Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Gã vội vàng đứng dậy, tên này cũng phải cao đến một mét chín mươi, gã trừng mắt nhìn chằm chằm vào Trương Dương, chỉ tay vào mũi Trương Dương rồi nói: “Mẹ kiếp, anh nói cái gì?”

Lời còn chưa dứt, đã thấy một nắm đấm xuất hiện trước mặt mình, sau đó rầm một tiếng. Gã nghe thấy tiếng nắm đấm nện vào mặt mình một cách rất rõ ràng. Nhưng nói ra thì thật kỳ lạ, gã không cảm thấy đau đớn chút nào, nhưng sức mạnh của nắm đấm này rất nhanh đã lan ra toàn cơ thể gã, đầu gã hất về phía đằng sau, hai dòng máu mũi phun ra từ lỗ mũi, cả cơ thể vung lên không trung, rồi rơi xuống như một ngọn núi nhỏ, chiếc ghế ở đằng sau bị gã đập đến độ nát ra.

Trong phòng còn hai người bảo vệ, họ đều ngớ người ra. Từ lúc Tinh Vũ Đặc Công khai trương đến nay, vẫn chưa có ai dám công khai đến gây sự ở đây! Trương Dương là người đầu tiên làm như vậy, hai người đó bước về phía Trương Dương.

Trương đại quan bước chầm chậm về phía hai tên đó, khi còn cách khoảng ba mét, đối phương đột nhiên tăng tốc, gã muốn vây lấy Trương Dương, nhưng khi họ mới bước tới hai bước, đột nhiên đã phát hiện ra mục tiêu phía trước biến mất, Trương Dương bay lên không trung, hai chân một bên trái một bên phải phân ra, đạp vào vai của hai người đó một phát mạnh, hai tên bảo vệ bay về hai phía, rơi trên nền đất, vì quán tính của cơ thể, nên hai tên vẫn văng mãi đến góc tường mới dừng lại.

Trương đại quan phủi phủi quần, bước về hướng phòng giám đốc.

Đẩy cánh cửa phòng giám đốc, hắn phát hiện ra bên trong chỉ có một cô nữ thư ký xinh đẹp. Trương Dương ngớ người, hắn không ngờ Trần Bưu lại không ở đây. Hắn hỏi: “Trần Bưu đâu rồi?”

Sát khí của Trương đại quan chưa hoàn toàn biết mất. Dáng điệu giận dữ làm cho cô thư ký hơi sợ sệt, cô ta chỉ chỉ trên cô ta chỉ trên lầu: “Ở bên trên, phòng tập thể dục…”

Trần Bưu năm nay ba mươi bảy tuổi, gã từng là quán quân đánh tự do trong hệ thống công an Đông Giảng, cũng nhiều lần tham gia trận đấu cấp tỉnh, hơn nữa đã giành được giải, khi Trương Dương bước vào phòng tập, gã còn không biết rằng Trương Dương đã đánh đổ ba tên bảo vệ một cách nhanh gọn ở dưới.

Trần Bưu cởi trần, đang đánh túi cát ở trong phòng tập thể thao. Sau khi đánh mấy nhát vào túi cát, lại quay người đá xoáy. Tên đồ đệ cầm túi cát ở một bên, vì không thể nào dừng được sức mạnh truyền đến, nên cơ thể bị ngã về đằng sau, ngồi trên nền đệm mềm.

Đằng sau vang lên tiếng vỗ tay chầm chậm. Tiếng vỗ tay này đầy tính khiêu khích và khích bác. Cách thể hiện cảm xúc của con người thật sự rất phong phú. Trần Bưu chầm chậm quay người lại, nhìn thấy Trương Dương. Mặc dù đây là lần đầu tiên gã gặp Trương Dương, nhưng gã đã nhận ngay ra hắn.

Trương Dương nhìn xung quanh căn phòng rộng đến gần một nghìn mét vuông, bên trong có hơn hai mươi người đàn ông đang tập thể dục rất nhiệt tình, Trương Dương nói: “Đánh túi cát chán biết mấy, tìm người thật để luyện thì vẫn hay hơn.”

Trần Bưu cầm chiếc khăn lên, lau mồ hôi trên mặt, ánh mắt nhìn Trương Dương rồi nói: “Anh là chủ nhiệm Trương đúng không! Tìm tôi có việc gì vậy?”

Trương Dương nói: “Không có việc thì chẳng phải đến đây, có lẽ ông biết điều này.”

Trần Bưu cười nói: “Tôi là người làm ăn, nếu như tôi nhớ không nhầm, thì tôi chưa từng làm ăn với chủ nhiệm Trương.”

“Trước kia thì không có, giờ thì có rồi! Dương Dũng là thủ hạ của anh đúng không?”

Trần Bưu lắc đầu nói: “Không phải! Anh ta là một người đồng hương của tôi, tôi đã giúp anh ta giới thiệu một công việc.”

Trương Dương cười nói: “Công việc gì vậy? Giết người hay là phóng hỏa?”

Trần Bưu nói: “Chủ nhiệm Trương, anh nói chuyện nên chú ý một chút, ở đây là công ty bảo vệ được đăng ký đàng hoàng, tất cả hành động của chúng tôi đều hợp pháp cả.”

Trương Dương nói: “Khi tôi dẫn bạn tôi đến trường săn Bát Kỳ, anh ta đã tự mở chuồng thú dữ của trường săn ra, và thả toàn bộ hơn năm mươi con sói trong đó ra ngoài.”

Trần Bưu nói: “Ồ? Không phải chứ, anh ta là một người thật thà mà!”

Trương Dương nói: “Anh đã cho anh ta 20000 tệ, bảo anh ta làm việc này!”

Trần Bưu nói: “Anh tin là như vậy sao?”

Trương Dương gật đầu.

“Hình như chúng ta còn chưa gặp nhau, tại sao tôi phải đi hại một người mình không quen chứ?’

“Đây là điều tôi đang muốn hỏi anh đây!”

Trần Bưu cười ha ha nói: “Gọi anh ta đến đây, để anh ta đối chất với tôi! Chủ nhiệm Trương, anh là người làm lãnh đạo, anh sẽ không bị lừa phỉnh dễ dàng như vậy chứ?”

Trương Dương nói: “Thật không may, tôi tin điều đó.”

“Tin thì cũng đã làm sao?”

Trương Dương nói: “Tôi sẽ ép anh phải thừa nhận!”

Tần Bưu ranh mãnh nhìn Trương Dương nói: “Anh có khả năng đó không?”

Trương Dương cười hì hì nói: “Cứ thử xem!” Rồi hắn bước một bước lớn lên phía trước.

Trần Bưu lắc đầu, hơn hai mươi người đàn ông đang ở trong phòng đều bước đến, vây Trương Dương vào giữa.

Trương Dương nói: “Các người tưởng rằng đông là sẽ thắng được sao?”

Trần Bưu nói: “Giờ đây anh đi vẫn còn kịp đấy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát! Đầu tiên tôi sẽ phòng vệ chính đáng với một người xâm nhập vào, sau đó mới báo cảnh sát!”

Trương Dương làm một động tác mời.

Trần Bưu lùi hai bước về phía sau, cầm cốc trà đặt ở cửa sổ, chậm rãi uống một ngụm. Thấy Trương Dương vẫn đứng ở giữa, không hề biết đi ra ngoài, gã thở dài rồi nói: “Giúp tôi tiễn chủ nhiệm Trương đi!”

Một người đàn ông vạm vỡ thân hình đẹp giơ tay đặt lên vai của Trương Dương, Trương Dương cười nói: “Định xông lên rồi đấy à! Tôi đang đợi đấy!” Hắn giơ tay bắt lấy tay của người đàn ông đó, xoay người, làm cho người đàn ông ngã rầm xuống đất. Lần này Trương Dương như chọc phải tổ ong, hơn hai mươi tên đàn ông cùng xông lên, vây lấy Trương Dương ở giữa.

Trần bưu chau chau mày, gã đã từng nghe nói đến khả năng của Trương Dương, có điều gã không hề tin Trương Dương có thể đánh bại vòng công kích của hơn hai mươi người đàn ông! Những người này đều là bảo vệ được gã lựa chọn cẩn thận, có thể nói rằng đây là tiểu đội tinh nhuệ nhất trong Tinh Vũ Đặc Vệ. Trần Bưu xuất thân từ cảnh sát, trước kia còn làm huấn luyện viên đấu võ ở trường cảnh sất Đông Giang, đám người ở trong phòng này đều là do gã huấn luyện theo những tiêu chuẩn nghiêm chỉnh của cảnh sát đặc vụ. Dù là đánh đơn hay đánh hội đồng đều không hề thua kém cảnh sát đặc vụ.

Trần Bưu cầm điện thoại lên, nghĩ xem nên gọi 17 trước hay là 110.

Trương Dương bị hơn hai mươi người đàn ông vây ở giữa, từ vị trí của Trần Bưu đã không nhìn thấy hắn đâu nữa.

Trương đại quan đã hoàn toàn bị ngụp trong cơn bão đấm đá của đám này.

Đột nhiên trong biển người đó có một ngọn sóng, nói cho chính xác là bóng người của một tên đàn ông. Gã kêu lên thảm thiết rồi bay lên trên trời, tứ chi quăng lung tung, giống như một con vịt cạn không biết bơi bị vất vào giữa hồ nước vậy! Lưng gã đập mạnh vào trần nhà, sau đó mang theo một miếng gạch lát, giống như mang theo một cái mai rùa vậy, rơi với tốc độ lớn xuống dưới.

Nhưng đây chỉ là sự bắt đầu, từng người từng người một bay lên, không ngừng đập vào trên trần nhà, những tiếng rầm rầm rầm rầm vang lên không ngớt. Nếu như nói đây là biển bạo lực do đám bảo vệ hợp thành, thì Trương đại quan chính là một con mãnh long đang vùng vẫy ở giữa biển. Hơn hai mươi người đàn ông, không hề đáng gì so với hắn. Gã vùng lên, trong ba phút đã đánh bại toàn bộ hơn hai mươi tên đàn ông này. Tên cuối cùng bay ra, là trượt trên sàn nhà. Giống như một quả bóng xì hơi bay về phía Trần Bưu.

Trần Bưu nhấc chân chặn cơ thể đó lại. Gã thật sự đã cảm nhận được sức mạnh truyền đến chân mình, chấn động đến độ làm cho khí huyết gã không ngừng run. Nhìn lại Trương Dương, vẫn đứng ở đó hoàn toàn tự tại, quay quay tay, dường như những sự việc vừa rồi không liên quan gì đến hắn vậy, hắn nhẹ nhàng nói: “Thân thủ như các người thế này, sao đi bảo vệ người khác được? Đúng là nực cười! Nực cười quá đi!”

Trần Bưu hét lên tức giận rồi bước lên trước một bước, bước qua cơ thể của đệ tử, sau đó nhanh chóng tăng tốc, nắm nắm đấm lại, giống như một cái búa có uy lực thật mạnh vậy, dốc hết sức đánh về phía Trương Dương.

Đây chính là quyền phong, Trương Dương cảm thấy được quyền phong của Trần Bưu, nhưng hắn không tránh né, kệ cho Trần Bưu đánh lên người mình, rầm một tiếng vang lên, Trương đại quan không hề chuyển động, toàn bộ sức lực đều đánh lên người hắn, nhưng Trương đại quan không hề cảm thấy chút đau đớn nào, đây là vì sức của nắm đấm đối phương không thể truyền vào trong cơ thể hắn, sức lực luôn luôn phải có một chỗ để thoát ra, đuôi mắt của Trần Bưu run lên một chút, sức lức mà gã sử dụng càng lớn, thì sự đau khổ mà gã phải chịu càng lớn. Tay phải của gã cảm thấy đau buốt đến xương, gã nhấc chân đá về phía hạ bộ Trương Dương.

Trương đại quan xoay người, Trần Bưu đá vào không trung, bóng người của Trương Dương cũng biến mất trước mắt gã.

Âm thanh của Trương Dương vang lên đằng sau gã: “Chút sức lực này mà cũng dám làm thầy người ta sao?”

Tay của Trần Bưu giơ ra, Trương Dương vẫn không động đậy, cánh tay của Trần Bưu đập vào vai của Trương Dương, rắc rắc một tiếng, tay của Trần Bưu đã bị Trương Dương làm cho chấn động thành gãy ra, gã ôm lấy tay, hự một tiếng rồi lùi về phía sau, đây là vì sợ rằng Trương Dương ra tay, nhưng hai tay của Trương Dương vẫn để ở đằng sau người, từ đầu đến cuối chưa động chạm gì đến một sợi lông của Trần Bưu, hắn nói: “Sao anh lại đánh người vậy? Anh còn từng làm cảnh sát kia mà, đánh người là phạm pháp đấy, anh có biết không?”

Bình luận

Truyện đang đọc