Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ngủ đến nửa đêm, tiếng cãi nhau kịch liệt ở bên ngoài đánh thức Trương Dương, trong hành lang có giọng nữ lanh lảnh vang lên: "Anh con mẹ nó biến thái quá, muốn hại chết người à!" Sau đó trên đường ra lại vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ, rồi tiếp theo truyền đến tiếng đánh nhau và tiếng hét thất thanh của con gái.

Trương Dương mặc quần áo vào, đi ra cửa, Phó Trường Chinh cũng cũng dậy, bước ra ngoài, tiếng nói bên ngoài càng trở nên rõ ràng hơn.

Nghe thấy một nữ nhân gào khóc: "Tôi sẽ báo cảnh sát, tố cáo đám lưu manh, biến thái các anh!"

"Cô dám báo cảnh sát ư, người bị bắt trước chính là cô đó!"

Trương Dương đi ra ngoài, nhìn thấy hai nam tử đứng ở cửa phòng số 1212, một gã nam tử trong đó còn để mình trần, một cô gái quần áo hở hang cũng ngồi ở đó, đau đớn ôm ngực, xem ra là vừa bị đánh, cô ta khóc thút thít nói: "Hai người các anh muốn chơi một mình tôi còn không chịu trả tiền."

Tên nam tử mình trần kia tiến lên đá cho cô ta một cái: "Mau cút đi, biết chúng tôi là ai không? Đều là khách quý mà chính phủ thành phố Nam Tích mời đến, tất cả phí dụng của chúng tôi đều do thị lý thanh toán, tìm chúng tôi đòi tiền ư? Không cần mạng nữa à!"

Một tên thì lười biếng nói: "Cô đi tìm Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích mà đòi, tất cả phí dụng của chúng tôi đều là bọn họ gánh vác."

Đèn trong hành lang tuy rằng rất tối, nhưng Trương Dương vẫn nhận ra hai nam tử đó đều là của đội bóng đá ngôi sao Hongkong, Trương đại quan nhân trong lòng lửa giận bốc ngùn ngụt, con mẹ nó, chúng mày là hạng ngeời gì vậy, hai tên ngôi sao hạng hai, tác phong hạ lưu, mời chúng mày đến là để thi đấu hữu nghị, đám cháu chắt này không ngờ lại dám gọi gái tới đây, chơi xong lại không trả tiền, không ngờ còn nói do Ủy ban thể dục thể thao thành phố Nam Tích thanh toán, mày con mẹ nó không phải là bôi nhọ hình tượng quang huy của Ủy ban thể dục thể thao Nam Tích sao

Trương Dương bước nhanh tới, Phó Trường Chinh cảm giác được có chút không ổn, vội vàng đuổi theo Trương Dương, nói khẽ: "Đừng xung động, chuyện này không dễ giải quyết đâu..."

Trương Dương nào có thèm nghe lời gã, đi lên phía trước hung hát tát cho tên nam tử mình trần kia một cái, đánh cho thằng ôn đó lảo đảo ngã xuống đất, tên ngôi sao còn lại cũng ngây ra, ai ngờ nửa đường đột nhiên giết ra một Trình Giảo Kim, Trương Dương chỉ vào mũi hắn mắng: "Đồ vô liêm sỉ, hình tượng của thành thị Nam Tích chúng tao để mặc cho mày bôi nhọ như vậy ư?" Hắn lại nhấc chân lên, đá vào đít tên kia một cái.

Nữ nhân ngồi trên đất nhìn thấy tình huống không ổn, xoay người bỏ chạy, tiền cũng không buồn đòi nữa.

Nửa đêm nửa hôm, chỉ hơi có chút động tĩnh là cả tầng đều nghe thấy, có sáu người lục đục từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy bên mình người đánh, mấy diễn viên Hongkong đều xông lên lý luận với Trương Dương.

Khi Vương Chuẩn đi ra, Trương Dương đã bị năm sáu tên diễn viên Hongkong vây ở giữa, bọn họ đều chỉ trích: "Anh sao lại đánh người? Có kiểu đối đãi với khách nhân như vậy ư? Chúng tôi không đá nữa."

"Đúng, không đá nữa, dù sao cũng không trả tiền mà!"

Trương Dương tức giận nói tức giận nói: "Cút con mẹ chúng mày hết đi, các đám cháu chắt mày tao không hầu hạ nữa."

Vương Chuẩn mặc áo ngủ đi tới bên cạnh Trương Dương: "Có chuyện gì vậy?"

Trương Dương thật sự nổi giận rồi, trừng mắt quát Vương Chuẩn: "Cái đám người này không ngờ dám công khái gọi gái, tôi mời các người tới là để thi đấu, không phải là để các người bôi nhọ Nam Tích."

Vương Chuẩn cũng thấy chuyện này có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, kéo Trương Dương sang một bên, nói: "Chủ nhiệm Trương, đừng làm to chuyện, việc này ngàn vạn lần đừng làm to chuyện, một bên tình nguyện đánh một bên tình nguyện chịu đòn, anh một mắt mở một mắt nhắm đi, cứ coi như là không thấy."

Trương Dương tức giận nói: "Anh nói nghe dễ dàng nhỉ, anh xem đám người này đã làm ra những chuyện gì."

Lúc đang nói chuyện thì lại có mấy cô gái từ trong phòng, quần áo xộc xệch chạy ra.

Trương đại quan nhân giận thật rồi, Vương Chuẩn nhìn thấy tình trạng trước mắt, cười khổ nói: "tại anh tại ả, tại cả hai bên, Hải Thiên nếu không phục vụ loại dịch vụ này, bọn họ cũng sẽ không làm ra loại chuyện này." Lúc này quản lí Chung Hải Yến của Hải Thiên cũng chạy tới, cô ta sau khi biết chuyện gì đã xảy ra, lập tức biến sắc, càng là sợ xảy ra chuyện thì thì chuyện lại càng xảy ra, những này nữ tử phong trần này sao lại lẻn được vào đây?

Trương Dương sắc mắt xanh lét nói: "Chung Hải Yến, cô giải thích cho tôi!"

Chung Hải Yến cắn cắn môi, cô ta nhìn nhìn bốn phía, mấy tên bảo vệ không biết đã trốn đi đâu ngủ rồi, cô ta thiên phòng vạn phòng, nhưng lại không nghĩ tới phòng bị đám nữ tử phong trần này, chuyện hôm nay muốn che đậy cũng không che đậy được, cô ta ngây ra một lúc mới nghĩ ra một lý do: "Bộ phận Sauna là do người ngoài nhận thầu, Hải Thiên của chúng tôi không có liên quan gì cả."

Trương Dương nói: "Không có liên quan gì ư? Được, tôi không tin không làm rõ được chuyện này!"

Chung Hải Yến nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trương Dương, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, một dự cảm bất tường dâng lên trong lòng cô ta, chuyện hôm nay chỉ sợ phiền toái rồi, cô ta thử thuyết phục Trương Dương, thấp giọng khuyên nhủ: "Chủ nhiệm Trương, chuyện hôm nay liên quan tới cả đội bóng đá ngôi sao Hongkong, chuyện này nếu như bị truyền ra thì chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến danh dự của Nam Tích chúng ta, tôi thấy hay là tạm thời đừng để lộ ra ngoài, đừng làm to chuyện làm gì, nếu bên trên truy cứu xuống, đối với ai cũng đều không có lợi."

Vương Chuẩn cũng đi tới khuyên Trương Dương: "Chủ nhiệm Trương, loại chuyện này làm ầm ĩ ra cũng không hay, tôi thấy hay là coi như xong rồi đi, lát nữa tôi sẽ tìm bọn họ tính sổ, bảo bọn họ ngày mai biểu hiện thật tốt, có được không?" Trương Dương tuy rằng rất căm tức, nhưng hắn cũng không thể không cân nhắc hậu quả nếu chuyện này lộ ra ngoài, đội bóng đá ngôi sao Hongkong dù sao cũng là hắn mời đến, ngày mai trận đấu sẽ cử hành, tối nay để lại xảy ra vụ bê bối này, bị truyền ra chẳng những phía Hongkong mất mặt, ngay cả Ủy ban thể dục thể thao, ngay cả thành phố Nam Tích cũng bị cuốn vào bên trong vụ bê bối này, trong lòng Trương Dương cũng có chút do dự.

Chung Hải Yến gần như cầu xin nói: "Chủ nhiệm Trương, cho chúng tôi một một cơ hội được không?"

Trương Dương trong lòng cũng hơi nguôi ngoai, đang chuẩn bị lên tiếng thì bỗng nhiên nghe thấy một tiếng hét thảm.

Tất cả mọi người đều ngây ra, tiếng hét thảm này là từ phòng 1216 truyền ra, căn phòng đó là nơi ở của ngôi sao Hongkong Khâu Tử Kiện, nhưng tiếng kêu thảm thiết đó rõ ràng của một nữ nhân.

Trương Dương là người đầu tiên lao tới, nhấc chân đá văng cửa phòng của Khâu Tử Kiện.

Nhìn thấy Khâu Tử Kiện khoác áo ngủ vẻ mặt hoảng sợ đứng ở đó, cửa sổ của phòng hắn đang mở rộng, trước cửa còn còn có một đôi giày của nữ nhân.

Trương Dương còn chưa rõ có chuyện gì xảy ra thì nghe thấy bên dưới lầu có người hét: "Người nhảy lầu, có người nhảy lầu!"

Khâu Tử Kiện sợ tới mức nói lắp bắp: "Tôi, tôi không làm gì cô ta cả, là cô ta tự mình nhảy..."

Trương Dương nghe thấy có người nhảy lầu, trong đầu ong một tiếng, con mẹ nó, sợ cái gì thì cái đó đến, đám người này đúng là chỉ biết gây phiền toái, từ tầng mười hai nhảy xuống, khẳng định mất mạng. Chuyện này hôm nay hoàn toàn xong rồi, không khéo mình cũng phải gánh vác trách nhiệm. Trương Dương cố không nghĩ nhiều, thò người ra ngoài nhìn, đầu của hắn vừa thò ra ngoài cửa sổ liền nghe thấy có một nữ nhân hét đến khản cả cổ: "Cứu mạng! Cứu mạng!"

Khâu Tử Kiện nghe thấy tiếng kêu, cũng thò đầu ra theo, thì ra nữ nhân đó từ tầng mười hai trượt chân ngã xuống không phải là giả, nhưng trong lúc thất kinh không ngờ lại tóm được mép ban công ở tầng chín rộng hơn một thước, cái này cũng coi như là vạn hạnh trong bất hạnh. Trương Dương lo lắng cô ta kiệt sức, không dám kéo dài nữa, từ cửa sổ bò ra ngoài, nhắm chuẩn vị trí của nữ nhân đó, giang hai tay ra, thân thể hạ thẳng xuống.

Khâu Tử Kiện và đám người vây xem nhìn thấy Trương Dương cũng nhảy xuống, tất cả mọi người đều hết lên một tiếng kinh hãi, nhưng lập tức liền nhìn thấy Trương Dương cũng vững vàng tóm được mép ban công.

Trương Dương tóm lấy cánh tay của nữ nhân đó, lớn tiếng nói: "Chờ bọn họ mở cửa sổ, tôi ném cô vào."

Nữ nhân đó bị dọa cho hồn phi phách tán, chỉ biết hét không ngừng, Trương Dương bực mình, gầm lên: "Câm miệng!" Nữ nhân đó bị hắn dọa, quả nhiên không hét nữa, nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn.

Không lâu sau, khách sống ở gần cửa sổ tầng chín mở cửa sổ ra, Trương Dương một tay nắm lấy mép ban công, tay kia nâng nữ nhân đó lên, nữ nhân đó liều mạng ôm lấy mép bần công không chịu buông.

Trương Dương mắng: "Cô tỉnh táo lại đi, tôi tới cứu cô mà!"

Nữ nhân đó chỉ một mực lắc đầu.

Lúc này Chung Hải Yến và một đám người cũng chạy tới phòng ở hiện trường, thả một sợi dây thừng xuống, Trương Dương túm lấy dây thừng rồi buộc lên người nữ nhân đó, buộc xong liền nói: "Cô túm lấy dây thừng để họ kéo cô lên."

Nữ nhân đó lúc này đã tỉnh táo hơn được một chút, hai tay tóm lấy dây thừng, người ở bên trên cùng nhau động thủ kéo cô ta lên.

Trương đại quan nhân ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện nữ nhân đó chỉ mặc một cái áo khoác, bên trong không ngờ lại không có quần áo gì khác, Trương đại quan nhân thềm kêu xui xẻo. Hắn theo sau bò lên, Phó Trường Chinh vươn tay về phía hắn, Trương Dương lắc đầu, tự mình bò lên nắm vào cửa sổ rồi nhảy vào phòng.

Bình luận

Truyện đang đọc