Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Hắn không dám chọc giận Trương Dương, nhưng cũng không dám có dính dáng gì tới Trương Dương nữa, nếu không phải hắn lập mưu hãm hại mình, mình cũng đâu đến nỗi thảm như bây giờ. Lương Đông Bình cảm thấy mình là anh hùng mạt lộ, thiên hạ to lớn, không ngờ không chỗ cho hắn dung thân.

Trương Dương nói: "Anh không làm ở đây nữa thì về sau định thế nào?"

Lương Đông Bình nói: "Không biết!" Hắn là nói thật, hắn thật sự không biết.

Trương Dương nói: "Anh có tài như vậy, không làm phóng viên nữa thì cũng đáng tiếc!"

Lương Đông Bình lý giải những lời này của thằng ôn này là đang trào phúng mình, mặt hắn hơi hơi đỏ lên, rất phẫn nộ, nhưng lại không dám biểu lộ ra, Lương Đông Bình cố gắng cả nửa ngày mới nặn ra được một câu: "Có thể là loại người như tôi không không thích hợp với xã hội hiện tại nữa rồi."

Trương Dương nói: "Chuyện lần này làm khó anh rồi, Lương Đông Bình, tôi có một đề nghị, hiện tại Nam Tích chúng tôi đang trù bị vận hội tỉnh, nhân thủ của Ủy ban thể dục thể thao thiếu hụt nghiêm trọng, anh tới Nam Tích đi, hỗ trợ làm tuyên truyền, nắm công tác của ban tuyên truyền, anh thấy sao!"

Lương Đông Bình căn bản cũng không ngờ sẽ có loại chuyện tốt này rơi xuống đầu mình, trong nhất thời không biết trả lời Trương Dương như thế nào.

Trương Dương cho rằng hắn không muốn, cười nói: "Yên tâm đi, bài viết và tư liệu tuyên truyền của chúng tôi so với xã luận của nhật báo Đông Nam thì dễ viết hơn nhiều, trong thời gian vận hội tỉnh phải tiếp xúc rất nhiều với truyền thông, anh rất am hiểu phương diện này, còn đãi ngộ đợi tới Nam Tích rồi nói, tóm lại tiền lương hàng tháng sẽ không thấp hơn hiện tại."

Lương Đông Bình lắp bắp nói: "Nhưng.... Nhưng..."

"Đừng nhưng nhị gì cả, quyết định như vậy đi, tôi lát nữa sẽ đánh tiếng với Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích, anh sáng mai tới Nam Tích báo danh, tôi sẽ bảo phó chủ nhiệm Thường an bài tất cả cho anh, Lương Đông Bình, thật đó, tới giúp tôi đi!"

Trương Dương mời Lương Đông Bình gia nhập đoàn đội của mình trên ý nghĩa nào đó có thể coi là hành vi lấy ơn báo oán, Lương Đông Bình thật ra cũng rất đáng thương, trong chuyện lần này, hắn là bị Lý Đồng Dục lợi dụng, bị Lý Đồng Dục coi là súng, Trương đại quan nhân ân oán phân minh, đối với người và việc đều phân rất rõ ràng, những người có thể tha thứ, những chuyện có thể bỏ qua, hắn trong lòng đều có một cán cân công bằng.

Lương Đông Bình tuy rằng mấy lần đối nghịch với hắn, nhưng Trương Dương vẫn phải công nhận tài văn chương của hắn, đầu bút của người này rất cứng, trong đoàn đội công tác của Trương Dương vừa hay cần một nhân vật như vậy, Trương Dương có thể nhìn ra, sau khi trải qua chuyện lần này, Lương Đông Bình bị hắn dọa cho sợ rồi, thậm chí còn cũng không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, Lương Đông Bình trước đây là văn nhân có cốt khí, nhưng ở trước mặt hiện thực, hắn đã bị đụng vỡ đầu chảy máu, một chút cốt khí cuối cùng cũng đã bay mất rồi, Trương Dương cảm thấy Lương Đông Bình đã phát sinh chuyển biến, biết sai mà sửa là bé ngoan, Trương đại quan nhân quyết định cho hắn một cơ hội, cái này gọi là.... lòng dạ rộng rãi.

Không tìm thấy Lý Đồng Dục, một bụng tức của Trương Dương không có chỗ trút, hắn vốn muốn đi tìm Tống Hoài Minh hỏi một chút về chuyện Lưu Diễm Hồng từ chức, nhưng sau khi cân nhắc kỹ càng, chuyện này không tới lượt hắn hỏi đến.

Tống Hoài Minh lúc này cũng không dễ chịu gì, Lý Đồng Dục chẳng những đưa bản tài liệu này cho Ủy ban kỷ luật, đồng thời còn gửi tới nhà y, hiện giờ trên bàn trà trải đầy ảnh, Liễu Ngọc Oánh ôm con trai lẳng lặng nhìn chồng: "Hôm nay em nhận được một phong bì, bên trong phong bì là những thứ này."

Tống Hoài Minh nói: "Em thấy thế nào?"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cái gì mà thấy thế nào? Người này gửi tài liệu cho em, dụng tâm chỉ nhìn cái là biết, em đương nhiên không tin những chuyện vớ vẩn này rồi."

Tống Hoài Minh nhìn ánh mắt đầy tin tưởng của vợ, trong lòng cảm thấy ấm áp, y nói khẽ: "Cám ơn em đã tin anh."

Liễu Ngọc Oánh cười nói: "Anh là chồng em, em không tin anh chẳng lẽ đi tin người ngoài bàn lộng thị phi à? Có điều, hắn nếu dám gửi chỗ anh này cho em, nói không chừng còn có thể thông qua cách khác để bôi xấu danh dự của anh." Liễu Ngọc Oánh có chút lo lắng.

Tống Hoài Minh nói: "Đã làm rồi, Lý Đồng Dục dã đưa những bức ảnh này và một số tài liệu tới Ủy ban kỷ luật tỉnh."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Hoài Minh, người này sao lại xấu xa như vậy? Lúc trước thì muốn phá hoại quan hệ cha con của anh và Yên Nhiên, sau đó lại muốn hại Trương Dương, hiện tại nhìn thấy gian kế không thành, lại lấy những cái này ra để bôi xấu danh dự của anh. Hoài Minh, anh không thể mặc kệ được."

Tống Hoài Minh gật đầu, y đứng dậy nói: "Anh phải đi một chuyến."

Liễu Ngọc Oánh nói: "Đi đâu."

"Tới nhà bí thư Kiều!"

Kiều Chấn Lương không bất ngờ vì Tống Hoài Minh tới chơi, hiện tại là lúc Tống Hoài Minh cần câu thông với mình nhất, Kiều Chấn Lương trực tiếp mời Tống Hoài Minh vào thư phòng của mình, mời y thưởng thức mấy bức tranh chữ mà gần đây mình mới sưu tập được.

Loại người như bọn họ, cho dù muốn làm chuyện gì, thường thường cũng không đi thẳng vào chủ đề, mà là trước tiên bắt đầu từ một số chuyện không liên quan gì đó.

Tống Hoài Minh đối với thư pháp cũng coi là có chút nhãn lực, sau khi thưởng thức liền khen ngợi vài câu.

Kiều Chấn Lương nói: "Kể ra, cậu con rể tương lai của anh viết chữ cũng đẹp thật."

Tống Hoài Minh cười nói: "Thằng nhóc đó cũng có chút tài vặt!"

Kiều Chấn Lương nói: "Không phải tài vặt đâu, là bản lĩnh thật đó, chuyện của nhật báo Đông Nam xử lý rất tốt, rút củi dưới đáy nồi, một chiêu này cho dù là tay lão làng cũng khó mà làm được."

Tống Hoài Minh nói: "Dù sao vẫn còn trẻ tuổi, làm việc hơi cấp tiến một chút."

Kiều Chấn Lương nói: "Đối với người trẻ tuổi mà nói, cấp tiến cũng không phải là chuyện xấu gì." Y đổi đề tài: "Có nói chuyện với Lý Đồng Dục chưa?"

Tống Hoài Minh lắc đầu nói: "Hắn tới kinh thành rồi."

"Một người viết báo, đầu tiên phải hiểu được nói chuyện như thế nào." Lời nói của Kiều Chấn Lương lộ ra chút ý vị đặc biệt.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều yên tâm, tôi sẽ mau chóng giải quyết vấn đề này."

Kiều Chấn Lương nói: "Đồng chí Diễm Hồng, đã đệ đơn từ chức cho tôi rồi."

Tống Hoài Minh thành thật nói: "Bí thư Kiều, tôi tối nay đến gặp ngài cũng là vì chuyện này."

Kiều Chấn Lương cười nói: "Luyến tiếc cô ta có phải không?" Những lời này khiến Tống Hoài Minh thật sự khó có thể trả lời, Tống Hoài Minh phát hiện lão Kiều rất nhiều lúc khá là xấu xa, nhưng mình lại không thể nào tìm ra được sơ hở trong câu hỏi này, Tống Hoài Minh nói: "Đồng chí Diễm Hồng công tác trước giờ luôn rất xuất sắc, tôi cho rằng nếu để cô ta đi, là một tổn thất của đảng ta."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi cũng không nỡ để cô ta đi, nhưng xem ra cô ta lần này rất quyết tâm."

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, trong tình hình hiện tại tôi không tiện lên tiếng."

Kiều Chấn Lương nói: "Tôi hiểu, tôi cũng đã cố giữ cô ta, nhưng cô ta kiên trì đòi từ chức, thật ra tới Trung kỉ ủy vẫn có thể xem là một lựa chọn rất tốt, đồng chí Diễm Hồng còn trẻ, trên sĩ đồ vẫn có thể tiến xa hơn."

Tống Hoài Minh trong lòng hiểu rõ, chính là vì Kiều Chấn Lương bảo Lưu Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, mới khiến Lưu Diễm Hồng đưa ra quyết định từ chức. Hiện tại Kiều Chấn Lương nói như vậy, có chút mèo khóc chuột.

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, tôi và đồng chí Diễm Hồng học cùng nhau ở trường đảng, là bạn tốt nhiều năm, tôi cho rằng phẩm hạnh và hành vi thường ngày của đồng chí Diễm Hồng đều phù hợp với tiêu chuẩn của một đảng viên cộng sản ưu tú." Khích lệ Lưu Diễm Hồng chẳng khác nào gián tiếp cho thấy quan hệ giữa mình và cô ta không có bất kỳ chút ám muội nào.

Kiều Chấn Lương mỉm cười nói: "Tôi cũng tin là vậy!"

Tống Hoài Minh nói: "Bí thư Kiều, tôi cho rằng trước mắt Ủy ban kỷ luật tỉnh Bình Hải vẫn rất cần đồng chí Diễm Hồng, bí thư Lưu Chiêu mặc dù có năng lực và quyết đoán, nhưng anh ta dù sao cũng vừa mới tới Bình Hải, đối với tình huống của Bình Hải vẫn chưa hoàn toàn năm rõ, không thể mạnh mẽ quả đoán khai triển công tác được, đồng chí Lưu Diễm Hồng làm công tác Ủy ban kỷ luật nhiều năm, đối với tình huống của quần thể cán bộ các nơi trong Bình Hải đều rất quen thuộc, anh cho rằng có nên cân nhắc giữ cô ta lại không?"

Kiều Chấn Lương nói: "Công tác của Ủy ban kỷ luật cũng không cần nắm rõ tình huống của mỗi một vị cán bộ, cũng không cần quan hệ tốt với bọn họ, làm công tác Ủy ban kỷ luật là phải lục thân bất nhận, phải khiến cho những cán bộ làm trái kỷ cương phải sợ hãi, không nói một chút nhân tình nào cả. Tôi đề nghị đồng chí Diễm Hồng tới Trung kỉ ủy, một là vì sự phát triển cá nhân của cô ta, còn có một nguyên nhân quan trọng nữa là không muốn ảnh hưởng của chuyện Lý Đồng Dục tố cáo bị khuếch đại, nếu công tác cùng một chỗ, sẽ dẫn tới rất nhiều thị phi, tách ra một đoạn thời gian là tốt nhất, để tránh lời đồn đầy trời, không những ảnh hưởng công tác của cô ta, cũng ảnh hưởng đến tình tự công tác của anh, Hoài Minh à, tôi là muốn anh toàn tâm toàn ý đầu nhập vào công tác, không muốn những việc vớ vẩn này làm tốn quá nhiều tinh lực của anh.”

Tống Hoài Minh nghĩ thầm anh nếu tốt như vậy mới là lạ đó, lợi dụng sự kiện tố cáo lần này, đá Lưu Diễm Hồng ra khỏi chính đàn Bình Hải, như vậy người ủng hộ bên cạnh mình sẽ bớt đi một, Tống Hoài Minh thừa nhận, đấu tranh chính trị, mình so với Kiều Chấn Lương vẫn kém hơn một bậc, Kiều Chấn Lương chuyên chú vào chính trị, y giỏi nắm chắc mỗi một cơ hội.

Bình luận

Truyện đang đọc