Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Trương Dương nhấp ngụm rượu rồi nói: "Tôi mới từ kinh thành về, mông còn chưa ngồi ấm chỗ thì tỉnh lý đã tức tốc gọi tôi tới."

Lương Thành Long nói: "Anh chắc không phải là gây ra phiền toái gì ở đó chứ?" Hắn nói xong lập tức lại lắc đầu: "Không đúng, cho dù thực sự xảy ra chuyện gì, không cần thiết phải rắc rối như vậy, anh và bí thư Tống là cha con, có gì mà không thể nói trước được? Sao cứ phải nghiêm túc vậy làm gì?"

Trương Dương nói: "Nói cho hay là gọi tôi tới bồi dưỡng, nhưng nội dung cụ thể thì không nói, tôi hiện tại thấy rất mù mờ."

Lương Thành Long nói: "Chột dạ rồi đúng không? Ai bảo anh suốt ngày lăng nhăng sau lưng Sở Yên Nhiên, tôi đã sớm nói rồi, không phải là không gặp quả báo, mà là quả báo chưa tới thôi."

Trương Dương nói: "Mẹ, anh là vui sướng khi người khác gặp họa, còn xứng là bạn bè không?"

Lương Thành Long cười nói: "Anh yên tâm, trời sập cũng có tôi gánh cùng anh."

Trương Dương nói: "Anh có thể gánh gì giúp tôi?"

Lương Thành Long nói: "Cái khác không nói, cùng anh mượn rượu tiêu sầu thì lúc nào cũng được, có điều, mượn rượu tiêu sầu càng sầu thêm, hay là tôi gọi hai em để happy với anh."

"Thôi, tôi không có tâm tình."

Lương Thành Long nói: "Mấy hôm nay tôi cơ hồ mỗi ngày đều tới chỗ chú tôi ăn cơm, không nghe ông ấy nói gì về anh, tôi thấy chắc không phải là chuyện lớn gì đâu, anh nếu gây ra họa lớn thì sớm đã lan truyền khắp cả Đông Giang này rồi, có lẽ bố vợ cậu lần này gọi anh đến, thực sự là muốn bồi dưỡng anh, sau đó trực tiếp đưa anh lên cấp chính thính, anh lợi hại thật, lại sắp lên chức rồi."

Trương Dương nói: "Uổng cho anh và tôi là anh em bao năm, tôi là loại người quan tâm tới quan chức như vậy ư?"

Lương Thành Long nheo mắt lại nhìn hắn từ trên xuống dưới: "Không phải... Mới là lạ!"

"Mẹ, anh Không nhìn ra tôi đang bực à."

Lương Thành Long nói: "Anh có gì mà bực? Tuổi còn trẻ đã là cán bộ cấp phó thính, vợ chưa cưới vừa xinh đẹp vừa có tiền, sau lưng còn quyến rũ một đám tuyệt thế mỹ nữ, làm người tới loại cảnh giới như anh còn có gì mà bực? Tôi nếu được như anh thì chết cũng nguyện ý."

Trương đại quan nhân thở dài: "Tôi khác với anh, tôi có lương tâm."

Lương Thành Long chớp chớp mắt: "Anh biết tôi hiện tại muốn nói gì không?"

Trương Dương cầm chén rượu lên nhìn hắn.

"Đệch mẹ." Lương Thành Long vì phối hợp với chữ này đặc biệt giơ ngón giữa lên.

Trương Dương bật cười, uống hết chén rượu: "Cái chỗ này uống rượu thực sự không hứng lên nổi, ngay cả đồ ăn nhắm rượu cũng không có."

Lương Thành Long nghe hắn nói như vậy thì vẫy vẫy tay với nhân viên phục vụ, đưa cho hắn một tờ trăm nguyên: "Tới chỗ Chu Tam Ký mua cho tôi hai cân tôm hùm tới đây, chỗ còn lại cho cậu."

" Lương tổng.. Thế này hình như không hợp quy củ."

Lương Thành Long trợn trừng hai mắt nói: "Bảo quản lí của các câu đi mua cho tôi."

Không lâu sau, quản lí liền hớt hải cầm hai cân tôm hùm vào.

Trương Dương thở dài: "Anh đúng là thích làm khó người ta."

Lương Thành Long nói: "Tôi từng một độ cho rằng, làm quan so với kinh thương thì tốt hơn, nhưng hiện tại bỗng nhiên minh bạch, trên đời làm gì cũng khó, làm kinh thương thì phải đóng vai cháu người ta, nhưng nhiều lúc còn có thể làm đại gia, làm quan thì đa số thời gian phải làm cháu. Anh một lòng một lòng muốn đi lên, gặp quan lớn phải cười bồi làm cháu, anh muốn làm muốn làm quan tốt, vì dân vì nước, vậy phải làm cháu của dân, trái phải đều làm cháu, ngay cả thời gian thở cũng không có."

Trương Dương nói: "Tôi thì không có loại cảm giác này, con người dù sao cũng phải sống cho ra người, không thể bởi vì người khác to hơn mình mà cứ phải cúi mình."

Lương Thành Long nói: "Không phải cúi mình, người ta vốn đã cao hơn anh rồi, cấp bậc của chú tôi xem như không thấp, nhưng gặp bố vợ anh thì cũng vẫn phải cúi đầu cười, đây là đạo lý trên quan trường, quan to hơn một cấp thì đè chết người, cho nên người làm quan luôn liều mạng bò lên trên, nhưng khi hắn bò lên được một cấp thì phát hiện bên trên còn có người cao hơn, vì thế hắn phải không ngừng bò, hy vọng đến ngày nào đó có thở hít thở thoải mái, tuyệt đại đa số người cả đời cũng không bò lên được, mà dù bò lên được rồi cũng lại có người đạp xuống, con mẹ nó quá mệt mỏi, tôi tuy rằng là thương nhân, nhưng chỉ cần tôi không đầu cơ không phạm pháp, dã tâm đừng quá lớn, như vậy tôi sẽ sống rất thoải mái."

Trương Dương cúi đầu đăm chiêu.

Lương Thành Long nói: "Có chuyện tôi muốn nói với anh, nhà tôi chuẩn bị chuyển sang Australia."

"Anh phải đi à?"

Lương Thành Long lắc đầu nói: "Không định đi, chỉ là tìm thêm một con đường đảm bảo, hơn nữa Thanh Hồng không hài lòng với hoàn cảnh giáo dục trong nước, muốn thay đổi cho đứa bé. Nhưng cái thay đổi cũng chỉ là quốc tịch, tôi thì không đi, trọng tâm sinh ý đều ở trong nước, đi rồi lấy gì mà ăn."

Trương Dương nói: "Tôi thực sự khinh thường anh, kiếm tiền của người Trung Quốc, lại cống hiến cho xây dựng kinh tế ngoại quốc."

Lương Thành Long nói: "Đừng nói tôi như vậy, tôi không tới được loại cảnh giới như anh, con người sống dù sao cũng phải ích kỷ một chút."

Trương Dương đặt chén rượu không xuống: "Thật ra tôi cũng không muốn làm nữa."

Lương Thành Long ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Tôi chỉ nói cho vui thôi, anh đừng nghe tôi, tôi là không ăn được bồ đào thì nói bồ đào còn xanh, anh ở trong quan trường có tiền đồ lớn như vậy, chẳng những có một bố vợ tốt, còn có một ông cha nuôi lợi hại, loại người như anh nếu không làm quan, vậy không phải lãng phí tài nguyên ư? Ông trời cũng sẽ không đáp ứng."

Trương Dương nói: "Tôi có dự cảm, lần này đến Đông Giang khẳng định có phiền toái."

Lương Thành Long nói: "Không thể nào, có thể có phiền toái gì chứ? Anh một không tham ô hai không hối lộ, không thể vô duyên vô cớ song quy anh được?"

Trương Dương nói: "Tôi không nói rõ được, chỉ là cảm thấy chuyện lần này có chút không đúng."

Lương Thành Long nói: "Trời sập thì làm cái chăn, nếu thực sự gặp phiền toái, bỏ của chạy lấy người, cùng lắm thì ngồi tù vài năm, khi ra vẫn là hảo hán, anh trẻ tuổi như vậy, còn đầy cơ hội."

Trương Dương cười mắng: "Anh đúng là không nghĩ được cái gì hay cả."

Lương Thành Long nói: "Là tự anh nhận chuẩn là sẽ gặp chuyện không may, tôi không phải đang an ủi anh ư? Chó cắn Lã Động Tân, không hiểu lòng tốt của người ta."

Lúc này có người cười cười đi tới, phía sau hắn có một nhân viên phục vụ đi theo, trong khay đặt một chai Louis 13. Bởi vì Trương Dương đưa lưng về phía hắn, cho nên không thấy được diện mạo của hắn, cho tới lúc người đó tới bên cạnh cười nói: "Bí thư Trương, thì ra là ngài."

Trương Dương nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức nghĩ ngay tới Chu Vân Phàm, xoay người lại nhìn, liền thấy Chu Vân Phàm đứng bên cạnh mình.

Lương Thành Long cười nói: "Hai người các anh không cần tôi giới thiệu chứ, Latz tiên sinh, ông chủ của Lam Ma Phương."

Chu Vân Phàm bảo nhân viên phục vụ đặt rượu xuống, mình thì ngồi một bên, cười nói: "Hai vị sao uống rượu một mình thế? Có muốn tôi tìm mấy em tới ngồi cùng không?"

Bình luận

Truyện đang đọc