Trương Dương nói: "Tôi không có hứng thú với sinh hoạt của anh, nhưng mà việc làm của nhà anh đã quấy rầy đến công tác bình thường của chúng tôi, tạo thành ảnh hưởng vô cùng ác liệt"
Lý Trường Phong nhấn mạnh: "Tôi là tôi, chuyện của Lưu Thúy Vân tôi không xen vào!"
Trương Dương nói: "Bây giờ Lưu Thúy Vân và mấy bà già đang nằm lỳ trong bệnh viện không chịu đi, anh biết nên làm thế nào, nếu trước buổi trưa ngày mai, bà ta còn chưa xuất viện, có lẽ sau đó còn có người dám đến ủy ban thể dục gây chuyện, thì những tấm ảnh chụp này sẽ được truyền đi khắp mọi nơi tại Nam Tích!"
"Mày... đê tiện!" Lý Trường Phong dám chỉ trích Trương Dương đê tiện.
Trương đại quan nhân cười ha hả, hắn vươn tay vỗ nhẹ vào mặt của Lý Trường Phong: "Chuyện của mày và chú ba mày, có thể bị lộ ra ngoài hay không, tất cả đều do mày, tao vốn không muốn để ý đến mày, chỉ là người nhà của bọn mày quả thật quá khốn nạn"
Lý Trường Phong cắn chặt miệng, hắn sợ, cũng hối hận đến cực điểm, sao mình lại thù dai như thế? Biết rõ thằng nhãi này là một hỗn thế ma vương, vì cớ chi lại trêu chọc vào hắn chứ, bên ngoài không thiếu đàn bà, nhưng mình lại đi ngủ với đàn bà của chú ba, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, khẳng định gây sóng gió tại Nam Tích, đừng nói hắn, ngay cả da mặt của cậu lớn hắn cũng không thể nhịn được, Lý Trường Phong thấp giọng nói: "Nhưng mà... tôi, tính tình của mợ nhỏ tôi, tôi không nhất định có thể thuyết phục được"
Thạch Thắng Lợi cười nói: "Đừng khiêm nhường, mày làm được mà, đối phó với đàn bà của cậu mày mà mày cũng có biện pháp đấy thôi"
Những lời này còn khó chịu hơn là chửi thẳng vào mặt của Lý Trường Phong, mặt của Lý Trường Phong đỏ rực lên.
Trương Dương nói: "Làm chuyện gì cũng phải trả giá cả, Lưu Thúy Vân gây chuyện như thế, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng coi như không có, tôi dạy cho anh một biện pháp, anh đem chuyện cậu ba của anh có đàn bà bên ngoài nói cho bà ta biết"
Trong lòng Lý Trường Phong thầm nói, cái này không phải là mày muốn hãm hại tao sao? Tao càng sợ người khác biết, mày lại càng muốn tao nói ra.
Trương Dương mỉm cười nói: "Tự cho mình đường lui, sau này có người nói mày có quan hệ mờ ám với Từ Hiểu Nga, mày vẫn có thể nói là người ta đổ oan cho mày, ít nhất là người nhà sẽ tin tưởng mày, một người chủ động báo cáo vấn đề tác phong của cậu, thì làm sao có thể làm ra loại chuyện này?"
Lý Trường Phong nói: "Tôi... tôi... sẽ nghĩ biện pháp..."
Thạch Thắng Lợi trừng mắt nhìn hắn, nói: "Mày có thể nghĩ ra được cái rấm à? Dù sao thì nếu như mày không nói, thì tao sẽ đem chuyện của mày nói ra, làm chấn động cho rớt xuống hết!"
"Đừng..." Lý Trường Phong sợ đến nổi thiếu chút nữa khóc thành tiếng.
Cho dù là một phút Lý Trường Phong cũng không muốn ngồi với bọn họ nữa, lúc hắn đi, móc ra một trăm đồng trả tiền ăn uống, trong lòng âm thầm chửi bới, ăn khổ từ hai tên khốn nạn này.
Thạch Thắng Lợi hưng phấn đến nổi con mắt sáng lên, nâng ly rượu chạm ly với Trương Dương: "Chu 3nhie6m5 Trương, thật ra chuyện này rất nhiều người biết rồi, nếu như nói ra ngoài, chắc sẽ có trò hay coi"
Trương Dương nói:" Tôi nói Thắng Lợi này, chúng ta là cán bộ quốc gia, dùng những tấm ảnh này uy hiếp người ta, chuyện như vậy tôi không thể làm"
Thạch Thắng Lợi buồn bực, cái này không phải là đang uy hiếp Lý Trường Phong sao? Sao không phải gọi là uy hiếp.
Trương Dương uống xong ly rượu, chậm rãi buông ly xuống, nói: "Cần phả có sách lược chính trị rõ ràng, đối với đám điêu dân này, không cho một bài học bọn họ sẽ không thành thật"
...........................
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Trường Phong đã chạy đến bệnh viện, Lưu Thúy Vân thấy hắn đi vào phòng bệnh, không khỏi cười nói: "Trường Phong đến rồi à, sao lại đến sớm như vậy?"
Tối hôm qua Lý Trường Phong có ngủ đâu, ngủ không nổi, hai con mắt đầy tơ máu, hắn đặt giỏ hoa quả xuống: "Tôi hôm qua con đã muốn đến, chỉ là thấy quá muộn sợ làm ảnh hưởng mợ nghỉ ngơi, mợ nhỏ, mợ không sao chứ?"
Lưu Thúy Vân nói: "Không sao cả, hắn có thể làm gì được mợ? Mợ kêu bà con cô bá dì thím của mợ đến, bây giờ có sáu bảy người nằm viện, không làm thì thôi, đã làm thì phải làm cho lớn, hắn không đưa cho mợ tiền công trình, thì mợ tiếp tục quậy, đợt mà xem đi"
Lý Trường Phong cuống quít nói: "Đừng..."
Lưu Thúy Vân lúc này mới cảm giác được vẻ mặt của hắn không đúng, thấp giọng nói: " Làm sao vậy?"
Lý Trường Phong nói: "Vừa rồi cậu lớn gọi điện cho con, nói mợ đừng gây loạn nữa"
Lưu Thúy Vân cười chẳng đáng, nói: "Ổng sợ mợ bôi đen mặt mũi của bí thư thị ủy ổng, mợ coi như đã nhìn ra, cậu nhỏ của con bị bỏ tù, ai quan tâm ổng, ai quan tâm đến ổng đâu? Cái gì mà anh em ruột, còn không bằng người qua đường!"
Lý Trường Phong nói: "Mợ nhỏ, Tiêu Điều Mẫn bên ủy ban thể dục cũng nằm viện, chẩn đoán là tổn thương màng tai, nếu như mợ tiếp tục gây chuyện thì có thể..."
Trong lòng Lưu Thúy Vân thoáng hồi hộp, ngày hôm qua lúc Triệu Quốc Cường đến cũng có nói qua chuyện này, nếu như Tiêu Điều Mẫn thật sự nghiêm trọng như thế, sự tình sợ rằng có chút phiền phức, bà ta thấp giọng nói: "Thật sao?"
Lý Trường Phong gật đầu, hắn lúng túng một hồi, lại nói: "Có chuyện này con không biết có nên nói hay không..."
"Nói đi!"
Trong nội tâm của Lý Trường Phong đang giao chiến kịch liệt, cuối cùng, hắn ổn định tâm tư lại: "Mợ nhỏ... con... con vốn không muốn nói chuyện này... nhưng mà... cũng không thể thấy có lỗi với mợ được!"
Lưu Thúy Vân nói: "Nói mau, chuyện gì thế, con làm mợ gấp đến chết mất!"
"Con... Từ Hiểu Nga trong công ty chúng ta, mợ có biết không?"
Lưu Thúy Vân nói: " Không phải là kế toán lúc trước của các người sao?"
Lý Trường Phong nói: "Trước khi cậu nhỏ bị bắt có đưa cho cô ta hai trăm ngàn..."
"Cái gì?" Lưu Thúy Vân hét ấm lên, bà ta lập tức rõ ràng cái mà Lý Trường Phong đang ám chỉ, đàn bà trong phương diện này rất là mẫn cảm, Lưu Thúy Vân nói: "Con nói sao?"
Lý Trường Phong nói: "con chưa từng nói gì hết, thật ra thì tất cả mọi người trong công ty đều biết, chỉ là gạt mợ... Hai ngày trước cô ta có đến công ty đòi tiền, con không đưa cho cô ta, cô ta nói muốn làm ồn lên, con sợ cô ta làm bậy thật cho nên nói với mợ trước một tiếng"
Lưu Thúy Vân bật khóc, gào lên, bà ta vừa nắm cái chăn vừa nói: "Từ Quang Lợi, ông là đồ khốn nạn, uổng công tôi cực khổ bôn tẩu cho ông, ông dám ở sau lưng tôi làm ra loại chuyện không biết xấu hổ này... Từ Quang Lợi... ông không phải là người..."
Lý Trường Phong nhìn bộ dạng của Lưu Thúy Vân, trong lòng bỗng nhiên hiểu rõ, thảo nào Trương Dương lại muốn mình đem chuyện này nói cho Lưu Thúy Vân biết, đây chính là muốn mượn tay mình để dạy cho bà ta một bài học.