Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương đáp: "Cháu hiểu ạ"

Sở Trấn Nam lại nói: "Cháu chưa hiểu đâu, lúc tình cảm ở bên cạnh, thì hạnh phúc đến một cách dễ dàng, người ta sẽ không bao giờ biết trân trọng, nhưng đến lúc người ta yêu thương rời xa ta, mới thấu hiểu cái tốt của người ấy, mới phát hiện ra sự quan trọng của họ." Lúc nói những câu này Sở Trấn Nam đang nghĩ đến Margaret, nhiều năm như vậy, mà ông cũng không chủ động nói lời xin lỗi với Margaret, ông đã bỏ lỡ quá nhiều thời gian.

Ánh trăng đã chiếu trên nền trời, Trương Dương ngồi một mình trên đầu bến tàu của đảo, nhìn về phía đêm tối xa xăm của hồ Mộng Tiên, hắn đang ngẫm nghĩ lại cái quá khứ ngày xưa những chuyện gặp gỡ hay cho đến giờ với Yên Nhiêm. Chuyện xưa cứ nhưng từng đoạn phim đang dần chiếu lại trong đầu hắn.

Sở Yên Nhiên nhẹ nhàng xuất hiện phía sau Trương Dương, cô cẩn thận bước lên cầu gỗ như sợ sẽ ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của Trương Dương.

Trương Dương cất tiếng: "Đã trễ thế này còn chưa đi ngủ đi?"

Sở Yên Nhiên biết mình đã bị Trương Dương phát hiện, cô cắn môi bước đến ngồi bên cạnh hắn, cô ngồi thu lại đôi chân thon thả, hai tay ôm lấy đầu gối.

Trương Dương nói: "Sở tư lệnh đã ngủ chưa?"

Sở Yên Nhiên lắc đầu: "Ông không chịu ngủ....ông nói cái gì mà sợ sau khi ngủ say sẽ không thể tỉnh lại được nữa, ông muốn đợi đến khi bà đến sẽnghỉ ngơi..."" Trương Dương, em thấy hơi lo lắng..." Trong lòng Sở Yên Nhiên như có dự cảm không tốt.

Trương Dương cầm lấy một hòn đá nhỏ ở phía sau lưng hắn, dùng sức ném mạnh ra giữa hồ, lúc sau, mới nghe thấy âm thanh vọng lại khi hòn đá rơi xuống nước. Hắn cởi đôi tất ra, hai chân nhúng xuống nước hồ lành lạnh, bàn chân bắt đầu quẫy dưới nước.

Sở Yên Nhiên bỗng nhiên nói: "Xin lỗi..."

Trương Dương cười: "Sao cứ luôn xin lỗi thế?"

Sở Yên Nhiên đáp: "Em nghĩ là anh vẫn chưa tha lỗi cho em."

Trương Dương nói: "Nếu anh không thể cứu được Sở tư lệnh thì em có tha thứ cho anh không?"

Sở Yên Nhiên không nói gì, cô cũng bắt chước Trương Dương, cởi bỏ tất chất, nhúng hai chân xuống làn nước mà vung vẫy: "Không biết, lúc bác sĩ nói ông đã ra qua đời, trong đầu em hoàn toàn trống rỗng, lúc nghĩ lại thì người nào nghĩ đến đầu tiên chính là."

Trương Dương hỏi: "Hận anh ư?"

Sở Yên Nhiên gật, khuôn mặt xinh xắn có chút ửng đỏ: "Nhưng lúc em nhìn thấy anh ôm lấy thân thể ông ngoại dáng vẻ thẫn thờ như mất hồn, em lại thấy đau xót, em biết, anh không liên quan gì đến việc của ông, em không nên trách anh, cũng không nên bắt anh gánh chịu trách nhiệm nào cả."

Trương Dương nói: "Nếu anh đến đúng hẹn, có lẽ Sở tư lệnh sẽ không sao cả."

Sở Yên Nhiên lắc đầu, một cơn gió đêm thổi qua, cô không chịu được hắt xì một tiếng, Trương Dương vội cởi chiếc áo ngoài của mình ra khoác lên vai Sở Yên Nhiên. Ánh mắt của hai người chợt gặp nhau, tình cảm bấy giờ lại ùa về, trong nháy mắt tràn đầy hết trong lòng. Sở Yên Nhiên mấp máy đôi môi, đầu cô ngả vào vai Trương Dương, nước mặt cứ thế lăn nhẹ trên gò má. Một người con gái kiên cường như cô, sao hôm nay lại tuôn rơi nhiều lệ đến vậy.

Trương Dương ôm lấy vai cô, ôm chọn người cô vào trong lòng mình.

Sở Yên Nhiên nói: "Em biết rồi cũng có ngày ông rời xa em... Em biết rõ..." nhưng không hiểu vì sao cô đột nhiên lại cảm thấy cái cảm giác đau lòng khó tả đó, cô bật khóc trong vòng tay của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Người ta ai cũng có lúc phải ra đi, dù đó có là Sở tư lệnh hay là người khác, thậm chí là cả chúng ta."

Sở Yên Nhiên dưng dưng: "Trương Dương, tối nay ông ngoại nói rất nhiều với em, em cảm thấy có gì đó không ổn."

Trương Dương lấy hai tay ôm lấy mặt Sở Yên Nhiên, nói từng câu từng chữ: "Yên Nhiên, anh nghĩ anh nên nói với em, tuy anh có thể làm cho Sở tư lệnh tạm thời tỉnh lại, nhưng anh..."

Sở Yên Nhiên lắc đầu: "Không..." Cô đã hiểu được điều Trương Dương định nói.

"Xin lỗi!" Trương Dương chân thành nói.

Sở Yên Nhiên lấy tay che miệng lại, lúc này cô đã hoàn toàn bình tĩnh lại, trogn việc này, Trương Dương không cần phải nói xin lỗi, hắn không cần phải gánh chịu trách nhiệm này.

Trương Dương nhìn Sở Yên Nhiên, hắn vẫn tự trách mình vì đã đến muộn, bất kể Sở Yên Nhiên muốn trách mắng như thế nào hắn đều chịu hết.

Sở Yên Nhiên lau nước mắt, khuôn mặt lộ một nụ cười đau khổ, nhẹ nhàng nói: "Anh còn cần em nữa không?"

Trương Dương cười ấm áp mà thân thiết, hắn gật đầu: "Anh chưa từng nghĩ tới sẽ rời bỏ em!"

Sở Yên Nhiên nắm lấy tay hắn, hai người cứ thế ôm tựa lấy nhau, lẳng lặng nhìn về phía hồ Mông Tiên xa xăm, không nói gì cả cũng không cần gì cả, dường như trên thế giới này chỉ có duy nhất hai người.

Sở Trấn Nam vẫn không hề đi nghỉ, Margaret đến Tĩnh An vào chiều ngay ngày thứ hai sau đó trong bộ dạng gấp gáp mệt mỏi. Khi bà nhì thấy ông Sở vẫn khỏe mạnh ngồi trên ghế, vừa cảm thấy yên tâm, nhưng cũng không kịp để ý tới người khác, vội chạy đến ôm chầm lấy Sở Trấn Nam: "Cái ông già này, dù sao cũng đừng có mà dọa tôi, không được dọa tôi đâu!" Lúc nói câu này, một người phụ nữ kiên cường như bà cũng không khỏi bật khóc.

Sở Trấn Nam cười: "Cô ngốc, sống lâu như vậy, không phải sợ người ta chê cười đâu!" Margaret có hơi đỏ mặt, ngại ngùng như một thiếu nữ: "Ông gọi tôi là gì cơ?"

Sở Trấn Nam nói: "Cô ngốc!" Margaret cầm chặt lấy tay Sở Trấn Nam, đôi mắt nâu rơi đầy lệ kích động nói: "Tôi thích ông gọi tôi như vậy!"

Không có ai cảm thấy phát ớn, những người xung quanh chỉ lặng lẽ nhìn hai người, không những không thấy ớn mà họ như thấy càng thêm cảm động, mắt như muốn phát khóc.

Sở Trấn Nam vẫn ôm tồn nói: "Nhân dịp mọi người đều có mặt, ta muốn tuyên bố một tin vui!"

Lâm Tú nói: "Trương Dương và Yên Nhiên vẫn đang ở bên ngoài, để cháu đi gọi hai đứa!" Sở Trấn Nam gật đầu, lúc này Hồng Trường Vũ cũng đưa Tống Hoài Minh đến, Tống Hoài Minh sau khi sắp xếp công việc lập tức tới Tĩnh An. Tuy ông không biết có việc gì nhưng nếu đã là Sở Trấn Nam đích thân gọi mình, nhất định là việc gấp rồi.

Mã Cách Đặc Lệ có chút kinh ngạc nhìn Tống Hoài Minh, trong ấn tượng của bà, Sở Trấn Nam đã hoàn toàn đổ lỗi cho Tống Hoài Minh về cái chết của con gái, cả đời này cũng sẽ không tha thứ cho Tống Hoài Minh. Nhưng sao Tống Hoài Minh lại có mặt ở đây, điều làm cho bà càng ngạc nhiên là, nhìn thấy Tống Hoài Minh, Sở Trấn Nam lại không có gì là tức giận, ông ấy còn cười vẫy tay với nó: "Hoài Minh đến rồi à, ngồi đi!"

Tống Hoài Minh cũng thấy được ân cần lạ thường, ông đưa cho Hồng Trường Vũ cầm lấy túi thuốc uống ding dưỡng, đến ngồi cạnh Sở Trấn Nam, cung kính nói: "Bố, nghe nói bố đổ bệnh!" Sở Trấn Nam cười đáp: "Đỡ rồi, đỡ hơn rồi!" Tống Hoài Minh nói: "Vậy thì tốt, thân thể của ba luôn cường tráng khỏe mạnh mà!"

Sở Trấn Nam nói: "Nghe nói con vừa có thêm một đứa con trai?" Tống Hoài Minh gật đầu có chút ngại, trong lòng hơi thấp thỏm, nhạc phụ có khi lại không vui vì biết mình có thêm đứa con trai hay không đây?

Sở Trấn Nam cười: "Tốt, tốt lắm, thật muốn xem mặt đứa bé quá!" Nụ cười của ông rạng rỡ đầy nhân ái.

Tống Hoài Minh nói: "Bố à, vài ngày nữa con sẽ đưa bố đến Bình Hải chơi, thoải mái đầu óc, cũng tiện thăm luôn cháu!"

Sở Trấn Nam cười gật đầu, trong lòng ông thầm tiếc mình chẳng có cơ hội.

Trương Dương và Sở Yên Nhiên cùng đi vào phòng khách.

Sở Yên Nhiên nhìn thấy cha mình ở đây, cô cảm thấy rất bất ngờ, cô cắn chặt môi, né tránh ánh mắt ân cần của cha, đôi lông mi rủ xuống.

Trương Dương gọi một tiếng Tống tỉnh trưởng rồi mới nhớ ra chưa đưa cho Sở Yên Nhiên bức thư mà Tống Hoài Minh nhờ mình, chủ yếu là hắn nghĩ bây giờ đưa cho Yên Nhiêm bức thư thật không phù hợp lắm. Hai ngày nay, chỉ vì chuyện ông Sở Trấn Nam mà cô ấy đã phải chịu đựng quá nhiều áp lực, bản thân mình không nên gây thêm phức tạp cho cô ấy.

Sở Trấn Nam cười: "Tạ Chí Quốc sao vẫn chưa về?" Tạ Chí Quốc lúc này đã theo ý ông đi đón Trần Sùng Sơn.

Lâm Tú đáp: "Tư lệnh, cháu vừa gọi điện, anh ấy đã đón được chú Trần, hiện đay đi đến Kinh Sơn rồi, chừng đến tối mới về đến Tĩnh An."

"Được, được!" Sở Trấn Nam nói

Margaret bắt đầu nhận thấy có điều không ổn.

Sở Trấn Nam nắm lấy tay Margaret, ông đột ngột quỳ xuống chân bà trước mặt bao nhiêu người, bà thét lên một tiếng kinh ngạc: "Lão già, ông làm gì thế?"

Sở Trấn Nam lấy ra một hộp gỗ nhỏ trong người, vì đã nhiều năm nên chiếc hộp đã sờn màu, mở hộp ra bên trong là một chiếc nhẫn đồng màu vàng chói sáng.

Margaret nhìn thấy chiếc hộp, thấy chiếc nhẫn đó, tình cảm trong lòng không thể kiềm chế nổi, dường như trong hai dòng lệ rơi trên má, bà như sống lại trong kí ức năm xưa, cái thời loạn lạc chiến tranh đạn lửa, Sở Trấn Nam một người anh võ trực tính đang đường đường trước mặt mình, miệng nói dứt khoát từng câu từng chữ: "Margaret, chúng ta hãy sống cùng nhau nhé!"

"Ông đang cầu hôn tôi sao?" "Hèm...cứ cho là thế đi!"

"Không có hoa, không có nhẫn, thậm chí cũng không quỳ cho ra dáng, đây là kiểu cầu hôn gì thế?" Một lúc sau, Sở Trấn Nam đem đến một bó hoa cúc rừng, cầm trên tay hộp nhẫn bằng gỗ do chính mình làm, trong hộp đựng chiếc nhẫn đồng tự tay ông trằn trọc làm ra, đường đường như một nam nhi trượng phu quỳ gối xuống chân bà và nói: "Làm vợ tôi nhé, nhân lúc còn trẻ, đôi ta sẽ sinh liền vài đứa con!"

Margaret không ngừng rơi lệ, bà cứ thế gật đầu....

Sở Trấn Nam cầm lấy tay bà, đôi tay ấy đã già nua và đầy vết nhăn, họ đã qua rồi cái thời xuân sắc trẻ trung, nhưng trong lòng họ, đối phương vẫn đẹp đẽ như ngày nào, không hề thay đổi. Sở Trấn Nam nói: "Vợ à, quay lại với tôi nhé!" Câu nói của ông trở nên nghẹn ngào

Bình luận

Truyện đang đọc