Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nói: "Không có gì đâu, bác sĩ nói là không có nguy hiểm tới tính mạng." Trong lòng mắng thầm Cao Liêm Minh nhiều chuyện, cái gì cũng nói ra hết.

Aishwarrya nói: "Chuyện giữa tôi và cô ta, anh chắc là biết rồi, lần trước tôi lừa cô ta, tôi nói tôi không hận cô ta, kỳ thật trong lòng tôi rất hận cô ta, tôi đã quy hết toàn bộ tao ngộ mà tôi gặp phải lên người cô ta, nhưng hiện tại, tôi thật sự không hận cô ta, không phải là bởi vì cô ta đã làm gì cho tôi, mà là tôi thật sự vứt bỏ được khúc mắc đó rồi."

Trương Dương gật đầu, vỗ nhẹ nhẹ mu bàn tay cô ta, an ủi: "Đừng nghĩ nhiều, sau này có cơ hội nói những chuyện này mà."

Aishwarrya nói: "Trương Dương, cám ơn anh đã cho tôi hi vọng, kỳ thân con người chỉ cần là có hi vọng, trong lòng sẽ biến thành khoan dung bình hòa."

Trương Dương mỉm cười, nói: "Vì những lời này của cô, tôi hiện giờ sẽ đi mua lưỡi vịt về cho cô ăn."

Vu Tử Lương lúc này tới kiểm tra phòng, nhìn thấy Trương Dương, ông ta không khỏi cười nói: "Tôi vừa rồi đi tìm cậu, phát hiện cậu không có mặt, thì ra cậu đến đây."

Trương Dương cười cười đứng dậy.

Vu Tử Lương kiểm tra tình huống của Aishwarrya một chút, rồi cùng Trương Dương rời khỏi đó, đi ra ngoài cửa, Vu Tử Lương có chút khó hiểu nói: "Huyết áp của cậu sau thế? Thấp nhất là 180mmHg, thật sự là quá dọa người."

Trương Dương cười nói: "Tôi cũng không hiểu vì sao lại vậy."

Ánh mắt Vu Tử Lương tràn ngập hoài nghi nhìn hắn: "Tự cậu cũng không giải quyết được ư?"

Trương Dương nói: "Ông có từng nghe nói tới câu y giả không tự chữa chưa?"

Vu Tử Lương cười cười, ông ta biết chuyện cao huyết áp của Trương Dương khẳng định có điều kỳ quái, có điều ông ta cũng không hỏi tới cùng, với trình độ của Trương Dương, cho dù là thật sự bị cao huyết áp thì hắn cũng có thể tự chữa khỏi. Vu Tử Lương nói: "Phẫu thuật rất thành công, phương thuốc cậu kê tôi cũng đưa cho người nhà cô ấy rồi, trong ba tháng chắc có thể nhìn thấy một số hiệu quả, chuyện bên tôi đều giao cho viện trưởng Chung, ngày mai tôi phải trở về Giang Thành, viện trưởng Chung sẽ kịp thời thông báo tình huống của Aishwarrya cho tôi, muốn quay lại đây chắc phải là qua năm mới."

Trương Dương gật đầu: "Bác sĩ Vu vất vả rồi."

Vu Tử Lương nói: "Không có gì vất vả cả, phẫu thuật chỉ là bắt đầu, quan trọng nhất là trị liệu hồi phúc về sau, cái này thì phải dựa vào cậu."

Trương Dương nói: "Đại khái cần quá trình khôi phục một tháng, chờ điều kiện sức khỏe của cô ta cho phép, tôi sẽ tiến hành trị liệu châm cứu cho cô ta, giúp công năng tứ chi của cô ta sớm ngày khôi phục bình thường."

Vu Tử Lương đã nhiều lần chứng kiến y thuật thần hồ kì kĩ của Trương Dương, đối với hắn tràn ngập tin tưởng, vỗ vai hắn nói: "Cậu thật sự nên phổ biến y thuật của mình, để nhiều người được trị liệu hơn."

Trương Dương cười nói: "Chờ tôi tương lai nhàn hạ, có lẽ tôi sẽ viết một quyển sách về châm cứu."

Vu Tử Lương cười nói: "Tôi nhất định sẽ là người đầu tiên đi mua, hơn nữa còn bắt cậu phải ký tên lên trên nữa."

Di động của Trương Dương đột nhiên đổ chuông, hắn bắt máy, một giọng nói khàn khàn từ bên trong truyền đến: "Nhận được thư chưa?"

Trong lòng Trương Dương không khỏi thắt lại, hắn đi sang một bên, tới cuối hành lang mới nói khẽ: "Mày là ai?"

"Chúng ta vốn không quen nhau, nhưng mày lại hủy đi tất cả của tao."

Trương Dương nói: "Có gan làm không có gan nhận à?"

"Mày có phải rất khẩn trương hay không? Trên đời này thật ra có rất nhiều chuyện mà mày không nắm được trong tay đâu."

Trương Dương nói: "Còn không chịu nói mày là ai nữa thì tao sẽ cúp máy đó."

"Đừng vội cúp máy, điện thoại vượt biên giới đắt lắm đó."

Vẻ mặt của Trương Dương càng lúc càng nghiêm trọng, hắn nhìn đồng hồ, năm giờ ba mươi phút chiều.

Tiết tấu thanh âm của đối phương rất trầm thấp: "Mày đã từng tới thác nước Niagara chưa?"

Tim Trương Dương như nhảy lên tới tận cuống họng, trong đầu hắn bỗng nhiên nhớ lại giọng nói của Cố Giai Đồng, ngày mai sẽ giành thời gian tới thác nước Niagara chơi, nghe nói cảnh sắc mùa đông ở nơi đó rất đẹp, là một thế giới băng tuyết.

]Đối phương nói khẽ: "Hiện tại là mùa đông, nhiệt độ không khí nơi này rất thấp, ngày hôm qua trời đổ tuyết lớn, toàn bộ thác nước Niagara từ trên xuống dưới đều đóng băng, nơi này hoàn toàn trở thành một thế giới băng tuyết, mày có thể nhìn thấy cảnh tuyết muôn hình vạn trạng, năm nay hàn lưu đặc biệt mạnh, toàn bộ thác nước tất cả đều bị đóng băng, nơi này rất giống đông bắc của Trung Quốc chúng ta."

Trương Dương nói: "Mày muốn làm gì?" Giọng nói của hắn có chút run run.

"Mày sợ à? Mày nhất định là nghĩ ra gì đó rồi phải không, đương nhiên sẽ không phải là chuyện tốt gì rồi, tao muốn báo thù."

Trương Dương cố gắng nhắc nhở mình phải bình tĩnh, hắn nói khẽ: "Mày muốn báo thù thì tới tìm tao, tao sẽ cho mày một cơ hội báo thù mặt đối mặt."

Đối phương bật cười ha ha: "Tao không thích chính diện giao phong, tao thích xuống tay ở sau lưng người khác, thích trốn ở trong góc tối, lặng lẽ thưởng thức vẻ mặt đau long muốn chết của mày, mày nhất định là rất yêu cô ta? Một công dân Trung Quốc biến mất trong một trận bão tuyết, mày nói xem liệu có dẫn tới sự chú ý của chính phủ Mỹ không?"

Trương Dương ấn núi ghi âm của di động, hắn gằn từng chữ: "Mày nghe rõ cho tao, bất kể mày là ai? Mày muốn báo thù thì cứ tìm tao, nếu mày dám làm tổn hại đến một sợi tóc của cô ấy, ta dù phải tìm khắp chân trời góc biển cũng phải bằm vằm mày thành vạn mảnh."

"Chậc chậc, mày khẩn trương quá đấy, xem ra tao đúng là không tìm lầm mục tiêu, tao sợ quá, mày tới tìm tao đi, tao ở Mỹ, ở đây trời lạnh đất cóng, giờ là năm giờ sáng, hôm qua bão tuyết vừa dừng, rất nhiều người đang nhân lúc nhiệt độ thấp tới Niagara xem mặt trời mọc, mặt trời mọc của thế giới băng tuyết đẹp lắm, mày tới đi, tao đảm bảo mày nhất định sẽ suốt đời khó quên." Nói xong gã liền gác máy.

Trong lòng Trương Dương nặng như đổ chỉ, không ngừng trầm xuống, hắn cảm thấy sợ hãi trước nay chưa có, hắn nhanh chóng ấn số điện thoại của Cố Giai Đồng.

Sau khi điện thoại đổ chuông mấy tiếng, Cố Giai Đồng cuối cùng cũng nhấc máy, cô ta rất kinh ngạc vì Trương Dương lúc này lại gọi tới: "Trương Dương, sao gọi sớm thế?" Nói xong cô ta lại bật cười: "Em quên mất, ở Nam Tích giờ còn chưa tới tối nhỉ?" New York mà cô ta đang ở chênh Bắc Kinh mười hai tiếng, hiện tại ở chỗ cô ta mới là năm giờ rươi sáng, còn ở bên Trương Dương chưa tới sáu giờ tối.

Trương Dương khẩn trương nói: "Giai Đồng, em đang ở Niagara à?"

Cố Giai Đồng nói: "Em đang trên đường tới thác nước Niagara đây, tối hôm qua có bão tuyết, tuyết tích rất dầy, bọn em xuất phát từ rất sớm, đang định đi thưởng thức cảnh mặt trời mọc ở thác nước, em nghĩ nhất định là sẽ rất tráng lệ."

Trương Dương nói: "Em hãy nghe lời anh, đừng đi đâu ả, lập tức quay về."

Cố Giai Đồng kinh ngạc nói: "Anh sao vậy? Em đi cùng với bạn mà."

Trương Dương khẩn trương dùng tay đấm vào vách tường: "Anh vừa nhận được một cú điện thoại đe dọa, có người muốn gây bất lợi cho em, hắn biết em đang tới Niagara, hắn muốn thương hại đến em."

Cố Giai Đồng cười nói: "Trương Dương, trị an của nước Mỹ không kém như anh nghĩ đâu, huống chi ở bên cạnh em còn có hai người bạn nữa, anh yên tâm đi, em sẽ cẩn thận."

"Không, anh nghe ra mà, đó không phải là một trò đùa, Giai Đồng."

Cố Giai Đồng tựa hồ gặp chuyện gì đó, cô ta nói khẽ: "Anh chờ một chút nhé, hình như xe jeep bị lún tuyết rồi."

Trương Dương lớn tiếng nói: "Đừng gác máy, em mau quay về đi..." Đột nhiên điện thoại gián đoạn.

Trương Dương gọi lại, đường dây không liên lạc được, Trương Dương khẩn trương đến cực điểm, hắn đi đi lại lại trong hành lang, gọi cho Cố Giai Đồng hết lần này đến lần khác. Nhưng mãi không có ai nhấc máy, qua khoảng mười phút, Cố Giai Đồng mới gọi lại.

Trương lo đến mức đầu đầy mồ hôi: "Giai Đồng, em không sao chứ?"

"Đương nhiên là không sao rồi, bọn em gặp chút phiền phức, xe jeep chết máy, cũng may mà gặp cảnh sát, bọn họ dùng xe tải kéo xe của bọn em tới thị trấn nhỏ ở bên dưới để sửa xe."

Trương Dương thở dài nhẹ nhõm, nói: "Em không sao thật ư?"

"Không sao mà, yên tâm đi, anh đừng lo lắng, lại nổi gió tuyết rồi, bọn em quyết định không đi ngắm mặt trời mọc nữa, sau khi trở về sẽ chuẩn bị một chút, em ngày mai sẽ về nước ngay, được chưa nào?" Cố Giai Đồng nghe ra sự lo lắng của Trương Dương.

Trương Dương nói: "Tốt, anh sẽ tới sân bay đón em."

Cố Giai Đồng nói: "Trương Dương, anh đừng sợ, em sẽ tự chiếu cố cho mình thật tốt." Tín hiệu di động tựa hồ không được tốt, cô ta nói đứt quãng: "... Đợi em về thị trấn sẽ gọi lại cho anh."

Trương Dương gác máy, hắn giơ tay lên lau mồ hôi trên trán, di động lại đổ chuông, Trương Dương nhấc máy: "Alo!"

"Mày vẫn chưa tới Niagara à, thật sự là đáng tiếc nuối, mày chưa từng nhìn thấy nước sông Niagara cuồn cuộn từ hồ Erie chảy đến, đổ xuống vuông góc theo độ cao năm mươi thước, nước giống như là ngân hà từ chín tầng tời đổ xuống vách núi đen, tiếng vang đinh tai nhức óc có thể truyền ra ngoài vài dặm, khí thế bàng bạc, lôi đình vạn quân, chỉ có đến nơi này, mày mới có thể ý thức được lực lượng của thiên nhiên, mày mới có thể cảm thấy được sự nhỏ bé của nhân loại."

"Mày câm miệng lại."

"Mày không muốn biết tao là ai à? Tao nói cho mày biết, tao có thể khiến mày đau đớn, tao có thể chi phối sự sống chết của cô ta, trong ngày tuyết rơi lớn như thế này, xe jeep hỏng trong tuyết, đúng là một chuyện xui xẻo, đúng không nào."

Bình luận

Truyện đang đọc