Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tên cảnh sát trực ban ở bên ngoài nghe thấy động tĩnh, từ bên ngoài chạy vào, vừa mới đẩy cửa phòng ra, chân trái của Trương Dương đã móc lấy cái ghế hất ra, nện lên người tên cảnh sát đó, chỉ trong giây lát, Trương Dương đã đánh ngã toàn bộ ba gã cảnh sát trực ban.

Lão bản nương sợ hãi hét thảm không thôi, Trương Dương lạnh lùng nhìn bà ta: "Tôi hiện tại cuối cùng cũng hiểu vì sao Trung Quốc lại có nhiều Hán gian như vậy."

Lão bản nương run rẩy nói: "Đừng... đừng đánh tôi."

Trương Dương tóm lấy tên cảnh sát da đen đó, kéo hắn đến trước mặt lão bản nương: "Giúp tôi hỏi hắn, thi thể của hai cô gái Trung Quốc gặp chuyện không may để ở đâu?"

Lão bản nương run rẩy phiên dịch lại lời nói của Trương Dương, cảnh sát da đen đó lúc này đã sớm bị sự thần võ của Trương Dương dọa cho hồn phi phách tán, run giọng nói: " Ở phòng để xác."

Trương Dương hừ lạnh một tiếng, vỗ bóp một cái lên đầu hắn: "Dẫn tôi đi." Hắn lại nói với lão bản nương đang co rúm lại trong góc tường: "Bà cũng đi cùng."

Phòng để xác của trấn cách cục cảnh sát khoảng hai km. Trương Dương bức tên cảnh sát da đen đó đi cùng với hắn, về phần hai cảnh sát khác tất cả đều bị Trương Dương chế trụ huyệt đạo, tự giải huyệt cần mười hai tiếng đồng hồ.

Cảnh sát da đen ngón cái bị Trương Dương vặn gãy, đau đến nỗi mặt vặn vẹo.

Trương Dương nhắc nhở hắn: "Ngoan ngoãn nghe lời thì tôi cam đoan anh không sao, nếu không, thứ mà tôi bẻ gãy tiếp theo là cổ của anh đó.” khi hắn những lời này ánh mắt cũng liếc lão bản nương đó một cái, dọa cho bà ta rùng mình.

Người gác đêm của phong để xác mặt mày mệt mỏi mở cửa, hắn quen thân với tên cảnh sát da đen đó, ngáp một cái rồi oán giận nói: "Ewan, đã trễ thế này rồi anh còn tới đây làm gì?"

Ewan cố nén đau đớn, hắn thật sự bị Trương Dương dọa cho sợ hãi rồi, trước đây chỉ kiến thức sự lợi hại của công phu Trung Quốc trên phim ảnh, hôm nay được thấy thật, còng tay bằng thép mà có thể dễ dàng bẻ gãy như vậy, vừa ra tay đã đánh ngã ba cảnh sát bọn họ, càng thần kỳ hơn là, hắn dùng ngón tay chọc một cái, hai đồng sự của mình liền không nhúc nhích được nữa, thằng ôn này nhất định là người siêu năng, Ewan tuy rằng bộ dạng cao lớn thô kệch cao lớn thô kệch, nhưng lá gan rất nhỏ, người Mỹ đa số đều rất sợ chết, bọn họ thờ phụng đạo lý núi xanh còn đó, sợ gì không có củi đun, sẽ không tùy tiện quên mình làm liệt sĩ. Ewan nói: "Tôi dẫn người tới nhận xác, chính là hai cổ thi thể trên chiếc xe jeep rơi xuống sông đó."

Lão bản nương ngoan ngoãn ở bên cạnh phiên dịch lại.

Người gác đêm gật đầu, dẫn bảo họ vào phòng để xác, dân cư của trấn nhỏ không nhiều lắm, cho nên bình thường trong phòng để xác cũng không có bao nhiêu thi thể, người tới gác đêm đi tới trước tủ lạnh đánh số 7, rút thi thể ở tầng trên ra.

Trương Dương đi tới, tim đập kịch liệt, khi thật sự phải đối mặt với hiện thực, hắn mới nhận thức được rõ ràng rằng nội tâm của mình phải chịu đựng áp lực cực lớn như thế nào. Ewan kéo túi đựng xác ra, thi thể bị sưng phồng, lại trải qua ướp lạnh, màu da tái nhợt làm cho người ta sợ hãi, Trương Dương cắn chặt môi, cẩn thận phân biệt bộ mặt của thi thể, không phải của Cố Giai Đồng, hắn lắc đầu.

Người gác đêm đẩy thi thể vào lại, rồi rút ngăn dưới ra, hình dung của cỗ thi thể này càng làm cho người ta sợ hãi hơn. Trương Dương từ nốt ruồi đen trên mặt thi thể phân biệt, cũng không phải là Cố Giai Đồng, hắn lại lắc đầu. Tuy rằng không tìm được thi thể của Cố Giai Đồng, nhưng nội tâm của Trương Dương lại trở nên càng trầm trọng hơn, xe jeep từ vách núi cao năm mươi thước rơi xuống sông Niagara chảy xiết, hy vọng sống sót của Cố Giai Đồng là cực kỳ xa vời.

Rời khỏi phòng để xác, tên cảnh sát da đen Ewan đó nói khẽ: "Có người anh muốn tìm hay không?"

Trương Dương nói: "Trong xe jeep tổng cộng có ba người, có tin tức của người thứ 3 không?"

Ewan lắc đầu: "Hành động tìm kiếm vẫn chưa kết thúc, lãnh sự quán New York cũng gửi người tới, nghe nói người mất tích còn lại là con gái của một là vị quan lớn Trung Quốc."

Trương Dương nhíu mày, trong gió tuyết hắn mơ hồ nghe thấy tiếng còi cảnh sát, Trương Dương không tiếp tục hỏi nữa, hắn chạy nhanh ra xa, rất nhanh thân ảnh của hắn liền biến mất trong gió tuyết đầy trời.

Bởi vì lo lắng bị cảnh sát vây, Trương Dương rời khỏi trấn Potter Varner, ở trong rừng cây ngoài trấn nhỏ gần bờ sông ngủ một đêm.

Sáng sớm lặng lẽ đến, Trương Dương chậm rãi mở mắt, hắn nằm trên một chạc cây đại thụ, tuyết rơi cả một đêm, trên người hắn phủ đầy tuyết, hơi động một chút là tuyết rơi xuống lả tả.

Một đêm này hắn bị thống khổ và cừu hận tra tấn, hắn có thể kết luận vận xui mà Cố Giai Đồng lần này gặp phải là người khác cố ý chế tạo, trước mắt tình huống duy nhất nắm được chính là Cố Giai Đồng đã mất tích, tới nước Mỹ vốn định để điều tra rõ chuyện này, nhưng xui xẻo là hắn vừa mới đến đây, hộ chiếu và tất cả hành lý đều bị mất, mình đột nhiên trở thành một người nhập cư trái phép không rõ thân phận.

]Trương Dương hít một hơi không khí lạnh lẽo, hắn chậm rãi đứng lên, vươn tay ra, chấn cho tuyết đọng trên người rơi xuống, sau đó từ trên đại thụ cao năm thước nhảy xuống, hai chân đứng trên mặt tuyết, không lưu lại chút dấu vết vào, Trương Dương đi về phía đường quốc lộ, hắn cần người giúp, đi tới trạm điện thoại công cộng ở ven đường, Trương Dương cầm điện thoại, tối hôm qua hắn nhớ tới Sở Yên Nhiên, cũng nhớ tới Tả Hiểu Tình, nhưng hắn cuối cùng phủ quyết ý định nhờ hai cô giúp đỡ, hắn không muốn liên lụy tới hai cô. Trương Dương đắn đo mãi, trực tiếp điện thoại cho lãnh sự quán Trung Quốc ở New York.

Trong điện thoại truyền đến một giọng nữ dễ nghe, là nói tiếng Anh.

Trương Dương nói: "Tôi muốn tìm người phụ trách của lãnh sự quán."

Đối phương ngây ra một thoáng rồi nói khẽ: "Tiên sinh, anh cần giúp gì ư? Có chuyện gì có thể trực tiếp nóivới tôi." Lãnh sự há có phải là có thể tùy tiện gặp được, chế độ của quan viên trong nước cũng vậy mà ở nước ngoài cũng vậy.

Trương Dương nói: "Tôi là quan viên Trung Quốc, tới Buffalo làm việc, nhưng vừa xuống máy bay thì hành lý bị mất, hộ chiếu và thư mời thương vụ của tôi tất cả đều ở bên trong đó, tôi muốn nói chuyện với người phụ trách của các cô."

"Tiên sinh, có thể nói cho tôi biết tính danh và thân phận của anh không?"

Trương Dương nói: "Tôi tên là Trương Dương, là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện Văn Quốc Quyền, cho tôi nói chuyện với ngươi phụ trách của các cô." Nếu không phải bất đắc dĩ, Trương Dương cũng sẽ không lôi thân phận của cha nuôi ra, nhưng cũng chỉ có như vậy mới có thể dẫn tới sự coi trọng của lãnh sự quán.

Đối phương ngạc nhiên ồ một tiếng, cô ta lập tức nói: "Xin anh chờ một chút." Trương Dương chủ động tỏ rõ thân phận khiến cô ta chú ý.

Trương Dương đứng ở trong trạm điện thoại công cộng kiên nhẫn đợi đối phương trả lời, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn ra phía bên ngoài, sợ có cảnh sát chú ý tới nơi này, trên đường quốc lộ sáng sớm không có nhiều ô tô lắm, một chiếc xe quét tuyết chậm rãi tiến lên, chiếc chiếc ô tô ở phía sau dè dặt đi theo.

Trong ống nghe truyền tới một giọng nữ, giọng nói này có chút quen thuộc, có điều khẳng định không phải là người vừa rồi tiếp điện thoại, cô ta tràn ngập ngạc nhiên nói: "Trương Dương? Anh đến nước Mỹ rồi à?"

Trương Dương rất nhanh liền từ trong giọng nói nhận ra, đối phương không ngờ là Điền Linh, vợ của Vương Học Hải, Trương Dương từng ở trên tàu hỏa giải vây giúp Điền Linh, quan hệ vốn không tồi, nhưng về sau bởi vì chuyện của Vương Học Hải, Điền Linh cũng nảy sinh ngăn cách với hắn, hai người đã rất lâu rồi không liên lạc với nhau, nhớ là Điền Linh trước đây làm ở bộ ngoại giao.

Trương Dương có chút không thể tin được, hỏi lại: "Chị Linh à?"

Điền Linh vui vẻ nói: "Trương Dương, đúng là cậu rồi! Không ngờ cậu lại đến Mỹ."

Trương Dương cũng không ngờ Điền Linh lại ở lãnh sự quán New York, dù sao có thể tìm được một người quen cũng là chuyện tốt, Trương Dương đem phiền toái của mình ra nói cho Điền Linh nghe, Điền Linh sau khi nghe xong an ủi hắn: "Cậu đừng lo lắng, tôi lập tức sẽ đi tìm tổng lãnh sự phản ánh một chút, tôi cho cậu một số điện thoại, lãnh sự quán đã có người đi tìm kiếm hiện trường rồi, anh ta tên là Bạch Chí Quân, nói cho tôi biết vị trí cụ thể của cậu, tôi sẽ bảo anh ta tới đón cậu."

Trương Dương nói ra vị trí đại khái hiện tại của mình.

Điền Linh giập máy, đầu tiên gọi điện thoại cho Bạch Chí Quân, bảo hắn hắn đi tới gần trấn Potter Varner đón Trương Dương, sau đó cô ta tới văn phòng của tổng lãnh sự Thư Anh Hằng.

Thư Anh Hằng đang gọi điện thoại, y nói chuyện điện thoại xong, ngẩng đầu lên, hỏi Điền Linh: "Chuyện gì?"

Điền Linh đi trước mặt y, nhỏ giọng kể lại chuyện vừa rồi cho y.

Thư Anh Hằng nghe xong, vẻ mặt ngưng trọng nói: "Hộ chiếu của anh ta đã mất rồi à? Không ngờ còn đả thương cảnh sát ỹ?"

Điền Linh nói: "Trương Dương rất không đơn giản, tôi thấy hắn lần này đến nước Mỹ nhất định có liên quan tới sự mất tích của Cố Giai Đồng."

Thư Anh Hằng nói: "Vừa nhận được tin tức, giầy và áo khoác của Cố Giai Đồng đã được vớt, trên áo khoác có rất nhiều vết máu, căn cứ vào phân tích tình huống hiện trường, cô ta chắc là dữ nhiều lành ít."

Điền Linh cắn môi, cô ta từng gặp Cố Giai Đồng, đối với Cố Giai Đồng cũng rất yêu mến, không ngờ Cố Giai Đồng xinh đẹp trẻ tuổi đầy hứa hẹn như vậy lại chết trong tai nạn xe hơi, trong lòng cảm thấy vô cùng tiếc hận.

Thư Anh Hằng đứng dậy nói: "Tôi phải đi Buffalo, bí thư Cố buổi trưa sẽ tới, tuổi lớn như vậy mà lại mất đi con gái, chuyện này đối với ông ta là đả kích rất lớn."]

Bình luận

Truyện đang đọc