Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Sau khi Trương Dương đi vào phòng họp thì nhếch môi cười nói: "Sao? Mấy vị đại nhân chuẩn bị mở cuộc họp phê bình tôi hả?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, anh không thể sống yên mấy ngày à? Có phải còn hiềm chuyện gần đây của Bắc Cảng không đủ nhiều không?"

Trương đại quan nhân kéo ghế rồi ngồi xuống: "Sao lại nói vậy?"

Cung Hoàn Sơn nói: "Anh đừng có mà ở đó giả bộ hồ đồ, tối hôm qua anh đã làm gì? Vì sao tắt di động? Bí thư Hạng gọi ba bốn lần, cán bộ phải mở thiết bị liên lạc hai mươi tư tiếng đồng hồ. Vì sao anh lại cố tình làm trái."

Trương Dương nói: "Thị trưởng Cung ngài lời này của lời này có ý gì? Ngài muốn phê bình tôi thì cứ trực tiếp phê bình, việc gì phải lôi bí thư Hạng ra?"

Cung Hoàn Sơn tức giận đến nỗi vẻ mặt đỏ bừng: "Tôi không nói anh được à?"

Cung Kì Vĩ nói: "Trương Dương, anh có thái độ gì đấy?"

Trương Dương nói: "Thái độ đấy đấy, trước giờ luôn là vậy, nhìn không thuận mắt à? Các anh cách chức tôi chắc?"

Cung Kì Vĩ tức giận nói: "Anh quá đáng quá rồi, đừng cho rằng tôi không dám cách chức anh!"

Tất cả mọi người hướng ánh mắt về phía Cung Kì Vĩ.

Trương Dương thản nhiên nói: "Anh làm đếch có cái quyền đấy."

Lời này cũng đúng, Cung Kì Vĩ thực sự là không có quyền lực này.

Hạng Thành nói: "Mọi người bình tĩnh một chút, gọi tiểu Trương tới đây là để giải quyết vấn đề chứ không phải là làm phức tạp hóa vấn đề."So với thái độ kịch liệt của Cung Kì Vĩ và Cung Hoàn Sơn, Hạng Thành vẫn rất ôn hòa.

Triệu Quốc Cường không nói gì, trên thực tế hắn cũng không tiện nói, hôm nay tới đây chủ yếu là làm nền.

Hạng Thành nói: "Tiểu Trương, anh giải thích một chút chuyện tối hôm qua đi."

Trương Dương nói: "Thật ra chuyện tối hôm qua vốn không có quan hệ gì tới tôi đâu, chuyện phát sinh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, hiện tại quyền quản lý của khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng không còn nằm trong tay tôi, tôi lần này đúng là xen vào việc của người khác."

Cung Kì Vĩ nói: "Anh đừng có nói mát, có gì thì nói nấy đi."

Trương Dương nói: "Được rồi, tôi xin nói thẳng, tối hôm qua nhân viên công tác của tập đoàn Nguyên Hòa xảy ra va chạm với công nhân dỡ cảng Phước Long của chúng ta, trong xung đột một công nhân bên ta bị bên Nhật dùng hung khí đâm bị thương, lúc này đã được đưa tới bệnh viện, đây là án kiện hình sự có tính chất rất nghiêm trọng, phó bí thư Cung, ngài thân là người quản lý cao nhất của khu bảo lưu thuế nhập khẩu, ngài chẳng lẽ không rõ tiền căn hậu quả của chuyện này?"

Cung Kì Vĩ bị hắn công khai làm khó, có chút bực mình nói: "Tôi biết, tôi không phải đã bảo mọi người phải bình tĩnh xử lý ư?"

Trương Dương nói: "Cái gọi là bình tĩnh của anh là gì? Bắt nhân viên phía Trung chúng ta bảo trì khắc chế à? Anh có tới hiện trường xem không? Mấy trăm công nhân vây quanh ở khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa, nếu tôi không tới, các công nhân đang phẫn uất đã phá tan phòng tuyến của cảnh sát rồi xông vào đòi lại nợ máu với người Nhật Bản rồi đấy."

Hạng Thành nói: "Tôi không cho rằng đồng chí Kì Vĩ trong chuyện này xử lý sai lầm, bởi vì liên quan tới quan hệ, xử lý không khéo sẽ thành ảnh hưởng ngoại giao, cho nên bảo trì khắc chế là chính xác."

Trương Dương nói: "Mấy vị lãnh đạo đại nhân à, các anh không tới hiện trường, các anh không thấy được tình cảnh lúc đó đâu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu tuy rằng không thuộc sự quản lý của tôi, nhưng tôi vẫn là quan phụ mẫu của Tân Hải, tôi phải làm chủ cho công nhân tuy rằng, lúc ấy tôi cũng lựa chọn khắc chế rồi, tôi và đồng chí Trình Diễm Đông dẫn một gã phiên dịch tiến vào khu làm công của tập đoàn Nguyên Hòa, xin hỏi các vị, tôi muốn kích hóa mâu thuẫn, chúng tôi liệu chỉ có ba người vào thôi không?"

Mấy người thầm nghĩ trong lòng, với sức chiến đấu của anh, một mình anh cũng có thể đánh ngã cả đám người người ta rồi.

Sự thật cũng chính là như vậy, Trương Dương tiếp tục nói: "Tôi trước tiên là muốn nói chuyện tử tế với họ, tâm bình khí hòa mà nói, chúng ta người bị đâm bị thương, bọn họ ít nhất cũng phải giao ra hung thủ, biểu hiện một chút thành ý, như vậy tôi cũng có thể có cái ăn nói với các công nhân, tôi là đi giải quyết vấn đề, nhưng không ngờ tới đó rồi, đám Người Nhật Bản rất vô lý, còn nói năng lỗ mãng vũ nhục đảng và quốc gia của chúng ta, tôi là đảng viên, tôi là cán bộ, tôi phải bảo vệ vinh quang của cờ đảng và quốc huy, cho nên tôi đương nhiên cực lực tranh cãi với họ, nhưng đám Người Nhật Bản này động thủ với tôi, bọn họ cảm thấy người của mình nhiều, bên tôi thì ít, tôi tốt xấu cũng là bí thư thị ủy cơ mà? Đám người này không ngờ cuồng vọng không để tôi vào mắt, không mắt không có kỷ luật đảng và quốc pháp, ở trên đất của chúng ta mà dám giẫm đạp lên sự tôn nghiêm và pháp luật của chúng ta, nếu các anh ở hiện trường, các anh còn có thể bình tĩnh được không? Thị trưởng Cung, anh có thể bình tĩnh được không? Người Nhật Bản nếu tất anh hai cái, anh còn có thể tươi cười với họ không? Đánh xong má trái thì anh lại đưa nốt má hải ra ăn tát tiếp ư?"

"Anh..." Cung Hoàn Sơn bị hắn chọc cho tức giận đến nỗi nói không ra lời, thế không phải là sỉ nhục người ta ư?

Cung Kì Vĩ nói: "Anh đừng có tránh nặng tìm nhẹ, người bị thương đó là người sao của Tân Hải ư? Tôi sao nghe nói là chú anh nhỉ?"

Trương Dương nói: "Không sai, là chú tôi, vậy thì sao? Đối đãi với bất kỳ ai tôi cũng đều đối xử bình đẳng, cho dù người bị thương là chú anh thì tôi cũng đòi lại công đạo cho hắn thôi."

Cung Kì Vĩ mắng thầm trong lòng, xú tiểu tử, ngay cả tôi cũng không buông tha, diễn trò thì diễn trò, thằng nhóc cậu sao ngay cả tôi cũng mắng luôn thế.

Triệu Quốc Cường nói: "Chuyện này tôi cũng tìm hiểu được một chút, tình huống lúc đó quả thực rất phức tạp, tình tự của các công nhân rất kích động, nếu xử lý không thỏa đáng thì chuyện khẳng định sẽ diễn biến tới không thể vãn hồi, phương pháp xử lý của Trương Dương khẳng định là có chỗ thiếu sót, nhưng chúng ta cũng phải nhận thức được, chính nhờ sự xuất hiện của anh ta mới tránh cho hai bên xung đột toàn diện."

Hạng Thành nói: "Cả đám người đều bị một mình hắn đánh ngã."

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, tôi cũng không phải là đánh nhau, tôi là vì duy hộ sự tôn nghiêm của đảng và quốc gia mà chiến."

Hạng Thành nghĩ thầm thằng nhóc cậu đừng nói đường hoàng như vậy, anh là hạng người gì thì mọi người còn không rõ chắc?

Cung Hoàn Sơn nói: "Anh chạy đến địa bàn của người ta bắt một người Nhật Bản đi, chuyện này hiện tại người ta đã phản ánh lên rồi, khẳng định sẽ lên thành sự kiện ngoại giao."

"Cái gì gọi là địa bàn của người ta? Là bọn họ chạy đến địa bàn của chúng ta gây sự, cứ mất đồ là nhận định người Trung Quốc chúng ta làm à? Tôi nhổ vào! bắt trộm phải bắt quả tang, có chứng cứ gì mà đổ cho chúng ta?"

Cung Kì Vĩ nói: "Anh chiếm hết tất cả đạo lý, chẳng lẽ mình không có bất kỳ chỗ nào sai ư? Khu làm công của nhà đầu tư Nhật Bản đã không chỉ một lần mất trộm, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, anh vì sao không nghĩ tới vấn đề của bản thân, vì sao anh không thể chỉnh đốn trị an tốt trị an? Cấp cho nhà đầu tư một hoàn cảnh bình an yên ổn?"

Trương đại quan nhân nói: "Chuyện này không phải là tại tôi, chuyện phát sinh ở khu bảo lưu thuế nhập khẩu, khu bảo lưu thuế nhập khẩu là phó bí thư Cung ngài phụ trách quản lý, quyền lực và trách nhiệm là cùng tồn tại, tôi không có quyền lực thì không có trách nhiệm, nói lời anh không thích nghe nhé, người nên gánh vác trách nhiệm là anh đó, Hứa Song Kì cũng phải tính vào, chứ không thể đổ cho tôi, tôi thừa nhận, tối hôm qua tôi xung động, chuyện tôi vốn không nên ra mặt mà tôi lại tới, tôi là xen vào việc của người khác, thái giám không gấp, tôi gấp cái gì?"

Cung Kì Vĩ thật sự là dở khóc dở cười, xú tiểu tử, anh lại mắng tôi! Hắn nghiêm mặt nói: "Trương Dương, những lời này của anh rất vô trách nhiệm, đây là những lời mà bí thư thị ủy nên nói ư? Sao lại bảo là không liên can tới a? Bất kỳ chuyện gì phát sinh ở Tân Hải cũng đều có liên quan tới anh hết."

Trương Dương nói: "Phó bí thư Cung, những lời này của ngày là đưa tôi lên mây hay là đang chơi tôi đấy!"

Hạng Thành nhìn thấy cả Cung Kì Vĩ và Cung Hoàn Sơn đều bị Trương Dương nói cho cứng họng, trong lòng bất giác Cung Hoàn Sơn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tối hôm qua, y lại không cười nổi nữa rồi, chuyện này không đơn giản như vậy, người Nhật Bản sẽ không dễ dàng chịu để yên. Hạng Thành nói: "Trương Dương, chuyện này phải mau chóng câu thông với phía Nhật một chút, phải hạn chế ảnh hưởng trong phạm vi nhỏ nhất, nếu thực sự kinh động tới sứ quán phía Nhật thì chỉ sợ sẽ phiền toái."

Trương Dương nói: "Tôi cảm thấy chúng ta không nên cố kỵ nhiều như vậy, Trung Hoa lễ nghi lễ nghi chi bang thì không sai, nhưng đó là đối đãi với bằng hữu, nếu người khác không có hảo ý với anh, khí thế bức nhân, anh còn cùng hắn giảng nhân nghĩa đạo đức ư? Dù sao tôi cũng không tin."

Cung Hoàn Sơn nói: "Chuyện liên quan tới quan hệ đối ngoại thì nhất định phải thận trọng, một lời không hợp thì ra tay đánh người, chỉ có thể khiên chuyện càng hỏng thêm." Hắn vẫn canh cánh trong lòng những lời chống đối vừa rồi của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Xem ra mấy vị lãnh đạo đều không ủng hộ cách làm của tôi, nhưng cái gì không nên làm tôi cũng làm rồi, nếu phía Nhật thông qua bộ môn thượng cấp để tiến hành trách, một mình tôi sẽ gánh vác trách nhiệm, cam đoan sẽ không liên lụy tới các vị lãnh đạo, mọi người yên tâm."

Hạng Thành nghe hắn nói như vậy thì lộ ra có chút tức giận: "Anh lại nói linh tinh rồi, nói như vậy là có ý gì? chúng tôi chẳng lẽ là sợ phiền phức ư Chẳng ai nói cậu không nên theo lý mà nói, thân là bí thư thị ủy Tân Hải, bảo vệ lợi ích của thành thị mình là điều nên làm, ý của chúng tôi là anh hoàn toàn có thể áp dụng phương pháp ổn thỏa hơn, đừng để giương cung bạt kiếm, đao quang kiếm ảnh."

Bình luận

Truyện đang đọc