Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Sau khi biết rõ manh mối của chuyện này, Trương Dương trước tiên gọi điện cho Trần Thiệu Bân, hiện tại nhiều phóng viên tụ tập ở Phong Trạch như vậy, rất có tình thế muốn tuyên truyền sự kiện gian lận thi đại học này thành điểm nóng của tin tức, thanh thế của dư luận một khi được tạo ra, chuyện sẽ biến thành càng nghiêm trọng hơn, muốn giải quyết được cũng càng lúc càng khó hơn, đây là kết luận mà Trương Dương đưa ra từ nhiều lần đột phá sự kiện.

Trần Thiệu Bân sau khi từ chức, lại tập trung vào thị trường cổ phiếu, trải qua chuyện lần trước, tình bạn giữa gã và Trương Dương càng sâu đậm hơn, Trương Dương chỉ cần mở miệng, gã tất nhiên sẽ không chút do dự đáp ứng, lợi dụng sức ảnh hưởng của ông già là Trần Bình Triều, bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy, cố gắng khống chế mức độ của phía dư luận.

Trương Dương ở thính giáo dục tỉnh không có người quen, sau khi giao lưu với Trần Thiệu Bân, Trần Thiệu Bân nhắc hắn có thể tìm tới Tống Hoài Minh, dẫu sao thì Tống Hoài Minh cũng là bố vợ tương lai của hắn, cho dù là không tiện ra mặt thì chỉ điểm cho Trương Dương nên làm thế nào thì vẫn được.

Sau khi nói chuyện xong với Trần Thiệu Bân, một lúc sau Trương Dương mới quyết định gọi điện thoại cho Tống Hoài Minh, nếu chuyện chỉ hạn chế trong phạm vi của Giang Thành thì hắn có thể không cần phải kinh động tới Tống Hoài Minh, nhưng chuyện này đã bị trực tiếp báo tới thính giáo dục Bình Hải, đã vượt qua phạm vi năng lực của bản thân Trương Dương rồi, hắn cần phải mượn lực lượng của người khác, bố vợ tương lai Tống Hoài Minh không nghi ngờ gì nữ trở thành sự lựa chọn đầu tiên của hắn.

Lúc Tống Hoài Minh nhận được điện thoại thì đang ở trong văn phòng, thư ký Chung Bồi Nguyên của y cầm văn kiện quan trọng tới cho y ký. Tống Hoài Minh nghe thấy giọng nói của Trương Dương, xua xua tay, tỏ ý bảo Chung Bồi Nguyên rời khỏi văn phòng.

Trương Dương rất lễ phép gọi một tiếng chú Tống.

Tống Hoài Minh nói: "Hôm nay sao lại rảnh rỗi gọi điện thoại cho tôi vậy?"

Trương Dương ít nhiều có chút ngượng ngùng, tuy nói rằng Tống Hoài Minh là bố vợ tương lai của mình, nhưng dẫu sao cũng là tương lai, mình gặp phải phiền phức lại tìm người ta thì cũng không hay ho gì.

Tống Hoài Minh nói: "Có chuyện gì thì nói đi, đừng có ấp a ấp úng nữa!"

Trương Dương lúc này mới kể sơ lại chuyện phát sinh ở Phong Trạch cho Tống Hoài Minh, Tống Hoài Minh không biết chuyện này, trong lòng cảm thấy kinh ngạc, y nhíu mày, nói: "Gian lận thi đại học không phải là chuyện nhỏ!"

Trương Dương nói: "Cháu biết rằng nó không phải là chuyện nhỏ, nhưng chuyện này có chút kỳ quặc, người mật bảo sớm đã biết có người thi hộ, nhưng hắn lại đợi sau khi chuyện xảy ra mới báo, rõ ràng là có thể ngăn cản chuyện này trước, thế nhưng y lại không làm, căn bản là muốn chế tạo sự đoạn mà!"

Tống Hoài Minh không nhịn được liền nói: "Trương Dương, cậu có thái độ gì vậy, xảy ra vấn đề lại đi bắt lỗi người khác! Cậu là phó thị trưởng được phân quản giáo dục. Xảy ra chuyện thì trước tiên phải nghĩ tới trách nhiệm của mình, nếu như cậu nắm tốt công tác giáo dục, coi thi đại học là một chuyện quan trọng phải làm thì liệu có xảy ra loại chuyện này không?"

Trương Dương nói khẽ: "Chuyện này là không thể đề phóng, năm nào thi đại học mà chả có gian lận!" Hắn ở sâu trong lòng vẫn không coi chuyện này là nghiêm trọng.

Tống Hoài Minh thở dài, nói: "Cậu đó!"

Trương Dương nói: "Chú Tống, chuyện đã xảy ra rồi, điều cháu hiện tại có thể làm là cố gắng xử lý thật tốt, cố gắng khống chế ảnh hưởng, để cuộc thi đại học của Phong Trạch được diễn ra ổn định trật tự, người gian lận và nhân viên liên quan đã bị khống chế rồi, án tình cụ thể thì đang trong quá trình điều tra, còn trách nhiệm, đợi sau khi thi đại học xong, cháu tuyệt không đùn đẩy!"

Tống Hoài Minh nói: "Nhất định phải xử lý tốt chuyện này, ổn định lại tình tự của học sinh và thày giáo." Y dừng lại một chút rồi đột nhiên nói: "Nếu như cậu ở nơi hoang dã, đột nhiên bị độc xà kịch độc cắn một cái vào đầu ngón tay thì cậu sẽ làm gì?"

Trương Dương trong lòng ngây ra, lập tức hiểu dụng ý của những lời này, nếu như bị độc xà kịch độc cắn trúng đầu ngón tay, nếu như ngay lập tức cắt bỏ chỗ bị cắn, độc tính sẽ không lan ra những bộ vị khác của cơ thể, ít nhất thì có thể bảo toàn tính mạng. Tống Hoài Minh là đang nhắc nhở mình phải quyết đoán, thí tốt giữ tướng.

Trương Dương mấp máy môi, nói: "Cháu trước giờ không đùn đẩy trách nhiệm!"

Tống Hoài Minh hờ hững nói: "Trách nhiệm là một chuyện, đấu tranh lại là một chuyện khác, đấu tranh chính trị là một môn nghệ thuật!" Nói xong y gác điện thoại.

Tống Hoài Minh tuy ngoài miệng thì không nói gì, nhưng trong lòng lại tán đồng âm mưu luận của Trương Dương, án gian lận lần này không đơn giản, nên nói là một hành vi đã được bố trí, có kế hoạch.

...

Tống Hoài Minh thì nhìn rất thấu chuyện này, nhưng y không ngờ chuyện này lại kinh động tới cả bí thư thị ủy Kiều Chấn Lương. Hôm đó lúc cuộc họp thưởng ủy sắp kết thúc, Kiều Chấn Lương nhắc tới sự kiện gian lận thi đại học ở Phong Trạch, Kiều Chấn Lương nói: "Chắc mọi người đều biết hôm nay là ngày đầu tiên thi đại học, ở Phong Trạch phát sinh một chuyện khiến cho cả giới giáo dục Bình Hải phải mất mặt, có năm người thi hộ bị bắt ngay tại chỗ!"

Tống Hoài Minh trong lòng ngây ra, tính chất của chuyện này quả thật là nghiêm trọng, nhưng cũng không nghiêm trọng tới mức Kiều Chấn Lương ở trên cuộc họp thường ủy lấy ra để thảo luận. Tống Hoài Minh rất nhanh ý thức được rằng, Kiều Chấn Lương đề xuất ra chuyện này là bởi vì từ sau khi Kiều Chấn Lương tới Bình Hải, giữa hai người ngoài mặt thì an lành vô sự, Kiều Chấn Lương ngoài mặt thì biểu hiện ra vẻ cực kỳ hòa ái, cực kỳ bình dị dễ gần, nhưng Tống Hoài Minh lại biết rằng, Kiều Chấn Lương tới Bình Hải, y tất phải có một thời kỳ để tìm hiểu, mà sau khi hiểu được tình hình rồi thì tất nhiên sẽ triển khai thủ đoạn để biểu lộ uy thế của y. Kiều Chấn Lương trọng điểm đề xuất sự kiện gian lận thi cử của Phong Trạch, rất có khả năng là muốn dùng chuyện này để lập uy.

Kiều Chấn Lương nói: "Chuyện này nhất định phải điều tra và xử lý nghiêm khắc, nhân viên liên quan phải bị xử lý thật nặng, tuyệt đối không bao che!" Những lời này của Kiều Chấn Lương giống như là trùy nặng đập vào sâu trong lòng mỗi người.

Các thường ủy đều biết rõ ràng, người được chủ quản giáo dục Phong Trạch là Trương Dương, mà Trương Dương lại là con rể tương lai của Tống Hoài Minh, Kiều Chấn Lương mượn chuyện này để gõ Trương Dương. Đó là Hạng Trang múa kiếm ý ở Phái Công, y muốn mượn chuyện này để dằn mặt Tống Hoài Minh, khiến cho tất cả mọi người trong thể chế Bình Hải đều biết rằng, ai mới là người đứng đầu Bình Hải?

Tống Hoài Minh gật đầu, nói: "Tôi tán đồng ý kiến của bí thư Kiều, mỗi đợt thi đại học hàng năm có ảnh hưởng rất lớn trong toàn quốc, Phong Trạch xảy ra loại chuyện này, khiến cả Bình Hải phải xấu hổ, chuyện đã xảy ra rồi, điều mà chúng ta có thể làm là cố gắng sửa sai, kỳ thi đại học vẫn phải tiếp tục tiến hành trong hai ngày tới, chúng ta phải từ việc này rút ra bài học, đảm bảo chuyện tương tự sẽ không xảy ra nữa!"

Kiều Chấn Lương lặng lẽ nhìn Tống Hoài Minh, muốn quản lý tốt một tỉnh không phỉa là chuyện dễ dàng, thân là người đứng đầu, chỉ dựa vào sự bình dị dễ gần thôi thì không đủ, lấy đức phục người, đó là đối đãi với dân chúng, còn đối với những cao thủ trên chính trường này, biện pháp hữu hiệu nhất chính là lập uy, muốn lập được uy phong của mình thì trước hết phải áp chế nhuệ khí của người khác, ở Bình Hải người duy nhất có năng lực đối kháng với mình chính là Tống Hoài Minh, Kiều Chấn Lương không phải là có ý gây thù chuốc oán. Nhưng đây là một trình tự phải đi qua, y muốn khiến Tống Hoài Minh ngoan ngoãn ngồi ở vị trí hiện tại, muốn khiến Tống Hoài Minh thật thà làm phó thủ cho mình, Kiều Chấn Lương đối với Trương Dương không có bất kỳ địch ý gì, nhưng trong truyện gian lận thi cử này, y vẫn muốn gióng trống khua chiêng gõ một cái, mục tiêu chân chính bị gõ không phải là Trương Dương mà là tỉnh trưởng Tống Hoài Minh, Trương Dương chỉ là một đạo cụ mà thôi, cách sơn đả ngưu, mục tiêu tuy là trâu, nhưng một quyền này phải thật sự phải đánh xuống núi.

Lúc tan họp, Tống Hoài Minh và Trần Bình Triều sáng vai bước ra, Tống Hoài Minh nói: "Nghe nói sự kiện gian lận thi đại học của Phong Trạch đã thành điểm nóng của tin tức?"

Trần Bình Triều thở dài, có chút bất lực nói: "Không áp chế được!" Tuy Trương Dương thông qua con trai mình đã bắn tiếng với mình, nhưng Trần Bình Triều từ cuộc họp thường ủy vừa rồi đã cảm giác được dấu hiệu gió mưa sắp tới, y nếu như can dự một cách quá rõ ràng, nói không chừng sẽ chọc giận Kiều Chấn Lương, chuyện này khiến Trần Bình Triều cảm thấy cực kỳ bó tay bó chân.

Tống Hoài Minh cười nhạt, nói: "Đã không áp chế được thì việc gì phải áp chế nữa? Cứ để thuận theo tự nhiên đi!"

Trần Bình Triều có chút kỳ quái, chân dừng bước, Tống Hoài Minh lại vẫn không hề giảm nhịp chân của y, tiếp tục tiến về phía trước.

Về tới văn phòng, Tống Hoài Minh nói với thư ký Chung Bồi Nguyên: "Tiểu Chung, chuyện mà tôi bảo cậu điều tra đã tra rõ chưa?"

Chung Bồi Nguyên gật đầu, nói: "Tra rõ rồi, Bình Hải trong năm năm nay đều có sự kiện gian lận thi đại học, có điều chuyện thi hộ tập thể thì chỉ có vào bảy năm trước!"

Tống Hoài Minh gật đầu, cầm điện thoại lên, y bấm số của thính trưởng thính giáo dục Tiết Quốc Nguyên, ý tứ của Tống Hoài Minh rất đơn giản, quán triệt chỉ thị của bí thư Kiều, bảo thính giáo dục tỉnh tăng cường giám sát trật tự trường thi thi đại học, ở các nơi thuộc Bình Hải tăng cường giám sát trường thi, giữ nghiêm kỷ luật trường thi, phải đảm bảo kỳ thi trong hai ngày tiếp theo được tiến hành thuận lợi.

Chung Bồi Nguyên đứng ở bên cạnh nghe, trong lòng biết rằng vị tỉnh trưởng đại nhân này đã tức giận rồi, đòn này của y không chỉ là muốn làm nghiêm kỷ luật tường thi, tựa hồ như còn một mục đích khác, sự kiện gian lận mỗi năm đều có, chuyện này căn bản không thể chặt tận gốc được, tỉnh trưởng Tống đặc biệt cường điệu giám sát trường thi, người gian lận phải chăng là càng bắt càng nhiều. Chung Bồi Nguyên nghĩ tới đây, đột nhiên minh bạch, tỉnh trưởng Tống là muốn mượn sự kiện này để đâm cho chuyện to ra, bí thư Kiều ông không phải là muốn mượn án gian lận của Phong Trạch để phát uy ư? Tôi sẽ làm còn nghiêm trọng hơn, chỉ cần cẩn thận điều tra, tôi không tin ở Bình Hải không tra ra những sự kiện gian lận khác. Ông nói rằng chuyện của Phong Trạch khiến giới giáo dục của cả Bình Hải phải xấu hổ ư, tôi sẽ cho ông thấy, chuyện khiến giới giáo dục Bình Hải xấu hổ không chỉ có một vụ đâu.

Tin tức Tống Hoài Minh yêu cầu thính giáo dục tăng cường giám sát trường thi ở các nơi rất nhanh được truyền tới tai Kiều Chấn Lương, Kiều Chấn Lương khi nghe thấy tin tức này liền bật cười. Kiều Chấn Lương có một đặc điểm, lúc vui cũng cười, lúc không vui cũng cười, sự khác biệt lớn nhất giữa hai cái là khi y không vui mà cười thì ánh mắt rất lạnh, không có một chút tiếu ý nào. Tống Hoài Minh rất không đơn giản, y đã nhìn thấu được ý đồ của mình, trong chuyện này, y muốn bảo hộ Trương Dương, nhưng lại không làm quá rõ ràng, cho nên mới nghĩ ra biện pháp này, dụng ý của y là tra ra càng nhiều sự kiện gian lận thi đại học hơn, phân tán sự chú ý của công chúng, khiến cho Trương Dương đứng ở đầu sóng ngọn giờ có thể tạm xả hơi.

Dưới sự đấu đá lặng lẽ của hai vị đại lão, Bình Hải có một lần thi đại học nghiêm lệ nhât từ trước tới giờ.

...

Bất kể gió lay cỏ động nào tới từ cao tầng, ở bên dưới sẽ trở thành sóng gào biển thét. Đồng thời vào lúc Trương Dương nhận được thông tri mà thính giáo dục tỉnh đưa xuống, Thường Lăng Phong cũng đưa đơn từ chức tới tay hắn.

Trương Dương nhìn lá đơn từ chức này, nói: "Hiện tại không phải là lúc rời bỏ công tác!"

Thường Lăng Phong nói: "Có gì khác biệt đâu, dẫu sao thì cũng đều là kết quả này." Gã nhìn cả chuyện này rất rõ ràng, trận sóng gió này là có âm mưu mà tới, nếu như không đưa ra lựa chọn quyết đoán thì chỉ tổ làm liên lụy tới Trương Dương.

Trương Dương nói: "Lăng Phong, kỳ thi đại học mỗi năm, có năm nào mà không có vài vụ gian lận? Vậy thì sẽ có bao nhiêu hiệu trưởng bởi vì sự kiện gian lận mà phải từ chức?"

Thường Lăng Phong nói: "Lần này thì khác, năm học sinh thi hộ, toàn bộ đều phát sinh ở Phong Trạch nhất trung, hiện tại bài báo của các phong viên đã bắt đầu tìm căn nguyên ở chế độ giáo dục rồi."

Trương Dương hiểu ý của Thường Lăng Phong, Thường Lăng Phong là muốn hi sinh bản thân để bảo toàn cho Trương Dương, để tránh, ảnh hưởng của chuyện này bị khoách đại hóa thêm một bước, dẫn tới người bị liên quan càng nhiều hơn. Kỳ thực lúc nói chuyện vây Tống Hoài Minh, y cũng có ý tứ này. Trương Dương lắc đầu, đẩy đơn xin từ chức lại cho Thường Lăng Phong, nói: "Tôi không nhận, hiện tại anh từ chức chẳng khác nào là nhận thua, chuyện này rõ ràng là có người ở phía sau dở trò, người mật báo là rắp tâm muốn tạo ra một trường phong ba, mục đích của hắn chính là muốn anh phải từ chức, còn tôi thì khó xử."

Thường Lăng Phong nói: "Anh đã nhìn rõ như vậy, vì sao còn muốn phản đối? Sau khi tôi từ chức, từ căn nguyên giải quyết được chuyện này, trách nhiệm của sự kiện gian lận cũng là tôi gánh, những tên tiểu nhân muốn tạo thị phi không còn có cơ hội nữa."

Trương Dương nói: "Anh nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi! Tôi kiên trì cho rằng chuyện này là một âm mưu, hơn nữa đối tượng mà chúng nhắm vào không phải là anh, cho dù là anh từ chức thì một số âm mưu nào đó trước khi chưa đạt được mục đích cũng quyết không dừng, nhiều giới truyền thông tin tức ùa tới Phong Trạch như vậy, mục đích chính là để chế tạo ảnh hưởng, khiến cho tôi khó xử, tráng sĩ chặt cổ tay, thí tốt giữ soái, ai cũng hiểu cả, nhưng chuyện này còn chưa phát triển tới mức đó."

Thường Lăng Phong nói: "Thính giáo dục tỉnh vừa hạ giấy thông tri phải tăng cường giám sát và tuất tra trường thi đại học, điều này chứng tỏ chuyện này đã kinh động tới tỉnh lý rồi, nếu như chúng ta không kịp thời đưa ra phản ứng và ứng đối, cục diện sẽ biến thành càng bị động hơn."

Trương Dương nói: "Tôi mặc kệ cái gì bị động hay không bị động, đơn xin từ chức này anh cầm về đi, Bình Hải năm nào chẳng xảy ra mất vụ gian lận thi đại học, năm nay phát sinh ở Phong Trạch, lấy chuyện này ra để chọc ngoáy. Được! Tôi cũng muốn xem xem những âm mưu này có thể làm ra động tĩnh lớn tới mức nào!"

Một chiêu này của Tống Hoài Minh đã mang tới tác dụng rõ ràng. Kỳ thi đại học tiến vào ngày thứ hai, tỉnh Bình Hải có bảy thành thị bị tra tới 33 sự kiện gian lận, có 41 người liên quan, trong đó thi hộ có 4 người, con số này khiến cho thính trưởng thính giáo dục tỉnh Bình Hải Tiết Quốc Nguyên hết đường xoáy sở, tất cả mọi người đều nhìn ra là hai vị đại lão của Bình Hải mượn sự kiện gian lận thi đại học để tiến hành đấu đá, nhưng xui xẻo là bọn họ vì sao lại dồn ánh mắt vào khối giáo dục này, vì sao lại chọn lĩnh vực của mình? Hai người các ông đấu đá nhau là chuyện của các ông, không cần phải làm thương hại tới nhiều người vô tội như vậy, Tiết Quốc Nguyên cho rằng mình rất vô tội.

Phó tỉnh trưởng Lý Tân Nguyên cũng rất bực bội, y là được phân quản mảng giáo dục, kỳ thi đại học mỗi năm đều khiến y rất khẩn trương, sợ xảy ra sơ xuất gì, dẫu sao thì chỉ có lúc thi đại học, toàn xã hội mới tập trung sự chú ý vào giáo dục, các lãnh đạo cũng thật sự coi trọng giáo dục, may mà giáo dục của Bình Hải trước giờ đều đứng trên hàng đầu của toàn quốc, các khác không nói, phân số trúng tuyển thi đại học là có thể chứng tỏ ra tất cả, cho dù là sinh viên đại học trái tuyến đặt ở đại khu tây nam tây bắc, khẳng định chính là người kế tục của Bắc Đại Thanh Hoa, nhưng kỳ thị đại học năm nay vừa bắt đầu đã xảy ra án gian lận ở Phong Trạch, tỉnh trưởng Tống dưới cơn tức giận liền yêu cầu mọi người giám sát nghiêm ngặt hơn, lần này thì hay rồi, chuyện càng tra càng lớn. Lý Tân Nguyên bắt đầu từ ngày hôm qua đã không được ngủ ngon, không biết vì sao, y đột nhiên nhờ tới vụ án trường thi thời Khang Hi, tính chất của hai việc tuy khác nhau, nhưng y luôn gắn hai chuyện này lại với nhau.

Lý Tân Nguyên và Tiết Quốc Nguyên cùng nhau tới tìm phó tỉnh trưởng thường vụ Triệu Qúy Đình, ba người họ năm đó đều là lão bí thư Cố Doãn Tri đề bạt, quan hệ giữa hai bên rất thân thiết, Triệu Quyết đình từ sau cái chết của Âu Dương Như Hạ, ở trên chính trị đã thất bại hoàn toàn, nhưng ví trí của y dẫu sao cũng bày ra đó, quan hệ của ba người cũng không vì vậy mà xa cách, bình thường có thời gian thì tụ lại với nhau làm vài chén.

Sau khi Âu Dương Như Hạ tự sát, Triệu Hải Vệ bởi vì sắp đặt vụ bắt cóc mà phải vào tù, về sau kinh qua thẩm tra chứng minh gã không liên quan tới vụ án hiếp dâm Âu Dương Như Hạ, nhưng gã vẫn bị phán tù có thời hạn mười hai năm, tước quyền lợi chính trị ba năm. Vợ của Triệu Quý Đình là Lý Bình Dân biết tin con trai mình vào tù, tinh thần bị đả kích gấp bội, bệnh tình vốn đã khống chế được lại ác hóa, tháng trước đã mất rồi.

Triệu Quý Đình mới bốn mươi lăm tuổi, nhưng trong nửa năm ngắn ngủi đã già đi nhiều, mái tóc đen lúc trước giờ cũng thành hoa râm, tình thần cũng không còn như trước, ở trước mặt người ngoài biểu hiện ra sự nhún nhường chưa từng có. Phải biết rằng y trước đây từng là nhân tài hùng biện, cái mà Cố Dưỡng Dưỡng thích nhất ở y là khẩu tài.

Lý Tân Nguyên và Tiết Quốc Nguyên hai người mang rượu tới, Triệu Quốc Đống đón hai người bạn tốt vào trong nhà, mỉm cười nói: "Các anh tới còn mang theo đồ nữa làm gì, tôi đã chuẩn bị thức ăn rồi!"

Tiết Quốc Nguyên nói: "Tới nhà lãnh đạo là khách, lấy đâu ra đạo lý đi tay không?" Lý Tân Nguyên gật đầu theo: "Đồ mang tới không nhiều đâu, không cầu thành tội hối lộ đâu mà lo!"

Triệu Quý Đình cười một tiếng, tình tự lại không được cao lắm, mời hai người ngồi xuống bàn ăn, Triệu Quý Đình quả nhiên đã chuẩn bị thức ăn rồi, bảo bảo mẫu cầm thức ăn mà hai người mang tới vào phòng bếp.

Rót ba chén rượu, ba người uống cạn, Triệu Quý Đình đi thẳng vào vấn đề: "Hai anh tới đây đột nhiên như vậy, chắc là không có chuyện thì không lên điện tam bảo."

Quan hệ của ba người rất thân, không cần thiết phải rào trước đón sau, Lý Tân Nguyên thở dài, nói: "Còn không phải là vì chuyện gian lận thi đại học ư? Hôm qua ở Phong Trạch bắt được năm người, bí thư Kiều yêu cầu làm nghiêm, tỉnh trưởng Tống hạ lệnh muốn giữ nghiêm kỷ luật trường thi và giám sát, sau khi thông tri xuống, hôm nay có kết quả ngay."

Triệu Quý Đình hờ hững nói: "Sao?" Y hiểu rất rõ chuyện này.

Tiết Quốc Nguyên nói: "Hôm nay tra ra 33 vụ gian lận! Người liên quan đã đạt tới 41 người!"

Triệu Quý Đình cười nói: "Xem ra hiệu suát làm việc của hệ thống giáo dục các anh cao thật đấy, thật sự có hiệu quả."

Tiết Quốc Nguyên cười khổ nói: "Bình thường chúng tôi đề thăng chất lượng trường học thì không thấy lợi hại như vậy, giờ đi bắt gian lận thì lại rất có bản sự!"

Triệu Quý Đình nói: "bản thân gian lận là không đúng rồi, giữ nghiêm kỷ luật trường thi, bắt những người có hành vi trái với pháp luật đáng để đề xướng!"

Lý Tân Nguyên cười khổ không thôi: "Bắt những người làm trái với pháp luật thì không sai, nhưng tỉnh chúng ta làm vậy, giới giáo dục toàn quốc sẽ hướng ánh mắt về phía chúng ta, hôm nay đã bắt được gần năm mươi người gian lận rồi, hôm nay không biết sẽ có bao nhiêu người bị bắt nữa! Trình độ giáo dục của Bình Hải trước đây đều là đứng đầu, nhưng làm thế này lại thành trò cười của giới giáo dục toàn quốc rồi."

Triệu Quý Đình nói: "Có gì đâu mà đáng cười? Thi đại học mỗi năm, có tính nào là không có gian lận? Chiếu theo cách nói của các anh, giữ nghiêm kỹ luật trường thì là không đúng, vì sợ sẽ trở thành trò cười, chẳng lẽ để mặc cho các thí sinh gian lận mới xứng để đề xướng à."

Lý Tân Nguyên hớp một ngụm rượu, lắc đầu nói: "Quý Đình, tôi không có ý này. Anh thấy chuyện này thế nào?"

Triệu Quý Đình trong lòng biết rõ Lý Tân Nguyên muốn hỏi gì, nhưng ngoài miệng thì vẫn giả vờ như không biết: "Tôi thấy thế nào ư? Chuyện không phải đã rõ ràng rồi ư?"

Lý Tân Nguyên thở dài, nói: "Bí thư Cố về hưu sớm quá!" Câu nói này chẳng khác nào là làm rõ sự việc, y rất có oán niệm với sự đấu đá giữa hai đại lão hiện tại.

Tiết Quốc Nguyên nói: "Chúng ta là bạn bẽ nhiều năm, có những lời không nên nói, nhưng tôi vẫn phải nói ra, lần này hệ thống giáo dục sở dĩ nổi lên sóng to gió lớn như vậy, từ căn bản là bởi vì bí thư Kiều và tỉnh trưởng Tống ầm thầm đọ sức!"

Triệu Quý Đình không nói gì, gặp một hạt lạc bỏ vào miệng nhai. Người bàng quan thì tỏ, thân là thường ủy tỉnh, y chứng kiến cuộc chiến tranh không thấy máu giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh, tất nhiên có thể nhìn thấu bản chất của phong vân thi đại học lần này. Kiều Chấn LC điệu phải xử lý nghiêm khắc, tuyệt không bao che cho bất kỳ sai lầm nào đối với án gian lận của Phong Trạch, thân là người lãnh đạo thì theo lý phải đưa ra quyết sách này. Tống Hoài Minh hạ thông tri yêu cầu tỉnh nội Bình Hải tăng cường kỷ luật thi đại học, giám sát chặt chẽ thí sinh cũng không sai. Bản thân gian lận là không đáng để đề xướng, nhưng một khi như vậy lại khiến cả giới giáo dục của Bình Hải sợ bóng sợ gió. Đám lãnh đạo được phân quản chủ quản cũng bị liên lụy.

Lý Tân Nguyên nói: "Nói một câu không nên nói, người được phân quản giáo dục Phong Trạch là Trương Dương, hắn là con rể tương lai của tỉnh trưởng Tống, bí thư Kiều ở trên cuộc họp thường ủy cường điệu phải xử lý nghiêm khắc, tuyệt không bao che, dụng ý chân chính là gì thì mọi người đều biết."

Triệu Quý Đình vẫn cười cười chứ không nói gì.

Tiết Quốc Nguyên nói: "Thông tri mà tỉnh trưởng Tống đưa xuống đã tạo nên được hiệu quả mà y muốn, hiện tại đại bộ phận thành thị của Bình Hải đều bắt được chuyện gian lận, thành ra tới lượt bí thư Kiều bó chân bó tay, thân là người lãnh đạo, một bát nước phải giữ cho cân, chuyện của Phong Trạch nếu xử lý quá nặng, tỉnh trưởng Tống cũng có lời để nói.”

Triệu Quý Đình hỏi lại: "Người lãnh đạo phải giữ cân một chén nước ư? Làm gì có lãnh đạo nào thật sự có thể làm được như vậy, nếu như y muốn làm chuyện này, có cần phải giải thích với anh không?"

Lý Tân Nguyên và Tiết Quốc Nguyên đều trầm mặc.

Triệu Quý Đình nói: "Tôi biết, hai anh đều rất bực bội, sóng gió thi đại học lần này khẳng định sẽ liên quan tới cả các anh, thân là lãnh đạo phân quản và chủ quản, các anh không có cách nào tránh được trách nhiệm, nhưng các anh đã nhận rõ mâu thuẫn chủ yếu, thì còn gì mà nghĩ không thông nữa?"

Lý Tân Nguyên nói: "Quý Đình, kết quả đấu tranh chính trị có rất nhiều loại, có thắng bại, có hòa, nếu như chuyện lần này đánh hòa, vậy thì có người phải đứng ra gánh oan uổng, chuyện càng ầm ĩ hơn..." Nói tới đây thì y liền dừng lại, thở dài.

Triệu Quý Đình thờ ơ nói: "Chuyện có lớn hơn nữa nếu nhìn từ quan điểm phát triển, thì chỉ chẳng qua là một chuyện nhỏ mà thôi, bảo trì tốt tâm thái của mình, mặc kệ sóng to gió lớn ta cứ ngồi yên câu cá!"

Lý Tân Nguyên nói: "Vấn đề là chúng tôi hiện tại đang ngồi trên thuyền, sóng to gió lớn, chỉ sợ là không ngồi vững được!"

...

Con số gian lận đột nhiên gia tăng khiến Trương Dương ý thức được, Tống Hoài Minh bắt đầu hành động rồi, y dùng loại phương thức quanh co này để bảo vệ mình một cách rất xảo diệu.

Bản ý của Trương Dương không muốn cầu Tống Hoài Minh giúp đỡ, nhưng hiện tại chuyện đã càng lúc càng lớn. Trương Dương cũng tin rằng bản thân Kiều Chấn Lương cũng không có thành kiến gì với mình, nhưng y lại muốn lợi dụng mình để gõ Tống Hoài Minh, sự bảo hộ của Tống Hoài Minh đối với hắn không chỉ là xuất phát từ che chở và yêu quý, mà trên chính trị, Tống Hoài Minh thân là tỉnh trưởng Bình Hải tuyệt sẽ không dễ dàng nhận thua.

Án gian lận của Phong Trạch không chỉ là một chuyện đơn thuần, từ lúc mật báo tất cả đều phát triển theo hướng có ảnh hưởng ngày càng lớn, Trương Dương làm trong thể chế cũng không phải là ngắn, chuyện này hắn không phải là lần đầu tiên trải qua, sự đấu đá giữa Tống Hoài Minh mà Kiều Chấn Lương tuy cái cớ là bởi vì hắn, nhưng hắn chẳng qua chỉ là dây dẫn nổ mà thôi, mâu thuẫn giữa bọn họ sớm muộn gì cũng bạo phát, hai nhân vật cường thế ở cùng nhau tất sẽ nổ tóe khói.

Trương Dương tuyệt không ngồi yên đợi người ta giết mổ, bất kể giữa Kiều Chấn Lương và Tống Hoài Minh là ai thắng ai bại, thân là phó thị trưởng được phân quản giáo dục Phong Trạch, hắn phải gánh trách nhiệm nhất định, mặt hắn cũng không dễ coi chút nào. Trương Dương không sợ gánh trách nhiệm, nhưng hắn không nuốt trôi được cục tức này, hắn muốn tìm ra kẻ vạch mưu đứng đằng sau, hắn muốn lôi cái tên thầy dùi đó ra.

Điều tra của cục trưởng cục công an Trình Diễm Đông vẫn chưa có tiến triển gì nhiều, gã đặt biệt tới văn phòng của Trương Dương để báo cáo: "Triệu Phúc Hành đã thừa nhận rồi, là y sắp đặt sự kiện thi hộ lần này, mấy gia trưởng của học sinh tìm y liên hệ chuyện này cũng bị chúng tôi tìm thấy, Triệu Phúc Thành tổng cộng thu năm ngàn vạn tiền trà nước, nếu những học sinh này thuận lợi vào đại học, mỗi một người thi hộ cũng được thù lao một vạn nhân dân tệ."

Trương Dương nói: "Có phải là chỉ có năm người thi hộ thôi không?"

Trình Diễm Đông lắc đầu, nói: "Không rõ, nói chung là Triệu Phúc Thành chỉ thừa nhận có bấy nhiêu!"

Trương Dương nói: "Không tra ra được người mật báo là ai à?"

Trình Diễm Đông thở dài, nói: "Đâu có dễ như vậy? Có điều..."

Trương Dương nhìn gã, dùng ánh mắt để cổ vũ gã nói tiếp.

Trình Diễm Đông nói: "Tuy không biết người mật báo, nhưng người mật báo này biết rất rõ nội tình của thi thử, có ba loại khả năng, một là gia trưởng của học sinh tiết lộ tin tức, nhưng điểm này kinh qua sự thấm vấn của tôi trước tiên có thể loại trừ, chuyện này liên quan tới tiền đồ tương lai của con em họ, bọn họ đều là đơn tuyến liên hệ với Triệu Phúc Thành, giữa các bên không biết gì về nhau, tôi tin rằng khả năng tin tức bị lộ từ phía họ là rất nhỏ."

Trương Dương gật đầu.

Trình Diễm Đông tiếp tục nói: "Còn có một khả năng khác là những sinh viên đại học đi thi hộ đã để lộ phong thanh. Nhưng điều này trên cơ bản cũng có thể loại trừ, những sinh viên đại học này và gia trưởng của những học sinh kia có cũng giống như nhau, cũng là liên hệ đơn tuyến với Triệu Phúc Thành, giữa bọn họ tuy quen nhau, nhưng đầu là sau khi vào trường thi mới biết đối phương cũng tới thi hộ, hậu quả sau khi bị bắt thì họ cũng rõ, chẳng ai dám mang chuyện này ra đùa cả."

Trương Dương nói: "Hiện tại chỉ còn lại một loại khả năng, bản thân Triệu Phúc Thành tiết lộ tin tức!"

Trình Diễm Đông gật đầu, nói: "Nên nói rằng khả năng này là lớn nhất, tôi đã tra thành tích của lớp tốt nghiệp thi đại học năm ngoái của Triệu Phúc Thành, ở Phong Trạch nhất trung vô cùng nổi bật, gần sáu năm nay y năm nào cũng được bầu là giáo sư tiên tiến của thành phố Phong Trạch, còn ba lần được bầu là người công tác giáo dục tiên tiến của Giang Thành, giáo viên ưu tú như vậy có thể nói là nhân vật đại biểu của Phong Trạch nhất trung."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Hiện tại chứng minh, thành tích của y rất đáng nghi ngờ!" Hắn đứng dậy đi đi lại lại trong văn phòng, nói khẽ: "Diễm Đông, tên Triệu Phúc Thành này có bạn bè không?"

Trình Diễm Đông nói: "Quan hệ giữa y và nguyên hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung Mạnh Tông Quý rất tốt, rất nhiều người đều cho rằng y có thể nhận được nhiều danh hiệu tiên tiến như vậy, trở thành điển hình của Phong Trạch nhất trung là có liên quan mật thiết tới Mạnh Tông Quý."

Trương Dương nói: "Nếu chuyện Triệu Phúc Thành gian lận không phải là làm lần đầu tiên, vậy Mạnh Tông Quý liệu có biết gì về chuyện này không?"

Trình Diễm Đông nói: "Các ngành các nghề đều có quy tắc ngầm, trong nghề nào thì biết nội tình của nghề đó, tôi không rõ!" Câu nói này nói rất uyển chuyển, đã thầm ám chỉ cho Trương Dương gì đó rồi.

Trương Dương rời vào trong khoảng thời gian trầm mặc ngắn ngủi, phân tích của Trình Diễm Đông rất có đạo lý, nếu nói thi thử gian lận là quy tắc ngầm của giới giáo dục, Mạnh Tông Quý đảm nhiệm chức hiệu trưởng Phong Trạch nhất trung nhiều năm rõ ràng là biết thừa quy tắc này, y tuy rời khỏi cương vị của hiệu trưởng, chưa chắc có nghĩa là y không biết Triệu Phúc Thành làm gì? Kẻ thù của mình trong giới giáo dục Phong Trạch không nhiều, Mạnh Tông Quý có thể tính là một người, đầu mâu lần này trực tiếp chỉ vào mình, thằng cha này rõ ràng là có tính khả nghi rất lớn.

Trương Dương nói khẽ: "Diễm Đông, cậu nói vậy, khiến tôi lập tức có cảm giác thông suốt!"

Trình Diễm Đông nói: "Toi chỉ tùy tiện nói thôi, chuyện không có chứng cứ, người làm cảnh sát chúng tôi vốn không nên nói lung tung!"

Trương Dương nói: "Cảnh sát làm chuyện gì cũng phải chú trọng chứng cứ, nhưng chính trị rất nhiều lúc lại không cần chứng cứ!"

Trình Diễm Đông nói khẽ: "Đó chẳng phải là có lẽ có ư?"

Trương Dương nghiềm ngẫm ba chữ có lẽ có này, khóe miệng lộ ra nụ cười sâu không thể lường.

Bình luận

Truyện đang đọc