Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương gật đầu, cười nói: "Chúc mừng chú Tống!"

Được con rể tương lai chúc mừng, Tống Hoài Minh cũng có chút dở khóc dở cười.

Bữa cơm này được ăn rất nhanh, Trương Dương cũng nhìn ra bản thân không thích hợp ở lại chổ này, liền chào tạm biệt vợ chồng Tống Hoài Minh ra về, Tống Hoài Minh đặc biệt tiễn hắn ra đến cửa, nhỏ giọng dặn dò: "Đừng nói ra ngoài!"

Trong lòng Trương đại quan nhân âm thầm buồn cười, tỉnh trưởng Tống có con mà cần phải lén lén lút lút như vậy sao, hắn gật đầu nói: "Con biết!"

Tống Hoài Minh trở vào trong nhà, phát hiện ra Liễu Ngọc Oánh đã trở về phòng nghỉ ngơi, Tống Hoài Minh đi vào trong phòng ngủ, ngồi xuống bên cạnh Liễu Ngọc Oánh, thấp giọng nói: "Sao lại mang thai?"

Liễu Ngọc Oánh nói: "Cơ thể không được bình thường, bác sĩ nói có thể là do vòng tránh thai đã không còn phù hợp, vì thế đã lấy ra rồi"

"Vì sao không nói cho anh biết?"

"Anh bận rộn làm việc như vậy, những việc nhỏ của phụ nữ này em cũng không muốn làm phiền đến anh! Huống chi lúc trước chúng ta cũng đâu có con, em nghĩ tuổi lớn như vậy rồi, khẳng định là không mang thai, ai mà ngờ rằng lại trùng hợp như thế..." Liễu Ngọc Oánh ngồi dậy nhìn mặt của Tống Hoài Minh, nhưng phát hiện ra trên mặt của ông cũng không có nhiều niềm vui lắm. Liễu Ngọc Oánh cắn cắn môi, tâm tình vui sướng nhất thời trở nên trầm trọng, nhẹ giọng nói: "Anh không vui sao?"

Tống Hoài Minh nói: "Ngọc Oánh, chúng ta đều đã lớn tuổi rồi, đứa nhỏ này đến không đúng lúc, anh thấy, hay là chúng ta bỏ đi?"

Vành mắt của Liễu Ngọc Oánh nhất thời đỏ lên, bà nhìn chồng của mình mà phảng phất như nhìn một người xa lạ.

Tống Hoài Minh bị ánh mắt của bà làm giật mình hoảng sợ, nhẹ giọng nói: "Em cũng đã sắp bốn mươi rồi, thân thể lại không được tốt, sinh con sẽ không an toàn, huống chi, chúng ta đã có Yên Nhiên rồi, anh là tỉnh trưởng tỉnh Bình Hải, chuyện này nếu như để cho người khác biết khẳng định sẽ chê cười..."

Liễu Ngọc Oánh gằn từng chữ, nói: " Không Được! Đứa Nhỏ Này Em Nhất Định Phải Sinh Ra!"

Tống Hoài Minh chưa bao giờ thấy được biểu tình kiên nghị quả đoán của Liễu Ngọc Oánh bao giờ cả, ông thở dài nói: "Ngọc Oánh, em suy nghĩ lại một chút đi!"

Liễu Ngọc Oánh nói:"Em biết, anh là tỉnh trưởng, nếu như em sinh đứa nhỏ này ra sẽ tạo thành ảnh hưởng 9doi61 với anh, nhưng mà em... em là vợ của anh, em gả cho anh, vì sao lại không có quyền sinh con?"

"Chúng ta đã có Yên Nhiên rồi!"

Liễu Ngọc Oánh cất giọng nói: "Không! Yên Nhiên là của anh, là của một mình anh, nó không thuộc về em, em muốn có con, em muốn có một đứa nhỏ thuộc về mình! Hai hàng nước mắt mất đi sự khống chế chậm rãi chảy xuống trên khuôn mặt của bà.

Tống Hoài Minh nói: "Ngọc Oánh, em bình tĩnh lại một chút đi, em..."

Liễu Ngọc Oánh nằm xuống giường đưa lưng qua, có chút mệt mỏi nói: "Anh đi ra ngoài đi, em từ từ suy nghĩ lại"

Tống Hoài Minh chậm rãi đi ra ngoài cửa, trên mặt hiện lên một vẻ bất đắc dĩ, ông thật không ngờ rằng bản thân đến độ tuổi này rồi mà còn có thể lên làm cha, vợ mang thai thật sự quá đột ngột, ông thậm chí còn cho rằng vợ mang thai không phải là một chuyện ngẫu nhiên, mà là một âm mưu, tuy rằng Tống Hoài Minh không muốn nghĩ về vợ như vậy, nhưng mà từ biểu hiện tối hôm qua của vợ mà xem, vợ rõ ràng có ôm một thái độ căm thù với Lưu Diễm Hồng, lẽ nào vợ có cái suy nghĩ đó cho nên mới lựa chọn mang thai? Tống Hoài Minh không muốn đem chuyện này trở thành một âm mưu, nhưng mà ông không thể không nghĩ như vậy được, ông yên lặng ngồi xuống ghế sô pha, trong đầu trở nên trống rỗng.

Trương Dương làm một người ngoài cuộc nhìn vào chuyện này, hắn cảm thấy rất thú vị, Liễu Ngọc Oánh mang thai, Tống Hoài Minh sẽ được làm cha, đây là một chuyện tốt, nhưng mà tưởng tượng đến biểu tình không được vui vẻ mấy của Tống Hoài Minh khi nãy, Trương Dương nhanh chóng hiểu rõ đạo lý bên trong, Tống Hoài Minh là tỉnh trưởng của tỉnh Bình Hải, dân chúng trong tỉnh Bình Hải này đều đang dõi theo ông, nếu như đứa nhỏ này được sinh ra, thì tỉnh trưởng Tống sẽ có hai người con, nhưng mà Tống Hoài Minh cũng không làm trái với chính sách tương quan của quốc gia. Thật ra thì làm tỉnh trưởng cũng không dễ dàng, làm bất cứ chuyện gì cũng phải chú ý đến hình tượng chính trị của mình, Trương Dương đã dự kiến rằng, nếu như Liễu Ngọc Oánh kiên trì sinh đứa nhỏ này ra, thì Tống Hoài Minh chắc chắn sẽ phải đối mặt với áp lực rất lớn.

Trương Dương ra khỏi đại viện tỉnh ủy, lái chiếc xe của Trần Thiệu Bân trở về công ty cho hắn, công ty của Trần Thiệu Bân nằm trong tòa nhà Vạn Long đối diện với tòa thị chính của tỉnh, lúc Trương Dương đi đến công ty của hắn, Trần Thiệu Bân đang nhàn rỗi không có gì làm cả, liếc mắt đưa tình với cô thư ký và cô nhân viên tiếp khách ở sảnh, thấy Trương Dương xuất hiện, liền cười đứng dậy ra đón.

Trương Dương ném chìa khóa ô tô cho hắn.

Trần Thiệu Bân nói: "Cuối cùng cũng trả xe lại cho tôi, hai ngày nay tôi ra ngoài đều phải đi taxi cả đấy"

Trương Dương đi theo hắn vào trong phòng làm việc, ánh mắt của Trần Thiệu bân xuyên qua cửa sổ nhìn chằm chằm vào cặp mông đầy đặn của cô nhân viên tiếp khách ngay ngoài sảnh, hắn nói với Trương Dương: "Thấy thư ký đó thế nào? Dáng người có đủ nóng không?"

Trương Dương cười cười: "Cậu đang tuyển thư ký hay tuyển phi vậy? Vóc người có liên quan đến năng lực làm việc à?"

Trần Thiệu Bân nói: "Nhìn cũng đẹp mắt! Thật rẻ, tiền lương cơ bản bốn trăm đồng"

Trương Dương nói: "Cậu thành thật làm việc kinh doanh đi, lúc đầu coi như là oanh oanh liệt liệt từ trong ngân hàng đi ra, tại sao bây giờ suốt ngày cứ đờ người ra ngắm người khác vậy?"

Trần Thiệu Bân trừng mắt nhìn hắn, nói: "Đừng nói tôi, tôi là thời vận không tốt, vừa kiếm chúng tiếp sát nhập vào thị trường chứng khoán, nó tự nhiên lại bị mất giá. nhưng mà cũng không có thành vấn đề, thị trường chứng khoán gần đây đã có chút khởi sắc"

Trương Dương nói: "Mấy cái thị trường chứng khoán này tôi không tin đâu, tôi thấy cậu không bằng cứ học theo người ta, làm mấy cái thực tế đi"

Trần Thiệu Bân nói: "Cậu thì biết cái gì? Phương diện kinh tế tài chính, tôi hơn cậu đến mười tám con đường đấy!"

Trương Dương nói: "Cậu hơn tôi một trăm tám mươi con đường cũng đều là đền tiền!"

Trần Thiệu Bân căm giận nói: "Tổn thương tự tôn, tự nhiên lại làm đả thương người khác!"

Trương Dương nói: "Vé xe mua cho tôi chưa vậy?" Ngày hôm qua hắn đã nhờ Trần Thiệu Bân mua vé xe trở về Giang thành cho hắn.

Trần Thiệu Bân vừa nghe hắn nhắc đến chuyện này, thì mới chợt nhớ ra, ngượng ngùng cười cười, nói: "Ha ha, tôi đã quên mất, xin lỗi bạn thân, gần đây tôi bận quá..."

"Bận đi cua nữ thư ký hả?"

Trần Thiệu Bân chỉ biết cười cười.

Trương Dương nói: "Mặc kệ cậu, tôi đi đây!"

Trần Thiệu Bân nói: "Đừng nóng vội! Ngày mai hẵng đi, tôi sẽ mua vé cho cậu!"

Trương Dương nói: "Tôi thật sự phải đi rồi, hai ngày ở Đông Giang rồi, trong lòng luôn không nỡ, công trình sân bay rất quan trọng, liên quan đến số phận tiền đồ của tôi, tôi không dám có chút chủ quan!"

Trần Thiệu Bân thấy hắn bùng phát nổi nhớ nhà, cũng không có ngăn cản nữa, suy nghĩ một chút rồi nói: "Cậu ngồi chuyến xe lúc bảy giờ đi, xe trưởng ở đây là bạn học thời tiểu học của tôi Trần Bộ Dao, ngay cả vé xe cũng được tiết kiệm"

Trương Dương nói: "Được rồi, vậy tôi trở về chuẩn bị, cậu gọi điện liên lạc với hắn đi, tôi mua vé xong liền đi về!"

Bình luận

Truyện đang đọc