Trương Dương cười nói: "Hán Cao tổ người ta là ai chứ, tôi làm sao mà so sánh được! Kém quá xa mà!"
Lý Thừa Kiền nói: "Kém không xa đâu, anh là cán bộ cấp ban thành phố,
ông ta là cấp chính quốc, ở giữa còn hai cấp thính và cấp bộ, với năng
lực của chủ nhiệm Trương, năm năm một bậc, mười năm sau là bằng ông ta
rồi!"
Trương Dương nghe gã nói cũng thấy thú vị, không khỏi bật cười.
Lúc này ngoài cửa có khách vào, Trương Dương đúng là một phúc tinh, hắn
vừa tới, cửa hàng thịt nướng Hán Giang một lát đã đầy bốn bàn khách.
Trương Dương tự mang một bình Phi Thiên Mao Đài, rót cho Kim Mẫn Nhi một chén: "Trời lạnh, uống chúng cho đỡ lạnh!"
Kim Mẫn Nhi gật đầu, Lý Thừa Kiến biết cô ta là người Hàn Quốc, lúc phối liệu gia công cũng làm khác với người khác, cho nên vị đạo của thịt
nướng rất chính tông, Kim Mẫn Nhi vừa ăn vừa khen luôn miệng: "Đúng là
không tồi, cho dù là ở Hàn Quốc cũng khó mà ăn được thịt nướng chính
tông như vậy."
Trương Dương chưa từng tới Hàn Quốc, tấ nhiên không thể nào phân biệt
được là có chính tông hay không, hắn gắp một miệng thị ba chỉ bỏ vào
miệng rồi từ từ nhai.
Kim Mẫn Nhi nói: "Bác cả vốn định ở Giang Thành khảo sát hai ngày, giữa
đường thay đổi kế hoạch là bởi vì nghe được rất nhiều tin tức bất lợi
đối với các anh."
Trương Dương nói: "Chuyện này tôi đã cơ bản điều tra rõ ràng rồi. Kỳ
thực đầu tư là chuyện hai bên đều tình nguyện, Kim tiên sinh nếu như tin những lời đồn đãi đó, không có lòng tin đối với chính phủ Giang Thành
chúng ta, chúng ta cũng không miễn cưỡng."
Kim Mẫn Nhi dịu dàng cười nói: "Bác cả của tôi là một người rất lý trí,
tôi tin bác ấy sẽ không bị người ngoài làm quấy nhiễu phán đoán của mình đâu."
Trương Dương nâng chén lên, nói: "Bất kể kết quả cuối cùng như thế nào,
tôi cũng đều rất cảm tạ cô, cám ơn cô trong chuyện này đã giúp đỡ tôi
nhiều như vậy."
"Không cần phải khách khí, giữa bạn bè với nhau mà nói những lời như vậy thì xa lạ quá!"
Trương Dương cười cười, hắn và Kim Mẫn Nhi đồng thời nâng chén.
Kim Mẫn Nhi uống chén rượu này, cảm thấy thân thể ấm lên, thoải mái hơn
nhiều, cô ta nói khẽ: "Có một chuyện tôi không hiểu, anh rốt cuộc là có
thân phận gì?" Trước đây cô ta cho rằng Trương Dương là một đặc công,
nhưng Trương Dương lại kiêm phó chủ nhiệm phòng chiêu thương Giang
Thành, còn là Thanh niên mười tốt của Bình Hải, càng lúc càng cảm thấy
thân phận của Trương Dương rất phức tạp, đầy thần bí.
Trương Dương nói: "Đừng quản tôi có thân phận gì, án chiếu theo những
lời nói vừa rồi của cô, chúng ta là bạn bè, mà giữa bạn bè thì không cần hỏi quá nhiều."
Kim Mẫn Nhi lắc đầu, nói: "Sáng sớm ngày mai tôi tới Đông Giang tìm bác
cả tôi để nói chuyện rõ ràng, hi vọng có thể giúp anh giải quyết chuyện
này."
Trương Dương nhìn cô ta, bởi vì men rượu, trên mặt Kim Mẫn Nhi như được
phớt lên một lớp phần hồng, lộ ra vẻ kiều diễm vô cùng. Trong đầu Trương Dương bất giác hiện ra tình cảnh hắn và Xuân Tuyết Tình ôm nhau, trong
nhất thời không phân rõ được mình đang ở đâu.
Kim Mẫn Nhi từ trong ánh mắt đột nhiên biến thành mê man của Trương
Dương mà đoán ra được trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhỏ nhẹ nói: "Có phải lại nhớ tới cô ấy không?"
Trương Dương gật đầu.
Kim Mẫn Nhi ôn nhu nói: "Cô ấy tên là gì?"
"Xuân Tuyết Tình!"
"Xuân Tuyết Tình!" Kim Mẫn Nhi lẩm bẩm nhắc lại cái tên này: "Cô ấy và
tôi rất giống nhau à!?" Cô ta đã không chỉ một lần hỏi câu này.
Trương Dương cười nói: "Rất giống, giống đến nỗi mà tôi cơ hồ không thể
phân biệt được, thậm chí ngay cả tính tình cũng giống, nếu như cô ấy
biết tôi có chuyện gì, luôn sẽ tận hết khả năng tới giúp tôi."
"Cô ấy si tình với anh như vậy, anh chắc cảm thấy may mắn lắm."
Trương Dương nói: "Tôi đã rất may mắn rồi, thậm chí tôi hoài nghi bản
thân có phái đã kết bái huynh đệ với thượng đế hay không mà rất nhiều
người ở bên cạnh đều rất tốt với tôi, mạng của tôi so với đa số người
thì tốt hơn nhiều." Hắn nhìn Kim Mẫn Nhi nói: "Quen được cô, tôi cũng
rất may mắn."
Kim Mẫn Nhi mỉm cười nói: "Tôi cũng vậy, nhưng tôi không muốn anh coi tôi là Xuân Tuyết Tình, tôi là Kim Mẫn Nhi!"
"Yên tâm đi, tôi phân rõ mà!"
Kim Mẫn Nhi nói: "Có những lúc, ánh mắt của anh khiến tôi cảm thấy sợ hãi, tôi luôn cảm thấy mình bị anh coi thành cô ấy!"
Trương Dương cười nói: "Tức cảnh sinh tình, có điều hiện tại đã thích ứng rồi, tôi đã nhìn ra sự khác biệt giữa các cô."
"Khác chỗ nào."
"Cô là người Hàn Quốc, cô ta người Trung Quốc!"
"Chỉ vậy thôi ư?"
"Chỉ vậy thôi!"
...
Lúc Kim Thượng Nguyên tới Đông Giang chuẩn bị tiến hành đàm phán đi sâu
với Lôi Quốc Đào thì sự có mặt của Kim Mẫn Nhi khiến sự tình phát sinh
một số chuyển biến, Kim Mẫn Nhi hướng về Giang Thành chủ yếu là bởi vì
cô ta và Trương Dương có quan hệ rất tốt, Kim Thượng Nguyên là một người có lý trí lãnh tĩnh, y rất ít bị cảm tình chi phối, cho dù Kim Mẫn Nhi
là đứa cháu gái mà ông ta yêu thương nhất, y cũng không thể bởi vì cô ta mà thay đổi kế hoạch đầu tư, một thương nhân thành công tuyệt đối không thể bị tình cảm chi phối.
Có điều Kim Mẫn Nhi không phải là tới một mình, đi cùng cô ta còn có chủ tịch tập đoàn Hối Thông Kiều Mộng Viện, đây là sự an bài của Trương
Dương, thông qua quan hệ của Kim Mẫn Nhi, thúc đẩy đối thoại trực tiếp
giữa Kiều Mộng Viện và Kim Thượng Nguyên.
Sau khi biết thân phận của Kiều Mộng Viện, Kim Thượng Nguyên rất khách khí mời cô ta ngồi xuống.
Kiều Mộng Viện nói: "Kim tiên sinh, tôi lần này tới là muốn bàn chuyện
hợp tác với Kim tiên sinh, thuận tiện giải thích mấy vấn đề mà ông quan
tâm."
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi nghe nói tập đoàn Hối Thông của Kiều tiểu
thư cũng khởi nghiệp từ sản nghiệp điện tử!" Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh phụ
trách phiên dịch.
Kiều Mộng Viện cười nói: "Xem ra Kim tiên sinh không hiểu gì về Hối
Thông của chúng tôi rồi, phương hướng chủ doanh của Hối Thông chúng tôi
là máy tính và sản xuất đĩa CD, muôn ở khu phát triển Giang Thành xây
dựng một nơi sản xuất máy lắp ráp và sản phẩm lưu trữ lớn nhất Châu Á,
phạm vi kinh doanh sản xuất của chúng tôi và Lam Tinh không có xung đột
quá nhiều."
Kim Thượng Nguyên ồ một tiếng, nếu tất cả những gì Kiều Mộng Viện nói là thật, vậy thì những tin tức mà mình nhận được từ chỗ Lôi Quốc Đào là
sai lệch rồi.
Kiều Mộng Viện nói: "Lam Tinh là cự đầu điện tử của Châu Á, tiêu thụ của các ông trải khắp nơi trên thế giới, nếu như song phương có thể hợp
tác, đối với sự phát triển của hai bên mà nói đều có lợi ích rất lớn."
Kim Thượng Nguyên không phủ nhận đề nghị của Kiều Mộng Viện rất có sức
hấp dẫn, nhưng y lại thiếu hiểu biết về Hối Thông, khảo sát trong ba
tiếng ngắn ngủi ở Giang Thành không cho ông ta đủ thời gian để quan sát
xí nghiệp ở khu phát triển. Lam Tinh là xí nghiệp nổi danh trên thế
giới, Hối Thông tuy có nguyện vọng trở thành lớn mạnh, nhưng không biết
họ có năng lực này hay không.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi tin rằng Kim tiên sinh gần đây nhất định nghe
thấy rất nhiều lời đồn, chắc hắn những lời đồn này đã quấy nhiễu tới
ông."
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi chỉ tin vào mắt tôi, chọn Đông Giang hay là
Giang Thành, tôi sẽ thông qua quan sát của mình để phán đoán."
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Tôi tìn vào ánh mắt của Kim tiên sinh, có điều có một câu tôi vẫn muốn hỏi Kim tiên sinh, ông vì sao lại chọn đầu tư ở Trung Quốc?"
Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi là nhìn trúng hoàn cảnh cải cách ngày càng
được ưu hóa ở Trung Quốc, tôi nhìn thấy sự phát triển trong tương lai
của Trung Quốc."
Kiều Mộng Viện cười nói: "Kim tiên sinh có cách nhìn này chắc là xây
dựng dưới hoàn cảnh chính trị ổn định của nước tôi, tôi nghe nói Kim
tiên sinh hơi có chút phê bình kín đáo đối với hoàn cảnh chính trị của
Giang Thành, không biết là thật hay là giả!"
Kim Thượng Nguyên cười nói: "Tôi chỉ là một người ngoài, rất nhiều
chuyện đều là nghe tin vỉa hè, không thể không tin mà cũng không thể tin hoàn toàn!" Y ứng đối rất khéo léo.
Kim Mẫn Nhi ở bên cạnh vừa phiên dịch cho Kim Thượng Nguyên, vừa quan
sát Kiều Mộng Viện, cô ta lần này cùng Kiều Mộng Viện tới Đông Giang,
biết được Kiều Mộng Viện xuất thân danh môn, gia thế hiển hách, có điều
từ trên người của Kiều Mộng Viện không nhìn thấy một chút khí chất kiêu
căng của con nhà quan lớn, điểm này có chút giống như cô ta, Kiều Mộng
Viện và Kim Mẫn Nhi cũng nói chuyện rất nhiều, cùng đi tới đây còn có
Thời Duy, so với Thời Duy, đầu óc của Kiều Mộng Viện tỉnh táo và tính
toán sự việc cực kỳ toàn diện, đây cũng là nguyên nhân căn bản mà cô ta
còn trẻ tuổi như vậy đã có thể nắm trong tay một công ti tập đoàn lớn
như Hối Thông.
Kiều Mộng Viện nói: "Kim tiên sinh cho rằng trong ba tiếng là có thể
hiểu hết về một thành thị? Có thể nắm được toàn bộ tình hình của khu
phát triển?"
Kim Thượng Nguyên mỉm cười không nói gì, y đã nảy sinh hứng thú với Kiều Mộng Viện, y biết Kiều Mộng Viện tới gặp mình là để thúc đẩy sự hợp tác giữa Hối Thông và Lam Tinh, cho nên vừa tới đã nói rõ phạm vi nghiệp vụ giữa Lam Tinh và Hối Thông nên là quan hệ hỗ trợ chứ không phải là đối
lập nhau.
Kiều Mộng Viện tuy là lần
đầu tiên gặp Kim Thượng Nguyên, nhưng đối với sự trầm ổn và tâm cơ của
Kim Thượng Nguyên đã có lĩnh giáo, một người lãnh tĩnh như vậy không thể nào bởi vì ý kiến của một người khác mà thay đổi kế hoạch đã định của
mình, cũng chính là nói Kim Thượng Nguyên chỉ là tương kế tựu kế, thậm
chí là cố ý thuật lại những gì mà Lôi Quốc Đào đã nói cho Kim Mẫn Nhi, y là muốn thông qua Kim Mẫn Nhi để Trương Dương biết được, từ đó tạo áp
lực cho chính phủ Giang Thành. Kim Thượng Nguyên từ khi quyết định tới
Giang Thành cho tới khi thực sự tới đã trải qua một đoạn thời gian khá
dài, trong đoạn thời gian này, y không thể không làm ra khảo sát hoàn
chỉnh đối với khu phát triển Giang Thành, chẳng lẽ Kim Thượng Nguyên là
lợi dụng biện pháp này để mưu cầu điều kiện tốt nhất.
Kiều Mộng Viện biết rõ đạo lý binh bất yếm trá, không gian không thì
không phải là thương nhân, Kim Thượng Nguyên có thể lên được như ngày
hôm nay tuyệt không phải chỉ dựa vào vận khí mà có thể thành công. Kiều
Mộng Viện nói: "Nếu Kim tiên sinh có hứng thú với hợp tác, tôi muốn mời
ông quay là khu nhà xưởng mới xây của tập đoàn Hối Thông tham quan, sau
khi xem qua, ông có lẽ sẽ thay đổi cách nhìn của mình."
Kim Thượng Nguyên gật đầu, nói: "Tôi sẽ suy nghĩ." Kiều Mộng Viện đoán
không sai, Kim Thượng Nguyên là một xí nghiệp gia đa mưu túc trí, y khảo sát Giang Thành ba tiếng xong liền vội vã bỏ đi, chính là để gia tăng
áp lực đối với chính phủ thành phố Giang Thành, Lôi Quốc Đào quả thật đã nói những lời bất lợi đối với Giang Thành, nhưng Kim Thượng Nguyên lại
không bởi vì những lời nói của gã mà thay đổi dự định khảo sát Giang
Thành của mình. Y chính là muốn lợi dụng sự cạnh tranh giữa Giang Thành
và Đông Giang, để bọn họ phá đám nhau, chỉ có như vậy, Kim Thượng Nguyên mới có thể nhìn rõ ưu khuyết điểm của hai thành thị, rồi từ đó giành
được điều kiện tốt nhất, không tới thời khắc sau cùng thì y tuyệt đối
không đưa ra lựa chọn.
...
Kiều Mộng Viện ý thức được điểm này, cách làm của Kim Thượng Nguyên
không có gì đánh trách, chính là hành động gièm pha Giang Thành của chủ
nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang Lôi Quốc Đào đã tạo cơ hội cho Kim
Thượng Nguyên, cho nên Kiều Mộng Viện quyết định tìm Lôi Quốc Đào nói
chuyện.
Lôi Quốc Đào tuy là quan, Kiều Mộng Viện là dân, nhưng Lôi Quốc Đào đối
với cuộc hẹn của Kiều Mộng Viện cũng không dám lơ là, ai cũng biết thực
lực của Kiều gia, nếu như có thể chèo kéo quan hệ với Kiều gia, có khả
năng một phát nhảy qua long môn, một bước lên trời, nếu như đắc tội với
người của Kiều gia, có thể sẽ phải dừng bước trên sĩ đồ, từ đó mà uất ức cả đời.
Kiều Mộng Viện gặp mặt Lôi Quốc Đào ở đài quan sát cá chép của Nam Quốc
sơn trang, cô ta và vị chủ nhiệm phòng chiêu thương Đông Giang này từng
có mấy lần tiếp xúc, có điều hai người không tính là quá quen nhau.
Lôi Quốc Đào tới trước Kiều Mộng Viện, gã là địa chủ, gã cũng là nam
nhân, từ bất kỳ phương diện nào mà nói thì gã cũng phải biểu hiện ra
phong độ quân tử khiêm tốn, kỳ thực suy cho cùng người mà gã tôn kính là lão Kiều gia.
Kiều Mộng Viện tới đài quan sát cá chép, thời gian của cô ta rất quý
giá, không thể đến muộn mà cũng không thể đến sớm, cùng lắm cũng chỉ
chênh lệch một hai phút, cô ta cười nói với Lôi Quốc Đào: "Chủ nhiệm Lôi bận trăm công nghìn việc mà có thể bớt chút thời gian tới gặp tôi,
khiến tôi cảm thấy rất vinh hạnh!"
Lôi Quốc Đào cười nói: "Có thể cùng uống trà nói chuyện với Kiều tiểu thư là vinh hạnh của tôi mới đúng!"
Kiều Mộng Viện cười nhạt, mắt nhìn về phía ngư trì ở phía dưới, lại thấy một đám cá chép nhiều màu bơi tung tăng trong hồ nước, có chút dương
dương tự đắc, ngày đông của Đông Giang không tính là lạnh, thời tiết hai ngày nay đột nhiên ấm áp, cho nên cá cũng biến thành hoạt bác hơn
nhiều.
Lôi Quốc Đào nói: "Hôm nay ánh nắng rất tốt, nếu không thì cũng chẳng ngồi nổi ở đài quan sát cá chép này!"
Kiều Mộng Viện nói: "Có thể hưởng thụ ánh nắng giữa trưa và không khí
trong lành là chuyện hạnh phúc nhất, chủ nhiệm Lôi chẳng lẽ không cho
rằng như vậy ư?"
Lôi Quốc Đào cung kính nói: "Có thể được nói chuyện với Kiều tiểu thư là khiến tôi cảm thấy hạnh phúc rồi!"
Kiều Mộng Viện mỉm cười hớp một ngụm hồng trà, ngón tay trắng mịn dưới
ánh nắng ánh lên ánh sáng trong suốt như ngọc, Lôi Quốc Đào không khỏi
thầm tự khen vị Kiều gia đại tiểu thư này lệ chất thiên sinh, Hứa Gia
Dũng không biết tu phúc khí từ đời nào mà có thể khiến Kiều Mộng Viện
một lòng với gã như vậy.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi lần này tới Đông Giang là để bàn chuyện hợp tác với Kim tiên sinh!"
Lôi Quốc Đào cười nói: "Tôi nghe nói phương hướng kinh doanh của Hối
Thông và Lam Tinh có xung đột với nhau, giữa hai người làm sao mà hợp
tác được?"
"Chủ nhiệm Lôi nghe ai nói vậy thế? Giữa chúng tôi không hề có bất kỳ sự xung đột nào, tôi đã giải thích chuyện này với Kim tiên sinh rồi. Đúng
rồi, tôi nghe nói tới một số chuyện của anh."
Trong lòng Lôi Quốc Đào trở nên khẩn trương, gã tới giờ vẫn không biết
mục đích của Kiều Mộng Viện là gì? Có điều từ trong câu nói này của Kiều Mộng Viện gã đã nghe ra, cô ta chắc đã biết những lời nói của mình với
Kim Thượng Nguyên rồi, Kim Thượng Nguyên này cũng thật là, không ngờ lại truyền chuyện mình nói cho y biết ra ngoài nhanh như vậy. Vẻ ngoài của
Lôi Quốc Đào vô cùng trấn tĩnh, mỉm cười nói: "Kiều tiểu thư nghe nói
tới chuyện gì của tôi?"
Kiều Mộng Viện nói: "Nghe nói anh ở trước mặt Kim Thượng Nguyên tiên
sinh nói xấu về Giang Thành, gièm pha lãnh đạo thành phố Giang Thành một trận, nói rằng các cấp lãnh đạo Giang Thành tham ô vô tội vạ, nói rằng
danh hiệu Thanh niên mười tốt của Trương Dương là mua phiếu mà có, nói
rằng Hối Thông và Lam Tinh có quan hệ cạnh tranh!"
Lôi Quốc Đào đã xác định Kim Thượng Nguyên đã nói ra hết những gì mà
mình báo cho y, gã dẫu sao cũng là người quen trải sóng gió, cười ha ha
nói: "Kiều tiểu thư tin ư? Tôi sao có thể nói nói xấu người của mình với một người nước ngoài được!"
Kiều Mộng Viện mỉm cười, nói: "Người khác nói thì tôi có lẽ không tin,
nhưng Kim tiên sinh tự miệng nói ra, tôi cảm thấy rất đáng tin!" Lợi ích của gia thế và địa vị chính là ở trước mặt đa số người đều có thể không chút kiêng nể nói ra suy nghĩ của mình, không cần phải nghĩ tới chuyện
nể mặt đối phương.
Lôi Quốc Đào rất xấu hổ, gã cầm chén trà lên, giả vờ uống trà, nhưng
Kiều Mộng Viện thì lại không có ý định bỏ qua cho gã, thở khẽ một hơi,
nói: "Tôi không biết mục đích chủ nhiệm Lôi làm vậy là gì? Cho rằng có
thể thông qua phương thức nà mà thay đổi ý đầu tư của Kim Thượng Nguyên
ư? Cho rằng y sẽ bởi vì vậy mà quyết định đặt nơi sản xuất của Lam Tinh ở Đông Giang ư?"
Lôi Quốc Đào nói: "Người mà tập đoàn Lam Tinh liên hệ sớm nhất chính là
tôi, Đông Giang và Giang Thành là thành hị anh em, ở Đông Giang giao
thiệp với Lam Tinh đã là có dưới tiền đề có ý hướng sơ bộ rồi, Giang
Thành không phải là nên nghĩ tới đại cục, chứ đừng có thọc gậy bánh xe
ư?"
Kiều Mộng Viện nói: "Cho nên anh mới nói với những Kim Thượng Nguyên như vậy?"
Lôi Quốc Đào nói: "Kiều tiểu thư, tôi là một cán bộ quốc gia, tôi không thể nói vậy được!"
Kiều Mộng Viện nói: "Vậy thì là ám chỉ rồi? Hiệu quả cũng vậy thôi, tôi
muốn hỏi anh, kết quả đàm phán của anh và Kim Thượng Nguyên lần này thế
nào? Sau khi y biết những tệ nạn này của Giang Thành, y có phải đã triệt để nghiêng về phía Đông Giang rồi không? Đã quyết định xây dựng cơ sở
sản xuất của tập đoàn Lam Tinh ở Đông Giang chưa?"
Lôi Quốc Đào lắc lắc đầu, tâm cơ của Kim Thượng Nguyên so với gã dự liệu thì còn thâm trầm hơn nhiều, từ những lời nói vừa rồi của Kiều Mộng
Viện vừa rồi đã có thể nhìn ra, Kim Thượng Nguyên đang lợi dụng những
lời nói đó của mình để kích động nội đấu giữa hai thành thị, Lôi Quốc
Đào bắt đầu cảm thấy hối hận, cách làm của mình hiện tại xem ra không
nghi ngờ gì nữa chính là một hành vi bất chính, thân là một cán bộ quốc
gia, ngay cả chuyện cơ bản như nhất trí đối ngoại mà cũng quên mất. Nếu
chuyện này bị tố lên trên, thượng cấp khẳng định sẽ không cho mình được
đẹp mặt.
Kiều Mộng Viện nói: "Tôi biết xuất phát điểm của anh là vì Đông Giang,
nhưng cạnh tranh giữa thành thị anh em nên bày ra trước mặt, đều lấy
điều kiện của mình ra để cạnh tranh một cách công bình, đường đường
chính chính, chứ không phải là phá rối nhau."
Lôi Quốc Đào nói: "Kiều tiểu thư, tôi thừa nhận, tôi đã nói ra những lời không nên nói, nhưng người liên hệ sớm nhất với Lam Tinh và mời họ tới Bình Hải là tôi, nếu Trương Dương không ra mặt, chuyện này cơ hồ là ván đã đóng thuyền! Người phá rối, đào góc tường nhà người ta là hắn chứ
không phải là tôi!"
Kiều Mộng Viện không khỏi bật cười: "Chẳng trách anh hận hắn như vậy,
nói hắn ức hiếp đồng liêu, ăn hối lộ vô tội vạ, công khai mua phiếu!"
Lôi Quốc Đào nói: "Không phải là tôi nói mà là Tôn Đông Cường..." Lôi Quốc Đào không cẩn thân bán đứng Tôn Đông Cường rồi.
Kiều Mộng Viện lúc này mới hiểu vì sao Lôi Quốc Đào lại hiểu rõ nhiều
tình hình của nội bộ Giang Thành như vậy, thì ra gã có nội tuyến ở Giang Thành, mà tên nội gián này không ngờ là Tôn Đông Cường, bí thư đoàn thị ủy Giang Thành.
Lôi Quốc Đào thở dài, nói: "Kiều tiểu thư, tôi cũng không giấu cô, hôm
nay sau khi đàm phán với Kim Thượng Nguyên, tôi rất hối hận, tôi phát
hiện mình bị y lợi dụng, y lợi dụng tâm lý nóng lòng muốn lôi kéo khoản
đầu tư lớn này của hai tòa thành thị chúng ta, khiến cho Giang Thành và
Đông Giang phá đám nhau, kỳ thực điều mà y thật sự muốn là điều kiện ưu
đãi nhất."
Kiều Mộng Viện nói: ”Anh hiểu được là tốt rồi!”