Trương Dương cười nói: "Tôi nói này, con người anh sao tính toán thế? Tôi cũng quên rồi, chuyện nhỏ như vậy mà anh còn nhớ ư? hôm nào anh mời tôi ăn cơm là được."
Quốc Đào nghe hắn nói như vậy cũng không kiên trì nữa, cười nói: "Tốt lắm, chờ chuyện lần này xong rồi, tôi sẽ mời anh một bữa."
Trương Dương nói: "Công tác chiêu thương quan trọng hơn, ăn cơm lúc nào cũng được, chủ nhiệm Lôi, anh thật là có bản lĩnh đó, đám người này đều là tinh anh của xí nghiệp Hàn Quốc, có thể mời họ tới đúng là không đơn giản."
Lôi Quốc Thao ý vị thâm trường nói: "Thiên hạ rộn ràng vì lơi mà đến, nếu không phải thấy Trung Hoa đại địa của chúng ta có thể kiếm được lợi." Đám người Hàn Quốc sẽ không vượt ngàn dặm xa xôi đến đây đâu." Điểm này gã nhìn rất thấu.
Trương Dương vỗ vỗ vai gã, nói: "Chúc anh thành công, tôi buổi sáng ngày mai sẽ về Nam Tích, có chuyện gì không giải quyết được cứ liên hệ với tôi nhé."
Trương Dương nói những lời này cũng chỉ là khách khí, hắn không ngờ Lôi Quốc Thao thật sự chủ động liên hệ với hắn.
Khi Lôi Quốc Thao gọi điện thoại tới, Trương Dương vừa mới tiến vào ngoại ô Nam Tích, vừa bắt máy liền nghe thấy giọng nói có chút yêu ớt Lôi Quốc Thao: "Trương lão đệ."
Trương Dương có chút kinh ngạc hỏi: "Chủ nhiệm Lôi, anh sao vậy?"
Lôi Quốc Thao hữu khí vô lực nói: " Ngày hôm qua ăn gì đó không sạch sẽ giờ đau bụng rồi, hiện tôi đang ở bệnh viện truyền nước biển."
Trương Dương nghĩ thầm anh sinh bệnh còn không nghỉ ngơi đi, gọi điện điện thoại cho tôi làm cái gì? Ngoài miệng vẫn an ủi hắn: "Chủ nhiệm Lôi chú ý nghỉ ngơi đi”!
Lôi Quốc Thao nói: "Chuyện thành thương mậu Hàn Quốc ở Tĩnh Hải nhờ vào anh vậy. Trương lão đệ anh tốt nhất hãy tự mình đi một chuyến, tôi luôn thấy không yên tâm."
Người ta đã nói đến nước này rồi, Trương Dương cũng không tiện chối từ, ai bảo hắn tối hôm qua đáp ứng thống khoái như vậy, hắn cười nói: "Được rồi, tôi sẽ trực tiếp đi Tĩnh Hải, tự mình tiếp đãi họ, bọn họ khi nào thì tới?"
Lôi Quốc Thao nói: "Phó chủ nhiệm ban chiêu thương Lương Hiểu Âu của chúng tôi sẽ dẫn đội, sáng sớm sẽ xuất phát đi Cẩm Loan tham quan, giữa trưa tới phía Tĩnh Hải ăn cơm, đã đặt cơm trưa ở khách sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên rồi, sau khi ăn cơm xong, buổi chiều tới thành thương mậu Hàn Quốc tham quan, đại khái sẽ ở lại khoảng một tiếng rồi về Đông Giang."
Trương Dương gật gật đầu nói: "Được rồi, tôi sẽ đi một chuyến!"
Lôi Quốc Thao nói: "Nhờ vào anh vậy, phiền anh quá, thật sự là rất ngại."
Trương Dương nói: "là bạn bè cả mà, đừng khách khí như vậy."
Trương Dương gác điện thoại, không đi vào nội thành nữa, lái xe đi thẳng tới Tĩnh Hải, ưu điểm lớn nhất của Trương đại quan nhân chính là một lời nói đáng giá ngàn vàng, tuy rằng hắn và Lôi Quốc Thao quan hệ không được tốt lắm, cũng biết Quốc An vẫn luôn đang điều tra Lôi Quốc Thao, nhưng chuyện đã đáp ứng người ta thì phải làm, ai bảo mình ngày hôm qua đáp ứng giúp đỡ cho người ta.
...
Khi Tĩnh Hải mới là mười giờ sáng, Trương Dương tới thị chính phủ Tĩnh Hải tìm phó thị trưởng Vương Quảng Chính trước, Vương Quảng Chính không ngờ lại gặp hắn, có chút kinh ngạc nói: "Chủ nhiệm Trương sao lại tự mình tới đây?"
Trương Dương cười nói: "Chủ nhiệm Lôi của ban chiêu thương Đông Giang sinh bệnh cấp tính, anh ta không đến được, lo lắng khảo sát hôm nay xảy ra vấn đề cho nên bảo tôi nhất định phải tới một chuyến."
Vương Quảng Chính cười nói: "Tôi làm việc Chủ nhiệm Trương không yên tâm ư?"
Trương Dương cười lắc lắc đầu nói: "Không phải, tôi cũng không muốn tới, nhưng nếu đã đáp ứng người ta thì phải làm cho tốt, hơn nữa đoàn khảo sát của Hàn Quốc tất cả đều là nhân vật tinh anh của giới xí nghiệp Hàn Quốc, cần phải lưu lại cho bọn họ một ân tượng tốt."
Vương Quảng Chính nói: "Phía thành thương mậu Hàn Quốc tôi tối hôm qua đã thông báo rồi, chuẩn bị rất đầy đủ, không có vấn đề gì cả." Thật ra cũng không có gì gọi là chuẩn bị cả, chỉ là quét dọn vệ sinh, cường điệu kỷ luật, bảo những người kinh doanh bình thường đừng nói linh tinh. Y cười nói: "Có phải những xí nghiệp gia Hàn Quốc này định đến Tĩnh Hải của chúng tôi đầu tư hay không?"
Trương Dương nói: "cái này thì tôi cũng không rõ, có điều Đông Giang muốn làm khu công nghiệp Hàn Quốc, xí nghiệp gia lần này đến đa số đã quyết định sẽ đầu tư ở đây, Tĩnh Hải chắc chỉ là tiện đi qua thôi."
Vương Quảng Chính nói: "Buổi chưa thị lý an bài mở tiệc chiêu đãi đoàn đại biểu Hàn Quốc."
Trương Dương lắc lắc đầu nói: "Không cần đâu, bọn họ đã an bài xong rồi, chúng ta chỉ cần cam đoan chuyến đi tham quan thành thương mậu Hàn Quốc không xảy ra vấn đề gì là được."
Vương Quảng Chính nghe hắn nói như vậy, cũng không tiếp tục kiên trì nữa.
Lúc này phó chủ nhiệm ban chiêu thương Đông Giang Lương Hiểu Âu gọi điện thoại tới, là Lôi Quốc Thao bảo cô ta chủ động liên hệ với Trương Dương, hiện tại cô ta đang đi cùng với đoàn thương mậu Hàn Quốc ngắm cảnh ở Cẩm Loan, dự tính lúc mười hai giờ sẽ tới khác sạn Di Thượng Hải Dương Hoa Viên dùng cơm, buổi trưa sau khi nghỉ ngơi, hai giờ chiều sẽ tới thăm thành thương mậu Hàn Quốc, ba rưỡi sẽ lại đi.
Lương Hiểu Âu mời Trương Dương buổi chưa cùng tới khách sạn Hải Dương Hoa Viên dùng cơm, Trương Dương nghĩ một chút, đi cùng Vương Quảng Chính lộ cái mặt ra cũng tốt, để chứng tỏ thị chính phủ Tĩnh Hải đối với đoàn thương mậu Hàn Quốc lần này rất trọng thị.
Vương Quảng Chính nghe nói buổi trưa đoàn thương mậu Hàn Quốc dùng cơm ở khách sạn Hải Dương Hoa Viên, cũng chuẩn bị đi một chuyến, dựa theo ý tứ của gã, thân là địa chủ, bữa cơm này tốt nhất vẫn để gã an bài.
Trương Dương nói: "Thôi, chủ nhân chân chính là ban chiêu thương Đông Giang, đám người Hàn Quốc này là bọn họ mời đến, chúng ta chỉ hỗ trợ, làm quá long trọng ngược lại có vẻ khách lấn át chủ."
Vương Quảng Chính nói: "Thật ra thành thương mậu Hàn Quốc cũng chẳng có gì mà tham quan cả, chính phẩm Hàn Quốc được bán trong đó rất ít, có không ít đều là tiểu thương phẩm mà chúng ta sản xuât."
Trương Dương nói: "Hàng Hàn Quốc cũng chưa chắc đã tốt, bọn họ muốn đi thăm thì cứ để họ đi thăm, chỉ cần cam đoan tham quan trật tự là được, cũng đừng coi đám người này quá cao quý, nói dễ nghe thì là nhà đầu tư, nói trắng ra thì chính là đến Trung Hoa đại địa của chúng ta kiếm cơm, chúng ta chiếu cố càng chu đáo, bọn họ càng được thể." Trương Dương lại dặn dò nói: "Chuyện này không cần kinh động nhiều người, chúng ta biết là được rồi, bọn họ ở Tĩnh Hải cũng chỉ là cưỡi ngựa xem hoa, ba rưỡi là đi rồi."
Vương Quảng Chính nói: "Anh yên tâm, tôi hiểu hết mà."
Hai người vào mười một giờ rưỡi thì tới khách sạn Hải Dương Hoa Viên, Vương Quảng Chính dẫn theo dẫn theo thư ký của gã tới đây, tuy rằng Vương Quảng Chính chỉ là một phó thị trưởng của thành phố cấp huyện, nhưng ở Tĩnh Hải quyền lực cũng không nhỏ.
Trước khi gã đến, thư ký cũng đã gọi điện thoại cho phía khách sạn, khi xe Hoàng Quan của Vương Quảng Chính lái vào bãi đỗ xe của khách sạn, quản lí của khách sạn Sử Văn Trì vội vàng chạy tới mở cửa, ngược lại chiếc xe pickup của Trương Dương thì chẳng có ai hỏi han gì.
Vương Quảng Chính xuống xe, mắt không thèm liếc Sử Văn Trì lấy một cái, thấp giọng nói: "Đoàn đại biểu Hàn Quốc đã tới chưa?"
Sử Văn Trì lắc lắc đầu: "Nói là trước mười hai giờ sẽ đến."
Trương Dương nhìn nhìn đồng hồ, Vương Quảng Chính đi tới bên cạnh hắn nói: "Đến sớm rồi, mọi người vẫn chưa tới."
Sử Văn Trì nhìn thấy Vương Quảng Chính khi nói chuyện với Trương Dương thì cười bồi, thái độ vô cùng cung kính, lúc này mới biết, vị thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt là đại nhân vật. Bằng không phó thị trưởng cũng sẽ không có thái độ như vậy với hắn, nhìn kỹ lại, Sử Văn Trì càng nhìn càng thấy Trương Dương quen mắt, cuối cùng nhớ tới gần đây đã nhìn thấy trên tin tức của Nam Tích mấy lần, vị này chắc chính là chủ nhiệm Ủy ban thể dục thể thao Trương Dương của thành phố Nam Tích."