Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Nói chuyện với Thường Lăng Phong xong không bao lâu thì Thường Hải Tâm tới tìm hắn, thì ra buổi chiều hôm nay cha con giáo thụ Trình Nhuận Sinh lại tới Bắc Cảng, Thường Hải Tâm hỏi hắn có phải tới nhà ga đón bọn họ hay không. Nhớ tới con gái Trình Mẫn của Trình Nhuận Sinh, Trương Dương liền có chút đau đầu, nha đầu đó ăn nói khó nghe, khiến Trương Dương có chút phản cảm. Hiểu chồng không ai bằng vợ, Thường Hải Tâm đi theo bên cạnh Trương Dương lâu như vậy, đương nhiên biết trong lòng hắn suy nghĩ gì, cô ta cười nói: "Anh không thích Trình Mẫn thì để em đi."

Trương Dương nói: "Anh vẫn phải đi một chuyến, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt phật, giáo thụ Trình tới, anh nếu không đi đón, thì không đủ nhiệt tình, hơn nữa lần này chuyện khu bảo lưu thuế nhập khẩu đã được định ra rồi, ông ta đã làm tốt phương án xanh hoá, khẳng định cần phải làm ra thay đổi trên cơ sở vốn có, lại khiến giáo thụ Trình vất vả nhiều hơn rồi."

Thường Hải Tâm nói: "Vậy thì chúng ta xuất phát thôi."

Trương Dương nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, xe lửa của Trình Nhuận Sinh ba giờ chiều mới tới, Trương Dương nói: "Đi, giờ đi luôn, buổi trưa chúng ta ăn cơm ở Bắc Cảng."

Trương Dương không bảo Chu Sơn Hổ lái xe, mà là lái xe của hắn chở Thường Hải Tâm trực tiếp tới Bắc Cảng, cái này gọi là tranh thủ lúc rảnh rỗi, vừa hay nhân thời cơ hưởng thụ thời gian riêng tư với Thường Hải Tâm.

Thường Hải Tâm ở Vọng Hải viên Bắc Cảng có một căn nhà, là đại ca Thường Hải Thiên của cô ta mua, bởi vì có được nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha, Thường Hải Thiên đợi tới sau khi nhà xưởng hoàn thành di dời thì sẽ dần dần chuyển dời đến trung tâm sản xuất tới nơi này, cho nên trước tiên bảo em gái mua hộ một căn nhà, hiện tại Thường Hải Thiên vẫn đang ở Tĩnh Hải, căn nhà này thành nơi hẹn hò của Thường Hải Tâm và Trương Dương.

Hai người về tới Vọng Hải viên, đồ ăn đều là mua từ ngoài về. Sau khi cơm nước xong, vẫn còn lâu mới tới giờ đi đón, hai người ngồi ở ban công, vừa thưởng thức cảnh biển vừa nói chuyện phiếm.

Căn nhà này nằm cao nhất, tầm nhìn rất rộng.

Trương Dương nằm ở ban công, nhìn mặt biển màu lam phương xa, ánh mắt lộ ra vẻ hư vô.

Thường Hải Tâm đi tới phía sau hắn, ôm lấy thân hình cường tráng của hắn, mặt tựa vào lưng hắn, nói khẽ: "Mấy ngày nay anh cứ như là tâm sự trùng trùng vậy."

Trương Dương cười cười, hắn xoay người lại, để Thường Hải Tâm tựa vào ngực mình thoải mái hơn, nói khẽ: "Chuyện khu Bảo lưu thuế nhập khẩu đã được chứng thực, nhưng anh cảm thấy trọng trách trên vai mình nặng hơn, hiện tại trong tay anh không có bao nhiêu bài để đánh."

Thường Hải Tâm ôn nhu nói: "Em vốn cho rằng anh sẽ mời Thường Lăng Phong đến giúp anh."

Trương Dương lắc đầu: "Hắn lần này đã quyết tâm hy sinh sự nghiệp vì tình yêu rồi, ai có chí nấy, hắn đã giúp anh nhiều vậy rồi, lần này anh không tiện miễn cưỡng hắn nữa."

Thường Hải Tâm nói: "Vương Chí Cương thì sao? Hắn là người đầu tiên đề xuất mở khu Bảo lưu thuế nhập khẩu mà."

Trương Dương nói: "Anh đã nói với hắn rồi, hắn cũng rất thẳng thắn với anh, hắn cho rằng mình không thể đảm nhiệm được."

Thường Hải Tâm nói: "Thật ra Trung Quốc lớn như vậy, nhân tài nhất định rất nhiều, chỉ là anh vẫn chưa phát hiện ra thôi."

Trương Dương cười nói: "Anh cũng muốn dùng em, nhưng sợ người khác nói ra nói vào."

Thường Hải Tâm hôn lên môi hắn một cái: "Em cũng không có bản sự đó, tuy rằng em rất muốn giúp anh, nhưng em cũng có chút tự biết lấy mình."

Trương Dương nói: "Vốn đại ca em là nhân tuyển thích hợp trong lòng anh, đáng tiếc hắn hiện tại một lòng theo kinh thương, không có hứng thú với sĩ đồ."

Thường Hải Tâm nói: "Anh đã nói với anh ấy chưa?"

Trương Dương lắc đầu nói: "Hắn vừa có được nhà máy chế phẩm sinh vật biển Alpha bao lâu, anh bàn với hắn, hắn cũng sẽ không có hứng thú."

Thường Hải Tâm nói: "Thật ra em luôn cảm thấy đại ca của em hứng thú đối với tiền tài không lớn, anh ấy sở dĩ lựa chọn kinh thương là vì anh ấy muốn thông qua phương thức này để chứng minh bản thân, thật ra làm khu bảo lưu thuế nhập khẩu cũng có thể chứng thực được năng lực của anh ấy, anh nói chuyện với anh ấy đi, có lẽ anh ấy sẽ có hứng thú."

Trương Dương rất công nhận năng lực của Thường Hải Thiên, chính vì sự nghiệp của Thường Hải Thiên đang trong thời kỳ phát triển tốt, cho nên Trương Dương mới không gọi hắn, nghe Thường Hải Tâm nói như vậy, trong lòng khẽ động, nếu Thường Hải Thiên thực sự nguyện ý đến giúp mình, đương nhiên không còn gì tốt hơn. Hắn khẽ vuốt mái tóc Thường Hải Tâm nói: "May mà em nhắc anh, nếu chuyện này thực sự có thể làm thành, anh sẽ cám ơn em thật hậu."

Thường Hải Tâm dịu dàng nói: "Cám ơn em thế nào?"

Trương Dương ôm lấy cô ta, cười nói: "Đương nhiên là tự thể nghiệm, hay là anh đặt tiền đặt cọc đã nhé."

Thường Hải Tâm cười nói: "Đừng làm bậy, còn phải đi đón người nữa."

Trương đại quan nhân nói: "Mới có một giờ, vẫn kịp mà!"

Thường Hải Tâm gắt: "Anh mỗi lần đều làm rõ lâu, đừng làm ẩu, đừng làm mà."

Trương đại quan nhân làm ẩu thế nên kết quả là một mình tới nhà ga, Thường Hải Tâm mặt ửng đỏ, nhìn thấy bộ dạng của mình trong gương, ngay cả cửa của mình cũng không qua được, sợ bị người khác nhỉn ra manh mối, nói sao cũng không chịu đi đón nữa.

Trương đại quan nhân đứng ở cửa ra đón cha con Trình Nhuận Sinh, Trình Mẫn nhìn thấy Thường Hải Tâm không tới thì có chút kinh ngạc nói: "Hải Tâm đâu? Không phải nói là cô ta sẽ tới đây đón chúng tôi ư?" Lần trước trong lúc cô ta ở Tân Hải rất thân với Thường Hải Tâm.

Trương Dương đương nhiên không thể nói nguyên nhân chân chính mà Thường Hải Tâm không tới được với cô ta, cười nói: "Nói là đột nhiên không khỏe, về nhà nghỉ ngơi rồi."

Trình Mẫn đưa túi xách cho đưa cho hắn, Trương đại quan nhân biết cô ta tính tình cổ quái, cũng lười tiếp xúc với cô ta, giúp bọn họ mang hành lý tới bãi đỗ xe, đặt đồ vào cốp.

Trình Nhuận Sinh nói: "Nghe nói hai ngày trước Bắc Cảng mưa to, thế nào? Tình hình tai nạn có nghiêm trọng không?"

Trương Dương nói: "Vẫn ổn! Không có thương vong về người, tổn thất trên tài sản thì có một ít, có điều không gây thương tổn tới nguyên khí của Bắc Cảng."Trước mặt người ngoài, Trương Dương vẫn nói đỡ cho Bắc Cảng.

Sau khi Mấy người lên xe, Trương Dương khởi động ô tô, nói: "Giáo thụ Trình, lần này ngài vẫn ở chỗ tôi chứ?"

Trình Nhuận Sinh cười nói: "Được, hải dương hoa viên có điều kiện còn tốt hơn ở kinh thành chúng tôi, sau khi tôi về, nhìn hàn xá thế nào cũng thấy không vừa mắt."

Trương Dương cười nói: "Giáo thụ Trình chỉ cần nguyện ý, ngài cứ ở Tân Hải cả đời."

Trình Nhuận Sinh cười nói: "Tinh cảm này tôi xin nhận!"

Trình Mẫn thình lình bắn một câu: "Cha tôi ở đây cả đời thì anh nuôi cả đời à?" Nếu đây là câu nói đùa thì không sao, nhưng khi cô ta nói những lời này thì vẻ mặt lạnh như băng, cứ như Trương Dương nợ tiền cô ta vậy.

Trước mặt Trình Nhuận Sinh, Trương Dương đương nhiên không chấp nhặt cô ta, chỉ cười cười: "Được!"

Trình Mẫn tiếp theo lại nói một câu hư ngụy.

Trình Nhuận Sinh nói: "Tiểu Mẫn, đừng nói năng như vậy, không lễ phép chút nào cả!"

Trương Dương biểu hiện ra vẻ vô cùng rộng rãi." Giáo thụ Trình, chúng tôi nói đùa mà?"

Trình Mẫn nói: "Người làm quan các anh dối trá lắm, cha, trước đây cha không phải đã nói vậy ư?"

Trình Nhuận Sinh có chút xấu hổ ho khan một tiếng, ông ta thực sự là hết cách với đứa con gái bảo bối này, vả lại Trình Mẫn thực sự trở thành nỗi lo trong nhà, lớn vậy rồi mà vẫn chưa có bạn trai, cao không tới mà thấp không chịu, trong công việc cũng kén cá chọn canh, Trình Nhuận Sinh ở trong học viện đã an bài một chức an nhàn trong thư viện cho cô ta, nhưng Trình Mẫn cũng quan hệ không tốt với đồng sự chung quanh, mọi người đều là nể mặt ông ta nên nhường cô ta, nhưng cứ như vậy cũng không phải là cách, ngày nào đó mình già rồi về hưu, đến lúc đó ai sẽ chiếu cố cho con bé bốc đồng này.

Khi tới gần Tân Hải, Trình Nhuận Sinh đề xuất tới mộ Hán núi đất xem, Trương Dương chở ông ta đi một vòng quanh thôn Tưởng, hiện tại mộ Hán núi đất thật ra không có gì để xem, chẳng có gì một một đoạn đường vào mộ, hiện trường đã bị tường vây bao quanh, bên trong dựng mấy bản phòng, cục văn vật huyện và cục công an huyện đều có người luân phiên gác ở đây, cái này là để ngừa đào trộm văn vật.

Cục trưởng cục văn vật Huyện Triệu Tử Văn là người vô cùng chuyên nghiệp, trong những ngày này một mực ở hiện trường. Nghe nói bí thư huyện ủy lại tới đây, Triệu Tử Văn vui mừng ra đón, cục văn vật Tân Hải nhiều năm rồi chưa từng được huyện lý coi trọng, trong mắt Triệu Tử Văn, vị bí thư huyện ủy mới tới này rất coi trọng bảo hộ văn vật.

Trương Dương hỏi tình huống tiến triển khảo cổ mới nhất, Triệu Tử Văn không khỏi cảm thán nói: "Bí thư Trương, cấp trên vẫn chưa có người tới, với trình độ kỹ thuật trước mắt của chúng ta thì còn không dám tiến hành xâm nhập khai quật, cho nên vẫn gác lại đó."

Trương Dương nói: "Không phải đã báo lên rồi sao?"

Triệu Tử Văn nói: "Có thể cấp trên không coi trọng."

Khi Trình Nhuận Sinh đi theo Triệu Tử Văn tiến vào cổ mộ thì Trình Mẫn không đi, ở lại bên ngoài, Trương Dương đã vào mấy lần rồi, cũng không có hứng thú gì với mộ đạo, nên cũng ở bên ngoài chờ.

Trình Mẫn cuối cùng cũng lên tiếng nói với hắn: "Bí thư Trương, tôi nghe nói, phương án mà cha tôi cực khổ làm ra phải thay đổi à?"

Trương Dương cười nói: "Là như thế này, quốc gia vừa mới phê chuẩn thành lập khu bảo lưu thuế nhập khẩu ở Tân Hải, cho nên, quy hoạch dự định của chúng tôi sẽ phát sinh thay đổi nhất định."

Bình luận

Truyện đang đọc