Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trong lúc đám người Trương Dương đang nói chuyện vui vẻ với Chu Tông Vạn, thì Tần Thanh vừa mới đến Nam Tích đang ngồi uống nước với Thường Hải Tâm, gần đây khí trời thay đổi vô cùng phức tạp, vừa rời trời còn nắng tươi sáng, lúc này mây đen đã che khuất bầu trời, hai người ngồi ở ngoài góc quán cà phê, mỗi người kêu một ly cà phê kem. Tần Thanh nhấp một ngụm cà phê, mùi vị hỗn hợp của bánh kem và cà phê tan ra trong miệng, cô nhẹ giọng nói: "Công việc có quen hay chưa?"

Thường Hải Tâm có chút đứng ngồi không yên, khi Tần Thanh hỏi cô những lời này thì cô bị sửng sốt một chút, sau một hồi mới có phản ứng, gật đầu nói: "Ừm, cũng tốt"

Tần Thanh nói: " Trương Dương có ăn hiếp em không?"

Thường Hải Tâm bởi vì câu hỏi này của Tần Thanh mà mặt cười đỏ lên, dùng sức lắc đầu nói: "Đâu có, em luôn ở Nam Tích, còn hắn trong khoảng thời gian này thì đều bận việc ở bên ngoài, em đã lâu rồi không gặp hắn" Lúc nói xong những lời này, Thường Hải Tâm lại có chút hối hận, mình nói cái gì vậy, càng gạt bỏ quan hệ với Trương Dương như vậy, thì càng có vẻ giấu đầu lòi đuôi, phải biết rằng cô ấy đang đối mặt với Tần Thanh, với cơ trí của Tần Thanh, nói không chừng sẽ từ trăm ngàn chổ sơ hở của mình mà ngộ ra được cái gì đó.

Tần Thanh không nói gì cả, nâng ly cà phê lên uống một ngụm, nụ cười vẫn giữ trên môi nhìn Thường Hải Tâm, vốn với tính cẩn thận nên cô ấy đã lưu ý vết ửng hồng trên cổ của Thường Hải Tâm ngay từ đầu rồi, Tần Thanh là người từng trải, cô ấy lập tức liên tưởng được cái gì ngay, trong khoảng thời gian này Tần Thanh vẫn đều luyện công không ngừng, từ sau khi nếm thử song tu với Trương Dương, thì tu vi của Tần Thanh lại đề thăng lên một cảnh giới hoàn toàn mới, cảm giác của cô ấy đối với ngoại vật quanh mình cũng càng trở nên nhạy cảm, không chỉ là nhãn lực, thính lực, ngay cả khứu giác cũng đề thăng lên rất nhiều, và khi vừa gặp mặt Thường Hải Tâm, cô ấy đã ngửi thấy được một cổ khí tức quen thuộc, nhưng mà cô ấy khẳng định sẽ không vạch trần, chỉ nhẹ giọng nói: "Vừa nãy mới đi qua trung tâm thể dục mới, thấy xây dựng cũng đã gần xong rồi"

Thường Hải Tâm nói: "Địa điểm làm việc mới của ủy ban thể dục hai ngày nữa sẽ chuẩn bịn dọn qua rồi, công tác chuẩn bị của đại hội tỉnh cũng đã chính thức hoàn tất, thời gian đếm ngược của đại hội tỉnh cũng đã được bắt đầu rồi"

Tần Thanh nói: "Không ngờ rằng Trương Dương lại có thể ngồi yên trên vị trí chủ nhiệm ủy ban thể dục lâu như vậy"

Thường Hải Tâm cười nói: "Thành phố rất coi trọng hắn, nghe nói lần kinh mậu này sẽ do hắn phụ trách"

Tần Thanh mỉm cười nó: "Lý bí thư là lãnh đạo cũ của hắn, mà Trương Dương quả thật có năng lực kinh thương, thân là một lãnh đạo thì phải nên đề cử người hiền chứ không phải tị hiềm" Lúc Tần Thanh nói vẫn luôn quan sát Thường Hải Tâm, thật ra ngay khi Thường Hải Tâm quyết định đến Nam Tích làm việc, thì cô ấy cũng đã đoán được Thường Hải Tâm vì sao mà đến, cái gì nên phát sinh thì đến cuối cùng cũng sẽ phát sinh thôi, nếu như không phải vì Trương Dương, Thường Hải Tâm không có khả năng hồi phục lại dung mạo trong trận hoả hoạn lớn như vậy, ngay cả mình cũng không thể chống cự lại tình cảm của Trương Dương mà, huống chi là một thiếu nữ ngây thơ chưa hiểu sự đời như Thường Hải Tâm, Tần Thanh không khỏi lo lắng cho Trương Dương, mình có thể vì hắn mà nguyện ý từ bỏ hôn nhân, làm người phụ nữ sau lưng hắn, nhưng mà những cô gái khác chưa chắc sẽ nghĩ như vậy, Thường Hải Tâm là một cô gái không màng danh lợi, tính tình của cô ấy không thích hợp với quan trường, cho nên cô ấy đã từng muốn đi vào đồ thư quán. Tần Thanh nói: "Hải Tâm, gần đây có tiếp tục viết không?"

Thường Hải Tâm lắc đầu nói: "Bận xây dựng trung tâm tin tức cho ủy ban thể dục, không có nhiều thời gian, phỏng chừng là đến lúc đại hội tỉnh bắt đầu vẫn sẽ là tình trạng này"

Tần Thanh nói: "Chữ của em đẹp như vậy, không thể từ bỏ dễ dàng được"

Thường Hải Tâm nói: "Chờ sau khi làm xong đại hội tỉnh, em sẽ xin nghỉ phép thật lớn, chuẩn bị đi du ngoạn, nhìn xem có thể tìm được linh cảm hay không" Cô buông ly cà phê xuống, nói: "Thị trưởng Tần, đừng nói chuyện của em nữa, chị lần này đến Nam Tích là vì chuyện gì?"

Tần Thanh có chút oán trách nói: "Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không nên gọi là thị trưởng Tần, bây giờ chị quản không được em nữa rồi, gọi một tiếng chị Thanh như vậy mới có vẻ không phải như người ngoài."

Thường Hải Tâm cười kêu một tiếng chị Thanh.

Tần Thanh lúc này mới nói: "Chuyện cảng nước sâu, Lam Sơn chị trải qua nhiều lần khảo chứng và thảo luận, rốt cục xuất ra một phương án hợp tác, ba em kêu chị đưa đến đây. Tôi và Lý bí thư hẹn buổi sáng ngày mai gặp mặt, cái phương án này suy nghĩ đến lợi ích hai bên, hẳn là không có vấn đề."

Thường Hải Tâm nói: "Em nhớ công trình cảng nước sâu đều là Thường Lăng Không phụ trách mà."

Tần Thanh cười nói: "Cũng là vì vậy nguyên nhân, thị trưởng Thường mới có thể tị hiềm. Chuyện mẫn cảm trên quan trường nhiều lắm, có đôi khi nghĩ tới là đau đầu."

Thường Hải Tâm nói: "Đây là lý do em không muốn đi lại trên đường chính trị, nếu như khiến cho em mỗi ngày đối mặt với việc này em sẽ cảm thấy mệt chết đi được, không phải thể lực thì chính là tâm lý, sinh hoạt không có vui sướng."

Tần Thanh nói: "Công việc của ủy ban thể dục cũng đơn giản chứ?"

Thường Hải Tâm cười nói: "Theo công tác hiện nay của em mà nói coi như lý tưởng, đa số thời gian đều là giao tiếp máy tính, giao lưu dễ hơn so với người."

Tần Thanh cũng nở nụ cười, lúc này điện thoại của cô ấy đặt trên cà phê vang lên, Tần Thanh nhìn dãy số một chút, là điện thoại của Trương Dương, trong lòng ít nhiều cũng có chút oán trách, mình đi tới Nam Tích đã một đoạn thời gian, thằng nhãi này hiện tại mới gọi điện thoại đến, lẽ nào đã quên mình? Tần Thanh đương nhiên rõ ràng Trương Dương không có khả năng quên mình, nhưng cô ấy dù sao cũng là một phụ nữ, cho dù có rộng lượng, ở chỗ sâu trong đáy lòng vẫn quan tâm đối với một số việc, Tần Thanh cầm lấy điện thoại nói: "A lô!"

Bình luận

Truyện đang đọc