Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: "Tôi cũng không rõ, huyết áp nói lên cao là lên cao, cũng tốt, nhân cơ hội này để điều dưỡng một chút.

Viên Ba nói: "Chắc không phải là vì chuyện của Hải Thiên mà cậu thành thế này chứ."

Trương Dương nói: "Anh thấy tôi kém cỏi vậy à?"

Viên Ba cười nói: "Vừa rồi tôi tới Ủy ban kỷ luật nói rõ một chút tình huống, lúc trước khi tôi và Đoàn Kim Long ký hợp đồng chuyển nhượng, có luật sư và người của sở công chứng ở đó, tôi còn ghi âm lại toàn bộ quá trình ký hợp đồng, lúc ấy tôi đã nhìn ra Đoàn Kim Long này cũng không phải hạng người lương thiện, cho nên lưu lại một đòn để đề phòng, không ngờ hiện tại vẫn có chỗ dùng, cậu yên tâm đi, chuyện của Hải Thiên sẽ không liên lụy đến cậu đâu."

Trương Dương nói: "Tôi căn bản cũng không lo lắng gì cả."

Viên Ba nói: "Trên thực tế cậu cũng chẳng nhận được lợi ích gì trong việc này, sau khi tôi tiếp nhận Hải Thiên, ngay cả cơm cũng chưa mời cậu được một bữa."

Trương Dương cười nói: "Cho anh nợ, đợi khi Hải Thiên hoàn thành tu sửa, sau khi khai trương tôi mỗi ngày đều sẽ đến ăn cơm chùa."

Viên Ba cười ha ha nói: "Không thành vấn đề." Gã vỗ vỗ cánh tay Trương Dương, nói: "Người anh em, xin lỗi, lần này tôi làm liên lụy cậu rồi."

Trương Dương nói: "Có đáng là gì đâu, nói những lời khách khí như vậy làm gì?"

Lúc này lại có người gõ cửa bước vào, lại là phó chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Thôi Quốc Trụ, thằng ôn này vẻ mặt rất buồn khổ, y vừa mới nhận được thông tri, Trương Dương vì bị bệnh nên phải nằm viện, thị lý quyết định để y tạm thời tiếp quản công tác của Trương Dương, nếu là trước đây, Thôi Quốc Trụ nhất định sẽ vì cơ hội này mà vui mừng khôn xiết, nhưng hiện tại thì khác rồi, y thật sự không muốn quyền lực này, thông qua đoạn thời gian làm việc cùng nhau, y đã chân chính ý thức được năng lực công tác xuất chúng của Trương Dương, Ủy ban thể dục thể thao có thể có được vận mệnh như ngày hôm nay, tất cả đều nhờ kết quả của sự nỗ lực của Trương Dương, hiện tại Trương Dương gặp phiền toái, lại nằm viện, đột nhiên ném lại cái quầy hàng này cho y, y không có bản sự như vậy. Cho nên khi Lý Trường Vũ tìm y nói chuyện, Thôi Quốc Trụ tỏ thái độ rõ ràng, mình trong thời gian Trương Dương nghỉ bệnh thay mặt quản lý công tác thì được, nhưng sau khi Trương Dương khỏi bệnh, mình lập tức sẽ giao lại quyền lực.

Thôi Quốc Trụ thật ra đã cùng thành viên đảng tổ của Ủy ban thể dục thể thao tới thăm Trương Dương một lần rồi, mục đích lần này y tới đây là ở ngay trước mặt Trương Dương giải thích rõ ràng, Trương Dương sợ Trương Dương hiểu lầm, y thật sự không phải là muốn đoạt quyền.

Trương Dương nhìn thấy Thôi Quốc Trụ tiến vào, mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Thôi tới đấy à, mời ngồi."

Viên Ba nhìn thấy có người đến, y đứng dậy nói: "Tôi về Hải Thiên xem tình hình sửa chữa thế nào rồi, hai ngày này tôi ở Nam Tích, tạm thời sẽ không đi, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé."

Trương Dương gật đầu, giả bộ hữu khí vô lựcvẫy tay, cũng không ngồi dậy tiễn Viên Ba, nếu đã giả vờ bị bệnh thì phải giả vờ cho giống, nếu bày ra bộ dạng sinh long hoạt hổ như bình thường, người khác không chừng lại sẽ gièm pha.

Thôi Quốc Trụ đợi cho Viên Ba đi rồi cẩn thận đóng cửa phòng lại, sau đó đi đến bên cạnh Trương Dương rồi ngồi xuống, nói khẽ: "Chủ nhiệm Trương, thị trưởng Lý vừa rồi tìm tôi nói chuyện, bảo tôi tạm thời tiếp quản công tác của ngài."

Trương Dương không hề cảm thấy bất ngờ, hắn cười nói: "Tốt, anh làm việc thì tôi yên tâm."

Thôi Quốc Trụ nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi sợ tôi làm không được, mắt thấy vận hội tỉnh sắp diễn ra rồi, hoạt động lớn như vậy, trừ anh ra không ai có thể đảm nhiệm được công tác lãnh đạo tổ chức, anh hiện tại ngã bệnh, chúng tôi như mất đi người cầm đầu, chủ nhiệm Trương, anh mau dưỡng bệnh cho tốt đi."

Trương Dương lập tức hiểu được Thôi Quốc Trụ là đang thổ lộ cõi lòng với mình, y hiển nhiên sợ mình sẽ nghĩ nhiều, sợ mình cho rằng y nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đoạt lấy quyền lực của mình, Trương Dương nói: "Bệnh cao huyết áp của tôi rất nặng, chắc là phải nghỉ ngơi một đoạn thời gian. Chủ nhiệm Thôi, trong lúc tôi nằm viện, công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta nhờ vào anh vậy, anh đừng cố kỵ gì cả, cứ phóng tay mà làm, tôi nhất định sẽ ủng hộ anh."

Thôi Quốc Trụ cười khổ nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi hiểu rõ năng lực của mình, tôi là tâm có thừa nhưng sức không đủ, công tác của Ủy ban thể dục thể thao chúng ta thật sự là không thể thiếu anh được."

]Trương Dương vỗ vỗ vai Thôi Quốc Trụ, nói: "Lão Thôi, đừng nghĩ nhiều, thật ra không có tôi thì trái đất vẫn quay, hãy tin vào bản thân, công tác Ủy ban thể dục thể thao có thể có cục diện hôm nay là kết quả cố gắng chung của mọi người, chỉ dựa vào cá nhân tôi căn bản không thành chuyện, tôi có mặt hay không cũng vậy, các anh vẫn phải làm tốt công tác, tôi đáp ứng anh, tôi nhất định sẽ dưỡng bệnh thật tốt, tranh thủ sớm ngày trở lại cương vị công tác."

Thôi Quốc Trụ liên tục gật đầu liên tục gật đầu, lời nói Trương Dương đã đánh tan nghi ngờ trong lòng y, Thôi Quốc Trụ sợ mình vì chuyện này mà đắc tội với Trương Dương cho nên mới chủ động thẳng thắn nói chuyện này ở trước mặt hắn, sự thật chứng minh, lòng dạ của Trương Dương rất rộng rãi, hắn không hề bởi vì này chuyện này mà giận chó đánh mèo lên người mình.

Buổi sáng hôm sau, Lý Trường Vũ và Cát Xuân Lệ cùng nhau đến tới thăm Trương Dương, Triệu Tĩnh vừa mới đến Nam Tích cũng đi theo bọn họ tới đây, Trương Dương không ngờ Triệu Tĩnh cũng đến, hắn cười cười ngồi dậy: "Tiểu Tĩnh cũng đến à, tới lúc nào vậy?"

Triệu Tĩnh cười nói: "Vừa mới xuống xe, em nghe cha nuôi nói anh bị bệnh cho nên tới thăm."

Trương Dương nói: "Chuyện này em trăm ngàn lần đừng nói với mẹ nhé, anh sợ bà ấy lo lắng."

Triệu Tĩnh gật đầu nói: "Anh yên tâm đi, em biết mà, cũng chưa nói gì với người trong nhà cả." Triệu Tĩnh đã không còn là cô gái nhỏ thắt bím tóc ngày xưa nữa, theo sự lớn dần của tuổi tác, lịch duyệt xã hội cũng phong phú, người cũng trở nên thành thục hơn rất nhiều.

Trương Dương lúc này mới yên lòng.

Cát Xuân Lệ đặt hoa quả và đồ dinh dưỡng lên bàn.

Lý Trường Vũ ngồi xuống bên cạnh Trương Dương, nhìn nhìn thẻ ở đầu giường, nói khẽ: "Cảm giác thế nào?"

Trương Dương nói: "Cũng không tệ lắm, chắc không có vấn đề gì lớn."

Cát Xuân Lệ và Triệu Tĩnh biết hai người bọn họ có lời muốn nói, hai người lấy cớ đi ra ngoài lấy nước, rời khỏi phòng.

Lý Trường Vũ nói: "Cậu bị bệnh rất đột nhiên, bên ngoài có không ít người nói cậu giả vờ bệnh."

Trương Dương cười nói: "Tôi thật sự giả vờ bị bệnh thì sao chứ, có người muốn đánh tôi, tôi không cho hắn toại nguyện đâu."

Lý Trường Vũ đương nhiên hiểu rằng người mà Trương Dương ám chỉ là Từ Quang Nhiên, y nói khẽ: "Tôi vừa rồi đã câu thông với bí thư Lý của Ủy ban kỷ luật, chuyện của Hải Thiên đã rõ ràng, chắc không có quan hệ gì với cậu, về phần công ty quảng cáo Nụ Cười, hiện tại đám khách thương đã tiếp nhận điều kiện bổ cứu rồi, người nhà của người chết cũng tiếp nhận rồi hai mươi vạn tiền trợ cấp, tỏ ý sẽ không tiếp tục truy cứu, xem ra chuyện sẽ không tiếp tục chuyển biến xấu đâu."

Trương Dương nói: "Hai ngày nay tôi bình tĩnh cân nhắc một chút, sở dĩ xảy ra nhiều chuyện như vậy là có liên quan tới bản thân tôi xử lý vấn đề không đủ thành thục."

Lý Trường Vũ nói: "Thái độ hiện tại của Bí thư Từ đã dịu đi rồi, ngày hôm qua trên cuộc họp thường ủy, có rất nhiều thường ủy đứng ra nói giúp cho cậu, cậu đừng quá mang gánh nặng tâm lý, dưỡng bệnh cho tốt đi, tổ chức không thể coi như việc này chưa từng phát sinh, có điều xử lý đối với cậu cũng sẽ không quá nghiêm trọng, dù sao vận hội tỉnh cũng phải đợi cậu tổ chức, ai cũng không muốn lâm trận đổi tướng, thằng ôn cậu dám bị bệnh vào lúc này, có phải là đoán được rằng mình rất quan trọng hay không? Muốn lợi dụng sinh bệnh để chứng minh một chút?" Lời nói của Lý Trường Vũ ý vị vô cùng sâu xa.

Trương Dương nói: "Tôi không cản thấy mình quan trọng gì cả, không có tôi thì trái đất vẫn quay, từ sau khi tới Nam Tích, tôi cả ngày bận bịu vì chuyện vận hội tỉnh, hiện tại xây dựng trung tâm thể dục mới tôi cũng làm được bảy tám phần rồi, tiền cũng tới một bộ phận rồi, lúc khó khăn nhất đã qua, đổi lại là ai cũng có thể làm tốt được công tác này."

Lý Trường Vũ nói: "Nói thì dễ, nhưng chuyện trọng yếu còn ở phía sau, hoạt động lớn như vận hội tỉnh không phải tùy tiện ai cũng đều có thể tổ chức được, ngày hôm qua tôi đã nói chuyện với Thôi Quốc Trụ, bảo anh ta trong thời gian cậu bị bệnh thì tạm thời thay thế công tác của cậu, anh ta liều mạng cự tuyệt, cứ như tôi hại anh ta vậy."

Nghe Lý Trường Vũ nói như vậy, Trương Dương cũng không nhịn được mà bật cười: "Ngày hôm qua hắn cũng đến thăm tôi, nói hết chuyện này ra với tôi rồi, tôi đã làm chút công tác tư tưởng với hắn, bảo hắn cứ tiếp nhận công tác của tôi, trăm ngàn lần đừng áp lực tư tưởng có gì."

Lý Trường Vũ nói: "Sắp sang năm mới rồi, trong khoảng thời gian này không có gì chuyện quan trọng gì phải làm, mặc kệ cậu bệnh thật hay là bệnh giả, tôi sẽ cho cậu nghỉ dài ngày, để cậu nghỉ ngơi cho tốt, bằng vào y thuật của cậu, cho dù cậu bệnh thực sự cũng nhất định có thể chữa khỏi, đừng hòng lười biếng, công tác của vận hội tỉnh còn chờ cậu đi làm, cậu không làm, đổi người khác tôi thật sự là không yên tâm."

Bình luận

Truyện đang đọc