Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tô Tiểu Hồng nhìn thấy xe pick-up của Trương Dương đi tới bãi đỗ xe của khách sạn, liền chạy nhanh ra đón, Trương Dương mở cửa xe cười nói với Tô Tiểu Hồng: "Chị Hồng, một đoạn thời gian không gặp, chị thật sự là trông càng lúc càng xinh đẹp.”

Tô Tiểu Hồng gắt: "Lắm điều! Không châm chọc tôi vài câu thì cậu không được thoải mái à?"

Trương Dương nói: "Tôi nói thật mà, chị bảo dưỡng tốt thật, trông càng lúc càng trẻ, lần trước khi gặp chị cảm thấy như hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, lần này gặp chị thì thấy y như cô nương mười tám, giống như trái đào mật vậy, nhìn thấy mà tôi chỉ muốn cắn một miếng.”

Tô Tiểu Hồng và hắn nói đùa quen rồi, bật cười khanh khách, cô ta cũng nghe nói tới chuyện của Cố Giai Đồng, biết chuyện này đã tạo thành đả kích không nhỏ đối với Trương Dương, có điều xem ra Trương Dương chắc là đã vượt qua được thời gian đau khổ rồi, là bạn bè, Tô Tiểu Hồng cũng cảm thấy rất vui mừng, Tô Tiểu Hồng nói với Tần Thanh: "Chào thị trưởng Tần, đã lâu rồi không thấy cô về Giang Thành."

Tần Thanh nói: "Tết âm lịch khó lắm mới có được vài ngày nghỉ, đặc biệt về thăm nhà, ngày mai là lại phải đi rồi."

Tô Tiểu Hồng tấm tắc nói: "Nói đến bảo dưỡng, vẫn là thị trưởng Tần bảo dưỡng có cách, da cô đẹp thật, trắng nõn nhẵn nhụi, cứ như tiểu cô nương mười lăm mười sáu tuổi vậy."

Tần Thanh có chút không nuốt nổi lời khen này của Tô Tiểu Hồng, cô ta cười nói: "Có thể là vì khí hậu Giang Nam tốt, hai năm nay da cũng đẹp hơn một chút."

Trương đại quan nhân cũng hiểu được mấu chốt trong đó, có nội công dưỡng sinh mà mình dạy cô ta, lại thêm sự tưới tắm của mình, da không tốt mới lạ. Tô Tiểu Hồng bảo dưỡng tuy rằng cũng coi như không tồi, nhưng so sánh với Tần Thanh rõ ràng là vẫn còn kém, lời khen tặng vừa rồi của cô ta đối với Tần Thanh không hề khoa trương chút nào, da Tần Thanh nhẵn nhụi giống như mỡ đông, trong trắng có hồng, cho dù là thiếu nữ mười tám cũng không có được trạng thái như cô ta, danh hiệu đệ nhất mỹ nữ của chính đàn Bình Hải cũng không phải là tự dưng mà có.

Tô Tiểu Hồng đưa bọn họ tới Thủy Tinh các, tuy rằng là Đỗ Thiên Dã mời khách, nhưng Đỗ Thiên Dã so với bọn họ lại tới muộn hơn, bí thư thị ủy dù sao cũng có rất nhiều việc phải lo. Cục trưởng Công an Vinh Bằng Phi là người đến sớm nhất, y đang ngồi ở trong phòng uống trà, Tô Cường đi tới ngồi cạnh y, nhìn thấy Trương Dương và Tần Thanh tiến vào, Vinh Bằng Phi không khỏi kêu khổ: "Đã hẹn là năm rưỡi, tôi tới hơn hai mươi phút rồi mà các người mới tới, bí thư Đỗ làm chủ mà tới giờ anh ta vẫn còn chưa thèm ló mặt."

Trương Dương cười nói: "Ngại quá, tôi đi đón thị trưởng Tần, trên đường gặp tắc đường cho nên tới muộn. Có điều cái này cũng phải trách các ông, Giang Thành cứ đến giờ này là tắc đường nghiêm trọng, khai thông giao thông của các vị có phải có vấn đề hay không?"

Vinh Bằng Phi nói: "Đường nội thành vốn rất hẹp, công trình mở rộng đường xá nội thành đang tiến hành, rất nhiều đoạn đường xuất hiện tình trạng thắt cổ chai, cho nên trong khoảng thời gian này hiện tượng tắc đường đặc biệt nghiêm trọng, có điều rất nhanh sẽ có cải thiện, kiến thiết lại toàn bộ đường nội thành vào cuối tháng ba sẽ hoàn thành toàn bộ."

Tần Thanh ngồi xuống, nói: "Rất nhiều thành cổ đều tồn tại vấn đề này, tốc độ phát triển cải cách mở cửa vượt qua dự kiến của chúng ta, lúc trước không ai ngờ kinh tế Trung Quốc lại phát triển nhanh chóng như vậy, phát triển mang đến tăng trưởng kinh tế, đồng thời cũng mang đến rất nhiều vấn đề, những vấn đề này đều cần chúng ta đi giải quyết.

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Thị trưởng Tần nói đúng, Giang Thành là thành thị công nghiệp cũ, quy hoạch xây dựng trước đây trong nội thành đã không thể thích ứng với sự phát triển của xã hội hiện tại, so với Giang Thành, thành thị kiểu mới như Lam Sơn có ưu thế hơn.

Tần Thanh mỉm cười nói, mỉm cười nói: "Lam Sơn là thành thị kiểu mới sau cải cách mở cửa mới được dựng lên, xây dựng quy hoạch thành thị có ưu thế nhất định, có điều ai cũng có chỗ khó riêng, mỗi một thành thị đều gặp phải vấn đề khácc nhau."

Vinh Bằng Phi hỏi Trương Dương: "Trương Dương, lần này định ở Giang Thành bao lâu?"

Trương Dương nói: "Ngày mai đi rồi, một đống chuyện ở Nam Tích đang chờ tôi về làm."

Vinh Bằng Phi gật đầu.

Lúc này Đỗ Thiên Dã đẩy cửa bước vào, vừa vào cửa liền liên tục giải thích: "Ngại quá, ngại quá, vừa rồi gặp chút chuyện cho nên đã tới muộn." Gã chào Tần Thanh rồi ngồi xuống bên cạnh Vinh Bằng Phi, mỉm cười nói: "Tối nay chúng ta đều là người một nhà, đã vào căn phòng này, đừng ai coi tôi là lãnh đạo, chỉ là bạn bè uống rượu nói chuyện với nhau thôi."

Tô Tiểu Hồng lấy ra một vò rượu gia truyền, sau khi mở vò rượu ra, mùi thơm khắp phòng, Trương Dương dùng sức hít mạnh một cái, nói: "Ngửi thấy mùi rượu này, sâu rượu trong bụng tôi lại ngọ nguậy rồi, đáng tiếc là chắc không còn được mấy vò đâu nhỉ?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Không cần lo lắng, Lưu Kim THành của nhà máy rượu tìm tôi xin một ít hàng mẫu, nói là nghiên cứu phối phương của rượu, hiện tại phối phương sơ bộ đã cho ra rồi, nghe nói sau khi đổi mới, vị rượu có thể ủ ra giống đến tám chín phần mười.”

Đỗ Thiên Dã nói: "Cho dù nghiên cứu ra phối phương, nhưng độ ủ lâu năm thì không thể nào học được, không có vài chục năm cất vào hầm, không thể nào ủ ra được loại rượu này."

Tô Tiểu Hồng nói: "Các anh uống đi, uống một vò thì bớt đi mọt vò đó."

Trương Dương nói: "Đại cát đại lợi, chị Hồng, những năm nay sao chị nói năng phủi phui thế."

Đỗ Thiên Dã lại nói: "Cũng có chút đạo lý."

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía gã, Đỗ Thiên Dã nói: "Tôi vừa nghe nói một sự kiện, thính trưởng Vương của thính công an vì bệnh nên từ chức rồi." Gã nói xong liền nhìn sang Vinh Bằng Phi, tối nay mấy người ở đây đều biết rất rõ kết cấu cán bộ của Bình Hải, vụ án tham ô làm trái kỷ cương của Nam Tích lần này, Vương Quân Dao là nhân vật mấu chốt nhất trong đó, mà Vương Bá Hành chính là đại ca của cô ta, cho dù không có chứng cớ cho thấy Vương Bá Hành có bất kỳ hành vi tham ô nào, nhưng Vương Bá Hành trong rất nhiều vấn đề cũng không thể nào khai rõ được, người của tổ công tác Trung Kỷ Ủy sau khi nói chuyện với Vương Bá Hành, Vương Bá Hành rất nhanh liền bị bệnh phải từ chức. Vương Bá Hành là thính trưởng thính công an tỉnh Bình Hải, thường ủy tỉnh Bình Hải, theo tuổi của y thì vốn cũng chẳng còn được mấy tháng nữa, hiện tại về hưu trước hạn, không có ai cảm thấy bất ngờ. Lịch sử chứng minh, bất kỳ cán bộ nào sau khi từ chức, rất nhanh sẽ mờ dần khỏi tầm mắt của người ta, đại đa số người, đặc biệt là quan viên trong thể chế, đều chú ý rốt cuộc là ai sẽ thay thế vị trí của y?

Vị trí của Vương Bá Hành chắc không có quá nhiều nghi vấn, lúc trước Cao Trọng Hòa được điều từ tỉnh Vân An tới Bình Hải, chính là để chuẩn bị thay thế Vương Bá Hành, khi ở tỉnh Vân An, thành tích công tác kiệt xuất là một phương diện, còn có một nguyên nhân quan trọng hơn là, quan hệ cá nhân của y và bí thư tỉnh ủy Kiều Chấn Lương rất tốt, rất được bí thư Kiều tín nhiệm.

Biến động của một vị trí sẽ không chỉ là thay đổi bổ khuyết đơn thuần, mà sẽ liên quan tới một đám người, Cao Trọng Hòa tiếp nhận vị trí của Vương Bá Hành. Công tác của y cũng cần phải có người đi làm thay, các loại dấu hiệu cho thấy, Vinh Bằng Phi đã trở thành nhân tuyển tất nhiên, lúc trước Vinh Bằng Phi và cục trưởng cục công an thành phố Nam Tích Đường Hưng Sinh cùng được đề cử làm phó thính trưởng thính công an, có điều Đường Hưng Sinh bởi vì âm mưu bị bại lộ, vào thời khắc cuối cùng đã bỏ trốn ra nước ngoài, mà Vinh Bằng Phi do duyên cớ đứng đội mà bị Kiều Chấn Lương phủ quyết, Cao Trọng Hòa phù chính, khi thảo luận chọn người làm phó thính trưởng, Tống Hoài Minh tất nhiên lại ra sức đề cử lão bằng hữu của mình là Vinh Bằng Phi, có lẽ là trong thời kì là phi thường, đề nghị lần này của y đặc biệt thuận lợi, Kiều Chấn Lương không hề cân nhắc nhiều đã gật đầu đồng ý, năng lực của Vinh Bằng Phi mấy vị lãnh đạo tỉnh đều thấy rõ, toàn bộ thuận lợi thông qua.

Đỗ Thiên Dã tuy rằng vừa nhận được tin tức, nhưng thảo luận liên quan tới chuyện này đã tiến hành được mấy ngày, Đỗ Thiên Dã cầm chén rượu lên, nói: "Doanh trại là sắt, binh lính là nước chảy, tôi cuối cùng cũng hiểu được đạo lý này, tiễn thị trưởng Tần, tiễn Trương Dương, giờ lại sắp phải tiễn đồng chí Bằng Phi rồi."

Vinh Bằng Phi là lần đầu tiên nghe thấy tin tức này, mặc dù ở sau khi Vương Bá Hành xảy ra chuyện, y cũng có dự cảm về phương diện này, nhưng y cũng không ngờ chuyện này lại thuận lợi như vậy, Vinh Bằng Phi cầm chén rượu lên, nói: "Chỉ là đồn đại thôi mà, bí thư Đỗ cũng đừng coi là thật."

Đỗ Thiên Dã lại xác nhận: "Không phải lời đồn, tôi đã nhận được điện thoại của tỉnh lý, đã xác nhận chuyện này rồi, bộ tổ chức của tỉnh rất nhanh sẽ tìm anh nói chuyện. Nói thật, tôi thực sự không nỡ để anh đi."

Trương Dương nói: "Nước chảy về chỗ thấp, người thì đi lên cao, bí thư Đỗ anh cũng không thể chỉ cho mình thăng quan, nhẫn tâm nhìn các huynh đệ giẫm chận tại chỗ được." Những lời này cũng chỉ có thằng ôn hắn mới dám nói.

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Vớvẩn, tôi cản trở tiền trình của cậu bao giờ?"

Tần Thanh nói: "Xem ra chúng ta phải chúc mừng cục trưởng Vinh rồi."

Bình luận

Truyện đang đọc