Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương chạm cốc với cô ta, uống một ngụm rượu to rồi nhớ tới chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười: "Có tin tức của Hà Trác Thành không?"

Hải Lan bỏ chén rượu xuống rồi gật đầu, nói: "Năm ngoái y có gọi điện cho Hâm Nhan, lúc ấy đang ở Hải Nam, Hâm Nhan bảo y trở về xử lý chuyện này, y sợ quá vội vàng gác máy, người này đúng là vô trách nhiệm."

Trương Dương nói: "Tính khí của Hâm Nhan rất cương ngạnh, lần này anh luôn thấy rằng cô ấy đang cảm thấy có lỗi với anh."

Hải Lan nói: "Cũng may mà anh không sao, chuyện của công ty quảng cáo Nụ Cười bọn em trên cơ bản cũng đã giải quyết rồi."

"Phiền phức của anh mà lại bắt bọn em giải quyết, thật là xấu hổ!"

"Ở trong lòng anh vẫn coi bọn em là người ngoài à?" Hải Lan không khỏi oán trách.

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói khẽ: "Bọn họ đi gấp thế, công ty thật sự có chuyện phải làm à?"

Mắt Hải Lan đảo quanh, mặt hơi đỏ lên, vẻ mặt của cô ta tất nhiên là không giấu được Trương Dương, kỳ thật trước chuyện cô ta và Hà Hâm Nhan, Hồ Nhân Như đã thương lượng rồi, tuy ba người đều muốn vào lúc này ở cạnh Trương Dương nhiều hơn, nhưng nghĩ rằng người ở lại càng nhiều thì ngược lại càng bất lợi cho khuyên nhủ hắn, nghĩ đi nghĩ lại quyết định để Hải Lan ở lại, Hải Lan vì giúp đỡ Trương Dương cũng phí hết tâm tư, muốn phóng thích áp lực có rất nhiều loại phương thức, cách mà Hải Lan lựa chọn cũng tính là hữu hiệu.

Trương Dương nhìn thấy vẻ mặt của Hải Lan, trong lòng liền minh bạch nỗi khổ tâm của bọn họ, liền nói khẽ: "Em yên tâm đi, anh sau này sẽ không tiêu trầm như vậy nữa đâu."

Hải Lan nói: "Anh phải có trách nhiệm, anh lừa nhiều cô gái như vậy thì phải tận trách nhiệm với họ."

Trương Dương nói: "Anh sẽ cố gắng!"

Hải Lan đỏ mặt, nói: "Anh tốt nhất hãy lưu lại chút khí lực, thật sự là sợ bị anh giày vò đến chết."



Trương Dương đột nhiên đến thăm khiến Đỗ Thiên Dã cảm thấy kinh hỉ, gã cũng nghe nói tới chuyện của Trương Dương, khá là lo lắng tới tình trạng của vị tiểu huynh đệ này, nhìn thấy Trương Dương tuy rằng gầy đi một chút, nhưng tinh thần vẫn tính là không tồi, Đỗ Thiên Dã cuối cùng cũng yên lòng, gã cười cười mời Trương Dương vào văn phòng của mình: "Trương Dương, thằng ôn cậu đúng là chẳng ra sao cả, năm mới mà chẳng chịu gọi điện chúc tết tôi nổi một cú."

Trương Dương nói: "Tôi gần đây liên tục gặp vận xui, sợ truyền nhiễm vận xui sang anh, cho nên mới không liên hệ với anh."

Đỗ Thiên Dã cười nói: "Vớ vẩn, sao mà mê tín thế, chúng ta không tin những cái này."

Trương Dương ngồi xuống sa lông, Đỗ Thiên Dã bảo thư ký Ngô Vĩnh Tân mới tới đi pha trà.

Trương Dương nói: "Có thư ký mới rồi à, sao không chọn một nữ thư ký?"

Đỗ Thiên Dã trừng mắt lườm hắn: "Cậu sao nói vô nghĩa thế? Chúng ta làm sao mà được chọn thư ký nữ?"

Trương Dương nói: "Mỗi lần gặp anh tôi đều thấy lo lắng cho anh."

"Lo lắng gì cho tôi?"

"Lo anh cứ ở vậy cả đời, không chịu lấy vợ."

Đỗ Thiên Dã bật cười ha ha, thư ký Ngô Vĩnh Tân pha trà xong, đặt ở trên bàn uống trà, liếc Trương Dương một cái rồi vội vàng ra ngoài. Đỗ Thiên Dã nói: "Tiểu Ngô ngày suy nghĩ cũng không được linh hoạt lắm." Đỗ Thiên Dã sở dĩ phát ra câu cảm thán này là bởi vì Ngô Vĩnh Tân so với thư ký Giang Nhạc cũ của gã thì kém hơn nhiều, đầu óc của Ngô Vĩnh Tân này kém Giang Nhạc không chỉ một bậc.

Trương Dương nói: "Có từng nghĩ tới để Giang Nhạc quay lại không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Thằng ôn đó đầu óc quá linh hoạt, cho nên mới phạm sai lầm." Gã nhìn Trương Dương một cái rồi nói: "Cậu cũng là người thông minh vặt."

Trương Dương nói: "Thông minh bị thông minh hại, tôi phát hiện người thật sự có đại trí tuệ thì đều luôn nội liễm."

"Tôi thấy cậu cả đời này cũng không thể nào học được nội liễm đâu, cậu cũng giống như tên của cậu ý danh!"

]Hai người đồng thời bật cười, Trương Dương cầm chén trà lên uống một ngụm, nói khẽ: "Tôi muốn nhờ anh một việc."

Đỗ Thiên Dã không đợi hắn nói ra đã đoán được mục đích của hắn: "Vẫn là chuyện liên quan tới bức ảnh đó à?"

Trương Dương gật đầu: "Vương Quân Dao đã chết rồi, tôi tận mắt nhìn thấy thi thể của cô ta, đến bây giờ tôi vẫn không thể nào làm rõ được một chuyện, giữa cô ta và Hứa Thường Đức rốt cuộc có quan hệ gì? Vì sao muốn báo thù cho Hứa Thường Đức?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu hoài nghi Vương Quân Dao là muốn báo thù cho Hứa Thường Đức?"

Trương Dương nói: "Chuyện của Giai Đồng là Vương Quân Dao sai người khác làm, cô ta lợi dụng chuyện của Giai Đồng, dụ tôi tới nước Mỹ, cũng dụ cả bí thư Cố và Cố Minh Kiện đến nước Mỹ, nhân cơ hội xuống tay ở đó, tôi ban dầu cho rằng Giai Đồng là vì tôi mà gặp báo thù, nhưng về sau tôi mới phát hiện, tôi chỉ là một trong số đó, lúc ấy chuyện của Hứa Thường Đức là bí thư Cố khởi xướng, cho nên cô ta hận cả bí thư Cố."

Đỗ Thiên Dã không nói gì.

Trương Dương lại nói: "Anh còn nhớ chuyện lúc trước anh ở núi Thanh Đài bị người dân vây công không?"

Đỗ Thiên Dã sao có thể quên được, bởi vì sự kiện đó, cha thân sinh của gã suýt nữa bị bỏ tù, Tô Viện Viện bởi vì mẹ của cô ta là Trẫm Tĩnh HIện mà phải nói chứng cứ giả, căn cứ theo lời cha nói, Trầm Tĩnh Hiền và đại ca của mình, Trần Thiên Trọng từng có quan hệ yêu đương, nhưng cho dù là vậy bà cũng không nên hãm hại cha mình, Đỗ Thiên Dã nói khẽ: "Vương Quân Dao nếu đã chết rồi, chuyện này chẳng khác nào kết thúc, có tra nữa cũng chẳng có ý nghĩ gì."

Trương Dương nói: "Chẳng lẽ anh không cảm thấy tò mò ư? Giữa đại ca anh và Trầm Tĩnh Hiền, giữa Vương Quân Dao và Hứa Thường Đức, giữa bọn họ rốt cuộc là đã phát sinh điêu gì?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Mỗi người đều có bí mật thuộc về mình, cậu cũng đã gặp mẹ của Tô Viện Viện, nhưng chuyện này cho dù chúng ta có đi hỏi thì bà ta cũng không nói thật đâu."

Trương Dương nói: "Tôi đã tra một số tài liệu, Hứa Gia Dũng sinh tháng y năm 1967, mà Vương Quân Dao vừa hay vào những năm này nhập cư trái phép ra nước ngoài, Hứa Thường Đức và vợ y bốn tháng sau liền sinh Hứa Gia Dũng, anh cũng biết đó, vào những năm sáu mươi, mang thai trước khi kết hôn, có con mới thành hôn là chuyện rất ít, Hứa Thường Đức thân là một đảng viên, một phần tử tích cực, y liệu có để ý tới ảnh hưởng hay không?"

Đỗ Thiên Dã nói: "Cậu muốn chứng minh điều gì? Chứng minh Hứa Gia Dũng là con trai của Hứa Thường Đức và Vương Quân Dao ư? Tỉnh lại đi, bất kể là có chuyện này hay không thì hiện tại ba người bọn họ cũng đã chết rồi, cậu cho dù chứng minh được tất cả những điều này thì có nghĩa lý gì? Chẳng có ý nghĩa gì cả!"

Trương Dương không nói gì.

Đỗ Thiên Dã lại nói: "Chuyện của đại ca tôi tôi cũng không muốn tra nữa, vào những năm đặc thù đó, tình cảm quan của con người không giống như chúng ta hiện tại, chúng ta không có tư cách đi bình phán sự đúng sai của họ. Đã qua nhiều năm như vậy rồi, người đương sự cũng đã chết rồi, cứ để tất cả thành hồi ức đi."

Trương Dương thở dài nói: "Có lẽ anh nói đúng!"

Đỗ Thiên Dã vỗ vai hắn, nói: "Trương Dương, tôi biết chuyện gần đây đã đả kích cậu rất mạnh, nhưng người sống trên đời, tất cả thất bại gì cũng đều gặp hết, nhưng chuyện đã xảy ra dù sao cũng đã xảy ra rồi, chúng ta không thể thay đổi được gì, tất cả những gì chúng ta có thể làm chỉ là đối diện với hiện thực, tôi tín rằng suy đoán của cậu là chính xác, nhưng cậu phải hiểu rằng, tất cả đều đã qua rồi! Cậu không thể nào cứ nghĩ mãi tới chuyện này được, phải học cach quên đi, không làm được điểm này, cả đời này cậu sẽ không được vui đâu."

Trương Dương gật đầu, có chút mờ mịt dựa vào ghế: "Đã qua rồi....

Đỗ Thiên Dã nhìn ra trạng thái của Trương Dương vẫn không tốt, quan tâm hỏi: "Hay là cậu ra ngoài đi du lịch cho khuây khỏa."

Trương Dương nói: "Có lẽ tôi nên mau mau quay về với công tác, chỉ có công tác mới có thể khiến tôi không tiếp tục nghĩ tới những chuyện khác nữa."

Đỗ Thiên Dã nói: "Có muốn về Giang Thành công tác không?" Đỗ Thiên Dã sở dĩ đề xuất đề nghị này, thuần túy là từ xuất phát là từ góc độ bằng hữu, gã thật sự không đành lòng nhìn thấy Trương Dương cứ ở trong trạng thái đe mê như vậy. Lúc trước Trương Dương rời khỏi Giang Thành tới Nam Tích, Đỗ Thiên Dã cũng có chút không nỡ để hắn đi, hiện tại Lý Trường Vũ cũng đã tới Nam Tích, Đỗ Thiên Dã cảm thấy bên cạnh càng thiếu nhân thủ, cho nên đề xuất chuyện này, trong mắt gã, có lẽ Trương Dương về quê hương công tác thì sẽ giúp vết thương trong lòng hắn sớm ngày lành lại.

Trương Dương cười nói: "Cám ơn hảo ý của anh, chuyện vận hội tỉnh tôi vẫn chưa làm xong, làm người làm việc đều phải đến nơi đến chốn, trước khi vận hội tỉnh kết thúc, tôi không muốn nghĩ tới những chuyện khác, vả lại, ngựa tốt không ăn cỏ quay đầu, tôi cũng vậy."

Đỗ Thiên Dã cười mắt: "Hỗn tiểu tử, nể mặt mà không cần mặt."

Lúc này Ngô Vĩnh Tân gõ cửa bước vào, gã là tới nhắc nhở Đỗ Thiên Dã đi họp.

Trương Dương đứng dậy nói: "Bí thư Đỗ, tôi không làm chậm trễ chính sự của anh nữa!"

Đỗ Thiên Dã nói: "Thằng ôn cậu đừng có vội đi, tối nay tôi mời cậu ăn cơm!"

Trương Dương nói: "Lát nữa rồi nói xong!" Mấy ngày nay hắn thật sự là không có lòng dạ nào mà uống rượu.

Đỗ Thiên Dã nói: "Chờ tôi xong việc sẽ điện thoại cho cậu!"

"Hay là để tôi gọi điện thoại cho anh, di động của tôi mất rồi, vẫn còn chưa kịp mua cái mới!

Bình luận

Truyện đang đọc