Phục Bộ Thương Sơn lại không hề tức giận, hắn lạnh lùng cười nói: "Quyền Lên tiếng luôn ở bên người thắng, tôi trước đó không rõ vì sao con trai tôi lại bại trong tay anh, hiện tại cuối cùng cũng minh bạch rồi, bản lĩnh của nó thật sự kém anh quá xa."
Người ta vừa khiêm tốn thì Trương đại quan nhân ngược lại có chút ngượng ngùng có chút ngượng ngùng, hắn cười nói: "Thật ra mọi người ai cũng có sở trường riêng cả."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi không giấu gì anh, lần này tôi từ Nhật Bản đến, mục đích muốn thử bản lĩnh của anh một chút."
Trương Dương nói: "Hy vọng không khiến Phục Bộ tiên sinh thất vọng."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi lần này sau khi trở về Nhật Bản, sẽ không để gia tộc Phục Bộ tiếp tục đối địch với nữa." Phục Bộ Thương Sơn hiển nhiên rất sáng suốt, hắn sở dĩ nói những lời này, không chỉ là xuất phát từ cảm kích vì Trương Dương vừa rồi đã cứu hắn một mạng, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn, hắn đã nhận thức được, gia tộc Phục Bộ không ai có thể là đối thủ của Trương Dương, người Nhật Bản có tinh thần võ sĩ đạo thì không sai, nhưng võ sĩ đạo tuyệt đối không phải là mù quáng chịu chết.
Trương Dương nói: "Tôi trước giờ đều không coi các anh là kẻ địch, lúc trước ở kinh thành gặp Phục Bộ Nhất Diệp, hắn và kiếm khách Nam Triều Tiên Lý Đạo Tể hai người cùng nhau vây công tôi, tôi lúc ấy vốn không muốn đả thương hắn, nhưng loại chuyện luận võ này rất khó nói, một khi bắt đầu giao đấu, có những lúc muốn dừng tay cũng khó. Vừa rồi tôi cũng suýt nữa bị thương dưới thế công của Phục Bộ tiên sinh, trận thắng này là tôi may mắn thôi." Những lời này của Trương đại quan nhân thuần túy là bố láo ăn cắp, võ công của một người nếu tu luyện đến loại trình độ của hắn, sớm đã thu phóng tự nhiên, lúc nào nên thu tay, hắn đương nhiên hiểu rõ, lúc trước sở dĩ phế bỏ cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp là vì lòng căm phẫn nhất thời, có điều hắn về sau cũng muốn cứu Phục Bộ Nhất Diệp, cho dù cánh tay của Phục Bộ Nhất Diệp không thể tiếp tục dùng, nhưng nếu được Trương Dương trị liệu thì ít nhất có thể bảo đảm cơ năng cơ bản, nhưng Phục Bộ Nhất Diệp cao, cự tuyệt, mình cho nên mới tạo thành hậu quả xấu hiện giờ, từ đó kết mối thù truyền kiếp với gia tộc Phục Bộ.
Đối với đám Ninja Nhật Bản nhà Phục Bộ, Trương đại quan nhân không sợ, có điều hắn cũng không muốn cả ngày có Ninja tìm mình gây phiền toái. Oan gia nên giải không nên kết, chính là xuất phát từ suy nghĩ này, hắn mới có thể trong lúc sinh tử tồn vong cứu Phục Bộ Thương Sơn.
Phục Bộ Thương Sơn mặt ngoài tuy rằng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại cực kỳ chán nản, hắn tu hành cả hơn nửa đời người, không ngờ vừa mới tới Trung Quốc đã bại trong tay một tiểu tử trẻ tuổi, hắn vẫn cho rằng nhẫn thuật thiên biến vạn hóa, ở phương diện ứng biến thì vượt qua võ học Trung Hoa thật nhiều, nhưng hôm nay kiến thức quyền thuật cương mãnh bá đạo của Trương Dương, mới ý thức được, biến hóa kiểu gì ở trước mặt thực lực siêu cường của người khác cũng không đáng nhắc tới, võ công chi đạo quả nhiên không nên mưu lợi.
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Liễu Sinh Chính Đạo chết ở Trung Quốc, chính phủ quý quốc đến bây giờ vẫn chưa tra ra nguyên nhân cái chết của hắn?"
Trương Dương nói: " Trong Trận sóng thần này người Trung Quốc chết nhiều hơn." Liễu Sinh Chính Đạo là tối hôm đó bởi vì cùng mấy người Nhật Bản phát động đánh lén Trình Diễm Đông, cho nên bị Trương Dương một quyền đoạt đi tính mạng, chuyện này Trương đại quan nhân đương nhiên sẽ không nói ra chân tướng, bất kể đám người đó Liễu Sinh Chính Đạo tối hôm đó là khơi mào trước hay không, chỉ cần chuyện mình giết đám người Nhật Bản này bị tiết lộ ra ngoài thì khẳng định sẽ đẩy lên thành tranh chấp quốc tế. Trương đại quan nhân sẽ không tự tìm phiền toái, cho nên trong chuyện này nói với phía Nhật là do tử vong bất trắc, phía Nhật chắc là, đuối lý ít nhất là trên quan phương cũng không tóm lấy chuyện này không buông.
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhưng có rất nhiều người Nhật Bản không cho rằng như vậy, căn cứ vào tin tức có người truyền đến, nói Liễu Sinh Chính Đạo là chết trong tay cao thủ Trung Quốc." Ánh mắt Phục Bộ Thương Sơn nhìn thẳng vào Trương Dương, tựa hồ muốn nhìn thấu nội tâm Trương Dương.
Trương đại quan nhân cười nói: "Sao có thể, lúc ấy trời sụp đất nứt, phong vân biến sắc, nào có ai lựa chọn vào những lúc như thế đi giết hắn? Hơn nữa người này cũng không phải là nhân vật trọng yếu gì, hắn có kẻ thù nào ư?"
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Trương tiên sinh đừng hiểu lầm, tôi chỉ là thuật lại việc mình nghe được, về phần Liễu Sinh Chính Đạo, sự sống chết của hắn không có bất kỳ liên quan gì tới tôi, nhưng nhà Liễu Sinh sẽ không bỏ qua như vậy."
Trương Dương nói: "Vậy thì sao?"
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Không biết nhà Liễu Sinh từ đâu nhận được tin tức, bọn họ nhận định cái chết của Liễu Sinh Chính Đạo có liên quan tới anh."
Trương Dương nói: "Một khi đã như vậy thì cứ để bọn họ tìm tôi mà đối chất."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Nhà Liễu Sinh những năm gần đây xuất hiện một vị thiên tài võ học, hắn tên là Liễu Sinh Nghĩa Phu, tuyệt đối là nhân vật nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ tuổi đời này."
Trương đại quan nhân cười nói: "Ý tứ của Phục Bộ tiên sinh là, hắn muốn tới tìm tôi."
Phục Bộ Thương Sơn mỉm cười.
Trương Dương nói: "So với Liễu Sinh Nghĩa Phu, tôi cảm thấy hứng thú với Nguyên Hòa Hạnh Tử hơn, Phục Bộ tiên sinh, cô ta là con gái nuôi của anh hay không?"
Phục Bộ Thương Sơn gật đầu nói: "Không sai!"
Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh, tôi có thể mạo muội hỏi một câu không, anh biết cô ta bao lâu rồi?"
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi biết cô ta từ lúc cô ta còn rất nhỏ, lúc ấy cô ta vẫn tên là Vũ Điền Hạnh Tử, sáu năm trước khi cô ta hai mươi hai tuổi thì gả cho Nguyên Hòa Chân Dương, ba năm trước đây Nguyên Hòa Chân Dương qua đời, hạnh Tử là vợ, được kế thừa di sản của Nguyên Hòa Chân Dương."
Trương Dương nói: "Phục Bộ tiên sinh, Nguyên Hòa Hạnh Tử nếu là con gái nuôi của anh, như vậy anh chắc là biết rõ về cô ta lắm."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tất nhiên rồi."
Trương Dương nói: "Anh có phát hiện mấy năm nay trên người của cô ta xảy ra biến hóa rất lớn không?"
Phục Bộ Thương Sơn nghe Trương Dương hỏi xong thì bỗng nhiên trầm mặc, hắn suy nghĩ một hồi lâu rồi mới nói: "Cha Hạnh Tử qua đời rất sớm, gia tộc Vũ Điền cũng đối xử không tốt với mẹ con cô ta, cho nên đứa nhỏ này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, khi cô ta mười lăm tuổi thì mẹ cô ta chết, trước khi mẹ cô ta lâm chung đã ủy thác tôi giúp chiếu cố cô ta, tôi vốn định đón Hạnh Tử về nhà, nhưng bị cô ta cự tuyệt, cô ta vẫn sống ở nhà Vũ Điền, về sau thì xuất ngoại du học, học của cô ta vẫn luôn rất ưu tú, tôi vốn cho rằng cô ta sẽ tìm được hạnh phúc thuộc về mình, nhưng sáu năm trước cô ta đột nhiên quyết định gả cho Nguyên Hòa Chân Dương." Phục Bộ Thương Sơn nhíu chặt lông mày, cho tới hôm nay hắn vẫn không hiểu quyết định này của Nguyên Hòa Hạnh Tử, hắn thở dài: "Nguyên Hòa Chân Dương rất có tiền, nhưng Hạnh Tử trong ấn tượng của tôi trước giờ cũng không phải là một nữ hài tử tham hư vinh."
Trương Dương nói: "Có thể là gia tộc Vũ Điền đã để lại cho cô ta quá nhiều ám ảnh, cho nên cô ta mới muốn thông qua phương thức gả cho Nguyên Hòa Chân Dương để giành được địa vị và tài phú, thông qua phương thức này đê chứng minrồi bản thân, thậm chí trả thù gia tộc Vũ Điền."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Kể từ lúc đó, tôi cảm giác cô ta đã thay đổi, càng ngày càng xa cách tôi, không còn là người con gái đơn thuần trước kia nữa." Trong mắt hắn lộ ra mấy phần bi ai, ít nhiều bất đắc dĩ.
Trương Dương nói: "Cô ta đã trưởng thành, rất nhiều chuyện đều là trải qua thâm tư thục lự rồi."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Bởi vì chuyện của Nguyên Hòa Thu Trực, tôi và cô ta đã xảy ra một lần cãi nhau kịch liệt, thế cho nên mấy năm sau chúng tôi gián đoạn liên hệ, cho tới lúc Nguyên Hòa Thu Trực qua đời."
Trương Dương nói: "Chuyện Ba năm trước đây." Hắn bỗng nhiên nhớ tới ba năm trước đây chẳng phải là ngày Cố Giai Đồng rời khỏi mình ư.
Phục Bộ Thương Sơn gật đầu: "Ba năm trước, trong ba năm này cô ta chưa bao giờ chủ động liên lạc với tôi, nhưng có một ngày, cô ta đột nhiên đăng môn tìm tôi, nói là Nguyên Hòa Thu Trực đã chết, cô ta ở bên trong gia tộc Nguyên Hòa cơ khổ không có chỗ dựa, toàn bộ Nguyên Hòa gia tộc đều bởi vì Nguyên Hòa Thu Trực để lại đại bộ phận tài sản cho cô ta mà căm thù cô ta!"
Trương Dương nói: "Vì thế anh vào lúc này đã đứng ra ủng hộ cô ta."
Phục Bộ Thương Sơn nhìn mặt biển dập dềnh sóng phía trước, nói khẽ: "Cô ta ở trên đời này chỉ còn lại một người thân là tôi, tôi nếu không giúp cô ta thì ai sẽ giúp cô ta vượt qua cửa ải khó khăn này đây." Hắn nhớ tới câu hỏi vừa rồi của Trương Dương, lắc đầu nói: "Tính tình của Hạnh Tử thay đổi rất lớn, trong mấy năm ngắn ngủn, trên người cô ta liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ta muốn sinh tồn thì chỉ có thể không ngừng thay đổi."
Trương Dương nói: "Tôi nghe nói Nguyên Hòa Chân Dương từng là đầu mục hắc bang Nhật Bản."
Phục Bộ Thương Sơn nói: "Tôi thì không thấy vậy, người ở thế giới luôn luôn phải sắm vai riêng, hắc và bạch, thiện và ác vốn chính là tương đối."
Trương Dương cũng không thể không công nhận những lời này của Phục Bộ Thương Sơn có chút đạo lý.