Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Chú Lê nói khẽ: "Người của tôi sẽ theo sau cậu từ xa, cậu cố gắng biểu hiện tự nhiên một chút, đừng để bị hắn nhìn ra sơ hở."

Đường Hưng Sinh nói: "Bảo trì khoảng cách, trăm ngàn lần đừng để cho hắn nhìn ra." Y cầm lấy chiếc vali da, mở cửa xe bước xuống. Y vẫn đề phòng chú Lê, đây là một lão hồ li, cực kỳ tham lam, thứ mà lão cảm thấy hứng thú là tiền trong tay mình, lão không quan tâm đến sự sống chết của con gái mình.

Đường Hưng Sinh đi tới lối vào sân thể dục, di động lại đổ chuông.

Trương Dương nói: "Đến chưa?"

Đường Hưng Sinh nhìn xung quanh, không hề nhìn thấy người nào khả nghi, y nói khẽ: "Đến rồi!"

"Đi Trương Dương cửa sổ bán vé mua một tấm vé vào sân, lát nữa có một cuộc thi đấu trượt băng nghệ thuật nữ, sau khi mua vé thì đi vào, sau khi vào thì gọi điện thoại cho tôi.

Đường Hưng Sinh dập máy, trong lòng thầm mắng đối thủ giảo hoạt, người xem trong sân vận động rất nhiều, dễ dàng cho để che giấu hành tung, còn có một điểm quan trong là kiểm tra an ninh ở lối vào rất nghiêm, người bình thương không thể mang theo súng ống tiến vào trong đó. Y tới cửa sổ bán vé mua lấy một tấm vé rồi vào sân.

Chú Lê ngồi ở bên trong xe, dùng kính viễn vọng quan sát đến nhất cử nhất động của Đường Hưng Sinh, nói khẽ: "Y đang làm cái gì vậy?"

Dùng kính viễn vọng quan sát Đường Hưng Sinh không chỉ có một mình chú Lê, Triệu Thiên Tài lúc này cũng đã ở bên trong xe Ford dùng kính viễn vọng quan sát đến nhất cử nhất động của Đường Hưng Sinh, gã đồng thời báo cáo tình huống mà mình nhìn thấy cho Trương Dương: "Tôi đã nhìn thấy hắn rồi, chắc là hắn, cầm một vali màu đen, nam tử Trung Quốc, bộ dạng ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn rất cẩn thận, rất chú ý tới tình huống chung quanh, hắn đã lấy vé, đang đi vào bên trong... Không ổn... Phía sau hình như có người đi theo hắn."

Trương Dương lạnh lùng nói: "Hắn không dám tới một mình, chú ý xem bọn chúng tổng cộng có mấy người?"

"Hai, không, là sáu, sáu người hình như đều là một bọn."

Trương Dương nói: "Anh cẩn thận đó."

Triệu Thiên Tài nói: "Yên tâm đi, là anh phải cẩn thận mới đúng."

Lựa chọn gặp mặt Đường Hưng Sinh ở đây là chủ ý của Triệu Thiên Tài, chỉ có ở đây mới có thể đảm bảo cho sự an toàn của gã.

Đường Hưng Sinh không hề nóng vội đi vào trong sân vận động, y gọi điện thoại cho Trương Dương: "Kiểm tra an ninh nghiêm như vậy, anh bảo tôi cầm một triệu đô la tiền mặt đường hoàng đi vào là điều không thể."

Trương Dương nói: "Lắm điều, làm thế nào mang được tiền vào là chuyện của ông."

Đường Hưng Sinh lắc đầu, lại quay đầu nhìn về phía sau, xem ra chú Lê thật sự đã tính trước rồi, một triệu đô không thể nào qua được mắt kiểm tra, nhưng cái vali rỗng này thì không có vấn đề gì.

Y hít sâu một hơi, chậm rãi bước tới lối vào.

Đường Hưng Sinh đi vào trong sân vận động không lâu, liền gọi điện thoại cho Trương Dương: "Tôi ở khán đài tây, ghế số 32 hàng 6!"

"Ông ngồi đó trước đi!"

Đường Hưng Sinh bởi vì con gái rơi vào trong tay đối phương cho nên chỉ có thể làm theo lời hắn.

Trương Dương đứng trong đám người dùng kính viễn vọng mini tìm kiếm vị trí của Đường Hưng Sinh, cuối cùng hắn nhìn thấy Đường Hưng Sinh xách vali da màu đen đang đi tới ghế ngồi, quan sát phía sau Đường Hưng Sinh, nhìn thấy có hai nam tử từ xa đi theo phía sau y, tuy rằng bọn họ các Đường Hưng Sinh rất xa, có điều từ ánh mắt thỉnh thoảng lại phiêu hốt của bọn họ đó có thể thấy được, bọn họ đúng là đang theo dõi Đường Hưng Sinh. Đường Hưng Sinh quả nhiên không thành thật, y hôm nay không phải tới một mình.

Đợi cho sau khi Đường Hưng Sinh ngồi xuống xong, Trương Dương không hề vội vã gọi điện cho y.

Đường Hưng Sinh đợi một lát, cuộc thi đã bắt đầu, nhưng vẫn không điện thoại gọi tới, y có chút thiếu kiên nhẫn, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh. Cuối cùng y lấy điện thoại di động ra gọi vào số điện thoại của con gái y, hiện tại điện thoại của Đường Ngọc Linh đang ở trên tay Trương Dương.

Trương Dương không nhấc máy, trực tiếp dập máy, tiếp tục dùng kính viễn vọng quan sát đến chung quanh Đường Hưng Sinh, lại có mấy nam tử xuất hiện ở gần y.

Theo thời gian trôi qua, Đường Hưng Sinh trở nên càng bất an hơn.

Trương Dương không dám khinh thường Đường Hưng Sinh, đây là một lão hồ li, khi ở Nam Tích y chẳng những là cục trưởng công an, còn là một hình cảnh xuất sắc, có năng lực theo dõi rất mạnh, trước khi chuyện Đường Hưng Sinh tham ô giết người bị phát hiện, năng lực công tác của y ở trong hệ thống công an Bình Hải được rất nhiều người công nhận, một độ là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí phó thính trưởng thính công an.

Trương Dương muốn khiến y mất kiên nhẫn, quan tâm quá ắt sẽ loạn, Đường Hưng Sinh lo lắng cho sự an nguy của con gái, y không thể bảo trì tâm tính bình tĩnh được.

Đường Hưng Sinh lại móc điện thoại ra, y do dự một chút, cuối cùng vẫn không ấn số, kinh nghiệm công tác nhiều năm nói cho y biết, đối phương là đang triển khai tâm lý chiến với mình, chính là muốn cho mình tâm thần không yên, phương thốn đại loạn, Đường Hưng Sinh tin chắc rằng, đối phương nhất định trốn ở trong một góc nào đó của sân vận động lẳng lặng quan sát mình. Đường Hưng Sinh xoay người nhìn ra xung quanh, thấy ánh mắt của mấy thủ hạ của chú Lê thỉnh thoảng lại liếc về phía này, Đường Hưng Sinh thầm kêu không ổn, chỉ sợ mấy người này tám chín phần mười đã bại lộ rồi.

Ánh mắt của Trương Dương hướng lên sân thi đấu, hắn không ngờ lại nhìn thấy băng công chúa Quan Chỉ Tình đang khởi động chuẩn bị, không ngờ cô ta lại tới đây thi đấu, có điều cô ta khẳng định không thể nào nhận ra được bộ dạng này của mình. Nhìn thấy Quan Chỉ Tình, Trương Dương không khỏi nhớ tới công tác mà mình vẫn chưa làm xong ở Nam Tích, có lẽ hắn không bao giờ nữa trở lại Nam Tích nữa, từ nay về sau sẽ cáo biệt với sĩ đồ.

Đường Hưng Sinh sau khi chờ đợi trong hai mươi phút, Trương Dương cuối cùng lại gọi tới, hắn nói khẽ: "Cửa ra số ba, ông đi vào toilet phía bên phải!"

Đường Hưng Sinh đứng lên, nhanh chóng đi đến cửa ra số ba.

Trương Dương rời cửa ra số ba sớm hơn Đường Hưng Sinh, trên đường nhận được điện thoại của Triệu Thiên Tài, Triệu Thiên Tài nói: "Hình như có chút không đúng, ngoài cửa sân vận động có rất nhiều xe cảnh sát."

Trương Dương nói: "Anh rời khỏi nơi này trước, về kho gạo coi chừng cô ta, chờ tôi sau khi thoát thân sẽ liên hệ với anh."

...

Đường Hưng Sinh nhìn thấy toilet, y cẩn thận nhìn nhìn bốn phía, điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sinh cầm điện thoại, người gọi điện thoại đến lại là chú Lê.

Chú Lê nói khẽ: "Vẫn chưa giải quyết xong à?"

Đường Hưng Sinh nói: "Hắn rất giảo hoạt, người của chú đừng theo tôi gần quá, rất dễ khiến hắn cảnh giác!"

Chú Lê nói: "Bọn họ cũng chỉ là để bảo đảm an toàn cho cậu!"

Đường Hưng Sinh lạnh lùng nói: "Đa tạ đã quan tâm!" Hắn gập điện thoại rồi đi vào trong toilet.

Trong toilet có bốn nam tử, tất cả đều đứng ở trước bồn tiểu tiện, Đường Hưng Sinh không biết người nào mới là người vừa gọi điện thoại cho mình, y cũng đứng ở một bên, giả vờ muốn tiểu tiện.

Điện thoại của y đổ chuông, Đường Hưng Sinh vẫn không nhúc nhích.

Ba người bên cạnh trước sau rời đi, ánh mắt của Đường Hưng Sinh liếc ra phía sau, lúc này một cánh cửa ở phái đông bắc mở ra, một nam tử buộc tóc đeo kính đen đi ra, hắn cũng đang nhìn Đường Hưng Sinh.'

Đường Hưng Sinh cảnh giác quan sát hắn.

Nam tử đeo kính đen đó cười cười với y: "Vì sao không bắt máy?" Người này đúng là Trương Dương.

Đường Hưng Sinh nói: "Đồ mà anh muốn tôi cầm tới rồi, người đâu?"

Trương Dương nói: "Bên ngoài hình như có bạn của ông phải không, vì sao không gọi bọn họ vào?"

Đường Hưng Sinh biết đối phương khẳng định là một mực quan sát mình, y lắc đầu nói: "Tôi tới một mình, không có bất kỳ ai khác cả."

Khiến Trương Dương cảm thấy kỳ quái là, cho tới bây giờ vẫn không có bất kỳ ai lao vào, thật ra Trương Dương cũng không quan tâm phía Đường Hưng Sinh có bao nhiêu người, với võ công của hắn, đủ để xử lý toàn bộ bọn họ.

Đường Hưng Sinh nói: "Người đâu?"

Ánh mắt của Trương Dương nhìn nhìn vào va-li của y: "Ông có mang tới không?"

Đường Hưng Sinh gật đầu

"Cho tôi xem!"

Trương Dương tóm lấy Đường Hưng Sinh, đẩy mạnh y đập vào tường men của toilet, gầm khẽ: "Mày có tư cách gì mà bàn điều kiện với tao? Vì sao muốn giết chết Giai Đồng?"

"Tôi không làm việc đó! Tôi không liên quan gì tới chuyện này!"

Trương Dương cười lạnh nói cười lạnh nói: "Không liên quan gì ư? Mày có nhận ra bức ảnh này không?" Hắn lấy ra bức anh chung của cha con Đường Hưng Sinh và Clarkson.

Đường Hưng Sinh nhìn thấy bức ảnh đó, mù mờ hỏi: "Bức ảnh này có vấn đề gì?"

Trương Dương tức giận nói: "Bạn trai của con gái mày tìm người muốn đâm chết Cố Minh Kiện, mày dám nói là mày không biết ư?"

Đường Hưng Sinh nói: "Tôi không biết, tôi căn bản là không biết gì cả! Anh là ai? Vì sao nhận định tôi có liên quan tới chuyện này? Vì sao muốn bắt con gái tôi?"

Trương Dương đang định lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, hắn hơi ngây ra, rất nhanh liền nghe thấy bên ngoài có người đang hét, chỉ tiếc là hắn không hiểu tiếng anh.

Trương Dương không hiểu, nhưng Đường Hưng Sinh thì nghe rõ bên ngoài có người hét to: "Người ở bên trong nghe đây, các người đã bị bao vậy, chúng tôi là cảnh sát, giơ súng lên rồi đi ra!"

Bình luận

Truyện đang đọc