Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nhìn thấy thằng ôn này, trong lòng lại thấy tức giận, với tính tình của hắn trước đây đã sớm tát cho y một cái rồi, nhưng hắn cũng hiểu rõ, bối cảnh của Lý Đồng Dục không tầm thường, mình cho dù đánh y một trận, tới cuối cùng không biết là ai gặp xui? Còn nữa, chiếm chút tiện nghi trên quyền cước cũng không tính là bản sự gì, từ lúc Trương Dương chứng kiến cảnh Tống Hoài Minh đối phó Tôn Quốc Chính, Trương đại quan nhân đột nhiên như được mở khiếu, dùng vũ lực giải quyết vấn đề chỉ có thể là với đối thủ tầm thấp, đối với loại người thích chơi âm mưu quỷ kế như Lý Đồng Dục, thì phải lấy đạo của người trả cho người, âm mưu gia thì phải khiến y ngã trên âm mưu, như vậy thì đả kích mới nghiêm trọng.

Có nhận thức như vậy, Trương đại quan nhân vẫn bảo trì tươi cười đối mặt với Lý Đồng Dục, hắn cười ha ha, nói: "Vừa mới về, tổng biên tập Lý sao vẫn còn ở Nam Tích?"

Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Tôi đang muốn tìm anh đây, thật khéo vừa hay gặp ở đây."

Trương Dương nói: "Thế ư? Tôi cũng đang tìm anh." Trong lòng hắn thầm đắc ý, mày cứ cười đi, lát nữa khi mày biết tao thu hồi quyền đưa tin ưu tiên, xem mày còn cười nói không?

Lý Đồng Dục nói: "Vốn tôi muốn để thị trưởng Cung nói cho anh biết, nhưng đã gặp rồi thì tôi cũng tiện nói cho anh luôn, chủ nhiệm Trương, tòa soạn báo của chúng tôi đã cân nhắc tình hình, xét thấy công tác đưa tin của chúng tôi khá bận rộn, chỉ sợ không thể đảm nhiệm được công tác quảng cáo và tuyên truyền vận hội tỉnh, cho quyền đưa tin ưu tiên đó tôi định từ bỏ, đây cũng là kết quả sau khi thảo luận của lãnh đạo tòa soạn báo chúng tôi."

Trương đại quan nhân ngây ra, mình vốn muốn mượn chuyện này để chơi Lý Đồng Dục một vố, ít nhất cũng phải khiến cho y mất mặt, nhưng Lý Đồng Dục không ngờ lại đi trước hắn một bước từ bỏ quyền đưa tin ưu tiên, vốn là Trương Dương không cho hắn làm, hiện tại đổi thành Lý Đồng Dục chủ động từ bỏ, tuy rằng kết quả giống nhau, nhưng ở trong mắt người ngoài thì khẳng định là khác, Trương Dương nhìn vẻ mặt giảo hoạt của Lý Đồng Dục, trong lòng càng nhận thức sâu hơn về con cáo già này, Lý Đồng Dục khẳng định đã nghĩ trước mình, y đặt điều gây chia rẽ quan hệ cha con của Sở Yên Nhiên và Tống Hoài Minh, nếu đã làm chuyện này, y chắccũng đã nghĩ tới hậu quả, nghĩ tới Trương Dương sẽ vì ra mặt cho Sở Yên Nhiên, nghĩ tới Trương Dương sẽ ra tay trả thù, hiện tại mà nói, thủ đoạn trả thù trực tiếp nhất của Trương Dương chính là tước đoạt quyền đưa tin ưu tiên của nhật báo Đông Nam, nhưng Lý Đồng Dục căn bản không cho hắn cơ hội.

Trương Dương bật cười ha ha, cười rất vui vẻ, Lý Đồng Dục cũng đang cười, phóng viên đi cùng y đã tránh ra xa, Trương đại quan nhân hư tình giả ý nói: "Tổng biên tập Lý, nhật báo Đông Nam trong tỉnh của chúng ta là một trong những tòa soạn có sức ảnh hưởng nhất, các anh nửa đường rút lui, công tác tuyên truyền của chúng tôi khẳng định sẽ phải chịu ảnh hưởng."

Lý Đồng Dục giả bộ bộ dạng rất bất đắc dĩ, thở dài nói: "Đành chịu thôi, tôi cũng rất muốn hỗ trợ, nhưng tình huống thực tế của tòa soạn báo bày ra đó, phóng viên của chúng tôi chạy khắp cả nước, tòa soạn báo của chúng ta lại không phải là chỉ đưa tin tức trong tỉnh Bình Hải, chúng tôi mặc dù ở Bình Hải, nhưng sức ảnh hưởng lại xếp trong mười hạng đầu toàn quốc, tin tức, chuyện quan trọng của năm tỉnh đông nam, thực sự rất nhiều, thân là một tờ báo có tính tổng hợp, cho dù chúng tôi miễn cưỡng nắm lấy quyền đưa tin ưu tiên vận hội tỉnh Bình Hải, cũng không thể đặt việc đưa tin vận hội tỉnh của các anh lên hàng đầu được, thị trưởng Cung là lão bằng hữu là của tôi, cho nên tôi càng phải cẩn thận, nếu không có sức chiếu cố, tôi chỉ nén đau mà từ bỏ thôi!" Những lời này của Lý Đồng Dục rõ ràng có hai ý, thứ nhất sức ảnh hưởng của nhật báo Đông Nam chúng tôi rất lớn, không phải chỉ là một tờ báo tỉnh như lời anh nói, anh cho rằng quyền đưa tin vận hội tỉnh là to, nhưng tôi căn bản không để vào mắt, tin tức quan trọng của toàn quốc rất nhiều, tôi nếu như lấy quyền ưu tiên cũng là tốt cho anh mà thôi.

Trương Dương cười nói: " tổng biên tập Lý đã từ bỏ, cũng là biết khó mà lui đó!"

Lý Đồng Dục nói: "Thật sự rất xin lỗi!"

Trương Dương nói: "Nếu ngài đã quyết định rồi thì chỉ đành vậy thôi, tôi cũng rất lấy làm tiếc, có điều, tôi còn có chuyện muốn làm phiền tới ngài."

Lý Đồng Dục cười nói: "Đều là người của mình mà, có gì mà làm phiền với không làm phiền, nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được thì tôi sẽ làm."

Trương Dương nói: "Anh cũng biết đó, tuần này chúng tôi phải quyết định chuyện quyền đưa tin, vốn là định cho tranh thầu, nhưng thị trưởng Cung giật dây, các anh lại nhiệt tình như vậy, cho nên tôi liền gạt hết những đơn vị vốn chuẩn bị tới tranh thầu quyền đưa tin. Thời gian cấp bách, tôi định hiện tại gọi điện thoại thông tri cho từng người một, nhưng người khác chắc không tin tôi nữa đâu, tòa soạn của các anh đã từ bỏ, vậy thì giúp Nam Tích chúng tôi một việc đi, các anh có thể đăng rõ một tuyên bố được không? Tuyên bố rằng các anh từ bỏ quyền đưa tin, như vậy tôi cũng dễ ăn nói với người ta, được người ta tin tưởng hơn."

Lý Đồng Dục ngẩn ra, hảo tiểu tử, không ngờ cũng học được trả đũa rồi.

Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Cái đó không cần đâu! Thật ra quyền đưa tin vận hội tỉnh vẫn rất có hứng thú đối với nhiều người, chúng tôi rút lui, khẳng định sẽ có người nhảy vào."

Trương Dương nói: "Tuy nói là vậy, nhưng nói chung vẫn không thể không minh bạch như vậy được, thông báo này, anh nếu không đưa ra, vậy thì chỉ có thể là chúng tôi làm, nhưng tôi không phải làm công tác tin tức, vạn nhất thông báo đưa ra khiến người ta hiểu lầm thì không hay. Tổng biên tập Lý, anh xuất thân phóng viên, làm tin tức, phát thông báo là chuyện mà anh giỏi nhất, anh cứ thông báo một cái đi, thật sự cầu thị nói rõ chuyện này, nói với mọi người rằng các anh bỏ quyền đưa tin vận hội tỉnh được không?"

Lý Đồng Dục vẫn tươi cười nói: "Cái đó không cần thiết đâu!"

Trương Dương nói: "Cần thiết mà!"

Lý Đồng Dục cười ha ha, nói: "Tôi về thảo luận một chút!"

Trương Dương nói: "Được, anh cứ từ từ thảo luận!"

Lý Đồng Dục trong lòng mắng thầm Trương Dương một câu, bảo ông đây phát loại thông báo này ư, chẳng phải là giấu đầu lòi đuôi ư?Tao và chính phủ thành phố Nam Tích chúng mày đã ký bất kỳ văn bản nào đâu, tao vì sao phải làm việc thừa như vậy? Có điều trên mặt y vẫn tươi cười, khi cáo từ Trương Dương, Trương Dương kéo y lại: "Tổng biên tập Lý!"

Lý Đồng Dục dừng chân, mỉm cười nói: "Còn có việc gì vậy?"

Trương Dương nói: "Thứ mà anh đưa cho Yên Nhiên là gì vậy?"

Lý Đồng Dục cười nói: "Cô ta là vợ chưa cưới của anh, anh nên trực tiếp đi hỏi cô ta!"

Trương Dương nói: "Yên Nhiên đi Mỹ rồi!"

Lý Đồng Dục nói: "Tóm lại là tôi muốn tốt cho cô ta thôi!"

Trương Dương gật đầu nói: "Các anh làm phóng viên đúng là có năng lực thật, bất kỳ chuyện con gà con vịt gì các anh đều có thể nghe ngóng được."

Lý Đồng Dục mỉm cười nói: "Đúng vậy, chuyện mà tôi biết rất nhiều, nhưng chưa chắc mỗi chuyện tồi đều đăng lên báo đâu."

Trương Dương nói: "Nghe cũng sợ nhỉ?"

Lý Đồng Dục nói: "Không làm chuyện trái với lương tâm thì nửa đêm không sợ quỷ gõ cửa, có điều đáng tiếc tất cả mọi người trên đời này đều làm chuyện trái với lương tâm."

Trương Dương nói: "Còn anh?"

Lý Đồng Dục nói: "Tôi đã làm không ít chuyện rồi, có điều so với đại đa số người thì tôi vẫn là người tốt."

Trương Dương bật cười ha ha: "Anh nói thì không tính!" Những lời này chẳng khác nào vòng vo chửi Lý Đồng Dục là đồ bại hoại.

Lý Đồng Dục vẫn cười: "Quên mất chưa chúc mừng anh và Yên Nhiên, có câu tôi phải nói trước, tôi coi Yên Nhiên như con gái của mình vậy, nếu anh dám làm ra chuyện có lỗi với nó..." Nụ cười trên mặt Lý Đồng Dục đột nhiên biến mất, âm trầm bảo: "Tôi sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt!"

Trương Dương cũng bị vẻ mặt đột nhiên thay đổi của y khiến cho ngây ra, nhưng lập tức, Lý Đồng Dục phá lên cười, hắn vỗ vai Trương Dương: "Chỉ đùa một chút, đừng để ý, tôi tin anh nhất định sẽ đối xử tử tế với Yên Nhiên."

Trương Dương mỉm cười nói: "Anh đối với Yên Nhiên tốt như vậy thật là hiếm có, nhưng Yên Nhiên lại không thích anh, cô ta ở sau lưng nói với tôi rằng..." Hắn vẫy vẫy tay với Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục quả nhiên ghé sát vào hắn, ác danh của Trương Dương Lý Đồng Dục đã sớm được nghe nói tới, có điều Lý Đồng Dục khi đối mặt với Trương Dương không hề sợ hãi, y không sợ Trương Dương sử dụng bạo lực đối với mình, y đoán chắc Trương Dương không dám, nếu Trương Dương dám làm như thế, Lý Đồng Dục cam đoan sẽ bắt hắn phải trả giá đắt.

Trương Dương đối với Lý Đồng Dục sẽ không chọn dùng thủ đoạn bạo lực, không phải bởi vì hắn trong lòng kiêng kị, mà là vì hắn biết thủ đoạn bạo lực sẽ không mang tới tác dụng đả kích Lý Đồng Dục một cách thực sự, hắn dùng giọng mà chỉ có hắn và Lý Đồng Dục nghe thấy: "Anh là lão bại hoại!"

Lý Đồng Dục cười càng vui hơn, giống như không phải đang nghe chửi mà là tôi đang ca ngợi y vậy, Lý Đồng Dục nói: "Đây là anh hay là Yên Nhiên nói?"

Trương Dương hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ anh chưa nghe nói tới câu phu xướng phụ tùy à?"

Lý Đồng Dục nói: "Hiện tại tôi thật sự có chút lo lắng rồi. Một nữ hài tử tốt như Yên Nhiên, đi theo kiểu gì cũng học thói xấu của anh."

Trương Dương nói: "bản tính của người ta là từ khi sinh ra đã được định trước, loại người như chúng tôi, miễn cưỡng bản thân như thế nào cũng sẽ không trở thành người xấu được, nhưng có một số người...Hắc hắc, anh hiểu mà!" Trương đại quan nhân cũng rất thân thiết vỗ vai Lý Đồng Dục.

Lý Đồng Dục cười nói: "Tôi hiểu, tôi đương nhiên hiểu!"

Bình luận

Truyện đang đọc