Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nhân viên của ban trú kinh nghe thấy tin này, đồng thanh hoan hô.

Lão Khương vui vẻ nói: “Chủ nhiệm Trương, anh đã ăn gì chưa? Tôi chuẩn bị cho anh.”

Trương Dương nhìn Tra Vi rồi nói: “Làm mấy món đơn giản thôi nhé.”

Lão Khương gật đầu nói: “Chủ nhiệm Trương, tôi sẽ làm cho anh mấy món cá để anh nếm thử.”

Trương Dương ngước đầu nhìn lên ban công tầng hai, Ngô Minh đã không còn ở đó rồi.

Khi Trương Dương mời Tra Vi vào phòng tiếp đãi để uống trà, Khưu Phụng Tiên cũng đến, thấy Tra Vi ở đây, Khưu Phụng Tiên hơi ngạc nhiên, thật ra buổi chiều họ cùng đi dạo phố, vốn dĩ Khưu Phụng Tiên mời cô ta đi ăn cơm tối, nhưng Tra Vi lại nói có việc gấp cần làm, hóa ra là vì đến đây tìm Trương Dương, Khưu Phụng Tiên cười, Tra Vi thấy cô ấy cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cười nói: “Chị Phụng Tiên, thật là trùng hợp.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi đến đây là để tìm Trương Dương.”

Trương Dương cười nói: “Tiểu thư Khưu tìm tôi có việc gì vậy?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi nghe nói, giữa anh và công ty Kinh Bắc xảy ra xung đột?”

Trương Dương nói: “Thật đúng là tiếng lành đồn xa tiếng xấu đồn càng xa, sao cô lại biết chuyện này thế?”

Thật ra Khưu Phụng Tiên đã nghe nói việc này từ lâu rồi, buổi chiều, khi Tra Vi đi dạo cùng với cô, Phụng Tiên đã nhắc tới chuyện này, đây cũng là lý do tại sao Tra Vi vội vàng đến ban trú kinh, trong lòng cô ấy rất quan tâm đến Trương Dương.

Trương Dương mời hai người ngồi xuống trước bàn, đích thân pha một ấm trà Long Cảnh, Trương đại quan rất giỏi về trà đạo.

Khưu Phụng Tiên nhìn Trương Dương hơi ngạc nhiên, mỉm cười nói: “Thật không nhận ra, anh còn là một cao thủ trà đạo nữa.”

Trương Dương cười nói: “Cao thủ thì không phải, chưa ăn thịt heo bao giờ thì cũng đã nhìn thấy heo rồi, nhìn nhiều thì tự biết làm thôi.”

Tra Vi nói: “Một câu tử tế vào miệng anh đã thay đổi mùi vị rồi.”

Trương Dương đưa cho cô một cốc trà nói: “Thử xem mùi vị đã thay đổi chưa.”

Tra Vi nhận lấy cốc trà nếm một ngụm rồi nói: “Anh gây gổ rất dữ với bên công ty Kinh Bắc à.”

Trương Dương nói: “Không phải là ân oán cá nhân gì, mà là lợi ích của Nam Tích, vì vậy tôi mới không nhường chút nào.”

Khưu Phụng Tiên cầm cốc trà, ngửi mùi hương bay lên, nhẹ nhàng nói: “Anh có biết việc này rốt cuộc là vì sao không?”

Trương Dương lắc đầu, mặc dù hắn đã thông qua Vương Học Hải để tìm hiểu sự tình việc này, nhưng hắn lại không nói ra.

Khưu Phụng Tiên nói: “Anh còn nhớ bức tranh ‘Sơn Quỷ’ trong cuộc triển lãm không?”

Trương Dương nói: “Chẳng phải đã tặng cho tổng giám đốc Tra rồi sao?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Lương Khang đã bỏ ra 500000 để mua lại bức ‘Sơn Quỷ’ đó của anh, nhưng anh không bán.”

Trương Dương nói: “Tại sao tôi phải bán cho anh ta?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Lương Khang tiếng tăm hiển hách, là một trong ba công tử Kinh Thành, người này rất ưa thể diện.”

Trương Dương nói: “Ý của cô là sự việc này có liên quan đến Lương Khang sao?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Tôi chỉ nghe nói, Lương Khang đã lấy ra 5000000, muốn đuổi ban trú kinh Nam Tích các anh ra hỏi đây, vì vậy vội vàng đến đây báo cho anh một tiếng.”

Trương Dương rất cảm kích với sự thông báo kịp thời của Khưu Phụng Tiên, mặc dù hắn đã biết chuyện này, Trương Dương nói: “Chỉ vì một bức tranh, mà anh ta phải bỏ ra cái giá lớn như vậy để báo thù tôi sao?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Rất nhiều con nhà giàu sang tâm lý không giống người thường.”

Trương Dương nhìn sang Tra Vi, rồi nói: “Quả thật đúng vậy.”

Tra Vi đương nhiên hiểu ý của tên này, tức đến độ giẫm vào chân hắn thật mạnh dưới gầm bàn, Trương đại quạ mặc dù có thể tránh, nhưng hắn lại không hề tránh, để cho Tra Vi giẫm vào chân mình, còn cố tình kêu lên một tiếng, nhìn vẻ mặt đắc ý của Tra vi, Trương Dương cũng thầm vui, cho người khác vui cũng làm hắn vui lây.

Tra Vi nói: “Tôi cũng biết một ít về Lương Khang, quan hệ của Lương Gia và Giang Gia rất tốt, nhưng chỉ vì một bức tranh mà hận Trương Dương đến như vậy, hình như lý do này hơi quá đáng?”

Khưu Phụng Tiên uống một ngụm trà rồi nói: “Trương Dương, anh có hiểu gì về Cơ Nhược Nhạn không?”

Trương Dương nói: “Tôi đã quen cô ấy bao năm, chỉ biết rằng cô ấy là tổng giám đốc của Thái Hồng, còn về những vấn đề khác thì tôi không biết gì.”

Khưu Phụng Tiên nói: “Chẳng lẽ anh không nhận ra Lương Khang đang theo đuổi Cơ Nhược Nhạn?”

Trương Dương cười nói: “Có nhìn ra một chút, nhưng anh ta theo đuổi Cơ Nhược Nhạn liên quan khỉ gì đến tôi? Tôi và Cơ Nhược Nhạn còn chẳng phải là bạn nữa kìa. Chẳng lẽ anh ta lại ghen với tôi à?”

Khưu Phụng Tiên nói: “Nếu như Triệu Quốc Lương còn sống, thì Cơ Nhược Nhạn giờ đây đã kết hôn rồi.”

Nghe đến cái tên Triệu Quốc Lương, Trương Dương chấn động trong lòng, hắn ngẩng đầu nhìn Khưu Phụng Tiên, Khưu Phụng Tiên vẫn điềm đạm uống trà, việc này không cần phải nói ra, trong lòng Trương Dương đương nhiên hiểu rằng giữa hắn và Triệu gia có sự hiểu lầm, lúc đầu, Triệu Quốc Lương bị chiếc xe Jeep của hắn đâm chết, nếu không phải vì Cố Doãn Tri đứng ra cung cấp bằng chứng ngoại phạm cho hắn, thì rất có thể hắn đã trở thành tội phạm hiềm nghi của vụ này.

Từ trước đến giờ, sự việc với Triệu gia đều khó để giải thích, từ cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Triệu Quốc Cường đến tổng giám đốc tập đoàn Thái Hồng Triệu Vĩnh Phúc, họ đều thù hận hắn, trong lòng họ vẫn cho rằng Trương Dương có liên quan đến cái chết của Triệu Quốc Lương, Trương Dương trước kia không biết mối quan hệ giữa Cơ Nhược Nhạn và Triệu Quốc Lương, sau khi Khưu Phụng Tiên nói ra chuyện này, Trương Dương cảm thấy rất ngạc nhiên, Cơ Nhược Nhạn đã là vợ chưa cưới của Triệu Quốc Lương, thì cô ta tiếp cận hắn có mục đích gì? Chẳng lẽ chỉ vì xin chữ thôi sao? Trương Dương hiểu rằng khả năng này rất ít, mục đích Cơ Nhược Nhạn tiếp cận hắn rất có thể vì báo thù, cô ta không thể không cảm nhận được rằng Lương Khang đang theo đuổi mình. Trương Dương bắt đầu cảm thấy phụ nữ thật là nhỏ mọn, kết thù với phụ nữ quả thật không phải là chuyện vui vẻ gì.

Khưu Phụng Tiên chầm chậm đặt cốc trà xuống rồi nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây, buổi tối còn phải đi gặp khách hàng với tổng giám đốc Tra.”

Trương Dương cười nói: “Đã đến đây rồi, thì ở lại nếm thử mấy mon của ban trú kinh chúng tôi đã.”

Khưu Phụng Tiên cười nói: “Hôm khác đi, hôm nay thật sự có việc, anh và Tra Vi ăn đi!”

Trương Dương đứng dậy tiễn Khưu Phụng Tiên ra ngoài cửa, Khưu Phụng Tiên nhìn hắn, rồi thở dài: “Oan gia dễ kết không dễ giải, Trương Dương, là bạn anh, tôi thật sự không hi vọng anh kết thù với người như Lương Khang, ở Kinh Thành này lắm kẻ có thế lực, đắc tội đám người công từ thế này chẳng có lợi ích gì với anh đâu.”

Trương Dương nói: “Không phải tôi muốn đắc tội người khác, mà là người ta ức hiếp tôi trước, đã như vậy, thì tôi cũng đành phải đối chọi thôi, Trung Quốc có một câu tục ngữ, chân đất chẳng sợ đi giày.”

Khưu Phụng Tiên cười, cô lắc đầu nói: “Tổng giám đốc Tra đã nói, người như anh rất cố chấp, người khác nói gì anh đều không nghe.”

Trương Dương cười nói: “Tổng giám đốc Tra thật là hiểu tôi.”

Khi hắn tiễn Khưu Phụng Tiên lên xe, từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe cảnh sát đi tới, gần đây xe cảnh sát đến ban trú kinh rất nhiều, Trương Dương cũng chẳng lấy gì làm lạ, chiếc xe dừng lại trước mặt hắn, người lái xe là Lương Liên Hợp, Trương Dương cười, Lương Liên Hợp rất quan tâm đến việc của ban trú kinh, Lương Liên Hợp xuống xe, kéo cửa sau của xe, có hai người già từ trên xe đi xuống, một người là chưởng môn của Bát Quái Môn Sử Thương Hải, một người nữa là bạn vong niên của Trương Dương, Tào Tam Bào.

Vì chiếc xe Jeep màu đậm, lại chạng vạng tối, nên Trương Dương không nhìn rõ trong xe có gì, thấy hai vị đến thăm, Trương Dương vừa ngạc nhiên vừa mừng, vội vàng ra đón: “Hai vị lão gia, sao các ông lại có thời gian đến đây thế này?”

Tào Tam Bao cười hà hà nói: “HÔm nay tôi đến chỗ Lão Sử chơi, vừa đúng lúc Liên Hợp đến, nhắc đến chuyện của cậu, vì vậy chúng tôi quyết định đến đây xem.”

Lương Liên Hợp cười nói: “Không làm phiền cậu chứ?”

Trương Dương nói: “Không phiền không phiền, tôi muốn mời còn chưa được nữa là.” Hắn mời ba người vào ban trú kinh, lúc này vừa vặn Lão Khương cũng đã nấu xong cơm, đang chuẩn bị gọi họ đến ăn, Trương Dương lại bảo Lão Khương làm thêm mấy món nữa, và gọi thêm Tra Vi đến nhà ăn để ăn cùng.

Phó chủ nhiệm ban trú kinh Vương Nghị thấy có mấy khách quan trọng đến, liền đưa cho họ một bình Mao Đài, đây đều là những rượu dùng để tiếp khách của ban trú kinh, Trương Dương bảo Vương Nghị ngồi cùng bàn.

Vương Nghị thấp giọng nói: “Không, chủ nhiệm Trương, các anh cứ uống đi, tôi còn phải đi tiếp bí thư Ngô nữa.” Khi nói câu này, gã có cảm thấy hơi khó xử, vì gã nhận ra Trương Dương và Ngô Minh không hòa thuận, nhưng Ngô Minh dù sao cũng là phó bí thư thị ủy, cần phải làm những điều đúng, không thể không quan tâm đến y.

Trương đại quan rất thông tình đạt lý, cười gật đầu nói: “Giúp tôi chuốc ông ấy mấy chén.” Tên này cũng thật là gian xảo, không dùng chữ kính, mà là dùng chữ chuốc.

Vương Nghị chỉ cười gượng gạo.

Sử Thương Hải đến đây, là vì đã nghe thấy tin từ Lương Liên Hợp, Sử Thương Hải nói: “Trương Dương, tôi nghe nói, cậu đã đồng ý lời mời khiêu chiến của cao thủ Nhật Hàn rồi, ngày mai sẽ quyết đấu với họ?”

Trương Dương cười nói: “Sử tiên sinh, luồng tin tức của ông thật nhanh nhạy.” Khi nói chuyện, hắn quay sang nhìn Lương Liên Hợp, trong lòng nói tên này thật lắm chuyện.

Lương Liên Hợp nói: “Đừng trách tôi, việc này dù là tôi không nói, thì Mã Vĩnh Cương và đám người đó cũng nói thôi, giờ đây giới võ lâm kinh thành đều biết chuyện này cả.”]

Bình luận

Truyện đang đọc