Trương Dương đợi một tiếng đồng hồ thì thấy một chiếc xe jeep Toyota đỗ ở cạnh buồng điện thoại công cộng, một nam tử Trung Quốc hơn ba mươi tuổi mở cửa xe đi xuống, gã nhìn thấy trong buồng điện thoại công cộng không có ai, giơ đồng hồ lên nhìn, sau đó châm một điếu thuốc lá.
Trương Dương xác định xung quanh không nhân vật khả nghi khác, lúc này mới từ trong rừng cây đi ra, vượt qua vòng bảo hộ, tiến về phía nam tử đó.
Nam tử đó nhìn thấy Trương Dương, bước tới đón hắn, nói khẽ: "Trương Dương?"
Trương Dương gật gật đầu.
Nam tử nói: "Lên xe rồi nói sau!"
Trương Dương đi theo gã vào xe jeep, nam tử đó lúc này mới vươn tay ra: "Chào anh, tôi là nhân viên công tác của lãnh sự quán New York, tôi tên là Bạch Chí Quân."
Trương Dương bắt tay gã, nói: ""Cửu ngưỡng!" Chỉ là những lời khách sáo mà thôi, hắn cũng vừa mới từ miệng Điền Linh biết được cái tên này.
Bạch Chí Quân vừa lái xe vừa nói: "Tôi đã nghe nói chuyện của anh, thật sự là không cẩn thẩn rồi, bị mất hô chiếu, có điều anh nếu bị mất hộ chiếu thì nên ngay lập tức liên hệ với lãnh sự quán chúng tôi, đại sứ quán cũng được, vì sao phải tấn công cảnh sát? Tôi nghe nói anh ngày hôm qua ở thành phố thác nước Niagara tấn công cảnh sát, sau đó lại ở cục cảnh sát trấn trên Potter Varner náo loạn một trận, hiện tại cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, chuyện rất phiền phức rồi!"
Trương Dương nói: "Ngại quá, mang tới phiền phức cho các anh rồi."
Bạch Chí Quân nói: "Tôi trước tiên đưa về lãnh sự quán, nếu lời nói, buổi tối hôm nay chúng ta có thể đến được lãnh sự quán New York."
Trương Dương đột nhiên nói: "Dừng xe!"
Bạch Chí Quân hơi ngẩn ra, gã vẫn tiếp tục điều khiển, không có ý dừng xe.
Dương giận dữ hét giận dữ hét: "Tôi bảo anh dừng xe!"
Bạch Chí Quân lúc này mới lúc này mới giẫm phanh, ngạc nhiên nhìn Trương Dương, nói: "Anh muốn làm gì?"
Trương Dương nói: "Trước khi tìm được Cố Giai Đồng, tôi sẽ không rời khỏi đây!"
Bạch Chí Quân kinh ngạc nhìn Trương Dương, một lúc sau mới nói: "Anh không biết à, đội cứu viện sáng sớm hôm nay ở hạ du sông Niagara đã tìm được quần áo và giầy của của cô ta, bên trên có có rất nhiều vết máu, từ lúc cô ta biến mất đến hiện giờ đã được bảy mươi hai tiếng, tìm kiếm khắp cả sông Niagra rồi, không có hy vọng đâu!"
Da thịt trên mặt Trương Dương bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, Bạch Chí Quân đồng tình nhìn: "Tôi nghĩ anh nên đối mặt với hiện thực!"
Trương Dương ra sức lắc đầu, hắn nói khẽ: "Dẫn tôi đi tới hiện trường!"
Bạch Chí Quân nói: "Hiện tại cảnh sát đang tìm anh khắp nơi, anh tới hiện trường chẳng phải là chui đầu vô lưới ư?"
Trương Dương nói: "Dẫn tôi đi, cùng lắm là trục xuất tôi."
Bạch Chí Quân nói: "Anh là nhân viên công tác quốc gia, anh phải biết hậu quả khi làm như vậy."
Trương Dương nói: "Dẫn tôi đi, Giai Đồng là vị hôn thê của tôi!" Khi lời này, Trương Dương bỗng nhiên có loại một loại xung động muốn gào khóc, hắn tin rằng Cố Giai Đồng ở trong đáy lòng nhất định là muốn gả cho hắn, nhưng chưa đợi thực hiện được nguyện vọng này, cô ta đã rời bỏ mình, Trương Dương lấy tay bịt miệng, muốn dùng phương thức này để ngăn mình không rơi nước mắt.
Bạch Chí Quân nhìn vẻ đôi mắt đỏ rực và vẻ mặt cực kỳ bi thương của Trương Dương, gã cuối cùng cũng gật đầu.
Thư Anh Hằng thông qua ngoại giao gây áp lực nhất định cho phía Mỹ, cho nên từ sau khi xe jeep mà Cố Giai Đồng ngồi mất tích, phía Mỹ triển khai một loạt công tác tìm kiếm, xác xe jeep đã được vớt lên, hai di thể phát hiện trong xe đều không phải là Cố Giai Đồng, sáng nay ở hạ du phát hiện quần áo và giầy của Cố Giai Đồng. Có thể nói trong 72 tiếng đồng hồ này, phía Mỹ đã dùng hết sức để tìm kiếm, bọn họ cho rằng Cố Giai Đồng đã không còn hy vọng sống sót.
]Bạch Chí Quân đặc biệt tới để cùng hành động tìm kiếm, hắn đối với tình huống tìm kiếm nắm rất rõ, lúc trước gã và Trương Dương không quen gì nhau, chỉ vừa từ miệng Điền Linh biết được Trương Dương là quan viên cấp thành phố nào đó trong nước, nhưng quan trọng hơn là, hắn là con nuôi của phó thủ tướng quốc vụ viện đương nhiệm Văn Quốc Quyền. Điền Linh ở trong điện thoại đã cường điệu rằng Trương Dương ở nước Mỹ đã gây ra rất nhiều phiền toái, bảo Bạch Chí Quân cần phải bảo vệ hắn cho tốt, cố gằng đừng để cho tình thế chuyển biến xấu hơn.
Bạch Chí Quân biết tổng lãnh sự Thư Anh Hằng và Cố Doãn Tri, cha của Cố Giai Đồng là tương giao mạc nghịch, cho nên Thư Anh Hằng mới chú ý chuyện này như vậy, gã không hề biết quan hệ của Trương Dương và Cố Giai Đồng, cho tới bây giờ, tin tức cụ thể hắn biết được rất ít, nhưng sự bi thương của Trương Dương đã ít nhiều khiến gã cảm động, Trương Dương từ Trung Quốc xa xôi đến tận đây là để chứng thực sinh tử của người yêu, người như vậy thật là chí tình chí nghĩa, Bạch Chí Quân quyết định đưa Trương Dương tới hiện trường, có lẽ chỉ có hiện thực mới có thể khiến Trương Dương thôi hy vọng.
Đội cứu hộ của Mỹ đã dừng công tác, dựng lều trại ở hạ du sông Niagara, đây là sở chỉ huy lâm thời của đội cứu hộ và tìm kiếm phía Mỹ.
Bạch Chí Quân đỗ xe jeep ở bên cạnh lều trại, gã nói với Trương Dương: "Tôi dẫn anh đi, anh không được nói gì cả, nhất định phải bảo trì bình tĩnh, sau khi phân biệt những vật phẩm này, chúng ta lập tức rời đi, một khi dẫn tới sự chú ý của cảnh sát Mỹ thì sẽ rất phiền phức."
Trương Dương gật đầu nói: "Anh yên tâm đi, tôi sẽ không mang tới thêm phiền toái cho anh đâu."
Bạch Chí Quân dẫn Trương Dương tới hiện trường tìm kiếm, nhân viên tìm kiếm đã chuẩn bị thu đội, gã và người dẫn đôi nói chuyện với nhau vài câu, một gã nhân viên công tác phía Mỹ dẫn bọn họ tới phía bên phải lều trại, hai đội viên đang ở đó sắp xếp lại vật phẩm tìm được, một chiếc giày, một cái áo khoác dính đầy máu, còn có một cái túi, Bạch Chí Quân đi tới, nhân viên của đội cứu hộ và tìm kiếm đã biết gã, bọn họ từ trong túi tìm được hộ chiếu và giấy chứng nhận, đưa hộ chiếu cho Bạch Chí Quân, Bạch Chí Quân nhìn thoáng qua, sau đó đưa cho Trương Dương.
Trương Dương tay run run mở hộ chiếu, khi hắn thấy rõ ảnh chụp của Cố Giai Đồng trên đó, trước mắt tối sầm, ngực giống như bị một mũi dao nhọn đâm vào, thân hình hắn hơi lắc lư, mặt trong nháy mắt biến thành cắt không còn giọt máu, Bạch Chí Quân đỡ lấy cánh tay hắn, nói khẽ: "Anh không sao chứ?"
Trương Dương lắc đầu, nhìn thấy tất cả những gì ở trước măt, hắn cuối cùng cũng ý thức được, Cố Giai Đồng đã vĩnh viễn rời khỏi hắn. Cái lúm đồng tiền của Cố Giai Đồng thỉnh thoảng lại hiện ra trong đầu hắn, Trương Dương dùng sức nhắm mắt lại, lệ nóng giống như hồng thủy tràn đê chảy xuống.
Bạch Chí Quân tràn ngập thong cảm nhìn Trương Dương, gã nói khẽ: "Cố nén bi thương, đây là một chuyện ngoài ý muốn."
"Không phải là ngoài ý muốn!" Trương Dương vừa mới nói xong những lời này, ai chiếc xe Acura màu đen trước sau tới hiện trường. Năm đặc công của cục điều tra liên bang mặc tây trang màu đen vây lấy Trương Dương, một người trong đó là Mike.
Trương Dương cầm tấm hộ chiếu đó của Cố Giai Đồng, mắt thủy chung nhìn chằm chằm vào bức ảnh của Cố Giai Đồng, giống như tất cả xảy ra ở xung quanh không có liên quan gì tới hắn.
Bạch Chí Quân biến sắc, gã thầm kêu không ổn.
Mike đi đến trước mặt Trương Dương, hắn nhìn thẳng vào mắt Trương Dương, nói: "Tiên sinh, mời lên xe!"
Bạch Chí Quân nói: "Xin lỗi, chúng tôi là nhân viên công tác của đại sứ quán Trung Quốc trú tại New York, chúng tôi được miễn quyền ngoại giao!"
Mike giơ tay ngăn Bạch Chí Quân lại, lãnh ngạo nhìn gã, nói: "Tránh ra, nếu anh không muốn dính vào phiền phức!"
Trương Dương đem hộ chiếu trả lại cho Bạch Chí Quân, hắn không nói gì, hai đặc công của cục điều tra liên bang kẹp hắn vào giữa, tay bọn họ đều đặt ở trong âu phục, rõ ràng đang cầm súng nhắm vào Trương Dương. Mike nhìn Trương Dương, nói: "Trương tiên sinh, mục đích anh lần này đến nước Mỹ là gì?"
Trương Dương không để ý đến hắn.
Mike nói: "Anh có thể không nói, nhưng, tôi cam đoan anh sẽ hối hận." Một gã đặc công FBI ở Bên cạnh không ngờ hiểu được tiếng Trung, tuy rằng không được nhuần nhuyễn nhưng vẫn miễn cưỡng có thể làm phiên dịch.
Trương Dương nói: "Tôi đến tìm vị hôn thê của tôi."
Mike lắc đầu, nói: "Đừng lừa chúng tôi, chúng tôi đã nắm giữ một số tư liệu của anh, có lý do chứng minh, anh lần này tới nước Mỹ là muốn làm hoạt động gián điệp."
Trương Dương không nói gì, vẻ mặt của hắn tràn ngập ưu thương.
"Nhìn vào tôi và trả lời câu hỏi của tôi!"
Đặc công FBi ở bên cạnh dí súng vào hông Trương Dương, Trương Dương bỗng nhiên run lên một cái, cả người ngã xuống đất. Mấy đặc công của FBI đều ngây ra, khi nhìn lại, Trương Dương đã nằm ở đó, Mike lớn tiếng nói: "Cẩn thận hắn giả vờ!" Nhưng nhìn bộ dạng của Trương Dương cũng không giống như là đang giả vờ, Mike vươn tay ra sờ sờ cổ hắn, sắc mặt lập tức thay đổi, nhịp tim của Trương Dương không ngờ lại biến mất.
Mike ghé vào ngực Trương Dương nghe một lát, xác định không có bất kỳ chút nhịp tim nào, lại dùng ngón tay thử hơi thở của hắn, ảo não nói: "Đã chết rồi! Hắn tự sát!" Hắn thật sự là không hiểu nổi, ở dưới mí mắt của họ, Trương Dương sao có thể thoải mái tự sát như vậy.
Bạch Chí Quân thủy chung không đi, gã nhìn những gì xảy ra trước mắt, cảm thấy quá ư đột ngột, gã phẫn nộ lao lên, lớn tiếng kháng nghị: "Các vị là ai? Anh ta chết trên tay các vị, tôi muốn đề xuất kháng nghị với chính phủ của các vị!"