Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Bắt đầu từ sự kiện Trương Dương ẩu đả An Đạt Văn lần này, Lý Trường Vũ lưu ý thấy trong bội bộ thường ủy đã có không ít người bắt đầu có ý thức khiêu chiến quyền uy của Đỗ Thiên Dã, dựa vào kinh nghiệm chính trị nhiều năm của Lý Trường Vũ, y có thể xác định, những thường ủy lấy Triệu Dương Lâm cầm đầu là có mục đích gây hấn, hơn nữa sau lưng họ tất nhiên phải có chỗ dựa. Chuyện phát sinh ở Xuân Dương lần này có thể nói không phải là chuyện gì lớn, nhưng hành vi gây chuyện của thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều hôm nay chứng tỏ bọn họ đang muốn khoách đại tầm ảnh hưởng của chuyện này, ở nơi xảy ra chuyện xuất hiện ký giả của báo tỉnh, đây là một hiện tượng không bình thường.

Lý Trường Vũ nói khẽ: "Bí thư Đỗ, tôi cho rằng chuyện này phải mau mau xử lý, nhất định phải tránh để ảnh hưởng bị khoách đại hóa."

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện đã được điều tra rõ ràng rồi!"

Lý Trường Vũ nói: "Chuyện có rõ ràng hơn nữa, một khi ảnh hưởng bị khoách đại thì sẽ diễn biến ra các phiên bản khác nhau rồi mất đi khống chế. Bí thư Đỗ, anh không thể lơ là được, còn nữa, chuyện của Trần Sùng Sơn anh tốt nhất đừng nhúng tay vào nhiều. Hiện tại mâu thuẫn đều tụ tập hết lên người ông ta."

Đỗ Thiên Dã đương nhiêu hiểu rằng Lý Trường Vũ là hảo tâm nhắc nhở mình, nhưng quan hệ giữa gã và Trần Sùng Sơn người khác không thể biết, và cũng không thể công khai được.

Sau khi Lý Trường Vũ đi, Đỗ Thiên Dã rơi vào trong trầm tư, phóng biên báo tỉnh tới Xuân Dương, tuyệt không phải là quan tâm tới thôn dân thôn Chu Tiểu Kiều gây chuyện, gã phải lo trước tính sau, ngăn cho chuyện không được truyền bá thêm một bước, với thân phận của gã hiện tại đủ để nắm chắc khống chế được giới truyền thông của Giang Thành, nhưng chuyện trong tỉnh thì phải dùng ngoại lực. Đỗ Thiên Dã lúc này đột nhiên nhớ tới một người, nếu Trương Dương ở Giang Thành, vậy thì chuyện này gã sẽ là người đâu tiền xung phong giải quyết phiền phức cho mình, chỉ có lúc gặp phiền phức, Đỗ Thiên Dã mới thể hội được tính quan trọng của Trương Dương, gã nhớ tới quan hệ của Trương Dương và bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh ủy Trần Bình Triều, thế là liền cầm điện thoại lên.

....

Lúc Đỗ Thiên Dã gọi điện thoại tới, Trương Dương đang học, lúc thằng ôn này nghe giảng không biết vì sao lại mơ mơ màng màng, nằm trên bàn không ngờ lại ngủ thiếp đi, Thường Hải Tâm ngồi ở bên cạnh, dùng sách che cái đầu của hắn lại, ít nhiều có chút ý tứ bịt tai trộm chuông, kỳ thực thầy giáo sớm đã thấy rồi, người ta chỉ là lười chả buồn hỏi mà thôi.

Di động đổ chuông làm Trương Dương giật nảy mình, hắn đang nằm mơ được ngủ chung giường với mấy vị hồng nhan tri kỉ, ngày xuân thực sự là dễ khiến người ta nghĩ bậy nghĩ bạ. Ở trên thân người thì gọi là tư xuân, còn trên người động vật thì gọi là phát dục.

Tất cả ánh mắt đều hướng về phía Trương Dương, Thường Hải Tâm nhắc khẽ: "Tắt điện thoại đi!"

Trương Dương nhìn thấy dãy số của Đỗ Thiên Dã, cú điện thoại này không thể không tiếp được, hắn đứng dậy khom mình với thầy giáo, nói: "Xin lỗi, tôi phải nhấc điện thoại."

Thầy giáo đó cũng hiểu ít nhiều về Trương Dương, cười cười lắc đầu, nói: "Ra ngoài nhấc đi, đừng làm ảnh hưởng tôi giảng bài!"

Trương đại quan nhân cầm điện toại đi ra cầu thang của phòng học, sau khi bắt máy, thằng ôn này rất không khách khí nói: "Tôi nói này, anh gọi điện thoại đến thì cũng phải chọn lúc chứ, tôi đang học!"

Giọng nói của Đỗ Thiên Dã có chút trầm thấp, gã thậm chí còn không có tâm tình mắng Trương Dương không phân tôn ti: "Trương Dương, tôi gặp phiền phức rồi!"

Trương Dương hơi ngây ra, hắn bước về phía bồn hoa ở đằng trước: "Anh cứ nói đi, tôi nghe đây!"

Đỗ Thiên Dã kể lại chuyện này từ đầu tới cuối, Trương Dương nghe mà há miệng trợn mắt, hắn cảm thán: "Xem ra tôi thật sự không thể rời khỏi Giang Thành được, vừa đi cái là xảy ra chuyện ngay."

Đỗ Thiên Dã tức giận: "Thôi cậu đừng có tinh vi với tôi nữa, hiện tại một đám phóng viên của báo tỉnh tới lượn vòng quanh Xuân Dương, bọn họ muốn làm gì?"

Trương Dương nói: "Còn có thể làm gì nữa? Nói chung là không phải chuyện tốt, anh đừng gấp, nhất định phải bình tĩnh, tôi liên hệ với bộ trưởng Trần cái đã, để tỉnh lý bảo giới truyền thông tuyệt đối không thể đưa tin chuyện này."

Đỗ Thiên Dã nói: "Chuyện này cậu chú ý giúp tôi nhé!"

Trương Dương nói: "Công tác phía huyện Xuân Dương thế nào rồi? Có cần điều tôi về giải quyết chuyện này không?" Hắn rất quen thuộc với tình huống của Xuân Dương, lúc trước thôn Chu Tiểu Kiều dưới sự cầm đầu của bí thư chi bộ thôn Chu Minh Xuyên tới làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi gây chuyện chính là hắn ra mặt dẹp yên, loại công tác cơ tầng này Trương đại quan nhân rất quen.

Đỗ Thiên Dã nói: "Không cần, cậu đừng có nhúng vào, thật thà đi học đi, giúp tôi làm tốt chuyện này là được rồi."

Sau khi nói chuyện xong với Đỗ Thiên Dã, Trương Dương suy nghĩ một lát, trước tiên nói chuyện này với Trần Thiệu Bân đã, phía Trần Thiệu Bân đương nhiên là không có bất kỳ vấn đề gì, gã ngay lập tức gọi điện về cho ông già, truyền đạt lại ý tứ của Trương Dương cho cha của mình, bộ trưởng bộ tuyên truyền tỉnh Bình Hải - Trần Bình Triều.

Trần Bình Triều nghe xong chuyện này, không khỏi nhíu mày, nói: "Chuyện của Giang Thành đúng là nhiều thật, thành địa phương náo nhiệt nhất của tỉnh Bình Hải chúng ta rồi đó."

Trần Thiệu Bân nói: "Cha, chuyện này cha giúp không, Đỗ Thiên Dã cũng là bạn thân của con!"

Trần Bình Triều sao không hiểu thằng ôn này, trầm giọng nói: "Con thân với Đỗ Thiên Dã lắm à? Sao cha không biết?"

Trần Thiệu Bân xấu hổ cười cười, gã và Đỗ Thiên Dã chẳng có phần giao tình đó, nhưng Trương Dương đã mở miệng thì việc này gã không thể không giúp được.

Trần Bình Triều nói: "Con e rằng không biết rồi, mấy người dân của huyện Xuân Dương mấy ngày hôm nay quỳ ở cửa chính phủ tỉnh ủy kêu oan, ngay cả bí thư Cố cũng bị kinh động rồi!"

"Gì cơ?"

Trần Bình Triều nói: "Một đám dân trong núi, có thể có dạng kiến thức này thì đúng là không tầm thường! Chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vẻ ngoài của nó đâu!"

"Cha, cha có ý gì?"

"Nói con cũng chẳng hiểu!"

Trần Thiệu Bân lập tức nói lại tin tức mà mình nhận được từ chỗ ông già cho Trương Dương, Trương Dương bắt đầu ý thức được truyện này nghiêm trọng hơn Đỗ Thiên Dã nói rất nhiều, tối ngày hôm đó, hắn tới bái phỏng bí thư tỉnh ủy Cố Doãn Tri.

...

Bởi vì Cố Giai Đồng tới Bắc Kinh, Cố Doãn Tri ở nhà một mình, lúc Trương Dương tới tìm ông ta, Cố Doãn Tri đang ở trong phòng khách tĩnh dưỡng, phương pháp điều tức tĩnh tọa này cũng là Trương Dương dạy cho ông ta.

Nói cũng lạ, từ lần trước sau khi Trương Dương điểm phá tâm bệnh của Cố Doãn Tri, Cố Doãn Tri cảm thấy tình trạng sức khỏe ngày một chuyển biến tốt hơn, ông ta cười nói: "Trương Dương, sao hôm nay lại có thời gian tới thăm tôi vậy?"

Trương Dương cầm lá trà mà Hà Trường An tặng đặt lên bàn uống trà, nói: "Có một người bạn cho tôi ít trà lá, tôi cầm tới để ngài uống thử, còn nữa, thuận tiện chuẩn mạch giúp ngài!"

Cố Doãn Tri mỉm cười chìa tay ra, Trương Dương đặt ngón tay lên mạch môn của ông ta, nhằm mắt lại làm ra vẻ trầm ngâm, khoảng nửa phút sau, hắn mở hai mắt ra: "Rất tốt!"

Cố Doãn Tri cười nói: "Tôi cũng cảm thấy gần đây tốt hơn nhiều!" Ông ta nhìn trà lá, bảo Bảo mỗ đi pha một bình trà.

Mục đích chủ yếu mà lần này Trương Dương tới đây là muốn thám thính chuyện liên quan tới Đỗ Thiên Dã, hắn vốn cho rằng gặp mình Cố Doãn Tri có thể sẽ chủ động nhắc tới chuyện này, nhưng Cố Doãn Tri lại không nói gì, mà lại rót một chén trà, lặng lẽ ngồi thưởng thức, Cố Doãn Tri cũng hiểu biết về trà không ít, ngửi mùi trà, nhìn màu trà đã có thể đoán được trà lá mà Trương Dương mang tới có giá trị không nhỏ.

Trương Dương nói: "Bí thư Cố cảm thấy trà lá này thế nào?"

Cố Doãn Tri nói: "Người nào mà tặng cậu trà lá quý thế này?"

Trương Dương không hề giấu diếm: "Hà Trường An!"

Cố Doãn Tri gật đầu: "Y quả thực là có thực lực này!" ông ta chậm rãi đặt chén trà xuống, nói nhỏ: "Cậu dẫu sao cũng là người trong quan trường, quan hệ với nhưng thương nhân này nên nắm rõ chừng mựcc, phải giữ khoảng cách nhất định."

Trương Dương nói: "Bí thư Cố yên tâm, tôi hiểu mình nên làm thế nào."

Cố Doãn Tri cười hờ hững, nói: "Lúc nào cũng nói là mình biết, nhưng một khi gặp chuyện máu nóng xộc lên đầu lại không biết xử lý thế nào."

Trương Dương nói: "Ngài không phải là cán bộ trưởng khoa trẻ tuổi có lòng nhiệt tình và mạnh dạn đi đầu, tư tưởng có tính khai thác ư?"

"Hăng quá hóa dở, chuyện gì cũng đều phải có mức độ, vượt quá phạm trù này, tốt sẽ biến thành xấu, có lợi sẽ biến thành bất lợi."

Trương Dương luôn cảm thấy trong lời nói của Cố Doãn Tri còn có ẩn ý, hắn quyết định không vòng vo nữa: "Bí thư Cố, tôi nghe nói Giang Thành xảy ra chút chuyện?"

Cố Doãn Tri biết rồi còn cố hỏi: "Chuyện gì cơ?"

Nói chuyện với tay chính trị kỳ cựu có cấp số như Cố Doãn Tri, Trương Dương luôn có một loại cảm giác nặng nề, cho dù là nói chuyện bình thường thì hắn cũng chiếm được bất kỳ một chút chủ động nào, có một loại cảm giác như bị lão Cố dắt mũi kéo đi vậy. Đối với tu vi chính trị của Cố Doãn Tri, Trương Dương bội phục sát đất, hắn nói nhỏ: "Tôi nghe nói huyện Xuân Dương phát sinh giới đấu (nhiều người đánh nhau bằng khí giới), còn chết một người, chuyện này đã ầm lên tới tỉnh lý rồi."

Vẻ mặt của Cố Doãn Tri vẫn thản nhiên như không, ông ta uống một ngụm trà, nói: "Không những là tỉnh lý, phía kinh thành cũng biết chuyện này rồi, thượng cấp gọi điện thoại tới chỗ tôi, tỏ ý rất quan tâm."

Trương Dương thật sự không ngờ chuyện này ngay cả phía kinh thành cũng biết, có điều phát sinh giới đấu tại huyện Xuân Dương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi làm sao lại lan truyền rộng như vậy? Phía sau chuyện này khẳng định có người dây tay, phóng đại một chuyện nhỏ phát sinh ở núi Thanh Đài thành vô hạn. Trương Dương nói: "Bí Thư Cố, chuyện này rõ ràng là có người giở trò!"

Cố Doãn Tri hứng thú hỏi: "Vì sao lại phải giở trò? Bọn họ có thể giở được trò gì?"

Trương Dương nói: "Đám bách tính của núi Thanh Đài thì hiểu cái gì? Căn cứ vào sự hiểu biết của tôi, nguyên nhân phát sinh giới đầu là động tàng bảo mà mã phỉ An râu rậm để lại, mấy tên trộm mồ phát hiện động tàng bảo, trộm sạch đồ ở bên trong đi, sau đó chúng rao truyền tin tức, hấp dẫn thôn dân xung quanh tới, người dân thấy tài bảo thì đỏ mắt, ngươi tranh ta đoạt, cho nên mới phát sinh trận thảm kịch này."

Cố Doãn Tri không nói gì, chỉ lẳng lẳng đợi Trương Dương nói tiếp.

Trương Dương nói: "Ngài có thể không biết, giới đấu mỗi năm phát sinh trong xã nhiều vô số kể, có tranh nguồn nước, có tranh đất, có người chết cũng là chuyện thường, nhưng loại chuyện này phần lớn tới huyện lý là giải quyết xong. Nên xử thì xử, nên phạt thì phạt, nhưng chuyện lần này vì sao lại trực tiếp ầm ĩ tới tận tỉnh lý, ngay cả lãnh đạo trung ương cũng nghe nói tới, chẳng phải bởi vì Đỗ Thiên Dã có mặt ở hiện trường ư."

Cố Doãn Tri rất hứng thú nói: "Nếu như là cậu thì cậu sẽ xử lý chuyện này như thế nào?"

Trương Dương nói: "Bắt lớn bỏ nhỏ!"

Cố Doãn Tri cười nói: "Cái gì gọi là bắt lớn bỏ nhỏ?"

Trương Dương nói: "Đương nhiên là bắt tên cầm đầu gây chuyện, còn người dân bình thường thì không thể nào bắt toàn bộ vào cục được, bắt kẻ cầm đầu, lòng người tự nhiên sẽ phân tán."

Cố Doãn Tri nói: "Người dân người ta không phạm pháp, cậu dựa vào gì mà bắt người ta?"

Trương Dương nói: "Nếu bắt thì phải bắt kẻ phạm pháp, bọn họ không phải là gây chuyện ư? Chuyện nào ra chuyện đấy, cái mà tôi chỉnh đốn là trật tự, bắt tội phạm, người tham gia vào cuộc giới đấu hôm đó không ít, kẻ nhân loạn mà cướp giật tiền bạc cũng không ít, vì sao không nắm lấy phương diện này?"

Cố Doãn Tri nói: "Án chiếu theo phân tích vừa rồi của cậu, nếu như ở phía sau chuyện này có kẻ lửa cháy thêm dầu, cậu làm vậy sẽ càng kích hóa mâu thuẫn, khiến người ta càng nắm thêm được nhiều thóp."

Trương Dương nói: "Nếu như không áp dụng thái độ cứng rắn, khí diễm của đám thôn dân này khẳng định sẽ càng thịnh, bọn họ sẽ cho rằng chính phủ sợ họ, không biết sẽ còn đề xuất yêu cầu vô lý như thế nào nữa."

Cố Doãn Tri nói: "Hiện tại tất cả mâu thuẫn đang tập trung ở đâu?"

Trương Dương nghĩ một chút, nói: "Trên người Trần Sùng Sơn!"

Cố Doãn Tri nói: "Trần Sùng Sơn và Đỗ Thiên Dã có quan hệ gì?"

Trương Dương nói: "Cha của Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn năm xưa là chiến hữu!"

Cố Doãn Tri nói: "Tư lệnh đỗ trong giới quân đội rất có uy vọng đấy!"

Trương Dương lúc này mới ý thức được, cuộc đối thoại vừa rồi của Cố Doãn Tri với mình trên thực tế là nên dạy mình nên làm thế nào.

Cố Doãn Tri lại tiếp tục uống trà, nói khẽ: "Trương Dương, người ngoài cuộc thì tỏ, người trong cuộc thì mê, muốn xử lý tốt chuyện này, trước tiên phải nhìn nó thật rõ ràng, phải để tư duy của mình thoát ra khỏi chuyện này."

Trương Dương đăm chiêu suy nghĩ.

Cố Doãn Tri ngáp một cái: "Già rồi, tinh lực không đủ, khuya lắm rồi, cậu cũng về nghỉ ngơi đi."

Trương Dương gật đầu, hắn hiểu phong cách làm việc của Cố Doãn Tri từ trước tới nay, muốn ông ta biểu đạt thái độ một cách rõ ràng là điều không thể, tối nay nói nhiều với mình như vậy là đã phá lệ rồi, hắn sau khi cáo từ Cố Doãn Tri, trên đường về khi đi qua nhà Tống Hoài Minh liền dừng chân lại nhìn, Tống gia không sáng đèn, Tống Hoài Minh ra ngoài còn chưa về.

Trương Dương ngồi xe mô tô Hạnh Phúc của hắn lái về phía trường Đảng, lúc đi qua cửa lớn của phân khu quân đội, hắn đột nhiên nhớ tới lời nói của Cố Doãn Tri, tư lệnh Đỗ ở trong giới quân đội rất có uy vọng! Câu nói này rõ ràng là ám chỉ cho hắn gì đó, Trương Dương biết rất rõ quan hệ của Trần Sùng Sơn và Đỗ Thiên Dã, Đỗ Thiên Dã trong chuyện của Trần Sùng Sơn không tiện ra mặt, nhưng tất cả mâu thuẫn lần này đều tập trung trên người Trần Sùng Sơn, Đỗ Thiên Dã tuyệt đối sẽ không tụ thủ bàng quan, Trương Dương lúc này mới ngộ ra, mỗi một câu nói của Cố Doãn Tri với mình tối nay đều có hàm nghĩ sâu sắc, ông ta uyển chuyển chỉ ra phía sau chuyện này có người lửa cháy đổ thêm dầu, Cố Doãn Tri bảo hắn người bàng quan thì sáng, dụng ý của ông ta chính là bảo mình đừng nhúng tay quá sâu vào chuyện này, còn tư lệnh Đỗ ở trong giới quân đội rất có uy vọng, Đỗ Sơn Khôi đã chết rồi, có uy vọng thì làm được gì? Nhưng chiếu hữu của Trần Sùng Sơn không chỉ có một mình Đỗ Sơn Khôi mà còn có Sở Trấn Nam nữa.

Trương Dương minh bạch, Cố Doãn Tri là đang giúp hắn, Cố Doãn Tri khẳng định đã nhìn thấy gì đó, thậm chí còn nhìn ra có kẻ ngấm ngầm đứng sau chọc ngoáy, nhưng Cố Doãn Tri không tiện nói ra, cũng không tiện tham gia, cho nên mới nói những lời nhắc nhở này, Trương Dương càng nghĩ càng thấu triệt, càng nghĩ càng bội phục Cố Doãn Tri, tu vi chính trị của người ta quả thật là rất cao. Trương Dương cầm di động lên, gọi cho ông ngoại của Sở Yên Nhiên, tiền tư lệnh quân khu Bắc nguyên Sở Trấn Nam.

Bên phía Sở Trấn Nam rất ồn ào, Trương Dương từ trong điện thoại nghe ra tiếng ăn uống linh đình, hắn cười nói: "Lão thủ trưởng, ông nhân lúc Sở Yên Nhiên không có mặt để uống rượu, cẩn thận cháu khai ông ra đó!"

Sở Trấn Nam nghe ra là giọng của Trương Dương, không khỏi cười ha ha, nói: "Thằng láo toét, khuya vậy còn gọi cho tôi làm gì? Là Yên Nhiên bảo cậu làm vậy à? Yên tâm đi, tôi không uống, tôi chỉ gọi đám nhóc con tới chơi cho vui thôi, bọn nó uống rượu, tôi nhìn cũng cao hứng! Ha ha, Trương Dương, lâu rồi chưa tới Tĩnh An, nghe Yên Nhiên nói cậu lại gặp chuyện à?"

Trương Dương nói: "Không có gì, đi mạ vàng ấy mà, đợi lần tới khi ông gặp cháu không chừng cháu đã là cán bộ chính ban rồi đó!"

Sở Trấn Nam nói: "Yên Nhiên nói không sai, thằng nhóc cậu là một tên quan mê! Muộn thế này rồi còn tìm tôi làm gì? Có phải là gặp chuyện gì không giải quyết được không?"

Trương Dương nói: "Lần này không phải là chuyện của cháu, mà có liên quan tới bạn cũ của ông!"

Sở Trấn Nam ngây ra: "Nói rõ một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì?"

Trương Dương kể lại một lượt chuyện phát sinh ở Xuân Dương lại cho lão tư lệnh, Sở Trấn Nam nghe xong, ở trong điện thoại kêu lên một tiếng "hay", sau đó bảo: "Lão Trần làm đúng lắm, đối với những phần tử xấu xa làm loạn phép tắc đó nên đập cho một trận, nếu là tôi thì đã dùng súng liên thanh bắn bỏ hết rồi!"

Trương Dương nói: "Ông đừng nói vậy, chuyện này có chút phiền phức rồi!"

"Có gì mà phiền phức, là phòng vệ chính đáng mà!"

Trương Dương nói: "Hình như không được coi là vậy!"

Sở Trấn Nam lớn tiếng nói: "Đỗ Thiên Dã làm cái trò gì vậy? Thân là bí thư thị ủy mà không bảo vệ được Trần Sùng Sơn à?" Ông ta suýt nữa thì nói luôn quan hệ của hai cha con Đỗ Thiên Dã ra.

Trương Dương nói: "Lão thủ trưởng, ông chắc biết, chuyện này có chút vi diệu, quan hệ giữa hai người bọn họ, chắc... ông cũng biết!"

Sở Trấn Nam hơi ngây ra, ông ta trước giờ chưa hề để lộ quan hệ của Đỗ Thiên Dã và Trần Sùng Sơn ở trước mặt người ngoài, thằng ôn này sao mà biết được nhỉ? Ông ta cho rằng Margaret đã nói chuyện này cho Trương Dương, không nhịn được liền mắng: "Đàn bà đúng là lắm mồm!"

Trương Dương nghe thấy ông ta mắng liền không nhịn được mà bật cười.

Sở Trấn Nam nói: "Cậu yên tâm đi, chuyện này cứ giao cho tôi, tôi cũng muốn xem xem, là ai con mẹ nó dám chơi lão Trần, ngày mai tôi sẽ bảo bọn chúng thả ngay lão ngốc này rồi!"

Sở Trấn Nam gác điện thoại, cầm chén rượu lên, một hơi uống cạn, đương nhiên chui vào ông ta là nước, ông ta lớn tiếng nói: "Đám nhóc con các cậu vĩnh viễn không thể nào có được đảm sắc như lão binh chúng tôi, Trần Sùng Sơn, chiến hữu của tôi vừa bị đập chết một thằng, lão nghe mà nhiệt huyết sôi sục cả đây này!"

Chính ủy quân phân khu Tĩnh An Hồng Trường Vũ nói: "Tư lệnh, Trần lão gia giết người à?"

Sở Trấn Nam mặt đầy vẻ kiêu ngạo, nói: "Giết người thì sao? Lúc chiến tranh giải phóng từng giết rồi, lúc kháng cự cựu Triều cũng giết rồi, chúng tôi vẫn chưa già, vẫn còn cầm súng được!" Ông ta nói với Hồng Trường Vũ: "Cậu lập tức liên hệ với Quách Lượng của quân phân khu Giang Thành cho tôi, thằng chó đó không phải là tư liên quân phân khu ư? Chiến hữu của tôi bị cục công an bắt, bảo hắn trả người lại cho tôi!"

Hồng Trường Vũ nói: "Nhưng..."

Sở Trấn Nam tức giận bảo: "Nhưng cái gì mà nhưng, không có tiền đồ nhất chính là cậu đó, việc mà công an lo là giữ trị an xã hội, còn việc mà chúng ta làm là an ninh của tổ quốc, con mẹ nó, tôi vẫn không tin, tôi cũng muốn xem xem, ai dám không nể mặt tôi nào."

Hồng Trường Vũ nói: "Tư lệnh, chuyện vẫn chưa rõ ràng, không bằng để Tạ Chí Quốc giải thích trước đã, hệ thống công an của họ cũng dễ nói chuyện hơn."

Sở Trấn Nam nói: "cậu chuẩn bị đi, ngày mai lão tử muốn tới Giang Thành, tôi đi thăm chiến hữu cũ, đừng quên mang súng tới cho tôi!"

Hồng Trường Vũ dở khóc dở cười nói: "Tư lệnh, chúng ta không phải là đi đánh trận, ngài mang súng làm gì?"

"Ngứa, con mẹ nó trong lòng ngứa ngáy, hôm nay uống rượu mừng công, tráng chí chưa hoàn thành thề không ngừng, tương lai còn dài thể hiện thân thủ..." Lão tư lệnh hào tình vạn trượng, cất giọng ca vàng trước mặt những bộ hạ ngày trước này.

....

Lúc Trương Dương sắp tới trường Đảng, Tần Thanh gọi điện thoại tới, cô ta đến tỉnh lý tham gia hội nghị, vốn muốn liên hệ với Trương Dương sớm một chút, cho hắn một sự bất ngờ, nhưng hội nghị lại kết thúc quá muộn, sau đó lại tham gia tiệc tối, sau khi tiệc tối kết thúc thì đã hơn chín giờ tối rồi.

Trương Dương không ngờ Tần Thanh lại tới Đông Giang, vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng nói: "Anh còn đang định cuối tuần này tới Lam Sơn thăm em, không ngờ em đã tới trước rồi!"

Tần Thanh cười nói: "Không muốn em tới à?"

Trương Dương nói: "Muốn, muốn chết đi được ý chứ, nhớ đến mỏi mòn rồi!"

Tần Thanh nói: "Tin anh mới lạ đó!" Trong lòng thì vô cùng ngọt ngào.

"Em đang ở đâu?"

"Sông Tĩnh Hoài, em ở cầu Uyên Ương đợi anh!"

Trương Dương rất quen thuộc với sông Tĩnh Hoài, cưỡi xe mô tô ầm ầm phóng về phía chính nam.

Gần đây Đông Giang đột nhiên chuộng đèn Khổng Minh, ở hai bờ sông Tĩnh Hoài, không ít nam nữ thanh niên đang tụ tập cùng nhau thả đèn Khổng Minh, Tần Thanh đứng trên cầu Uyên Ương, đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn Trương Dương bước tới.

Trương Dương hôm nay lộ ra vẻ rất nghiêm chỉnh, mặc một thân tây phục màu đen, bên trong mặc sơ mi màu xám, không thắt cà vạt, cho dù là đi trong dòng người, nhưng hắn vẫn lộ ra vẻ nổi bật, Trương đại quan nhân rất tự tin.

Tần Thanh vẫn mặc màu xám quen thuộc, cô ta còn chưa thay bộ quần áo làm việc này. Như thế cũng tốt, hai người rất xứng đôi.

Trương Dương đi tới điểm cao nhất của cầu hình cong, cùng Tần Thanh đứng đối mặt nhau, ánh mắt của hai bên chạm nhau, đều lộ ra vẻ ôn tình, mấy chiếc đèn Khổng Minh ở bên cạnh họ bay lên cao, hấp dẫn ánh mắt của họ. Tần Thanh ngẩng đầu lên, trên mặt chợt hiện ra vẻ thong thả, Trương Dương nhìn thấy vậy, đi tới chỗ người bán đèn Khổng Minh, nói: "Còn bao nhiêu, tôi mua hết!" Ở trước mặt phụ nữ, Trương đại quan nhân luôn hào khí như vậy.

Người bán hàng đó tất nhiên là cầu còn không được.

Tần Thanh nhìn một đống đèn Khổng Minh dày cộp trong tay Trương Dương, không khỏi gắt: "Anh đó, cứ như là bộ dạng của tài chủ ý, mua nhiều đèn Khổng Minh như vậy làm gì?"

Trương Dương nói: "Em thích nên anh mua!"

Tần Thanh nói: "Nhìn thấy đèn Khổng Minh, em nhớ tới cha. Lúc em và em trai còn nhỏ, cha dạy bọn em làm đèn Khổng Minh, buổi tối còn dẫn bọn em ra quảng trường thả, giảng cho bọn em nguồn gốc của đèn Khổng Minh, nhớ lại thấy tất cả những chuyện này như mới phát sinh ngày hôm qua, nhưng nháy mắt đã gần hai trục năm trôi qua rồi, bất chi bất giác đều già rồi!"

Trương Dương cười nói: "Em không già đâu, còn trắng mịn mềm mại mà!"

Tần Thanh giận dỗi nói: "Có phải là bánh bao...!" Lúc này mới ý thức được sự ám muội trong lời nói của thằng ôn này, tức giận đến nỗi thò tay ra véo tai hắn, Trương Dương cười ha ha né tránh, chạy tới chỗ vắng vẻ ở bờ sông, dừng chân lại, ôm Tần Thanh vào lòng, cúi xuống hôn lên môi cô ta.

Phấn quyền của Tần Thanh đấm khẽ hai cái lên người Trương Dương, càng đánh càng nhẹ, sau cùng thì ôm chặt lấy hắn, hôn hít một hồi lâu mới tách nhau ra.

Tần Thanh đỏ mặt nói: "Anh là một tên xấu xa!"

Trương Dương mỉm cười châm một ngọn đèn Khổng Minh, Tần Thanh thả đèn lên không trung.

Từng ngọn từng ngọn đèn Khổng Minh từ trong tay Tần Thanh bay lên, Tần Thanh đột nhiên bật cười.

Trương Dương hỏi: "Em cười gì thế?"

Tần Thanh cắn môi, nói: "Anh quả nhiên không phải là người lãng mạn, cái gì cũng phải có mức độ, anh mua nhều đèn Khổng Minh như vậy, em phải ước bao nhiêu điều đây, mà chưa kể, chúng ta châm tiếp là làm ô nhiễm môi trường đó!"

Trương Dương cười ha ha, nói: "Vậy thì thôi không châm nữa, hắn cũng rất dứt khoát, đặt chỗ đèn còn lại lên bàn đá ở cạnh cầu.

Tần Thanh chỉ về phố ẩm thực ở phía trước, nói: "Đi ăn chút gì đi!"

Trương Dương không có hứng thú lắm với đồ ăn vặt của Đông Giang, Tần Thanh thì hào hứng vô cùng, thử mấy loại đồ ăn vặt đặc sắc, cô ta than khẽ: "Hai bờ song Tĩnh Hoài khai phá tốt thật, lúc ở Xuân Dương, em cũng muốn phát triển sông Xuân Thủy, nhưng thời gian em ở Xuân Dương quá ngắn, không kịp làm chuyện này đã bị điều tới Lam Sơn rồi."

Trương Dương nói: "Xuân Dương hiện tại không được thái bình cho lắm!"

Tần Thanh nói: "em có nghe nói tới một số chuyện của Chu Hằng, người này rất háo công. Sau khi tới Xuân Dương, chỉ chú trọng tới bộ mặt công trình, thi công đường xá của huyện khiến Xuân Dương trở thành bừa bãi, mà hiện tại công trình vẫn chưa làm xong."

Trương Dương nói: "Gần đây làm Xuân Dương chấn động lại không phải là chuyện này.

Tần Thanh nói: "Anh có phải nói tới chuyện giới đấu ở núi Thanh Đài không?"

Trương Dương có chút kinh ngạc nhìn Tần Thanh, không ngờ chuyện này mà cô ta cũng biết.

Tần Thanh nói: "Buổi chiều lúc tới chính phủ thành phố họp, có người nhà của người bị chết làm ầm ĩ lên ở cửa chính phủ, một người đàn bà dẫn ba đứa trẻ quỳ ở ngoài cửa, nhìn trông rất thảm, có không ít người vi quan, còn có mấy phóng viên tới quay chụp, em hỏi ra mới biết họ là người Xuân Dương."

Trong lòng Trương Dương trầm xuống, cuộc phong ba giới đấu của thôn Chu Tiểu Kiều thực sư gây ra sóng to gió lớn rồi, chỉ bằng vào những lão bách tính này thì không thể khiến cho chuyện thành lớn như vậy, ở sau lưng khẳng định là có cao nhân chỉ điểm.

Trương Dương nói lại chuyện này cho Tần Thanh, tố dưỡng chính trị của Tần Thanh không nghi ngờ gì nữa là hơn hắn rất nhiều, cô ta nhạy bén phát giác ra ở bên trong tồn tại vấn đề rất lớn, nếu như nói thôn dân của thôn Chu Tiểu Kiều tụ tập ở trước cửa chính phủ huyện ủy thì còn có thể hiểu được, người nhà của người chết bỏ qua Giang Thành mà trực tiếp kiện tới tận tỉnh lý, chuyện này có huyền cơ rất lớn, hiện tại ngay cả trung ương cũng có nghe nói tới chuyện này, có thể khẳng định là ở phía sau chuyện này có kẻ lửa cháy thêm dầu, thậm chí là trực tiếp sắp đặt kế hoạch.

Hai người tìm một hàng nước lộ thiên rồi ngồi xuống, Trương Dương kể lãi những lời mà mới rồi Cố Doãn Tri đã nói với hắn, lông mày Tần Thanh hơi nhíu lại, trầm thư một hồi lâu mới nói: "Chuyện lần này là nhắm vào Đỗ Thiên Dã!"

Trương Dương cũng thấy vậy, hắn thở dài, nói: "Đỗ Thiên Dã chỉ là trùng hợp tới núi Thanh Đài mà thôi."

Tần Thanh nói: "Có lẽ chuyện này từ ban đầu đã không tính vào trong kế hoạch, nhưng sau khi gã vừa hay bị liên đới vào sự kiện giới đấu này, một số kẻ bày mưu ẩn nấp ở phía sau bắt đầu lợi dụng chuyện này để làm to chuyện, mà rất kỳ quái, bọn chúng vì sao không trực tiếp hướng mục tiêu vào Đỗ Thiên Dã mà lại nhắm và Trần Sùng Sơn, nếu như em là Đỗ Thiên Dã, em hoàn toàn có thể sống chết mặc bây, bảo trì trầm mặc trong chuyện này, giao vấn đề của Trần Sùng Sơn cho người khác xử lý."

Trương Dương nói: "Gã không thể làm vậy được!"

Tần Thanh kinh ngạc nhìn hắn.

Trương Dương nói khẽ: "Trần Sùng Sơn là cha ruột của Đỗ Thiên Dã đấy!"

"Gì cơ?"

Vẻ mặt của Tần Thanh lúc này là vô cùng kinh hãi, cô ta không thể nào tin rằng, Trần Sùng Sơn ẩn cư sơn dã không ngờ lại có quan hệ cha con với bí thư thị ủy Đỗ Thiên Dã.

Trương Dương tuyệt đối tín nhiệm Tần Thanh, nếu không cũng sẽ không nói cho cô ta biết chuyện quan trọng này. Trương Dương nói: "Cho nên, Đỗ Thiên Dã không thể nào trơ mắt nhìn cha ruột của gã bị rơi vào vòng lao lý, với tính tình của gã, nếu Trần Sùng Sơn xảy ra chuyện, gã sẽ bất chấp mọi giá để cứu ông ta."

Tần Thanh gật đầu, nếu cô ta ở vị trí của Đỗ Thiên Dã, cô ta cũng sẽ làm vậy.

Trương Dương nói: "Bí thư Cố tối nay chỉ điểm cho anh, thế là anh liền gọi điện thoại cho ông ngoại của Yên Nhiên, chuyện này để ông giải quyết từ từ tốt hơn là để Đỗ Thiên Dã ra tay nhiều."

Tần Thanh nói: "Chuyện này trừ anh ra còn có ai khác biết nữa?"

Trương Dương nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Còn có mấy lão chiến hữu của Trần Sùng Sơn!"

Tần Thanh nói: "Chúng ta thử suy luận nhé, nếu như kẻ đứng sau chuyện này biết quan hệ giữa Trần Sùng Sơn và Đỗ Thiên Dã, hắn sẽ biết đối phó với Trần Sùng Sơn chẳng khác nào là đối phó với Đỗ Thiên Dã, cho nên mới bắt đầu từ trên người Trần Sùng Sơn."

Sau khi trải qua một phen phân tích của Tần Thanh, Trương Dương cảm thấy sáng tỏ thống suốt, hắn vỗ đùi nào: "Anh x, anh sao không nghĩ tới nhỉ?"

Tần Thanh có chút giận dỗi trừng mắt lườm hắn, trách hắn lại nói tục.

Trương Dương nói: "Xem ra anh phải về Giang Thành một chuyện rồi!"

Tần Thanh nói: "Anh về cũng chẳng để làm gì, chuyện đã xảy ra rồi, chuyện quan trọng nhất hiện giờ chính là dìm nó xuống, không để cho sự việc khoách đại thêm một bước."

Trương Dương nói: "Dìm thế nào? Bọn họ mồm năm miệng mười muốn tìm Trần Sùng Sơn đòi mạng, chẳng lẽ thật sự phải đưa Trần Sùng Sơn vào tù thì họ mới cam tâm ư?"

Tần Thanh nói: "Cho dù là đi theo trình tự pháp luật chính quy, Trần Sùng Sơn cũng sẽ không bị xử nặng, kè bày mưu chắc biết rõ chuyện này, cho nên hắn cố ý khiến cho thanh thế thật lớn, mục đích chính là để nhiều người chú ý tới chuyện này, khiến Đỗ Thiên Dã cưỡi hổ khó xuống."

Trương Dương nói: "Anh vẫn phải về, phía núi Thanh Đài anh có thể làm chút việc, anh không tin lại tà như vậy, một nhà Chu Hồng Vệ hắn có khí phách như vậy ư?"

Tần Thanh nói: "Anh ngàn vạn lần đừng có về, vũng nước đục này đã đục lắm rồi, anh nếu như còn nhúng tay vào. Đỗ Thiên Dã cũng không phải là người không có bối cảnh, thân là bí thư thị ủy Giang Thành, gã chắc phải có tố chất lâm nguy bất loạn. Chuyện này cứ để gã giải quyết đi."

Bình luận

Truyện đang đọc