Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Đây là trận mưa thứ ba từ khi bắt đầu mùa đông ở Nam Tích, gió rất lớn, mưa rất dày, mưa bụi dày đặc trong gió lạnh thổi đi, chui vào trong áo mưa của mọi người không cách nào cản được, Trương Dương không thích mùa đông ở Nam Tích, thời tiết rất lạnh, rất khó chịu. Lạp Khố Mã đã trở về Ấn Độ, để lại người chăm sóc cho Ngả Tây Ngói Á chính là vợ của ông Lãng Cát.

Lãng Cát hiển nhiên là không quan tâm đứa cháu gái này bằng Lạp Khố Mã rồi, mấy ngày nay đến Nam Tích, ba ta toàn đi du ngoạn cảnh đẹp, đem Ngả Tây Ngói Á giao cho y tá chăm sóc.

Lúc Trương Dương đến thăm Ngả Tây Ngói Á, thì cô gái Ấn Độ này đang ngồi trên xe đẩy, nhìn mưa mùa đông trong bệnh viện, đôi mắt đẹp như lục bảo thạch lúc này đang phủ một lớp u ám, sắc mặt thì càng tái nhợt hơn so với lần trước Trương Dương đi thăm, thậm chí ngay cả làn môi cũng đã không còn chút máu.

Trương Dương đi đến trước mặt của cô, y tá của Ngả Tây Ngói Á cười cười với hắn.

Trương Dương nhẹ giọng nói: "Có phải là rất lạnh hay không, trở về phòng nghỉ ngơi nha?" Ánh mắt của Ngả Tây Ngói Á vẫn nhìn chằm chằm về phía trước: "Tôi không thấy lạnh..." Sau đó cô ta lại giải thích: "Cơ thể của tôi không cảm thấy nóng, lạnh, đau đớn, cái gì tôi cũng không cảm nhận được, tôi có phải là rất không may mắn không?"

Trương Dương nghe đến đó, trong lòng nảy lên một sự đồng tình, hắn mỉm cười nói: "Sẽ tốt thôi, bác sĩ Vu đến, sẽ làm phẩu thuật cho cô" Ngả Tây Ngói Á nói: "Nghe nói bên ngoài còn có một hồ nhỏ, tôi muốn đi xem!" Trương Dương trưng cầu ý kiến của cô y tá kia, cô y tá đã gặp qua Trương Dương vài lần, biết hắn là vì chuyện chữa bệnh cho Ngả Tây Ngói Á, cho nên đồng ý cho Trương Dương mang Ngả Tây Ngói Á đi xem, nhắc nhở Trương Dương đừng về quá muộn.

Trương Dương đẩy Ngả Tây Ngói Á đi ra bên ngoài, thân thể của Ngả Tây Ngói Á dùng dây lưng cố định trên xe đẩy, cái này là vì tránh cho cô ngã xuống, thân thể của cô đã không có bất kỳ lực khống chế nào cả.

Trương Dương nhẹ nhàng đẩy xe, nhẹ nhàng đưa Ngả Tây Ngói Á đi dạo, lúc đi qua những tảng đá lót đường gồ ghề trên đường thì có hơi xốc một chút, làm cho thân thể của Ngả Tây Ngói Á rung động theo, cô nhẹ giọng nói: "Tôi không muốn bung dù, tôi muốn cảm thụ mưa"

Lúc này trời mưa rất nhỏ, Trương Dương cũng cất dù vào, ánh mắt của Ngả Tây Ngói Á nhìn về mặt hồ trống trải phía trước, đột nhiên trong đô mắt dần dần hiện ra vài phần thất thần.

"Lúc trước có từng đến Trung Quốc hay chưa?"

"Chưa từng, thật ra đi đến đâu đối với tôi mà nói cũng không khác biệt, vô luận là đi đến đâu, tôi cũng đều ở trong phòng cả, ban ngày thì chờ đêm tối đến, đêm tối thì chờ ban ngày đến, ngày qua ngày, năm qua năm, tôi căm ghét cuộc sống như vậy, tôi muốn kết thúc sinh mạng của mình, đáng tiếc, bây giờ ngay cả năng lực kết thúc sinh mạng của mình tôi cũng không có"

Trương Dương nói: "Chỉ năng lực thôi thì không đủ, có nhiều người có đủ dũng khí để giết chết người khác, nhưng mà giết chết bản thân thì lại không có dũng khí như vậy, bởi vì sống là một chuyện tốt đẹp nhất, không ai muốn từ bỏ như vậy cả"

"Tôi bỏ được!"

Trương Dương bỗng nhiên nhớ đến Cố Dưỡng Dưỡng, so với Cố Dưỡng Dưỡng, thì số phận của Ngả Tây Ngói Á tựa hồ càng bi thảm hơn.

Ngả Tây Ngói Á nói: "Có chuyện này tôi muốn hỏi anh, vì sao lại tìm tôi? Vì sao lại giúp tôi?"

Trương Dương nói: "Tôi đã nói qua rồi, Lạp Tư là bạn của tôi, chính là bởi vì ông ấy..."

Ngả Tây Ngói Á cắt đứt lời nói của Trương Dương: "Không phải! Tôi biết không phải! Trương tiên sinh, tôi có thể nhìn ra anh là một người thẳng thắn chính trực, tôi mong rằng anh đừng lừa dối tôi, có thể nói cho tôi biết được sự thật hay không?"

Trương Dương do dự một chút, hắn vốn dự định ngay khi Ngả Tây Ngói Á giải phẫu sẽ nói sự thật cho cô ấy ibe61t.

Ngả Tây Ngói Á nói: "Nếu như anh không nói, tôi sẽ từ chối trợ giúp của anh, từ chối giải phẫu, từ chối tất cả những chuyện anh làm cho tôi"

Trương Dương cười nói: "Cô đang uy hiếp tôi?"

Ngả Tây Ngói Á nói: "Không phải là uy hiếp, tôi không uy hiếp bất kỳ người nào, tôi chỉ muốn được biết, anh và tôi không quen không biết, vì sao lại trợ giúp tôi?"

Trương Dương đưa Ngả Tây Ngói Á đến ghế dựa ven hồ, hắn ngồi xuống ghế dựa, cùng sóng vai với Ngả Tây Ngói Á nhìn về hồ Phượng Nhãn cách đó không xa, hồ Phượng Nhãn ngày thường yên ả đang nổi sóng torng mưa, nhấc lên từng cơn sóng ập vào bờ, trên mặt hồ được bao phủ bởi một làn sương, cảnh vật trong sương có vẻ mờ ảo, không rõ ràng.

Trương Dương rốt cục đã lên tiếng: "Phạm Tư Kỳ!"

Biểu tình của Ngả Tây Ngói Á cũng không có khiếp sợ như dự đoán, thậm chí biểu tình của cô còn không có một chút thay đổi, cái này ngược lại đã khơi lên lòng hiếu kỳ của Trương Dương.

Ngả Tây Ngói Á nhẹ giọng nói: "Tôi đã sớm đoán được là cô ta!"

Trương Dương nói: "Cô ấy muốn giúp cô, chữa tốt cho cô, bù đắp lại những khuyết điểm ngày xưa cô ấy đối với cô"

Ngả Tây Ngói Á thản nhiên nói: "Cô ấy không có chổ nào có lỗi với tôi, tôi ngã xuống chỉ là một chuyện ngoài ý muốn"

Trương Dương nói: "Cô không hận cô ấy?"

"Không hận! Trương tiên sinh, cô ấy hẳn là đã nói với anh không ít chuyện?"

Trương Dương gật đầu nói: "Rất nhiều"

Ngả Tây Ngói Á nói: "Cô ấy thích anh?"

Trương Dương nở nụ cười: "Tôi và cô ấy chỉ là bạn bình thường thôi, không phải cái loại như cô tưởng tượng"

Ngả Tây Ngói Á nói: "Chuyện của tôi và cô ấy chưa từng nhắc với bất kỳ ai cả, ngay cả cậu của tôi, lúc tôi còn đi học ở nước Anh, tôi và cô ấy sinh sống với nhau như hình với bóng hơn nửa năm, thế nhưng, tôi ghét cuộc sống đó, tôi muốn thoát khỏi cô ấy, cô ấy không chấp nhận, chúng tôi đã cãi nhau, cô ấy muốn giữ tôi lại, tôi muốn đi, là do tôi tự trượt chân vào khoảng không, không liên quan đến cô ấy, cũng không liên quan đến bất kỳ người nào, cho nên, anh có thể chuyển lời với cô ấy, nói cô ấy không cần phải tự trách, cũng không cần phải làm chuyện gì cho tôi cả"

Trương Dương nhìn cô gái lương thiện này, trong lòng tràn ngập thưởng thức, nếu như nói lúc trước là bởi vì Phạm Tư Kỳ cầu xin hắn ra tay trợ giúp cho Ngả Tây Ngói Á, thì bây giờ Trương Dương đã quyết định chủ ý rồi, nhất định sẽ trợ giúp cho Ngả Tây Ngói Á khôi phục lại.

Trương Dương nói: "Chờ khi cô khỏe lại, cô tự mình nói với cô ấy đi"

Ngả Tây Ngói Á nói:" Tôi không muốn gặp cô ấy, tôi không muốn nhớ lại cái quá khứ ấy"

Trương Dương nói:" Cô ấy gặp chút phiền phức, có thể phải ngồi tù, cô ấy muốn đem cổ phần của công ty Tinh Nguyệt chuyển nhượng cho cô, đương nhiên cái này cần cô đồng ý"

Ngả Tây Ngói Á trả lời mà không cần suy nghĩ: "Tôi không đồng ý, cô ấy ngồi tù, tôi rất tiếc, tôi biết cô ấy muốn dùng phương thức này để đổi lấy sự thoải mái về mặt tâm lý, nhưng mà, tôi không từng trách cô ấy, cho nên, cô ấy không cần phải làm nhu7v y65!" Ngả Tây Ngói Á hít sâu một ngụm không khí lạnh: "Trương tiên sinh, tôi sẽ trả tiền chữa bệnh cho anh"

Trương Dương bật cười ha hả.

Ngả Tây Ngói Á có chút kinh ngạc nhìn hắn, chẳng biết vì sao hắn cười.

Trương Dương nói:" Ngả Tây Ngói Á, tuy rằng tôi quen cô không lâu, nhưng mà tôi tin rằng cô là một cô gái đơn thuần lương thiện, tôi nguyện ý giúp đỡ cô, lúc bắt đầu là do có liên quan đến Phạm tiểu tỷ, nhưng bây giờ tôi nguyện ý giúp đỡ cô vô điều kiện"

Bình luận

Truyện đang đọc