Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tào Mễ Lỵ cũng nổi nóng, chỉ vào mặt chàng trai đeo kính, mắng: "Cậu thì tính là cái thá gì, chuyện này có liên quan đến cậu sao?"

Chàng trai đeo kính đáp: "Có liên quan đến cô sao? Cô vừa mở miệng đã nhổ ra những lời dối trá, có thể là ngay cả người nhà của cô cũng chịu không nổi nữa đấy, cái đồ đàn bà chanh chua!"

"Cậu mắng ai đó? Tôi muốn kiện cậu!"

Chàng trai đeo kính nói: "Kiện tôi? Về tòa án thì cô còn kém hơn tôi rất nhiều, cô từng lăn lộn tại nước Mỹ, tôi cũng vậy thôi! Tôi còn học pháp luật đấy, tôi có giấy phép hành nghề luật sư này, có cần nhìn không?"

Tào Mễ Lỵ bị lời nói của chàng trai đeo kính làm cho nghẹn họng không nói nên lời.

Quan Chỉ Tình nói: "Được rồi, chuyện này dừng ở đây, Trương tiên sinh, tôi mong rằng anh có thể xin lỗi chúng tôi vì hành vi vừa rồi!"

Trương Dương nói:" Quan tiểu tỷ, nếu như tặng hoa là một lỗi lầm, thì tôi có thể xin lỗi cô, về phầm cái tên sờ tép hen (Stephen) này và chị họ của cô, tôi không xin lỗi cũng không đền tiền, không người ngay cả tổ tông cũng không biết là ai, tôi căn bản là khinh thường!"

Tào Mễ Lỵ tru tréo cái mỏ của mình lên: "Cậu chửi tôi à, cái thằng đàn ông thô lỗ dã man!"

Trương đại quan nhân trợn mắt lên, bỗng nhiên giận dữ hét: "Con đàn bà chanh chua, còn dám làm càn, có tin tôi nhổ hết răng của cô không..." Giọng nói của hắn cứ như là một tiếng sấm vang vọng trong phòng, khiến cho mỗi người đều ngơ ngác ra cả.

Tào Mễ Lỵ hiển nhiên là một kẻ ăn hiếp kẻ yếu sợ hãi kẻ mạnh rồi, cái mồm há to ra, còn muốn nói cái gì đó, thì bị Stephen sớm bị dọa đến sợ hãi kéo ngồi xuống, mà hắn ta còn nói: "Thôi đi!" Xem ra tên nước ngoài này cũng không ngu lắm, cái đạo lý hảo hán không ăn cái thiệt trước mắt hắn cũng hiểu, có lẽ Trương Dương đánh hắn cũng không uổng.

Quan Chỉ Tình tức đến nổi mặt cười trắng bệch, trừng mắt nhìn hắn, cầm lấy hộ chiếu trên bàn, xoay người rời đi.

Trương Dương cũng không tiễn cô ta, chờ ba người bọn họ đi rồi, hai gã công an mới vui vẻ trao trả lại giấy tờ cho Trương Dương: "Chủ nhiệ Trương, thật sự đúng là lập uy cho quốc gia chúng ta!"

Trương Dương cười thản nhiên nói: "Đồng chí công an nói quá lời, tôi không đủ sức!"

Trương Dương vừa rời khỏi đồn công an, thì chàng trai đeo kính đã đuổi theo phía sau: "Anh bạn"!

Trương Dương quay lại cười thân mật với hắn, nói: "Tìm tôi có việc?"

Chàng trai đeo kính nói: " Tôi là Cao Liêm Minh, đây là số điện thoại của tôi, nếu như gặp phải phiền phức gì, cần làm giấy tờ hay ra tòa, cứ gọi điện thoại cho tôi"

Trương Dương cầm lấy danh thiếp của hắn, cười cười, người thanh niên Cao Liêm Minh này quả thật rất nhiệt tình, thật sự là không tồi. Hai người cùng nhau đi ra cửa lớn, bên ngoài trời đã bắt đầu mưa.

Cao Liêm Minh phất tay với Trương Dương, đang chuẩn bị đứng đón xe taxi.

Trương Dương nói: "Đến Đông Giang sao? Tôi có thể tiễn cậu một đoạn!"

Cao Liêm Minh vui mừng nói: "Vậy thì hay quá, mưa lớn như vậy, khó mà đón xe được" Hắn theo Trương Dương chạy đến bãi đậu xe cách đó không xa, leo lên chiếc BMWs của Trương Dương, Cao Liêm Minh đặt hành lý của hắn ở phía sau xe, ngồi xuống vị trí cạnh người lái, cười nói: "Chiếc xe này cũng không ít tiền nhĩ"

Trương Dương cười nói: "Mượn của bạn, đi đâu?"

"Đường Trữ Tĩnh!"

Trương Dương nao nao, đường Trữ Tỉnh là chổ ở của đại viện tỉnh ủy, lẽ nào Cao Liêm Minh này là con trai của một vị quan viên chính phủ nào sao, suy nghĩ lại một chút, đúng là trong các quan lớn của tỉnh ủy hình như có một người họ Cao.

Trương Dương khởi động xe, lúc lái xe ra khỏi bãi đậu xe, đúng lúc gặp phải ba người Quan Chỉ Tình vừa lên một chiếc taxi, Trương Dương giảm tốc độ lại chạy phía sau bọn họ.

Cao Liêm Minh hình như ý thức được cái gì đó, nhìn về hướng Trương Dương, nói: "Hình như anh rất có hứng thú với vị Quan tiểu tỷ đó!"

Trương Dương cười ha hả, hắn lắc đầu nói: "Tôi chỉ vì công tác thôi, cậu không phải là đã thấy chứng minh công tác của tôi sao, tôi làm việc cho ủy ban thể dục của thành phố Nam Tích, mà sang năm Nam Tích chúng tôi phải làm đại hội tỉnh, cho nên muốn mời một vận động viên nổi danh của Nam Tích đảm nhiệm đại sứ hình tượng, trải qua sự suy nghĩ tổng hợp của chúng tôi, cuối cùng quyết định lựa chọn vị Quan Chỉ Tình tiểu thư này, ai mà ngờ..." Trương Dương nhún vai, làm ra vẻ không thể tránh được.

Cao Liêm Minh nói: "Tôi thấy vị Quan tiểu tỷ kia hẳn là còn nói đạo lý, chủ yếu là hai người trợ lý bên cạnh cô ta quá đáng ghét thôi, chuyện ở sân bay đều là do bọn họ gây ra cả. Bây giờ anh có tính toán gì không? Có đúng là chuẩn bị từ bỏ không?"

Trương Dương nói: "Chỉ theo ý mình là không được, người ta không muốn, tôi cuối cùng cũng không thể bắt ép cô ta đi làm được"

Cao Liêm Minh cười nói: "Vậy anh còn đi theo cô ta? Còn chưa chịu từ bỏ"

Trương Dương nói: "Con đường từ sân bay đi đến Đông Giang là tuyến đường mạch máu, không ai quy định là chỉ có bọn họ mới có thể đi" Nói xong câu đó hắn cũng nở nụ cười, hắn có thể vượt qua mặt người ta, chiếc BMWs này đủ đẻ vượt qua chiếc taxi trước mặt một cách dễ dàng, Cao Liêm Minh nói không sai, Trương Dương quả thật vẫn chưa chịu từ bỏ, hắn cũng phát hiện ra Quan Chỉ Tình tuy rằng hơi lạnh lùng, nhưng mà cũng không phải là không thông tình đạt lý, chỉ là hai người trợ thủ bên cạnh cô ta thì quá là vô lý, nếu như có cơ hội nói chuyện riêng với Quan Chỉ Tình, thì chuyện này chưa chắc đã kết thúc, căn bản là không có nguyên nhân gì cả, Trương Dương cũng không vì một lý do đơn giản mà bỏ qua được. Hắn đã nhìn trúng huyện gì rồi, thì thường thường nếu không lội qua sông Hoàng Hà là không chịu từ bỏ đâu, đi theo phía sau bọn người Quan Chỉ Tình, thật ra mục đích là muốn xem tối nay bọn họ ngủ ở chổ nào.

..........................................

Chiếc taxi chạy rất chậm, khi tiến vào đường vòng thành phố, đột nhiên chiếc taxi tấp vào ven đường, xe chết máy, còn tài xế taxi thì bất đắc dĩ xoay người lại nói: "Xe hư rồi!"

Quan Chỉ Tình cũng không ngờ rằng tối hôm nay lại không được thuận lợi đến như vậy, vừa xuống máy bay đã gặp phải nhiều chuyện không may như thế, Quan Chỉ Tình nói: "Tiên sinh, mưa lớn như vậy, chúng ta còn cách khách sạn rất là xa, ông nghĩ biện pháp đi, để cho chúng tôi đón xe!"

Tài xế nói: "Tôi giúp các người gọi một chiếc xe thuê khác, để cho nó chở mấy người đi!"

Tào Mễ Lỵ tức giận nén một cục trong bụng, hét lên: "Thật là xui xẻo, chuyện không may gì chúng ta cũng đều gặp phải"

Tài xế đẩy cửa xuống xe, chạy đến một buồng điện thoại công cộng ven đường để gọi điện.

Trương Dương dừng xe lại phía xa xa, rồi cùng Cao Liêm Minh nhìn về cảnh tượng phía trước, cả hai đều cảm thấy có chút kỳ quái, Cao Liêm Minh thấp giọng nói: "Hình như xe taxi bị hư!"

Trương Dương cảm thán nói: "Họa vô đơn chí!"

Cao Liêm Minh nói: "Anh đi qua nhanh đi, là một cơ hội tốt, đưa bọn họ đến khách sạn, lấy ơn báo oán, nói không chừng Quan Chỉ Tình nhất thời cảm động sẽ đáp ứng làm đại sứ hình tượng của anh thì sao"

Trương Dương nói: "Tôi luôn cảm thấy rằng có cái gì đó không được thích hợp cho lắm, nhìn thêm chút nữa đi!"

Cao Liêm Minh nói: "Sao lại không thích hợp chứ, khẳng định là xe bị hư!"

Trương Dương tràn ngập nghi hoặc nói: "Tại sao hắn ta lại không đi kiểm tra ô tô một chút?"

Cao Liêm Minh nói: "Mưa lớn như vậy, trời tối như vậy, kiểm tra thế nào? Thấy được sao?"

Bình luận

Truyện đang đọc