Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lâm Thanh Hồng nói: "Tôi hận bản thân đã nhiều lần chọn sai đường, chọn sai người!"

AI nói gì Lâm Thanh Hồng cũng không nghe, chỉ một lát sau liền uống say đi, nhìn Lâm Thanh Hồng say gục mặt xuống bàn, Trương Dương thở dài nói: "Cô ấy ngủ như vậy thì không ai có thể đưa về nhà được cà!"

Cố Giai Đồng trừng mắt liếc hắn, nói: "Em ít nói bậy đi, Lương Thành Long bị cái gì thế, có một người vợ tốt như vậy cũng không muốn? Các người làm bạn mà cũng không biết khuyên nhủ hắn à?"

Trần Thiệu Bân nói: "Chúng tôi thật ra cũng muốn khuyên lắm, chỉ là người ta không muốn nghe!"

Đinh Triệu Dũng nói: "Có cần gọi điện cho Lương Thành Long không, kêu hắn đến đón cô ấy!" Những lời của hắn là hợp tình hợp lý nhất không thể nghi ngờ rồi, dù sao thì chỉ cần chưa ly hôn, Lương Thành Long và Lâm Thanh Hồng vẫn còn quan hệ vợ chồng.

Trần Thiệu Bân nói: "Thôi bỏ đi, nếu như cô ấy mà biết chúng ta gọi Lương Thành Long đến, chỉ sợ là ngay cả chúng ta cũng bị cô ấy hận luôn đấy"

Trương Dương nói: "Đưa đến chổ của hiệu trưởng Trang đi"

Tất cả mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, cùng nhau ra tay đưa Lâm Thanh Hồng đến ký túc xá nông học viện Đông Giang. Trang Hiểu Đường từ sau vụ tai nạn xe, vẫn ở nhà nghỉ ngơi, không chính thức đi làm, thấy khuya rồi mà con gái được bọn họ đưa về, trong lòng vừa thương tiếc vừa khổ sổ, khi đưa Lâm Thanh Hồng lên trên giường rồi, Trang Hiểu Đường đi ra nói với đám người Trương Dương: "Cảm ơn mọi người"

Trương Dương cười nói: "Tất cả mọi người đều là bạn, hiệu trưởng Trang không cần phải khách khí với chúng tôi làm gì"

Trang Hiểu Đường nói: "Lương Thành Long đâu?"

Đinh Triệu Dũng nói:"Hắn không có mặt"

Trang Hiểu Đường gật đầu nói: "Giúp tôi chuyển lời cho hắn một tiếng, kêu hắn ký tên vào đơn ly hôn đi, bằng không tôi sẽ trực tiếp đến bắt hắn ký!"

Mọi người đi xuống lầu, tâm tình cả đám đều bị ảnh hưởng, Đinh Triệu Dũng chỉ vào Trần Thiệu Bân, nói: "Cậu là một kẻ gây họa, có cần phải làm cho người ta ly hôn mới vui vẻ không?"

Trần Thiệu Bân kêu khổ không thôi, nói: "Tôi làm cái rắm gì, là Lương Thành Long làm ra chuyện sai mà!"

Trương Dương thở dài nói: "Quên đi, không cần phải nói chuyện này đâu, Triệu Dũng, bên phía Lương Thành Long cậu đi nói một tiếng đi"

Đinh Triệu Dũng gật đầu.

Mọi người chia tay nhau ngay tại cửa ký túc xá nông học viện, Trương Dương lên xe của Cố Giai Đồng, Cố Giai Đồng nói: "Con người của Lương Thành Long quá coi trọng danh lợi, Lâm Thanh Hồng đi theo hắn quả thật cũng quá ủy khuất rồi!"

Trương Dương nói: "Vốn dĩ hai người có tính tình quá mạnh mẽ thì không thích hợp ở chung với nhau!"

Sóng mắt của Cố Giai Đồng chợt chuyển, ôn nhu nói: "Em đang nhắc nhở chị sao?"

Trương Dương nói: "Sao dám sao dám!"

Cố Giai Đồng nói: "Trước mặt em chị chỉ là một cô gái nhỏ, em mới là kẻ mạnh"

Bởi vì những lời này của Cố tiểu thư, cho nên Trương đại quan nhân cũng phải trình diễn một tuồng kẻ mạnh chinh phục cô gái nhỏ, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, Cố Giai Đồng nằm trong lòng hắn, ôn nhu nói: "Tối nay vì sao Trần Thiệu Bân lại muốn chém em?"

Trương Dương không khỏi nở nụ cười, hắn nhỏ giọng đem chuyện vừa rồi nói ra, khi Trương Dương nói ra cái bí mật này xong mới ý thức được mình thật sự có chút trọng sắc khinh bạn, Trần Thiệu Bân tham dự toàn bộ quá trình, đến cuối cùng hoàn toàn không biết gì cả, còn Cố Giai Đồng không làm gì thì lại tự nhiên biết rõ, Trương Dương có thể yên tâm nói cho cô biết, nhưng hắn lại lo lắng cho cái mồm của Trần Thiệu Bân.

Cố Giai Đồng nghe Trương Dương kể về chuyện Ngô Minh và Trương Lập Lan yêu đương vụng trộm, không khỏi đỏ bừng mặt lên, đôi bàn tay trắng như phấn đánh lên trên ngực của Trương Dương: "Em là cái đồ bại hoại, loại chuyện thiếu đạo đức này mà cũng làm được!"

Trương Dương cười nói: "Ngô Minh một lòng trông cậy vào quan hệ của Trương Lập Lan để được đề bạt, cho nên hắn rất ra sức, đoạn ghi âm đó em có ghi lại, có muốn thưởng thức một chút không?"

Cố Giai Đồng nói: "Chị không có buồn chán như em đâu!"

Trương Dương nói: "Hay là... em cũng đề đề bạt bạt chị?"

Cố Giai Đồng nhỏ giọng nói: "Đề bạt thế nào... A..." Lập tức cảm thấy trong cơ thể một cơn nóng rực, thằng nhãi này đúng là nói xong liền làm...

Cả đêm hôm qua Trương Lập Lan ngủ không được ngon giấc, con mắt sưng to lên, tinh thần uể oải mệt mỏi, đây đều là do Trương đại quan nhân ban tặng cả, sáng sớm bà ta đã chuẩn bị tốt bằng tốt nghiệp của Trương Dương, chờ chín giờ hắn đến cầm đi. Chỉ là chờ trái chờ phải, chờ mãi cũng không thấy đến, Trương Lập Lan vốn còn có công việc buổi sáng, chỉ là bây giờ toàn bộ đều gạt bỏ, chuyên tâm chờ thằng nhãi này đến.

Chờ đến mười một giờ rưỡi sáng, Trương Dương mới lảo đảo đi vào, ngay cả cửa hắn cũng không gõ, đẩy cửa mà đi vào, hắn biết Trương Lập Lan khẳng định đang chờ mình, cảm giác là người nắm quyền chủ động thật là tốt, biết rõ nội tâm của Trương Lập Lan đang chịu dày vò không gì sánh được, Trương Dương lại cố ý đến muộn, kéo dài thời gian để bà chịu dựng sự dày vò này, ai kêu bà ta trợ Trụ vi ngược làm gì?

Trương Lập Lan thấy Trương Dương đến, trong lúc nhất thời cười một cách không hiểu, biểu tình trên mặt vô cùng kỳ quái.

Trương Dương kéo cái ghế đến đối diện bà, ngồi xuống mỉm cười nói: "Chủ nhiệm Trương đã đợi lâu rồi!"

Trương Lập Lan cắn môi, đem bằng tốt nghiệp giao ra cho hắn: "Bằng tốt nghiệp của cậu đây!" Trong mắt của bà, người thanh niên đang cười hì hì kia căn bản là một ác ma.

Trương Dương cầm lấy bằng tốt nghiệp nhìn một chút, nói: "Ồ! Cái bằng tốt nghiệp này là thật chứ?"

Trương Lập Lan cả giận nói: "Đương nhiên là thật!"

Trương Dương cười nói: "Trên đời này có chuyện thật là giả mà giả là thật, làm gì có ai có thể phân rõ được chứ?"

Trương Lập Lan nói: "Cậu còn có việc gì không?"

Trương Dương nói: "Không có việc gì cả! Tôi chỉ đến lấy bằng tốt nghiệp thôi, cảm ơn chủ nhiệm Trương đã thành toàn!"

Trương Lập Lan không nói gì, không lòng đang hận không thể chém cho Trương Dương trăm đao vạn đao.

Trương Dương cầm lấy bằng tốt nghiệp vỗ vỗ trong tay: "Có sớm cũng tốt, tôi cũng đỡ phải ở thêm một ngày nữa, cũng không cần phải ngủ ở Nam Quốc Sơn Trang một đêm, phí dừng chân cũng không rẻ, phương diện trường đảng có chi trả cho tôi không?"

Trương Lập Lan vốn còn nửa tin nửa ngờ chuyện này, chỉ là nghe Trương Dương nói ra những lời này, trong lòng không còn một chút hoài nghi nào cả, Trương Lập Lan nói: "Mọi việc đều phải chừa đường lui thì mới tốt"

Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Trương rốt cục đã ngộ ra rồi, thật ra ngày hôm qua nếu cô chừa cho tôi đường lui, thì mọi chuyện cũng sẽ không thành cái dạng này, tôi đi rồi, từ nay về sau chúng ta nước sông không phạm nước giếng!"

Bình luận

Truyện đang đọc