Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Chu Tường cười nói: "Chỉ là làm lâu thôi nên cũng hiểu một chút, thật ra trên công tác tôi vẫn còn nhiều chỗ thiếu xót." Nói chuyện trước mặt lãnh đạo, Chu Tường khiêm tốn đã quen rồi, nhưng người mà hắn đối mặt là Trương Dương.

Trương Dương vẫn không nhìn hắn: "Đừng khiêm nhường, thời gian bảy năm, cho dù có thiếu xót thì cũng trau dồi được không ít rồi."

Chu Tường nghe thấy nào cũng thấy vị đạo của câu này không đúng, nhưng lại không biết nên trả lời như thế nào, chỉ cười cười xấu hổ.

Trương Dương nghe thấy hắn nửa ngày không nói gì thì mở to mắt nhìn nhìn Chu Tường: "Lão Chu à, anh hiểu gì về Triệu Kim Khoa này?"

Chu Tường nói: "Cũng hiểu một chút, có điều tri nhân tri diện bất tri tâm, ai biết hắn rốt cuộc là loại người nào?"

Trương Dương lại nhắm mắt lại, trong lòng mắng thầm Chu Tường dối trá, có điều cái này cũng khó trách, Triệu Kim Khoa xảy ra chuyện, không ai muốn dính vào phiền toái này, một đám vội vàng chối bỏ quan hệ. Lời nói kế tiếp của Trương Dương khiến cho Chu Tường cảm thấy có chút hết hồn: "Lão Chu à, theo lý thuyết thì anh phải hiểu hắn lắm mới đúng chứ, lúc trước hắn lên làm sở trưởng sở quản xe cũng là anh đề cử mà."

Lưng Chu Tường rõ ràng cứng hơn một chút, mồ hôi lạnh từ gáy chảy thẳng xuống xương cụt, không ngờ món nợ năm xưa bị Trương Dương lật ra rồi. Xem ra trong thiên hạ quả nhiên không có bức tường nào là không lọt gió, vị bí thư huyện ủy mới tới này hiển nhiên là đã làm một phen công tác nhằm vào mình.

Chu Tường thở dài nói: "Chỉ trách tôi dùng người sơ xót, tôi nhớ Triệu Kim Khoa năm đó công tác vô cùng nỗ lực, đánh giá của các đồng chí chung quanh đối với hắn cũng đều rất không tồi, thật sự là không ngờ hắn lại làm ra chuyện như vậy."

Trương Dương mỉm cười nói: "Có thể là ứng với câu nói đó của anh, tri nhân tri diện bất tri tâm, ngoài mặt nhìn thì như quan viên thanh liêm ngay thẳng, thật ra sau lưng lại làm không ít hoạt động tham ô hủ bại, lão Chu à, công tác của Ủy ban chính pháp các anh cần phải tăng mạnh, về sau trọng trách trên vai anh sẽ càng ngày càng nặng đó."

Nội tâm Chu Tường vô cùng không yên, thời gian tiếp xúc với Trương Dương càng lâu thì lại càng cảm thấy thằng cha này tâm cơ rất sâu, hắn vốn cho rằng Trương Dương sẽ không hiểu gì về mình, ít nhất không bằng hắn hiểu Trương Dương, nhưng từ tình hình vừa rồi cho thấy, suy nghĩ của mình căn bản là sai lầm, thằng ôn Trương Dương này rất khôn khéo.

Sau khi tới Đông Giang, Trương Dương và Chu Tường phân công nhau làm việc, Chu Tường tới thị cục giải thích chuyện này, còn Trương Dương thì trực tiếp tới thị ủy, gặp mặt bí thư thị ủy Hạng Thành, trực tiếp giải thích sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu với.

Trên mặt Hạng Thành không mang theo một chút vẻ tươi cười nào, từ sau khi quan hệ giữa y và Trương Dương dịu đi, chưa bao giờ nhìn thấy y dùng vẻ mặt nghiêm khắc như vậy đối mặt với Trương Dương. Sự kiện sở trưởng sở quản xe Tân Hải Triệu Kim Khoa nhảy lầu tuy rằng là vừa mới phát sinh tối hôm qua, nhưng trong một đêm đã truyền khắp hang cùng ngõ hẻm. Sự tức giận ngoài mặt của Hạng Thành là vì Trương Dương không khống chế tốt ảnh hưởng ác liệt của chuyện này, sau sự tức giận của y còn có một tầng nguyên nhân, quan hệ giữa Hạng Thành và Trương Dương chưa bao giờ dịu đi trên ý nghĩa chân chính, y sở dĩ khoan dung với Trương Dương như vậy trong thời gian gần đây là vì bị ép, chỉ cần có cơ hội đối phó Trương Dương thì y ẽ phát tiết ra lửa giận và áp lực trong lòng bị kém nén đã lâu, Hạng Thành thậm chí không mời Trương Dương ngồi, không Trương Dương chào hỏi Hạng Thành đã tức giận nói: "Làm cái gì thế? Cậu mới đến Tân Hải vài ngày thì đã xảy ra chuyện như vậy, Triệu Kim Khoa vì sao nhảy lầu? Hả? Cậu có biết chuyện này đã tạo thành ảnh hưởng ác liệt cỡ nào cho chính phủ chúng tôi không?"

Trương đại quan nhân không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Bí thư Hạng, Triệu Kim Khoa nhảy lầu không liên quan tới tôi, hiện tại người đã chết, ảnh hưởng cũng đã tạo thành, ngài phát hỏa cũng vô dụng, tôi lần này tới đây để đặc biệt giải thích với ngài chuyện này, ngài có tâm tình nghe không?"

Hạng Thành nhìn hắn một cái, thở dài nói: "Đầu tôi to ra rồi đây này! Trương Dương à Trương Dương, cậu không thể khiến tôi yên tâm chút nào." Ngoài miệng thì nói khẩu khí trưởng bối dạy vãn bối, nhưng trên thực tế thì đỗ lỗi chuyện này lên đầu Trương Dương.

Trương đại quan nhân cũng không dễ khi dễ như vậy, nghe khẩu khí của Hạng Thành thì đã đổ trách nhiệm của chuyện này lên đầu mình, thật ra loại chuyện này cũng rất bình thường, hắn là người đứng đầu Tân Hải, Tân Hải xảy ra vấn đề, người ta đương nhiên phải tìm hắn mà hỏi, nhưng Trương đại quan nhân và Triệu Kim Khoa chưa từng gặp mặt, thằng cha này tham ô cũng được, nhảy lầu cũng được, trong mắt Trương Dương thì liên quan rắm gì tới tôi! Nếu Triệu Kim Khoa còn sống, Trương Dương kiểu gù cũng tát cho thằng đó vài phát, con mẹ nó, mang tới phiền phức cho lão tử, nhưng người ta đã chết rồi, chuyện này đừng nhắc tới nữa, Trương Dương nói Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, chuyện này cũng là chuyện bất ngờ, ngài trước tiên đừng gấp, nghe tôi giải thích đã."

Hạng Thành sau khi phát tiết xong cũng hiểu đạo lý thấy được phải dừng, thằng ôn trước mặt tuyệt đối không phải là hạng dễ bắt nạt, Hạng Thành gật đầu, ý tứ là cậu nói đi.

Trương Dương nói Trương Dương nói: "Chuyện này nói ra thì dài lắm, tôi có thể ngồi xuống nói không?" Đây là kháng nghị Hạng Thành vẫn không cho hắn ngồi xuống.

Hạng Thành nói: "Ngồi đi!" Ngữ khí so với lúc Trương Dương vừa vào cửa thì rõ ràng dịu đi rất nhiều.

Trương đại quan nhân không chút hoang mang ngồi xuống sô pha, chậm rãi đặt chén trà của mìnhlên bàn trà, chén trà là Hồ Nhân Như lần này tới đưa cho hắn, là chén giữ ấm của Nhật Bản, Trương Dương bình thường không có thói quen mang theo cốc trà, nhưng hôm nay trước chuyện đã suy nghĩ rất chu đáo, bởi vì chuyện của Triệu Kim Khoa, Hạng Thành gọi hắn tới đây là để khởi binh vấn tội, tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng gì với hắn. Trương Dương hiện tại bắt đầu từ từ ngộ ra chén trà là một trong những công cụ trong quan trường, nó không chỉ mang tới tác dụng là để uống nước giải khát, còn có thể vào lúc cần thiết khống chế tràng diện, di dời sự chú ý.

Trong Quan trường phải chú ý chi tiết, phải giỏi về lợi dụng mỗi một đạo cụ mà mình có thể sử dụng. Trương đại quan nhân mở chén trà, uống một ngụm, sự trấn định của hắn khiến Hạng Thành không thể không tập trung sự chú ý lên trên người Trương Dương. Hạng Thành thầm nghĩ trong lòng, sĩ cách ba ngày phải nhìn với con mắt khác, chỉ từ tâm thái và diễn xuất hiện tại của hắn cho thấy, thằng ôn này lại có tiến bộ, Hạng Thành nói: "Nói đi!" Nói xong câu đó y mới ý thức được mình đã liên tục nói hai lần, tuy rằng rất đơn giản, chỉ là hai chữ, nhưng Trương Dương không hề tiếp lời, chứng minh trong giao phong tâm lý giữa mình và Trương Dương, mình vẫn thiếu kiên nhẫn trước.

Trương Dương nói: "Bí thư Hạng, căn cứ vào tình huống trước mắt chúng tôi nắm giữ được, Triệu Kim Khoa chắc là bị giết, từ vết thương trên thân thể hắn cho thấy, trước khi chết đã có va chạm, trong túi của hắn ở hiện trường phát hiện một vạn đô la tiề mặt, hơn nữa kết quả nghiệm thi cho thấy Triệu Kim Khoa trước khi chết đã từng tiêm thuốc phiện."

Hạng Thành nhíu mày, nhìn ra được tâm tình của y vô cùng ác liệt, song quyền nắm chặt đặt ở trên mặt bàn: "Hắn hít thuốc phiện? Nhận hối lộ?"

Trương Dương nói: "Triệu Kim Khoa có phải hít thuốc phiện hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng hắn khẳng định không phải là một quan tốt, hôm nay trong nhà hắn lục soát được hai trăm năm mươi vạn tiền mặt ngồn gốc không rõ, giá trị của đồng hồ xịn cũng vượt qua ba trăm vạn, không chỉ có như vậy, còn lục soát ra vật phẩm trang sức trân quý giá trị trăm vạn, chỉ trong nhà hắn đã lục soát ra hơn sáu trăm vạn!"

Giọng nói của Hạng Thành tràn ngập phẫn nộ: "Gì cơ? Hơn sáu trăm vạn!"

Trương Dương nói Trương Dương nói: "Tôi cho rằng đây chỉ là một góc của núi băng, điều tra nhằm vào hắn vẫn đang tiến hành đang tiến hành, khoản tiền tài bất nghĩa này rốt cuộc là từ đâu mà có? Một sở trưởng sở quản xe của huyện, tại nhiệm chưa được ba năm, rốt cuộc đã lợi dụng thủ đoạn như thế nào để điên cuồng vơ vét được một khoản tài phú lớn như vậy?"

Hạng Thành nói: "Loại tham quan ô lại này thật sự là chết chưa hết tội!"

Trương Dương nói Trương Dương nói: "Trước khi sự kiện Triệu Kim Khoa nhảy lầu phát sinh, hệ thống công an đã tiến hành chỉnh đốn nội bộ, tiến hành điều tra đối với mười sáu cảnh viên của sở quản xe bị tình nghi dính líu đến làm trái nguyên tắc, tôi hoài nghi lần điều tra này khiến Triệu Kim Khoa cảm thấy hoảng sợ.”

Hạng Thành nói: "Anh hoài nghi hắn sợ tội tự sát?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Tôi không phải công an, tôi ngay từ đầu đã cho rằng Triệu Kim Khoa là bị người ta giết, tôi cho rằng sau lưng Triệu Kim Khoa còn có một đoàn thể lợi ích, mười sáu cảnh viên của sở quản xe bị điều tra, dẫn tới sự lo sợ của Triệu Kim Khoa và tập đoàn lợi ích này, bọn họ sợ cảnh sát có thể lần theo đầu mối này mà tra tiếp, cho nên bọn họ lựa chọn phương pháp rõ ràng nhất, dứt khoát nhất."

Hạng Thành hít một hơi lạnh: "Trương Dương, cậu là nói có người muốn giết người diệt khẩu, giết chết Triệu Kim Khoa?"

Trương Dương nói Trương Dương nói: "Trước mắt tôi không có chứng cớ gì, chuyện này tôi đoán thôi, về phần chân tướng cuối cùng như thế nào thì giao cho cảnh sát đi điều tra, bí thư Hạng, ông yên tâm, tôi nhất định sẽ tra ra manh mối của chuyện này."

Bình luận

Truyện đang đọc