “Được tôi! Cứu người là việc tốt mà!”

Trương Dương nói: “Chủ yếu là bảo cô giúp đỡ chăm sóc.”

Trần Tuyết nói: “Chuyện nhỏ mà, có cần thiết phải thần bí vậy không?”

Trên trán Trương Dương đã lấm tấm mồ hôi: “Cô ấy…Cô ấy…”

Lời đằng sau đã không cần phải nói nữa, vì hắn đã nhìn thấy An Ngữ Thần đứng ở giữa núi hoa phía đằng xa xa, cô nhìn họ đầy ngạc nhiên và cũng đầy khó hiểu, bụng của An Ngữ Thần đã nhô cao rồi, tay trái của cô để lên bụng, đứng ở giữa ánh mặt trời, cơ thể được chiếu rọi một màu vàng, điều này làm cho cô trở nên đẹp thần kỳ, cảm giác này trước đó Trương Dương chưa từng phát hiện ra, hắn rất nhanh đã hiểu rằng đây là vẻ đẹp của một người mẹ.

Đến tận bây giờ, Trần Tuyết mới hiểu rằng tại sao tên này lại lắp ba lắp bắp vậy, không thể mở miệng nói với cô, hóa ra An Ngữ Thần đã có thai, không cần hỏi cũng biết việc này chắc chắn có liên quan đến hắn, nếu như cô nhớ không nhầm, thì An Ngữ Thần là đồ đệ của Trương Dương, sư phụ làm cho bụng của đồ đệ lớn lên, tên này thật là chẳng biết xấu hổ.

An Ngữ Thần trông đã chững chạc hơn trước kia nhiều, tấm lòng của phụ nữ sẽ dần lớn lên trong khi có thai, suy nghĩ mọi việc không đơn giản như trước đó nữa, cô không hề tỏ ra bất an và khó xử, mỉm cười đi về phía Trần Tuyết, đến trước mặt Trần Tuyết, cô giơ tay ra nắm lấy tay Trần Tuyết: “Trần Tuyết, nghe Trương Dương nói rằng cô có thể đến tôi thật sự rất mừng.”

Trương đại quan há to miệng, miệng tên này giờ có thể nhét vừa một quả trứng vịt, nếu như ở trước kia, thì An Ngữ Thần dù thế nào cũng sẽ không nói những lời này, cô ấy đã thay đổi, cô ấy đã biết đối phó với những trường hợp này thế nào, biết làm thế nào để phá giải cục diện khó xử này.

Trần Tuyết mỉm cười: “An tiểu thư, nói thật, tôi thật sự không biết cô ở đây.”

Điều Trần Tuyết nói là sự thật, điều bất ngờ này Trương Dương dành cho cô ấy thật sự quá lớn, dù là cô ấy rất bình tĩnh, nhưng giờ cũng đã cảm thấy bất ngờ, Trần Tuyết đột nhiên ý thực được mình không phải không quan tâm đến việc của Trương Dương như mình từng nghĩ, từ trước đến giờ, cô chỉ là né tránh vấn đề, không ngừng nhắc nhở bản thân không được để ý đến Trương Dương, nhưng nội tâm của cô ấy thật sự nghĩ thế nào, ngay cả cô ấy cũng không biết nữa.

An Ngữ Thần mỉm cười nói: “Vào trong ngồi đi!” Thật ra An Ngữ Thần cũng không hiểu tại sao Trần Tuyết lại đến đây, cô không hiểu tại sao Trương Dương lại đưa Trần Tuyết đến đây, trong lòng cô ấy vốn nghĩ rằng việc này sẽ là bí mật của họ.

An Ngữ Thần sắp xếp phòng ở trên tầng hai cho Trần Tuyết, từ cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh đẹp của hồ bên ngoài.

Khi Trần Tuyết sắp xếp đồ đạc trong phòng, Trương Dương cùng An Ngữ Thần vào phòng của cô, bước vào phòng, hắn ôm lấy An Ngữ Thần từ đằng sau, mặt để sát vào mặt của An Ngữ Thần.

An Ngữ Thần nắm lấy tay hắn, nhẹ nhàng cọ xát vào mặt hắn, nói nhỏ: “Tại sao Trần Tuyết lại đến đây?”

Trương Dương lúc này mới nói lý do thật sự tại sao hắn mời Trần Tuyết đến.

An Ngữ Thần thầm thở dài một hơi, rồi quay người lại, ôm lấy cổ Trương Dương, rồi tựa đầu vào trán hắn, nói nhỏ: “Chỉ là em lo lắng rằng việc này bị người khác biết sẽ mang đến phiền toái cho anh.”

Trương Dương nói: “Em yên tâm đi, Trần Tuyết không phải là loại người đó!”

“Cô ấy có biết anh là cha đứa bé không?”

Trương Dương cười nói: “Anh không nói, nhưng có lẽ cô ấy có thể đoán được.”

An Ngữ Thần giụi giụi chân hơi khó xử, cánh tay của Trương Dương nhẹ nhàng sờ vào bụng của cô, cảm giác có sự chấn động, liền cười nói: “Nó đang đạp anh này.”

An Ngữ Thần cười khanh khách: “Thật à, thật là, nó không thích anh rồi!”

Trương Dương cười nói: “Sao lại thế được, anh là cha ruột của nó, làm sao nó lại không thích anh được.”

Bình luận

Truyện đang đọc