Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ngũ Đắc Chí bởi vì hô hấp khó khăn mà mặt trở nên đỏ bừng, hắn dùng hết lực lượng toàn thân vặn tay phải của Quản Thành, khiến hai cánh tay đan vào nhau, vào khoảnh khắc tay trái Quản Thành rời khỏi cổ hắn, thì dùng thế sét đánh không kịp bưng tai lấy trán đập vào mũi Quản Thành.

Quản Thành bị hắn đập cho mặt đầy máu, tay phải thoát khỏi sự dây dưa của Ngũ Đắc Chí, mã tấu đâm chéo xuống dưới, bởi vì Ngũ Đắc Chí vặn người mà không thể đâm trúng chỗ yếu hại của trúng mục tiêu, mà cắm vào vai phải Ngũ Đắc Chí.

Ngũ Đắc Chí tuy đau nhưng tay trái vẫn không rời khỏi người Quản Thành, Quản Thành rút mũi đao dính máu ra, đâm xuống ngực Ngũ Đắc Chí, mà lại đâm trúng một vật thể rất cứng, không thể đâm xuống được nữa.

Ngũ Đắc Chí bật cười, Quản Thành lúc này mới nhìn rõ trong ngực Ngũ Đắc Chí không ngờ dắt một quả bom, trên màn hình đam hiển thị số đếm ngược 20,19,18...

Quản Thành quá sợ hãi, Ngũ Đắc Chí hiển nhiên là mang lòng đồng quy vu tận với hắn, không còn để ý tới sinh tử. Hắn muốn thoát đi nhưng lại bị Ngũ Đắc Chí túm lấy mắt cá chân, Quản Thành nhấc chân đá Ngũ Đắc Chí, muốn hất hắn ra, nhưng Ngũ Đắc Chí giống như cây mây ngàn năm cứ quấn chặt lấy hắn.

Quản Thành giận dữ hét: "Tao sẽ cho mày chết trước..." Nói còn chưa dứt lời thì gáy đã trúng một quyền thật mạnh, chính là Trương đại quan nhân kịp thời chạy đến, vào giây phút sống chết trước mắt này cứu Ngũ Đắc Chí từ dưới đao của Quản Thành.

Lúc này bom trên ngực Ngũ Đắc Chí cũng đã kết thúc đế ngược, Ngũ Đắc Chí tháo quả bom xuống rồi ném sang một bên, chỉ là một cái máy đếm giờ rỗng mà thôi, nhưng không ngờ cuối cùng vẫn vẫn mang tới tác dụng, Ngũ Đắc Chí lau vết máu trên khóe môi, Trương Dương chế trụ huyệt đạo của Quản Thành, tới trước mặt Ngũ Đắc Chí, vươn tay ra kéo hắn lên.

Trương đại quan nhân chỉ chỉ vào Quản Thành: "Hắn là Quản Thành à?"

Ngũ Đắc Chí gật đầu nói: "Đúng vậy."

Trương đại quan nhân trong lòng cảm thấy được an ủi, hiện tại bắt được Quản Thành rồi, tôi xem Cảnh Thiên Thu cô còn gì để nói? Hắn có chút bực bội, khi vụ nổ phát sinh, Ngũ Đắc Chí va mình đều ở trong kho hàng, còn là mình lao ra trước, nhưng không thể nghĩ được sao hắn lại đột nhiên tới trước mình.

Ngũ Đắc Chí nói: " trong Kho hàng có một thang máy để vận chuyển hàng hóa, tôi ngồi thang máy chuyên vận chuyển hàng hoá tới tầng một trước, quả nhiên để tôi chờ được." Hắn nhấc chân đá vào người Quản Thành một cái, mình mất một cánh tay, tình cảm, cuộc sống cơ hồ hoàn toàn thay đổi, tất cả là vì tên hỗn đản này ban tặng, Ngũ Đắc Chí thực sự muốn giết chết hắn.

Trương Dương trước tiên kiểm tra khoang miệng của Quản Thành, xác định trong miệng hắn là cps độc dược dùngđể tự sát thì mới yên lòng, hắn trước tiên gọi điện thoại thông tri cho Vu Cường Hoa, nói với Vu Cường Hoa rằng mình đã bắt được Quản Thành, Trương đại quan nhân làm như vậy chủ yếu là xuất phát từ sự cảm kích đối với Vu Cường Hoa, muốn tặng công lao này cho hắn, để đáp lại ơn hắn đã tương trợ, Vu Cường Hoa lại không muốn nhận nhân tình này của Trương Dương, tuy rằng bắt được Quản Thành, nhưng sự kiện hôm nay còn không biết cuối cùng sẽ kết thúc như thế nào, Vu Cường Hoa thà chẳng nhận công lao này, cũng đỡ phiền toái cho ngày sau.

Minh bạch tâm ý của Vu Cường Hoa, Trương Dương cũng không miễn cưỡng, hắn liên hệ với Cảnh Chí Siêu. Cảnh Chí Siêu bên kia đã lục soát cả Nhân Gian Cung Khuyết một lượt, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng của Quản Thành, khi đang lo lắng thì Trương Dương đưa tới tin tức tốt này, nghe nói Quản Thành đã bị bắt, Cảnh Chí Siêu cũng yên lòng, ít nhất hiện tại hắn cũng có cái để ăn nói với cấp trên.

Chuyện hôm nay thật sự khiến Cảnh Chí Siêu đau đầu, trận đại điều tra đối với Nhân Gian Cung Khuyết này khiến hắn bắt được không ít nhân vật mẫn cảm, Tạ Khôn Cử chỉ có thể xem như một trong số đó, đám người này đến Nhân Gian Cung Khuyết làm gì, trong lòng mọi người đều rõ, Nhân Gian Cung Khuyết tuy rằng chưa bao giờ bị bắt bớ, nhưng không có nghĩa là nơi này không có vấn đề, Cảnh Chí Siêu vừa rồi vẫn luôn suy nghĩ, nếu như hôm nay không bắt được Quản Thành thì mình sẽ kết thúc nên như thế nào? Chỉ sợ không chỉ là bị thủ trưởng phê bình một trận thôi đâu.

Quản Thành không chỉ là đối tượng bọn họ bắt hôm nay, hiện giờ còn là một ngọn cỏ cứu mạng của hắn.

Một gã bộ hạ nói khẽ với Cảnh Chí Siêu: "Sếp, hôm nay không hề thiếu nhân vật trọng yếu ở đây, anh xem..."

Cảnh Chí Siêu nói: "Đã bắt được Quản Thành rồi, nếu người khác không có nhiều hiềm nghi thì bảo họ mau đi đi."

Cảnh Thiên Thu hôm nay có thể nói là vận xui ùn ùn, chẳng những Nhân Gian Cung Khuyết bị điều tra, hơn nữa Quản Thành cũng bị người bắt, cho tới bây giờ, sự xin giúp đỡ của cô ta vẫn không mang tới tác dụng gì, hiện tại cô ta xem như đã hiểu Trương Dương rồi, thằng ôn này không dễ chọc, thuộc dạng người cứng mềm đều không ăn. Thật ra sự nhận thức này của Cảnh Thiên Thu vẫn rất phiến diện, Trương đại quan nhân không phải cứng mềm đều không ăn, thằng cha này đa số là ăn mềm không ăn cứng, phương thức đối phó của Cảnh Thiên Thu đối với hắn ngay từ đầu đã sai rồi.

Cảnh Thiên Thu hiện tại bụng đầu tâm sự, cô ta muốn tìm người giúp, điện thoại ở trong tay cô ta, cũng không ai hạn chế cô ta liên lạc, đáng tiếc cô ta chính là không nói ra lời.

sau khi Quản Thành tỉnh táo lại thì phát hiện trong phòng có ba người, Ngũ Đắc Chí và Cảnh Chí Siêu hắn quen biết đã lâu, Trương Dương hắn thật ra vẫn là lần đầu tiên gặp trực tiếp, Quản Thành nhếch môi bật cười, nụ cười của hắn lộ ra có chút điên cuồng, giữa hàm răng trắng ởn rỉ máu, giống như một con dã thú bị nhốt.

Cảnh Chí Siêu nói: "Quản Thành, vụ nổ ô tô ở đông môn có phải anh làm hay không?"

Quản Thành không ngờ không hề ngụy biện. Hắn gật đầu: "Không sai,là tôi!" Hắn vừa nói xong thì Trương đại quan nhân đã lao lên hung hăng đấm vào bụng hắn một quyền, một quyền này là vì Hình Triêu Huy. Đánh cho Quản Thành quỳ rạp xuống đất, không ngừng ho khan, phun ra một ngụm nước miếng dính máu.

Cảnh Chí Siêu vội vàng ngăn cản Trương Dương: "Trương Dương, đừng đánh vội, tôi còn có chuyện quan trọng muốn hỏi."

Ngũ Đắc Chí nói: "Năm đó vụ đánh bom ở quảng trường lầu canh Đông Giang cũng là anh làm."

Quản Thành ôm bụng. Một quyền vừa rồi của Trương Dương cũng không nhẹ, khiến hắn hơn nửa ngày cũng không khôi phục lại, có điều thằng cha này cũng coi như là kiên cường, cắn chặt răng, hít vào một hơi. Đợi cho cơn đau thoáng thì hắn cười lạnh nói với Ngũ Đắc Chí: "Ai cũng nói... Anh là cao thủ gỡ bom số một của Quốc An, tôi muốn xem anh có bản sự gì. Kết quả. chẳng phải thiếu chút nữa bị làm nổ cho chết ư?"

Ngũ Đắc Chí không xung động như Trương Dương, hắn gật đầu nói: "Chỉ để ganh đua cao thấp với tôi ư?"

Quản Thành nói: "Đúng."

Cảnh Chí Siêu nói: "Động cơ Anh giết chết chủ nhiệm Hình là gì? Rốt cuộc có ai sai khiến?"

Bình luận

Truyện đang đọc