Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Lúc Hình Tể Dân rời đi, Hải Lan mới chịu quay đầu lại nhìn, bắt gặp ngay vẻ mặt đắc ý của Trương Dương, nhịn không được cười trêu đùa: “Trương chủ nhiệm quả nhiên bản lĩnh, chuyện khó khăn như vậy mà chỉ ra tay một cái liền giải quyết dễ dàng rồi.”

Trương Dương cũng cười nói: “Hắn cũng là người biết thức thời, ta cũng không có uy hiếp gì hắn!” Trương Dương hiển nhiên cũng không thể nào đoán ra được, Hình Tể Dân cúi đầu đều là do e sợ bối cảnh của Hải Lan. Tuy chẳng biết vì sao, thế nhưng Hình Tể Dân cũng phải cúi đầu thần phục mình, Trương Dương cũng thấy hãnh diện với bản thân, mặt càng tươi cười hớn hở hơn. Từ xưa tới này, nam nhân đều thích biểu diễn khoe tài trước mặt nữ nhân, Trương đại quan nhân hắn cũng chẳng có ngoại lệ.

Hải Lan nhìn Trương Dương, bất giác cũng nở một nụ cười ngọt ngào.

Tâm tình đang vui, Trương Dương liền mở lời nói: “Đi! Ta mời ngươi ăn cơm, cũng là để cảm ơn vừa rồi đã nói giúp ta!” Tuy rằng câu nói này hàm ý cũng giống như của Hình Tể Dân, thế nhưng hai người khác nhau nói tất nhiên sẽ có hai sắc thái khác nhau. Với Trương Dương, Hải Lan hiển nhiên sẽ không từ chối, tươi cười gật đầu đồng ý.

Bữa trưa hai người cũng là ăn ở nhà hàng Minh Tân. Trương Dương vốn định mời rượu, thế nhưng Hải Lan lại nhẹ nhàng từ chối. Trương Dương cười nói: “Không uống cũng tốt, rượu có thể khiến người ta làm bậy!”

Một câu vô ý này cũng khiến khuôn mặt xinh đẹp của Hải Lan đỏ hồng lên, nhẹ giọng trách mắng: “Đúng là miệng của kẻ xấu xa thì chẳng được lời nào dễ nghe cả!”

Hai người ngồi ăn cười đùa trêu nhau tới tận mười hai giời mới xong. Vì là ngồi bàn gần cửa sổ nên những ánh nắng mùa xuân buổi trưa xiên qua khung cửa, rơi rớt trên làn da trắng nõn của Hải Lan, khiến cho cả người nàng như được bao bọc trong một màu vàng mông lung sáng bóng. Trương Dương nhìn đến ngẩn ngơ, tự đáy lòng tán dương một tiếng: “Ngươi thật đẹp!”

“Ngươi thực biết nói đùa!” Hải Lan cũng liền bốp chát ngay lại. Chận rãi uống một ngụm trà, rồi buông thêm một câu nữa: “Trông thấy cái bộ dạng ngươi lúc nãy của ngươi cùng Hình Tể Dân, ta mới biết nam nhân trên đời này đều là kẻ xảo trá.”

Bàn tay to của Trương Dương thò ra, định cầm lấy đôi bàn tay nhỏ bé kia, nhưng Hải Lan lại nhạy bén khẽ né trách, rút tay mình về. Là một người của công chúng, nàng ta tất nhiên sẽ không để người khác trông thấy tình cảnh thân thiết của hai người như vậy được.

Trương Dương ra tay nhưng không thành, ngượng ngùng cười cười nói: “Đi đâu ngồi đi!”

Hải Lan liền lắc đầu từ chối: “Không được!” Biểu tình cự tuyệt từ ngoài ngàn dặm của Hải Lan khiến Trương Dương hắn thực không biết nên nói gì tiếp nữa. Hắn thực sự không thể hiểu được, hai người rõ rằng đã trải qua sự tình thân mật như vậy, đáng nhẽ phải thân thiết hơn mới đúng. Đằng này tại sao lại như càng lạnh lùng xa lánh hơn vậy? Loại cảm giác này khiến hắn cũng thấy bức bối.

Hải Lan cũng nhận ra được biến hóa nhỏ bé đó của hắn, thế nhưng nàng lại ý thức được mình lúc này nên bảo trì một khoảng cách nhất định với hắn. Trương Dương giờ như một đống lửa bốc cháy hừng hực, còn Hải Lan lại lạnh lùng băng lãnh như băng tuyết ngàn năm, băng với hỏa hợp lại chắc chắn lưỡng bại câu thương. Cũng bởi vì trong mắt nàng, tiểu tử Trương Dương này vẫn còn rất trẻ nông nổi bồng bột, hắn thậm chí còn có khát vọng muốn đem toàn bộ thiên hạ này dẫm nát dưới chân. Chỉ là nàng ta đã được tận mắt chứng kiến cái thế giới này tàn khốc bất nhân đến nhường nào, bởi vậy nàng mới tình nguyện đóng băng trái tim mình lại.

“Xin lỗi! Ta còn phải đi làm!” Hải Lan đứng dậy cáo từ. Trương Dương cũng đành gượng cười, cũng không che đậy được cảm giác mất mát trong lòng.

Chuyện tình của đài truyền hình đã giải quyết xong, nhiệm vụ lần này của hắn cũng đã hoàn thành. Trước khi rời đi, đột nhiên hắn lại thay đổi chủ ý, muốn tới bệnh viện nhân dân huyện thăm vị Từ Kim cố chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử kia một chuyến. Trương Dương từ lúc chuyển về xã Hắc Sơn Tử công tác cũng rất thuận lợi, là do vị bí thư đảng ủy Vương Bác Hùng cũng đã chiếu cố ít nhiều tới hắn. Thế nhưng hắn đối với công tác ban kế hoạch hóa gia đình này vẫn u u mê mê, nhiều điểm còn chưa biết rõ được, lần này lên huyện xử lý công chuyện, cũng tiện đường ghé thăm nàng ta một chút. Cũng bởi vì chuyện hắn một mình đơn đả độc đấu với cả đám dân thôn Thanh Hà, từ đó tiếng ác đồn xa, cũng nhiều người sợ tiếng vị tân chủ nhiệm ban kế hoạch hóa gia đình này mà đem tiền đến nộp phạt. Chẳng qua, một đống tiền đó vẫn phải xung vào công quỹ ủy ban nhân dân xã, ban kế hoạch hóa gia đình hắn mất tiếng mà chẳng được miếng nào, bởi vậy Trương đại quan nhân hắn vẫn buồn bực từ lúc đó tới tận bây giờ chưa nguôi.

Từ Kim làm chủ nhiệm cũng lâu năm, đối với sự tình của ban kế hoạch hóa gia đình hiển hiên sẽ biết nhiều hơn mình, tiện thể lần này tới thăm cũng là việc đầu tiên, còn việc thứ hai là muốn từ miệng vị tân chủ nhiệm này biết được một số sự tình trước đây. Nhưng điều quan trọng nhất đối với Trương đại quan nhân hắn tới đây lại là muốn thăm Tả Hiểu Tình, vài ngày không gặp thực là cũng có thấy nhớ ít nhiều.

Trương đại quan nhân hắn từ trước cho tới bây giờ tự nhận mình không phải là một người đa tình, nhưng cũng chắc chắn sẽ không phải là đơn lẻ tình trường. Cái giấc mộng một lời chấn nhiếp thiên ha, với đầu tựa đùi mỹ nhân nhàn nhã uống rượu vẫn luôn ở trong đầu hắn, cả hai cái hắn đều muốn có, không thể thiếu bất cứ một cái nào.

Từ Kim nằm ở khoa chỉnh hình bệnh viện nhân dân huyện, vừa vặn lúc đó Tả Hiểu Tình cũng đang thực tập ở đó. Trương Dương cầm một bó hoa hồng vào khoa chỉnh hình định tặng cho cố chủ nhiệm Từ Kim, trời xui đất khiến thế nào lại đụng mặt ngay Tả Hiểu Tình ở ngoài hành lang. Tả Hiểu Tình cũng không có nghĩ tới lại được gặp hắn ở đây, ngay lúc này, lại càng không ngờ được là hắn đang ôm một bó hoa hồng đỏ trong tay. Nàng cũng ngượng ngùng đỏ mặt, trong nội tâm hai cảm giác hồi hộp cùng vui vừng cứ quẩn quanh mãi không thôi. Cắn cắn môi dưới, nàng nhỏ giọng nói: “Ngươi đến đây làm gì vậy? Hiện tại đang là giờ làm việc!”

Trương Dương cười cười nói: “Ta là đến thăm chủ nhiệm Từ Kim, nàng ta nằm giường nào vậy?”

Tất cả những cảm giác vui mừng hồi hộp chờ mong lúc nãy trong lòng Tả Hiểu Tình tiêu biến sạch, chỉ còn lại mỗi trống trải hụt hẫng. Nhìn cái điệu cười vô tâm kia của hắn, càng thêm chán ghét, hờ hững nói: “Sao ngươi không đi hỏi đám y tá ấy?”

Trương Dương ha hả cười lớn một tiếng: “Hai ta càng không phải thân thiết hơn sao?”

Tả Hiểu Tình nhìn lại một chút bó hoa hồng trong tay Trương Dương, cũng thầm ước ao được như vị Từ Kim kia. Cũng bởi gì ước ao mà ghen ghét, càng nhìn Trương Dương càng thấy không thuận mắt. Thầm nghĩ, hắn thực là có bệnh rồi, tự nhiên lại đi tặng hoa hồng đỏ cho bà cô già, tâm thần, đại ngu ngốc! Tả Hiểu Tình trong lòng đang mắng nhiếc Trương đại quan nhân một chập nên thân.

Đúng lúc này thì một cô y tá tướng mạo xinh đẹp đẩy xe thuốc đi ngang qua hai người. Ánh mắt tất nhiên cũng bị bó hoa hồng kia lôi cuốn, có chút ước ao than: “Tả Hiểu Tình à, hoa cũng đẹp thật đó!”

Tả Hiểu Tình vừa ngượng vừa giận, vội vàng giải thích: “Là không phải tặng ta mà!”

Trương Dương lại cười tủm tỉm nhìn cô ý tá trẻ kia nói: “Xin chào, Thạch Yến!”

Hắn có thể biết được tên Thạch Yến cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao tên nàng cũng được viết trên thẻ công tác. Chỉ là dường như nam nhân này mình chưa có từng gặp qua, nàng cũng nhíu nhíu mày nhìn lại Trương Dương hỏi: “Chúng ta có quen nhau không nhỉ?”

Trương Dương cười nói: “Giọng nói của ngươi cũng thật dễ nghe, chẳng thua kém gì MC đài truyền hình cả.”

Thạch Yến lúc này mới nhớ tới lần trước có người gọi điện thoại cho Tả Hiểu Tình, cũng chính mình là người nhận điện thoại, hai người nói chuyện cũng có chút ăn ý. Thạch Yến cũng cười vui vẻ: “Hóa ra là ca ca Tả Hiểu Tình!”

Tả Hiểu Tình trừng mắt nhìn Trương Dương: “Thực là không biết liêm sỉ!” Tả Hiểu Tình rõ ràng hôm nay tâm trạng không được tốt, câu nào câu nấy đều lạnh lùng cứng rắn như băng, nói xong ta cũng lạnh nhạt xoay người bỏ đi.

Trương Dương cùng Thạch Yên ngơ ngác nhìn nhau, cùng thè lưỡi lắc đầu. Thạch Yến thì khanh khách nở nụ cười, rồi nháy mắt cho Trương Dương, ý bảo hắn còn không mau đuổi theo.

Thấy Tả Hiểu Tình tức giận ra mặt như vậy, ngược lại Trương Dương từ đáy lòng lại cảm thấy vui vẻ. Vui vì người ta cũng có để ý tới mình nên mới nổi giận, thà rằng nổi giận như vậy còn hơn nữ MC Hải Lan xinh đẹp kia, lạnh lùng hờ hững, thực là đáng ghét!

Nghĩ lại điệu bộ hờn dỗi lúc nãy của Tả Hiểu Tình, hắn đột nhiên lại thấy ấm áp trong lòng. Nguyên lai mình cũng để ý khá nhiều tới cảm thụ của nàng ta.

Tả Hiểu Tình mặc dù có chút tức giận, nhưng vẫn dẫn Trương Dương tới phòng bệnh vị chủ nhiệm Từ Kim kia.

Từ Kim tại xã Hắc Sơn Tử danh tiếng cũng không được tốt cho lắm, cũng bởi cái phong cách làm việc cứng rắn của nàng ta mà bị người ta gọi là chủ nhiệm mặt đen.

Tân chủ nhiệm Trương Dương tới thăm cũng làm Từ Kim có chút ngạc nhiên, thế nhưng lúc nàng nhìn thấy bó hoa hồng trong tay Trương Dương, ánh mắt lại lộ ra chút thất vọng. Trong mắt nàng ta thì bó hoa hồng tươi đẹp kia lợi ích thực tế còn xa cũng không bằng một rổ trứng gà.

Chồng của Từ Kim cũng chỉ là một công nhân phổ thông, nhiệt tình mời Trương Dương ngồi xuống. Hắn định lục đục đi pha trà mời khách, thì Trương Dương khoát tay ý bảo không cần khách khí như vậy. Vị cố chủ nhiệm Từ Kim này nhìn qua trông cũng thật đáng thương, trên mặt đầy vết thương bầm tím, chân tay thì gần như đều phải bị bó bột hết cả, ánh mắt nàng ta trông cũng cực kỳ buồn rầu.

Từ Kim cũng không nghĩ tới vị tân chủ nhiệm Trương Dương này lại trẻ như vậy, cũng khách khí nói với Trương Dương vài câu, rồi thở dài nói: “Công tác kế hoạch hóa gia đình tại xã Hắc Sơn Tử cũng khó khăn thực đó, lần này súy chút nữa là mất cả mạng rồi.”

Trương Dương cũng đồng tình gật đầu: “Tuy rằng ta tới xã Hắc Sơn Tử công tác chưa lâu, thế nhưng cũng được giáp mặt đôi chút cái đám dân ngang ngược kia, cũng là chủ nhiệm chịu khổ nhiều rồi!”

Từ Kim dù sao lăn lộn trên quan trường cũng không phải vài ba năm, đương nhiên nàng có thể nhìn ra Trương Dương lần này tới thăm, ngoài ra cũng là muốn hỏi han mình một chút kinh nghiệm, nàng cũng không muốn dấu diếm làm gì, cũng định nói rõ sự tình của ban kế hoạch hóa gia đình cho Trương Dương biết, dù sao nàng cũng chẳng muốn quay lại cái chốn thâm sơn cùng cốc kia nữa. Từ Kim nói: “Tiểu Trương à, ta lúc mới đầu tới ban kế hoạch hóa gia đình xã Hắc Sơn Tử công tác, cũng nhiệt tình yêu nghề lắm chứ, cũng muốn làm yên ổn lại cái tình trạng hỗn loạn về kế hoạch hóa gia đình của Xã Hắc Sơn Tử. Thế nhưng lúc chân chính triển khai dự định thì mới phát hiện khó khăn muôn phần, xã Hắc Sơn Tử nằm trong lòng núi Thanh Sơn, địa hình cũng có chút đặc thù, đừng nói là dân chúng phổ thông, mà đến ngay cả các cấp lãnh đạo cũng tỏ thái độ muốn bài xích dự định của ta, công tác kế hoạch hóa gia đình hầu như đều gặp trở ngại lớn, khó mà có thể tiếp tục, duy trì được.”

Trương Dương nói: “Muốn làm tốt công tác kế hoạch hóa gia đình, quả thực cũng cần phải những ban ngành khác hỗ trợ, cùng phối hợp”

Từ Kim đột nhiên giận dữ nói: “Đừng nhắc tới bọn chúng nữa. Mỗi lần có công chuyện, là cái gã sở trưởng đồn công an xã Chu Lương kia lại là người đầu tiên một mực khước từ. Không có bọn họ giúp sức, một nữ nhân như ta làm sao có thể một mình chấp pháp được?” Rõ ràng vị chủ nhiệm Từ Kim này đối với đồn công an xã có oán niệm cực kỳ sâu sắc, nếu như không đồn công an bất lực, không làm tròn chức trách của mình, thì nàng cũng chưa chắc đã bị cảnh thân tàn ma dại như bây giờ.

Trương Dương cũng là lần đầu tiên lĩnh giáo được sự tiêu cực của vị sở trưởng đồn công an xã Chu Lương kia, cũng bởi vậy mới hiểu nguyên nhân vì sao chủ nhiệm Từ Kim ra nông nỗi này. Nhưng mà mục đích chính lần này tới đây là hắn muốn hỏi Từ Kim chuyện của ban kế hoạch hóa gia đình cho rõ ngọn ngành, kiên trì nghe Từ Kim nói xong, lúc này mới nhỏ giọng hỏi.

Từ Kim thở dài nói: “Tiểu Trương à, thực tế là trước kia ban kế hoạch hóa gia đình chúng ta cũng có một khoản riêng là tiền phạt của dân, tiền duy trì ban cũng là từ đó mà ra. Thế nhưng trưởng xã lại ra quyết định, tiền hoạt động của ban kế hoạch hóa gia đình cũng sẽ do bên tài vụ xã quản lý, sau đó chúng ta cũng chỉ có chức trách đi thu tiền phạt, tiền phạt nhiều ít ra sao cũng đều phải nộp lại, quyết định cuối cùng vẫn là do cấp trên định đoạt.”

Trương Dương thấp giọng nói: “Chí ít ra chúng ta cũng phải có ít quền lợi gì chứ?”

Từ Kim cười khổ một tiếng: “Chẳng phải cấp trên đã cho chúng ta cái đặc quyền trưng thu tiền phạt của dân đó sao? Kỳ thực, công tác kế hoạch hóa gia đình ở xã ta gặp rất nhiều vấn đề nan giải, mà cái quan trọng nhất vẫn là thiếu tiền. Chúng ta có thể dùng số tiền đó để làm phí thưởng cổ vũ tinh thần cho anh chị em trong ban, để họ nhiệt tình với công việc hơn, công tác có hiệu quả hơn. Chỉ là ta cũng đã nhiều lần phản ánh với cấp trên cấp cho ban chúng ta nhiều tiền hơn, nhưng mà bên trên vẫn chỉ cấp cho chúng ta một khoản rất nhỏ, khó mà duy trì tốt được công việc...”

Trương Dương cũng không khỏi nhớ lại lần đó, sau khi tới gặp Tạ Nguyện Nga hội trưởng hội phụ nữ thôn Thanh Hà xong, là ngay sau đó diễn ra sự việc đám dân thôn thanh hà vây công ủy ban nhân dân xã.

Lúc này bác sĩ tới thay băng, Trương Dương cũng nhân đó mà cáo từ luôn. Trước khi rời đi, hắn còn để lại hai trăm đồng cho Từ Kim coi như là tiền thuốc men, chỉ là Từ Kim nhất quyết không nhận, Trương Dương cũng chỉ đành cầm lại. Bởi vậy mà Từ Kim này cũng có hảo cảm với vị tân chủ nhiệm Trương Dương này, lúc hắn đi Từ Kim còn cố ý nhắc nhở hắn một câu: “Tiểu Trương à, ta hiện tại mới nhận ra được, ta không có cái năng lực một chọi vài chục người như ngươi. Muốn làm một người quan tốt thì có tâm thôi cũng chưa đủ, mà còn cần phải có năng lực nữa, không đủ năng lực thì mọi thứ cũng đều là vô nghĩa.”

Từ Kim tuy nằng chỉ nói đơn giản như vậy, nhưng lại làm Trương Dương thấy chấn động. Nhìn vẻ mặt ảm đạm buồn rầu của Từ Kim, Trương Dương cũng đoán được nàng ta nhận thức được điều này là lúc bị đám người kia hành hung, chắc có lẽ cái tác phong làm việc cứng rắn của nàng ta sau này cũng không còn được thấy nữa. Trương Dương cũng lắc lắc đầu, thở dài cảm thán một hồi.

Trương Dương rời khỏi phòng bệnh của Từ Kim, liền tới phòng làm việc của Tả Hiểu Tình tìm nàng. Tả Hiểu Tình đang ngồi viết bệnh án trong phòng, Cao Vĩ đứng ở bên cạnh cười cười chỉ điểm cho nàng mấy chỗ. Trương đại quan nhân hắn đối với thằng nhãi này từ trước tới giờ vẫn thấy không vừa mắt, thân là giáo viên mà dám tư tưởng tới học sinh, quả thực là mặt người dạ thú.

“Tả Hiểu Tình! Ngươi ra đây một chút!”

Tả Hiểu Tình cùng Cao vĩ cùng ngẩng lên nhìn, cùng thấy Trương Dương ở ngoài cửa nhưng hai người lại có hai biểu tình khác nhau. Cao Vĩ thì vẫn còn ghi hận Trương Dương trong lòng, bây giờ thấy thằng nhãi này, cơn giận lại nổi lên, nhưng mà cũng không có nói ra.

Tả Hiểu Tình do dự một chút, nhưng rồi cũng đi ra ngoài. Trương Dương vui tươi hớn hở cười toe toét: “Ra ngoài nói chuyện với ta một chút!”

Tả Hiểu Tình cũng gật đầu đồng ý.

“Tả Hiểu Tình, bệnh án còn chưa có viết xong mà!” Cao Vĩ lấy hết dũng khí, rốt cuộc cũng dám nói một câu đầy ý nghĩa chống đối, dù sao trước mặt người con gái hắn thích, hắn cũng không thể để mất mặt như vậy được. Thế nhưng rất nhanh hắn liền biết là hắn tự tìm chết. Trương Dương giọng điệu lạnh lùng nói: “Ta nói Cao Vĩ ngươi, ngươi có thể hay không đặt cái trái tim ngươi vào công việc được?”

Đám thực tập sinh không nhịn được cười rộ lên, Cao Vĩ thẹn quá mặt đỏ bừng, tay run run chỉ Trương Dương nói: “Ngươi... Ngươi...” Cả nửa ngày mà hắn cũng chỉ rặn được hai chữ đó. Mắt thấy hai người kia đã đi rồi, hắn giận dữ khoát tay mắng: “Tố chất thực là quá kém!” Vẫn là cái câu nói cửa miệng của Cao Vĩ hắn, thực sự là một câu này hắn đã thuần thục đến độ lô hỏa thuần thanh rồi cũng nên.

Bình luận

Truyện đang đọc