Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trước khi Hạ táng, đột nhiên trời đổ mưa, người tới đưa tang An Đức Uyên phần lớn không mạng theo ô, trở tay không kịp, nhưng khiếp sợ uy thế của An Đạt Văn, không ai dám chạy vào lếu trú mưa.

An Đạt Văn ôm tro cốt của cha, đi trong mưa gió, thủ hạ mở ô, muốn che cho hắn, nhưng lại bị An Đạt Văn cự tuyệt.

Huyệt của An Đức Uyên được đặt bên cạnh An Chí Viễn, trên thực tế bên trong các con cái của An lão, người từ lúc sinh tiền đã muốn lá rụng về cội, được táng trong rừng già của An gia chỉ có An Đức Uyên.

An Đạt Văn nhìn nấm mồ trước mắt, tòa lớn nhất là của tổ gia gia An râu rậm, hắn từng nghe nói tới sự tích uy phong của vị tổ tiên này, năm đó tung hoành một đời ở núi Thanh Đài, khiến dân chúng tám trăm dặm chung quanh nghe thấy đã sợ mất mật, ở bên cạnh là phần mộ của ông nội hắn - An Chí Viễn, An Đạt Văn vẫn mang kính ý đối với lão nhân từng thét ra lửa ở Hương Cảnh này, nhưng sau khi hắn biết ông nội đem tài sản lớn bí mật gởi ngân hàng rồi để lại cho chị họ mình An Ngữ Thần thì tâm tính của hắn liền hoàn toàn thay đổi.

An Đạt Văn cung kính để tro cốt của cha vào trong quan tài, mọi người hợp lực đưa quan tài vào trong huyệt, thầy địa lý được mời từ Hongkong đến ở bên cạnh chỉ huy.

Sau khi Quan tài định vị, An Đạt Văn quỳ gối trước mộ, không để ý tới lầy lội, rưng rưng vái ba vái, cha chết thật sự quá thảm, nếu như tất cả đúng như lời Trương Dương nói, như vậy An Đức Hằng này mới là cừu nhân lớn nhất của hắn.

Người tới phúng viếng đi quanh huyệt. đều ném một bông hoa bách hợp tượng trưng cho hoài niệm vào trên quan tài.

An Đạt Văn đứng lên, bốc bùn đất ẩm ướt ném lên quan tài của cha. Sau khi hắn xúc đất tượng chưng, mấy thủ hạ đồng thời động thủ, rất nhanh đã dựng lên một phần mộ lớn trước mặt họ. An Đức Uyên từng tung hoành hắc đạo Đài Loan, một tay sáng lập tín nghĩa xã, xã đoàn lớn thứ hai ở Đài Loan, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi vận mệnh chết bất đắc kỳ tử, giang hồ quả nhiên là con đường không có lối về.

Mứa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, quần áo của mọi người đều đã ướt đẫm, bọn họ thầm oán hận cái thời tiết chết tiệt này.

Đại Nhĩ Đông xòe ô, che cho An Đạt Văn, bốn phía đã không còn anh khác, An Đạt Văn nói khẽ: "Có tin tức gì hay không?"

Đại Nhĩ Đông cúi đầu, ghé vào tai hắn nói khẽ: "Đao Đầu nói cần một chút thời gian."

Trương đại quan nhân ngựa không ngừng vó chạy đến Xuân Dương, trên đường hắn gọi điện thoại cho Kiều Bằng Phi, đây là để tránh gặp phiền toái không cần thiết, muốn nghênh ngang tiến vào khách sạn Minh Châu, phải cần người đứng đầu Xuân Dương lên tiếng.

Kiều Bằng Phi tuy rằng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng hắn vẫn bật đèn xanh cho Trương Dương, Trương đại quan nhân thuận lợi tiến nhập phòng An Ngữ Thần đặt trước, quả nhiên từ trong két nước bồn cầu tìm được chìa khóa két sắt, sau đó ấn số ngày sinh của con trai, thuận lợi mở két sắt, lấy hai trăm vạn Mĩ kim, ném vào túi du lịch.

Trương đại quan nhân không dám có chút chậm trễ, đeo hai trăm vạn Mĩ kim quay về.

Mưa thu chế tạo không ít phiền toái cho Trương đại quan nhân trên đường về, khi đi qua Hắc Sơn Tử, một bộ phận đường lại bởi vì sạt lở mà gián đoạn, Trương Dương không thể không vứt xe jeep, tiếp tục đi bộ lên núi, đi qua khu sạt lở, Trương đại quan nhân cản một chiếc xe máy lại, đòi mua xe.

Nông dân thanh niên chớp chớp mắt: "Xe này của tôi là Hạnh Phúc cũ, nhưng rất bền, giá hơn một ngàn."

Trương đại quan nhân rút ra một ngàn Mĩ kim đưa ra.

Đối phương hiển nhiên không biết tờ đô la xanh xanh đỏ đỏ này: "Cái gì đây? Anh lấy tiền âm phủ ra lừa tôi à."

"Cái đệch, đây là Mĩ kim đấy." Trương đại quan nhân chẳng buồn dong dài với hắn, đá thằng cha này xuống dưới, sau đó ném một ngàn Mĩ kim cho hắn, cưỡi Hạnh Phúc cũ của hắn, phóng đi.

Thanh niên đó chẳng thèm nhặt tiề, vừa hét vừa đuổi theo: "Có người cướp xe máy của tôi... Có người..."

Giọng nói của Trương đại quan nhân từ tít xa vang lại: "Anh tới thôn Thượng Thành Hà lấy xe..."

Trương đại quan nhân tuyệt đối là mượn chứ không phải cướp, thời gian cấp bách, hắn cũng không thể giải thích.

Lễ tang đã tiến hành đến kết thúc, An Đạt Văn vừa mới đứng lên thì liền nhìn thấy một điểm đỏ nhắm vào ngực, sau đó hắn liền cảm thấy giống như một trọng quyền nện vào ngực, thân thể An Đạt Văn ngửa ra sau, va vào một gã thủ hạ, sau đó ngã chổng vó vào vũng bùn

"Chíu chíu chíu..." Tiếng đạn qua ống giảm thanh vang lên không dứt, tiếng kêu thảm thiết quyện thành một mảng. Khách tới phúng viếng có năm sáu người ngã xuống vì trúng đạn.

Thủ hạ của An Đạt Văn vội vàng rút súng. Bọn họ căn bản không thể nhận ra sát thủ trốn ở đâu, chỉ có thể nhắm vào bốn phía rừng trúc bắn trả một cách mù quáng.

Đạn tới từ hai hướng khác nhau, rừng già của An gia là khu vực trống trải duy nhất trong Thanh Vân trúc hải, mà khu vực này hiện giờ đã thành rào chắn liệp sát của đối phương.

Trong cơn Hoảng loạn có người kêu lên: "Mau, mau vào rừng trúc."

Nhóm người đã bị tiếng súng khiến cho biến thành thất kinh này giờ mới tỉnh ngộ, cả đảo vội vàng vào lao trong rừng trúc, chỉ có nhờ sự yểm hộ của rừng trúc, mới có thể tránh được đạn của tay súng bắn tỉa.

An Đạt Văn dưới sự trợ giúp của hai thủ hạ gian nan bò dậy, hắn trước chuyện đã mặc áo chống đạn, cũng như vậy mới tránh được một súng trí mạng đó. An Đạt Văn đến bây giờ vẫn chưa từ trong trong khủng hoảng khôi phục lại, một súng vừa rồi vốn là nhắm vào trán hắn, nhưng hắn vừa hay đứng dậy. Cho nên đạn mới bắn trúng ngực hơn.

"Anh Văn, đi mau..." Thủ hạ này còn chưa nói hết câu thì đạn đã bắn xuyên đầu hắn, máu tươi và óc văng lên mặt An Đạt Văn.

An Đạt Văn không cách nào hình dung được sự sợ hãi trong lòng, hắn dùng tốc độ kinh người trốn vào rừng trúc.

Trong ba phút Ngắn ngủi, cơ hồ tất cả người sống sót đã tiến vào trong rừng trúc, trong rừng già của An gia, hơn mười cỗ thi thể nằm ngổn ngang.

Tiếng súng đã ngừng, bên cạnh An Đạt Văn còn có năm tên thủ hạ, vừa rồi khi tiếng súng vang lên, mọi người chạy lung tung, tránh được loạt đạn đó chắc có không ít người, đều ẩn thân trong rừng trúc chung quanh.

An Đạt Văn rút súng lục ra, không biết là bởi vì rét lạnh hay là sợ hãi, môi hắn bắt đầu run run, có lẽ là cả hai.

Không ai dám mạo hiểm chạy đi, chỉ cần ở nơi trống trải, bọn họ có thể sẽ trở thành mục tiêu liệp sát của đối phương.

An Đạt Văn nói với Đại Nhĩ Đông ở bên cạnh: "Tao bảo mày tra xét chung quanh, sao vẫn còn phát sinh loại chuyện này?"

Vẻ mặt Đại Nhĩ Đông rất vô tội, đỉnh Thanh Vân địa hình phức tạp, chỉ bằng vào nhân thủ trước mắt của bọn họ muốn khống chế tất cả chung quanh căn bản không có khả năng. Yên lặng kéo dài chừng mười phút. Trừ tiếng mưa gió, không nghe thấy tiếng súng.

An Đạt Văn vung súng lục ở tay phải, ra hiệu cho một gã thủ hạ đi ra xem tình huống.

Tên thủ hạ cắn chặt môi, vẻ mặt sợ hãi.

trong hai mắt An Đạt Văn lộ hung quang, họng súng của hắn dùng chậm rãi nhắm vào người tên thủ hạ này.

Tên thủ hạ đó sắp khóc tới nơi rồi, hắn không thể không tiếp nhận mệnh lệnh, chậm rãi tới gần rìa rừng trúc, trước tiên ném một cục đá ra ngoài, không thấy có động tĩnh, lúc này mới đánh bạo vươn tay ra, vẫn không có động tĩnh.

An Đạt Văn vẩy vẩy súng lục, ra hiệu cho hắn đi ra ngoài.

Tên đó cố lấy hết dũng khí, đi ra ngoài, tựa sát vào rừng trúc từ từ chui ra, hắn đi được hai bước, cảm thấy không có ai nhắm bắn, lúc này mới co chân chạy ra ngoài.

"Chíu." Đạn nháy mắt đã đuổi theo bước chân hắn, bắn thủng gáy hắn, tên thủ hạ đó không phát ra nổi một tiếng kêu nào đã ngã xuống đất, tứ chi vẫn không ngừng co giật trong đống bùn.

An Đạt Văn hít một hơi lạnh.

Đại Nhĩ Đông nói khẽ: "Anh Văn, đan từ phía đối diện bắn ra, người chết toàn là người của chúng ta.." Hắn còn chưa dứt lời thì nghe một tiếng bùm, tiếng súng cách bọn họ không xa, sau đó là tiếng kêu thảm thiết vang lên, rồi dẫn phát một loạt tiếng súng dày đặc.

Lần này tiếng súng gần như vậy, hiển nhiên không phải là từ tay súng bắn tỉa đó.

Thê lương giọng nói thê lương hét lớn: "Bọn từ Đài Loan tới toàn là bọn phản bội..." Giọng nói của hắn rất nhanh liền bị tiếng súng bao phủ.

Mồ hôi lạnh trộn với nước mưa từ lưng An Đạt Văn chảy xuống, hôm nay người Đài Loan tới phúng viếng ít nhất có ba mươi người, tiếng hét vừa rồi chẳng lẽ đại biểu cho hơn ba mươi người Đài Loan này tất cả là nội tặc? Không thể? Bọn họ đều là bang chúng của tín nghĩa xã, tất cả đều là thủ hạ tâm phúc của cha năm đó.

Tiếng súng gián đoạn, một giọng nói đầy khẩu âm Mân Nam vang lên: "An Đạt Văn, mày thúc thủ chịu trói đi."

An Đạt Văn từ giọng nói nghe ra, đây là một trong những trợ thủ đắc lực của cha năm đó, tam đương gia Hoàng A Thái của tín nghĩa xã, không ngờ tên thủ hạ được cha một tay đề bạt, không ngờ trên lễ tang của cha trở gióa. Hắn chậm rãi cởi đồ tang trên người, Đại Nhĩ Đông cũng tháo khăn tang xuống, hôm nay thủ hạ của An Đạt Văn tất cả đều để tang, tân khách tới phúng viếng phần lớn đeo hoa trắng trước ngực, tay súng bắn tỉa chính là dùng cái này để phân biệt địch ta.

Bình luận

Truyện đang đọc