Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Sau khi Tần Hoan phẫu thuật được 48 tiếng đồng hồ, Trương Dương bắt đầu cắm châm vào người cậu bé, thúc đẩy kinh mạch, tránh việc tụ máu.

Tần Hoan đã thức dậy, đôi mắt nhìn Trương Dương.

Trương Dương cười nói: “Đau không?”

Tần Hoan chớp chớp mắt, Trương Dương day day huyện đạo trên người cậu bé nói: “Mấy ngày nữa là con lại được nhảy nhót như xưa rồi, đúng rồi, vừa nãy dì Yên Nhiên của con có gọi điện đến, nghe nói con phẫu thuật thành công dì ấy rất vui, còn nói đợi đến khi con khỏi bệnh, sẽ đưa con đi Mĩ, dắt con đến Disney xem chuột Mickey và vịt Donal đấy.”

Trên gương mặt Tần Hoan lộ ra vẻ vui mừng.

Trương Dương thu kim châm lại, ấn vào huyệt ngủ của Tần Hoan, để cậu bé nghỉ ngơi tiếp, đứng dậy rời khỏi phòng giám hộ, gặp Vu Tử Lương và Tần Manh Manh ở cửa, hai người đều rất thoải mái.

Vu Tử Lương cười nói: “cuộc phẫu thuật rất thành công, và sự hồi phục sau phẫu thuật cũng rất lí tưởng!” Giờ đây ông ta đã hiểu nhiều hơn về y thuật của Trương Dương, biết rằng người trẻ tuổi này mặc dù không có chứng nhận y khoa gì hết, nhưng trình độ chữa bệnh của anh ta lại vượt hơn người khác một bậc, đáng tiếc mỗi người có một chí hướng, Trương Dương hình như chẳng có hứng thú gì với y học.

Khi Vu Tử Lương bước vào kiểm tra cho Tần Hoan, Tần Manh Manh đứng ngoài nói chuyện với Trương Dương, nghe nói Văn Hạo Nam đã về Bắc Kinh, Tần Manh Manh cũng yên tâm, giống như cô đã nói, nếu không trở thành người yêu, thì vẫn có cơ hội làm bạn với nhau.

Trương Dương lại nói ý của Sở Yên Nhiên một lần nữa.

Tần Manh Manh nói: “Tôi đã xin xuất ngũ rồi, nếu như thuận lợi, thì sẽ được đồng ý trong mấy ngày nay thôi, tôi định chăm sóc Tần Hoan nhiều hơn nữa. Giúp tôi nói với Yên Nhiên, cảm ơn ý tốt của cô ấy, đợi sau khi Tần Hoan phục hồi, có lẽ tôi sẽ gọi điện đến làm phiền cô ấy.”

Trương Dương cười nói: “Không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta vốn là người một nhà, Yên Nhiên bảo Tiểu Hoan qua đó còn có 1 lí do khác, đó là trình độ y khoa ở Mĩ rất cao, điểm này tiến sĩ Vu cũng công nhận.”

Tần Manh Manh gật đầu, cô ta cảm ơn chân thành: “Thời gian này may mà có người nhà anh giúp đỡ Tần Hoan, nếu không có các bạn, tôi thật sự không biết phải làm thế nào.”

Trương Dương cười nói: “Tôi đã nói không cần phải nói mấy câu khách sáo đó nữa mà, sao lại bắt đầu rồi?”

Tần Manh Manh nói: “Tôi không nói, được, về sau tôi không nói nữa!”

Khi Trương Dương đang chuẩn bị cáo từ, thì điện thoại reo lên, khi vừa bắt máy đã nghe thấy giọng phấn khích của Chu Hiểu Vân: “Chủ nhiệm Trương, anh về đây mau đi! Phòng chiêu thương của chúng ta đánh nhau rồi!”

Trương Dương vừa nghe ngớ người ra, ở cái phòng chiêu thương đó ngoài hắn ra còn ai dám công khai đánh nhau chứ? Có điều ngữ khí của Chu Hiểu Vân làm hắn rất khó chịu, đánh nhau rồi thì thôi, thế này chẳng phải cô lấy chuyện đó ra làm trò đùa à? Trương Dương nói: “Cô rất vui sao?”

Chu Hiểu Vân đáp lời: “Đương nhiên là vui rồi, anh có biết ai bị đánh không?” Rồi cô ta ngay lập tức ngừng lại, ngữ khí thận trọng hơn: “Tiêu Quế Đường!”

Trương Dương cũng vui rồi, cái tin Tiểu Quế Đường bị đánh thật đáng để vui mừng, theo lí thường thì đáng lẽ phải là hắn đánh ông ta mới đúng chứ, ai lại cướp chỗ mình vậy? 

Chu Hiểu Vân nói: “Chương Duệ Dung thật là lợi hại, cho ông ta hai cái tát, một cái thụi vào lưng đã làm cho Tiêu Quế Đường gần chết, giờ đây ông ta đang nằm kêu oai oái dưới đất. Chủ nhiệm Trương, anh mau về đây, về muộn rồi không được xem màn hay đâu.”

Trương Dương cụp máy, rồi chạy thẳng vào lão viện ủy.

-----oOo-----

Khi Trương Dương về đến phòng chiêu thương, nhìn thấy trong đó có một chiếc xe cảnh sát, hai anh cảnh sát khu gần đó cũng vừa mới đến, thấy Trương Dương, hai người cười chào Trương Dương, Trương Dương nói: “Ngọn gió nào đưa các anh đến đây thế này!”

Người sở phó trong đó nói: “Vừa nãy có người ở phòng chiêu thương của các anh gọi điện đến báo án, nói có người bị đánh, vì thế chúng tôi qua đây xem!”

Trương Dương nói: “KHông sao đâu, nội bộ mâu thuẫn thôi, để chúng tôi tự giải quyết. Không cần phải làm phiền đến các anh!”

Hai người cảnh sát cũng không muốn lằng lằng vào chuyện này, Trương Dương là ai cơ chứ, họ biết rất rõ ràng, người ta không muốn họ quản nhiều chuyện, họ cũng chẳng muốn quan tâm, người phó sở trưởng đó nói; “Chủ nhiệm Trương, nếu đã không có chuyện gì, thì chúng tôi về trước đây!”

“Đừng đi chứ, trưa rồi, ở lại đây ăn cơm đã rồi hẵng đi!” Trương Dương tỏ ra rất nhiệt tình, nhưng cơm của Trương đại quan có phải ăn dễ dàng được đâu, phó sở trưởng cười nói: “Anh về giải quyết mâu thuẫn nội bộ trước đi ạ, hôm nay chúng tôi không làm lỡ việc của anh nữa, để lần sau làm phiền vậy.”

Trương Dương tiễn chiếc xe cảnh sát đi, lúc này mới ung dung bước vào phòng chiêu thương, khi đi qua phòng cải cách xí nghiệp, Trương Dương cố tình nhìn vào phòng làm việc chủ nhiệm, cánh cửa phòng đóng kín, Mã Hoa Thành chắc chắn đang ở trong đó, nhưng tên này rất gian xảo, gặp phải chuyện này nhất định sẽ trốn cho thật kĩ.

Trong phòng chiêu thương là một màn náo loạn, Tiêu Quế Đường ôm mặt ngồi dưới đất kêu oai oái, một đám thanh niên xúm xít xung quanh, nhìn cảnh tượng trước mắt, muốn làm ra vẻ quan tâm, nhưng những thái độ lộ ra đều là đến xem trò cười cả.

Mấy vị phó chủ nhiệm đến đó khuyên Tiêu Quế Đường, thấy Trương Dương đến rồi, mỗi người đều tức giận nói: “Chủ nhiệm Trương, cuối cùng anh cũng đến rồi. Anh xem kìa, chủ nhiệm Tiêu bị đánh vậy đó, một tiểu nha đầu mà lại dám hỗn hào thế, thật là dã man.”

Trương Dương thấy dáng vẻ đáng thương của Tiêu Quế Đường, trong bụng rất vui vẻ, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Chủ nhiệm Tiêu, sao lại thành thế này cơ chứ? Ai to gan tày trời, dám đánh ông vậy?”

Tiêu Quế Dường vừa kêu oai oái vừa nói: “Chương Duệ Dung…Tôi gọi cảnh sát rồi…Chủ nhiệm Trương…Anh xem anh tuyển dụng loại người đó vào làm đấy….Chỉ là một lũ lưu manh….Vô lại…”

Trương Dương ngay lập tức sa sầm nét mặt: “Ý của ông là gì thế? Việc ông bị đánh liên quan gì đến việc tuyển dụng của tôi?”

Mấy vị phó chủ nhiệm vây lên: “Chủ nhiệm Trương, lúc đầu chúng tôi đã khuyên anh, những người này không có biên chế, cũng chẳng có phẩm chất chính trị gì hết, giờ thì anh thấy rồi đấy, hành động của họ dã man biết bao nhiêu?”

Trương Dương nhìn đám thanh niên đang đứng xem, cố ý nói: “Xem cái gì? Có gì đáng xem? Chủ nhiệm Tiêu bị đánh các anh chị vui lắm có phải không?”

Đám thanh niên này có ai nghe không yểu ý tứ của câu nói đó chứ, ai nấy bụm miệng cười quay đi.

Tiêu Quế Đường nói: “Sao cảnh sát mãi mà không đến?”

Trương Dương bình tĩnh đáp: “Bị tôi bảo đi rồi!”

Tiêu Quế Đường trừng mắt, hôm nay ông ta đầy một bụng tức, nghe câu này của Trương Dương ngay lập tức bùng phát ra, ông ta nhảy phắt lên từ mặt đất, tức giận nói: “Anh dựa vào đâu mà đuổi cảnh sát đi chứ, tôi bị đánh rồi, mà anh lại còn đuổi cảnh sát đi bảo vệ đám người của anh!”

Trương Dương thở dài nói: “Phó chủ nhiệm Tiêu à, ông phải giữ phong độ chứ, chúng ta là lãnh đạo, cần phải chú ý hình tượng quần chúng của chúng ta, ông nhìn lại dáng điệu bây giờ của ông đi. Có phải bảo người ta đến đây là để làm trò cười không?”

Lúc này đầu óc của Tiêu Quế Đường mới dần bình tĩnh lại, cảm thấy hôm nay thật là mất mặt, bị một tiểu nha đầu đánh trước mặt mọi người, cái mặt già này về sau còn nhét vào đâu được nữa.

Trương Dương nói: “Mấy người các anh đưa phó chủ nhiệm Tiêu đi bệnh viện kiểm tra đi đã, xem có chỗ nào bị thương không, những việc khác giao cho tôi xử lí, phó chủ nhiệm Tiêu, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ cho ông một kết quả hài lòng.”

Tiêu Quế Đường gật đầu mạnh nói: “Câu này là câu anh nói đấy nhé, tôi tin anh một lần.”

Trương Dương trong lòng thầm cười, mẹ kiếp nhà ông tin hay không tin tôi thì có cái quái gì, chẳng lẽ tôi lại quan tâm đến điều đó sao?

Sau khi khuyên được Tiêu Quế Đường đi, Trương Dương đến phòng làm việc của Chương Duệ Dung, Chương Duệ Dung đang thu đồ đạc, mặt cô hơi đỏ, xem ra cô cũng đang kích động lắm.

Trương Dương ngồi vào chiếc ghế xoay, quay đi quay lại mấy cái: “Được đấy! Nha đầu này, ra tay hay lắm!”

Chương Duệ Dung đưa một túi văn kiện cho Trương Dương, nói; “Đây là những văn kiện và tài liệu anh cần, tôi đã thu xếp xong rồi.”

Trương Dương nhìn tập tài liệu, đặt trên bàn, nhẹ nhàng hỏi: “Tiểu Chương, rốt cuộc là có chuyện gì? Chẳng phải chúng ta từ trước đến giờ đều kính trọng người già sao?”

Chương Duệ Dung nói: “Tôi nhìn tức mắt quá, Tiêu Quế Đường nói xấu chủ nhiệm Thường sau lưng, loại người này thật là xấu tính, nên đánh!”

Trương Dương nói: “Có phải cô cảm thấy dù sao thì mình cũng đi rồi, nên cũng chẳng có trách nhiệm gì nữa, báo thù một thể!”

Chương Duệ Dung nói: “Có phải là đã gây rắc rối cho anh không?”

Trương Dương lắc đầu nói: “Tôi rất vui, đánh hay lắm, tên cáo già này, tôi đã muốn đánh ông ta từ lâu rồi, nhưng thật đáng tiếc, tôi phải nghĩ đến hình tượng của mình!”

Chương Duệ Dung nói: “Tôi thật sự không hiểu, với bản lĩnh của anh, việc gì phải chịu ấm ức ở chỗ này chứ!”

Trương Dương cười, biết rằng Chương Duệ Dung chắc chắn đã nghe cô hắn nói gì đó, nhẹ giọng nói: “Mỗi người có một chí hướng mà, mọi người đều có con đường đi của mình, ai mà biết đằng trước là con đường đầy ánh nắng mặt trời hay chỉ là cây cầu độc mộc?”

Chương Duệ Dung gật đầu, câu này của Trương Dương không sai, chẳng ai được miễn cưỡng ai. Cô đặt tất cả những đồ cần mang đi vào thùng, rồi ôm lên: “Tôi đi đây, việc của Tiêu Quế Đường nếu có gì phiền phức, thì tôi sẽ chịu, không có liên quan gì đến các anh!”

Trương Dương cười nói: “Dù sao tôi không nhìn thấy cô đánh ông ta, việc này thật sự chẳng có quan hệ gì với tôi cả!”

Chương Duệ Dung cười, ôm lấy hành lí đi ra cửa, dừng bước chân lại, cô quay người nói: “Tôi quên mất không nói với anh, anh là một cấp trên không tồi đâu!”

Trương Dương nói: “Đến vị trí công việc mới, nếu như không như ý, có thể về đây!”

Chương Duệ Dung gật đầu, rồi đi ra ngoài.

-----oOo-----

Nhưng Chương Duệ Dung chưa kịp ra khỏi tòa nhà đã bị một đám thanh niên vây lấy, tên đứng đầu là Tiêu Kim Sơn, con trai của phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Tiêu Quế Đường, y mở một công ty lắp ráp đồ kiến trúc ở gần đó, trong xã hội cũng có chút quan hệ, nghe nói cha bị người ta đánh, ngay lập tức gọi người chạy đến đây.

Hơn mười người vây chặt lấy Chương Duệ Dung, Tiêu Kim Sơn nhận ra cô ta, chỉ và mặt Chương Duệ Dung nói: “Chương Duệ Dung, mẹ kiếp, sao cô dám đánh cha tôi!” Hắn giơ tay định đánh Chương Duệ Dung, nhưng nghe thấy trên lầu có một tiếng hét lớn: “Làm trò gì thế? Đây là cơ quan chính phủ, các người xông vào cơ quan chính phủ là phạm tội!”

Trương đại quan hét lên đầy nghiêm khắc ở trên ban công.

Lúc này bên ngoài cửa lại xông vào hơn mười tên trên mình đầy xăm trổ, rất nhiều nhân viên nghe thấy động tĩnh bên ngoài cũng thò đầu ra, cảnh này họ chưa từng nhìn thấy, không ai dám xông lên trước xem.

Trương Dương không thèm để ý đến đám đó, hắn đi chầm chậm xuống lầu, đến trước mặt Tiêu Kim Sơn, che Chương Duệ Dung ở đằng sau: “Tiêu Kim Sơn, anh có biết anh đang làm gì không? Dám đánh vào cơ quan chính phủ, anh thật là to gan đấy!”

Tiêu Kim Sơn tức giận nói: “Mày đừng có dọa tao, cha tao bị nó đánh, giờ đây đưa đi cấp cứu ở bệnh viện rồi, nó muốn đi à, đừng hòng, nó vừa đánh cha tao thế nào, giờ tao sẽ trả lại cho bằng hết!”

Chương Duệ Dung cười lạnh lùng nói: “Chủ nhiệm Trương, việc này không liên quan gì đến anh, để tôi tự giải quyết!”

Trương Dương biết rằng Chương Duệ Dung biết võ, nhưng đối phương có đến hai ba mươi người, cô ta là một cô gái chưa chắc đã chống cự được, hơn nữa, Tiêu Kim Sơn đưa một đám đầu đường xó chợ đến đây làm loạn, không có chút phép tắc kỉ cương nào hết, không nói lớn như vậy, thì cũng chẳng cho Trương Dương hắn chút thể diện nào.

Trương Dương nói: “Tiêu Kim Sơn, tôi cho anh một phút, anh đưa đám bạn bè của mình khỏi đây cho tôi!”

Tiêu Kim Sơn cũng bị chọc tức, hắn chẳng có thiện cảm gì với Trương Dương, bình thường ở nhà nghe cha hắn ấm ức chửi bới rất nhiều, mặc dù trong lòng vẫn hơi ngần ngại với Trương Dương, nhưng người ta đã bị ép thì chẳng còn nghĩ đến hậu quả nữa, huống hồ bên cạnh hắn nhiều đồng bọn thế này, Tiêu Kim Sơn không nhượng bộ nói: “Nếu như tôi không đi thì sao?”

Trương Dương cười: “Anh cứ thử xem!”

Tiêu Kim Sơn giơ tay đẩy vai Trương Dương, muốn đẩy hắn xê ra, đánh vào Chương Duệ Dung đứng đằng sau Trương Dương.

Trương Dương nắm lấy tay hắn, nhấc chân đá vào bụng Tiêu Kim Sơn, làm cho Tiêu Kim Sơn hự một tiếng, hai đầu gối nhũn ra quỳ rạp xuống đất.

Đám người mà Tiêu Kim Sơn dẫn đến đều đã nghe uy danh của Trương Dương, có điều trong số đó cũng có vài đứa liều, thấy Tiêu Kim Sơn bị dánh, tức giận xong lên, một trong số đó còn cầm dao, tên này thật là ngu ngốc, còn dám mang vũ khí đến cơ quan nhà nước.

Chương Duệ Dung vất hành lí trên tay sang một bên, nhảy lên không trung, đá mấy cước, hai tên côn đồ bị cô đá ngã ra mặt đất.

Lúc này bên ngoài có tiếng còi cảnh sát, võ lực có thể cấp cứu, nhưng không thể giải quyết vấn đề triệt để, khi Trương Dương xuống lầu đã gọi điện cho cảnh sát. Sở cảnh sát ngay ở bên cạnh, họ ập đến đây rất nhanh.

Đám côn đồ sợ hãi, muốn chạy trốn, Trương Dương làm sao có thể để cho chúng thoát, hắn vây chặt lấy tên cầm dao, nói: “Mẹ kiếp, mày dám chơi dao ở cơ quan nhà nước à, mẹ nhà mày cũng thật là đen đủi đấy, bọn mày gặp xui cả rồi!”

-----oOo-----

Tiêu Quế Đường vốn giả bệnh ở bệnh viện, làm lớn việc này lên, nhưng không ngờ con trai của lão đã đến gây chuyện ở phòng chiêu thương, theo tin tức lão vừa nhận được, sở cảnh sát bắt khá nhiều trong đám đồng bọn của con trai ông ta, Tiêu Quế Đường thầm kêu khổ, thằng con trai này của ông ta thật là chẳng biết nghĩ cho bố nó gì hết, rõ ràng là hôm nay thế bài đã rơi vào tay ông ta, nhưng vì thằng con làm lớn chuyện, vì vậy người ta đã giành được lí lẽ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì việc này cũng khó trách con trai ông ta kích động, người làm cha như ông ta bị tát mấy nhát ở đơn vị làm việc, là phận làm con chẳng lẽ không thể đi đòi công lí cho cha mình sao?

Tiêu Quế Đường cũng chẳng còn nghĩ được đến việc giả bệnh nữa, ông ta đến sở cảnh sát, mới biết được tính chất nghiêm trọng của sự việc, sở trưởng sở cảnh sát nói với ông ta, đám người Tiêu Kim Sơn mang theo còn cầm hung khí đến gây chuyện ở lão thị ủy, việc này rất nghiêm trọng, chủ nhiệm Trương đã yêu cầu cần phải điều tra đến cùng.

Tiêu Quế Đường nghĩ một chút là đã hiểu ra, Trương Dương lần này nắm dao đằng đuôi, hắn muốn mượn cớ này gây chuyện một phen, sự phát triển của sự việc làm cho Tiêu Quế Đường rất bực bội, khi ông ta bị đánh, người của cảnh sát mãi không xuất hiện, còn khi con trai ông ta đi đòi công lí, thì đám người này đến nhanh lắm.

Tiêu Kim Sơm thấy cha cũng chịu ấm ức, hắn bị Trương Dương đánh một trận, hai mắt thâm quầng, những người hắn mang theo chỉ là giở trò hùng hậu thôi, chứ thật ra những người thật sự đánh được chẳng mấy ai, hắn cũng không ngờ còn có người mang theo dao đi nữa, nhưng giờ nói gì cũng đã quá muộn.

Tiêu Kim Sơn nói: “Cha à, con chỉ muốn đòi công bằng cho cha, không muốn đánh vào cơ quan nhà nước gì hết, là Trương Dương đã bày trò hãm hại con!”

Tiêu Quế Đường chẳng lẽ không hiểu hay sao? Ông ta thở dài nói: “Được rồi, sự việc này ta đã rõ, con cũng đừng sợ. Cha bảo đảm con không sao!” khi nói câu này Tiêu Quế Đường cũng không chắc chắn lắm, nhưng ông ta có thể nhận ra con trai mình đã rất sợ, vào lúc như thế này, người làm cha cũng cần làm cho con trai tin tưởng, cổ vũ con trai.

Sau khi Tiêu Quế Đường rời khỏi sở cảnh sát, đến thẳng chính phủ thành phố, ông ta không đi tìm Trương Dương, ông ta cho rằng về sự việc này, mình không nên thỏa hiệp, nếu như đi tìm Trương Dương, thì có nghĩa là đã chịu thỏa hiệp rồi, và cũng có nghĩa là cúi đầu trước hắn ta, Tiêu Quế Đường cũng có lòng tự trọng của ông ta, việc như thế này nhất định ông ta sẽ không làm. Vì vậy Tiêu Quế Đường chọn cách đến chính phủ thành phố, ông ta đi tìm lãnh đạo cấp trên báo cáo tình hình.

Gần đây đều do phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến quản lí công việc của phòng chiêu thương, Tiêu Quế Đường gặp Nghiêm Tân Kiến dễ hơn so với gặp Tả Viên Triều nhiều.

Quan hệ giữa Nghiêm Tân Kiến và Tiêu Quế Đường từ trước đến giờ đã khá tốt, với loại đồng chí già như Tiêu Quế Đường này, Nghiêm Tân Kiến cũng rất khách sáo. Việc xảy ra ở đại viện lão thị ủy vẫn chưa truyền đến tai y, Nghiêm Tân Kiến thấy mặt Tiêu Quế Đường sưng húp híp, không khỏi ngỡ ngàng, trên mặt Tiêu Quế Đường vẫn còn in hằn vết ngay. Ông ta phẫn nộ nói: “Thị trưởng Nghiêm, lần này anh nhất định phải giúp tôi!”

Nghiêm Tân Kiến thấy điệu bộ đó của ông ta, trong lòng trầm xuống, người đầu tiên mà y nghĩ đến là Trương Dương, tên này nhất định đánh Tiêu Quế Đường rồi. Nghiêm Tân Kiến lộ vẻ quan tâm nói: “ôi trời, lão Tiêu, sao thế này? Ngồi xuống đi đã, nói cho tôi nghe xem!”

Tiêu Quế Đường tức tối nói chuyện Chương Duệ Dung tát vào mặt ông ta, Nghiêm Tân Kiến giờ mới hiểu, mội hồi lâu, hóa ra là Tiêu Quế Đường bị một con nhóc đánh, trong lòng vừa thấy tức vừa thấy buồn cười, nhìn thấy dáng điệu thê thảm của Tiêu Quế Đường, y cố nén cười, nói: “Lão Tiêu à, tiểu nha đầu này sao lại to gan vậy chứ?”

Tiêu Quế Đường nói: “Thị trưởng Nghiêm, anh cảm thấy có vấn đề đúng không? Nếu như không có ai đứng đằng sau cô ta cô ta có dám như vậy không?”

Nghiêm Tân Kiến là người trong nghề, y vừa nghe đã nhận ra Tiêu Quế Đường đang đẩy mâu thuẫn lên đầu Trương Dương, Nghiêm Tân Kiến đáp: “Thế này đi, tôi đi hỏi về vấn đề này, đối với những người trẻ tuổi trong mắt không có lãnh đạo này, nhất định phải xử lí nghiêm khắc! không được tha!”

Tiêu Quế Đường trong lòng nghĩ, Chương Duệ Dung đã từ chức rồi, ông đi xử lí thì cũng có làm được gì? Mục đích chủ yếu lần này ông ta đến tìm Nghiêm Tân Kiến không phải là vì xử lí Chương Duệ Dung, ông ta thở dài nói: “Thị trưởng Nghiêm à, con trai tôi nghe nói Chương Duệ Dung đánh tôi, thế là nó đã gọi mấy người bạn tới tìm cô ta để nói lí, nhưng đến phòng chiêu thương, xảy ra xung đột với Trương Dương, kết quả Trương Dương đánh cho con trai tôi một trận, còn báo cảnh sát bắt nó nữa chứ, nói rằng con trai tôi dẫn người đi công kích vào cơ quan nhà nước.”

Nghiêm Tân Kiến nhìn sang Tiêu Quế Đường, nói chuyện một hồi lâu mà ông ta giờ mới lòi ra mục đích thật sự của mình, Trương Dương làm thế này cũng thật là hiểm, vốn là Chương Duệ Dung đánh người là sai, Tiêu Kim Sơn muốn giành lại lí lẽ cho cha anh ta cũng không có gì không đúng, nhưng cái sai của Tiêu Kim Sơn là sai ở việc dẫn người đi gây chuyện, mặc dù phòng chiêu thương không nằm trong chính phủ thành phố, nhưng đó cũng là cơ quan nhà nước, anh dẫn một đám thanh niên vào đó gây chuyện, chẳng phải bằng với việc chủ động đưa người ta nắm đằng chuôi sao? Nghiêm Tân Kiến hiểu rõ chuyện này, trong lòng thầm nói: “Tiêu Quế Đường à Tiêu Quế Đường, ông cũng đừng có tức giận nữa, lần này con trai của ông làm không ra gì, trúng vào sọt của người ta, trận đánh này của ông phải tự chịu rồi.”

Tiêu Quế Đường thấy Nghiêm Tân Kiến không nói gì, chỉ có thể giở giọng thương hại: “Thằng con trai đó của tôi thật thà như đếm, sao nó có thể làm chuyện phản lại xã hội chủ nghĩa cơ chứ? Thị trưởng Nghiêm à, tôi là người làm cha đã chịu nhục, con trai nhà ai có chịu được nỗi nhục này cơ chứ, thanh niên xốc nổi làm sai chuyện cũng là lẽ thường tình, làm sao lại quy kết nó vào tội công kích cơ quan nhà nước được? nó cũng đã làm điều gì xấu xa đâu, người bị đánh cũng là nó, thị trưởng Nghiêm à, anh giúp tôi đòi lại công lí đi!”

Nghiêm Tân Kiến nói: “Lão Tiêu à, ông đừng lo lắng, thế này đi, tôi liên lạc với Trương Dương chút đã, hỏi xem rốt cuộc có chuyện gì? Sau khi nói rõ mọi việc xong tôi sẽ cố gắng giải quyết nhanh, ông thấ thế nào?”

Tiêu Quế Đường gật đầu: “Cảm ơn thị trưởng Nghiêm!” Ông ta cũng chẳng có ý rời đi.

Nghiêm Tân Kiến thấy ông ta ngồi lì ở đó, nghĩ rằng chắc chắn ông ta bám dính lấy mình rồi, nghĩ lại việc này cũng không nhắm mắt làm ngơ được, thế là ông nhấc điện thoại gọi cho Trương Dương.

Trương Dương rất khách sáo: “thị trưởng Nghiêm, ông tìm tôi có việc gì không?”

Nghiêm Tân Kiến nói: “Phòng chiêu thương của các anh hôm nay thật náo nhiệt đấy, xem ra ngày mai tôi phải đổi tên phòng chiêu thương thành hội đấu võ rồi!”

Trương Dương đã nghe thấy ý của Nghiêm Tân Kiến, cười hà hà nói: “Thị trưởng Nghiêm, Tiêu Quế Đường đến đó cáo trạng với ông rồi phải không?”

Nghiêm Tân Kiến nhìn sang Tiêu Quế Đường, trong lòng thầm nói đầu óc của tên này ngày cành nhanh nhạy, ông ta cố ý nói giọng trách móc: “Thế là thế nào? Một người trẻ tuổi mà lại dám đánh lãnh đạo trước mặt quần chúng, có ra cái thể thống gì không chứ? Sự tôn nghiêm của lãnh đạo chúng ta ở đâu rồi? Kỉ luật của chúng ta ở đâu rồi? Hả?”

Trương Dương nói: “thị trưởng Nghiêm, ông đừng nghe ông ta nói nhăng nói bừa, Chương Duệ Dung có phải ông chưa từng gặp đâu, người ta đã từ chức hôm qua rồi, thủ tục cũng đã làm xong, có thể nói rằng giờ đây cô ấy chẳng có quan hệ gì với phòng chiêu thương nữa, tôi là phó chủ nhiệm phòng chiêu thương, phạm vi quản lí của tôi là phòng chiêu thương, còn ngoài phòng chiêu thương ra chẳng đến lượt tôi quản thúc.”

Nghiêm Tân Kiến đương nhiên biết rằng anh ta đang nói lí, giọng ông ta nghiêm khắc: “Việc này tôi chưa nói đến, nhưng con trai của chủ nhiệm Tiêu làm sao chứ? Người trẻ tuổi khó tránh có lúc bồng bột nông nổi, tôi thấy việc này thôi đi!”

Trương Dương cười nói: “Thị trưởng Nghiêm à, tôi tưởng là có chuyện gì lớn lắm kìa, việc này thì dễ giải quyết thôi mà, tôi cũng đang nghĩ xem nên làm thế nào đây, ông nói xem, việc của phòng chiêu thương, đâu phải cứ có lệnh tôi là xong, chủ nhiệm Tiêu là đồng chí lão thành, việc này lại là do con trai của ông ta gây nên, tôi phải đi thương lượng với ông ta, tôi phải tôn trọng ý kiến của đồng chí cấp trên, phải không, nhưng từ lúc xảy ra chuyện đến bây giờ tôi vẫn chưa gặp được ông ấy, tôi thật sự không biết rằng thái độ của ông ấy thế nào nữa? xem ra chủ nhiệm Tiêu xét cho cùng vẫn là Đảng viên lâu năm, người ta muốn vì nghĩa mà quên tình thân kìa!”

Nghiêm Tân Kiên thầm mắng tên này không tha cho người khác, nói thêm vài câu nữa rồi cụp máy, cười hì hì nói với Tiêu Quế Đường: “Lão tiêu à, tôi đã nói với tiểu Trương rồi, xem ra giữa hai người không hay giao lưu lắm, ông đi gặp anh ta đi. Việc này không nghiêm trọng, nói vài câu là được rồi!”

Tiêu Quế Đường hiểu rồi, hi vọng dựa vào áp lực của Nghiêm Tân Kiến cho Trương Dương để giải quyết chuyện này không được nữa rồi, quay một vòng, cuối cùng vẫn phải đi tìm Trương Dương, tìm Trương Dương có nghĩa là phải cúi đầu trước hắn ta, Tiêu Quế Đường không muốn vậy, nhưng vì con trai, ông ta cũng chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ mà thôi.

Khi Tiêu Quế Đường tới phòng làm việc của Trương Dương, dt đang nói điện thoại, tiếng rất lớn, đừng nói là trong phòng, ngay cả ngoài hành lang đều nghe thấy: “Ồ, đúng vậy! Thật là giả tạo, không có kỉ cương phép nước gì hết, việc này nhất định phải xử lí nghiêm khắc, không thể tha được!” Nói xong hắn cụp máy rất mạnh, thật ra là vì hắn nghe thấy tiếng bước chân của Tiêu Quế Đường, vì thế giả vờ như vậy, cuộc điện thoại đó thật ra chẳng gọi cho ai cả.

Tiêu Quế Đường đứng một bên nghe thấy hết, không dám ngồi xuống.

Trương Dương làm ra vẻ mới nhìn thấy ông ta: “Phó chủ nhiệm Tiêu, ông đến rồi! Tôi nghe nói ông bị thương rất nặng, đang chuẩn bị vào viện thăm ông kìa!”

Trong lòng Tiêu Quế Đường thầm mắng họ hàng tổ tông nhà Trương Dương, nhưng trên mặt lại nở nụ cười: “chủ nhiệm Trương, tôi đã kiểm tra rồi, không có việc gì lớn cả…”

“Thế là tốt rồi, ông đứng đó làm gì? Mời ông ngồi!”

Tiêu Quế Đường lúc này mới nhận ra, ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Trương Dương.

Trương Dương cười hì hì nói: “Phó chủ nhiệm Tiêu tìm tôi có việc gì không?”

Tiêu Quế Đường gật đầu, thật ra trong lòng mọi người đều biết cả rồi, tên Trương Dương đáng ghét lại cố làm ra vẻ không biết gì, loại người này thật là vo sỉ, Tiêu Quế Đường hắng giọng rồi nói: “Lần này tôi đến là nói về việc thằng con hỗn hào của tôi.”

Trương Dương vẫn còn giả ngố: “Con trai ông? Ai thế nhỉ?”

Tiêu Quế Đường thầm mắng, người giả ngố đến độ này thì thật là chẳng ra sao, nhưng giờ đây người ta đang nắm đằng chuôi, Trương Dương cố ý trêu ghẹo ông ta, Tiêu Quế Đường mím môi, trong lòng thầm nói, nhịn vậy! ông ta thở dài nói: “Tiêu Kim Sơn đó, chính là người vừa nãy đưa người đến phòng chiêu thương!”

Trương Dương giờ mới à ra một tiếng: “Là anh ta à! Đưa người xông vào cơ quan nhà nước, phó chủ nhiệm Tiêu, bình thường ông không dạy bảo anh ta sao? Dù sao thì việc phản Đảng công phản cơ quan nhà nước cũng không được làm chứ!”

Tiêu Quế Đường không chịu nổi nữa rồi, ông ta lớn tiếng: “Cái gì gọi là phản đảng phản cơ quan nhà nước à, con trai tôi là do không chịu nổi, nên mới đến đòi công bằng cho tôi, anh đừng có mà kéo vào chuyện chính trị!”

Trương Dương cười nói: “Phòng chiêu thường của chúng ta chẳng phải là cơ quan nhà nước hay sao? Anh ta đưa một toán người đến đây, ông nói xem đây là sự việc thế nào chứ?”

Tiêu Quế Đường nói: “Sự việc thế nào do anh nói là xong sao?”

Trương Dương nói: “Tôi nói cũng không xong, nhưng cảnh sát nói là xong đấy, tòa án nói cũng xong, một người trong số họ còn mang dao vào đây, tính chất sự việc rất nghiêm trọng đó chứ!”

Tiêu Quế Đường nói: “anh uy hiếp tôi?”

Trương Dương nói: “Cần thiết sao? Giờ đây mười mấy người ở phòng chiêu thương đều nhìn rõ cả rồi, Tiêu Kim Sơn câu kết với lũ côn đồ công kích cơ quan chính phủ nhà nước, cần nhân chứng có nhân chứng, cần vật chứng có vật chứng, tôi chỉ là nói lại tình hình mà thôi!”

Tiêu Quế Đường nghe vậy, ngay lập tức sợ nép vế, ông ta mím môi, trầm tư một lúc, rồi mới thấp giọng nói: “Chủ nhiệm Trương, việc của Chương Duệ Dung, tôi không truy cứu nữa.” Đây là nhượng bộ mà cũng là điều kiện.

Trương Dương cố ý nhìn ông ta, không nói gì, mẹ kiếp chẳng phải ông lợi hại lắm sao? Chẳng phải ông thích cướp công sao? Đáng kiếp nhà ông, đáng kiếp cho ông! Hắn cố ý không nói gì.

Tiêu Quế Đường thấy hắn không có phản ứng gì, cuối cùng nói: “chủ nhiệm Trương, anh xem việc này…”

Trương Dương thở dài nói: “Người trẻ tuổi ai mà chẳng có lúc bồng bột cơ chứ? Mặc dù tôi không biết tại sao Chương Duệ Dung lại có xung đột với ông, nhưng tôi tin nhất định phải có nguyên nhân, mặc dù hành động của con trai ông tôi không thích, nhưng sự hiếu thuận của anh ta đáng để đồng tình. Phó chủ nhiệm Tiêu, ông đã sinh được đứa con trai tốt đấy!”

Trong lòng Tiêu Quế Đường thầm chửi thề, con trai tôi hiếu thuận hay không cũng đến phiên anh quản sao? Lại dám lấy việc này để uy hiếp tôi nữa, đào lỗ để con trai tôi thụt xuống, tốt nhất là anh đừng có rơi vào tay tôi, nếu không tôi không cho anh con đường sống. Giờ đây ông ta không dám nói linh tinh, người ta đã nắm quyền chủ động, chúng ta không thể không cúi đầu.

Trương Dương nói: “Ảnh hưởng của việc này rất xấu, những người làm lãnh đạo chúng ta phải lấy mình làm gương tốt, người nhà mình gây nên chuyện thế này, có phải nên cho các đồng chí một lời xin lỗi không, không thì về sau chúng ta còn làm lãnh đạo thế nào? Chúng ta lấy gì để làm cho quần chúng phục tùng?”

Tiêu Quế Đường hiểu rồi, tên này ném đá giấu tay, hắn muốn ông ta nhận lỗi trước toàn thể người trong phòng chiêu thương, Trương Dương ơi Trương Dương, giết người thì đừng dã man quá, mẹ kiếp nhà ngươi thật là quá đáng!

Bình luận

Truyện đang đọc