Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Kiều Mộng Viện nói: "Tôi thật sự mệt rồi, tôi không muốn có bất kỳ dây dưa nào với người này nữa!"

Trương Dương nói: "Hứa Gia Dũng muốn làm gì, cô nên biết rõ, cô nhượng lại Hối Thông cho gã, gã sẽ thay đổi triệt để mà kinh doanh thật tốt ư?" Trương Dương lắc đầu, nói: "Không đâu, trong lòng gã chỉ có cừu hận, chuyện mà gã muốn làm nhất là báo thù, báo thù tất cả những người mà gã cho rằng đã có lỗi với gã!"

Kiều Mộng Viện buồn bã nói: "Trong lòng tôi rất loạn, tôi thật sự không biết nên làm thế nào!"

Trương Dương thì biết mình lên làm thế nào, Hứa Gia Dũng muốn mượn vào Tinh Nguyệt để lấy lại Hối Thông, cho dù là gã đạt được mục đích thì hành động phục thù của gã vẫn sẽ không đến đây là dừng lại, sau khi chuyện của Tần Bạch phát sinh, Trương Dương đã hiểu được sự điên cuồng của Hứa Gia Dũng, hắn nhận thức được rằng tuyệt đối không thể để mặc cho hành động báo thù điên cuồng của tiếp tục xảy ra, nếu không thì sẽ có người ở bên cạnh hắn bị thương hại.

....

Công ty vận tải Xương Cát của Viên Lập Ba gần đây sinh ý không tồi. Từ sau khi trải qua chuyện lần trước bị Trương Dương vu hãm trộm xe, Viên Lập Ba thật thà hơn nhiều, gã ngộ được một đạo lý. Trên thế giới này là dựa vào thực lực để nói chuyện, rõ ràng chuyện trộm xe không liên quan gì tới mình, nhưng Trương Dương lại cứ vậy nhận định là gã làm, cục tức này gã chỉ có thể nuốt xuống.

Trước đây Viên Lập Ba một mực cho rằng mình có thể hoành hành ở Giang Thành, ông già là phó hị trưởng chủ quản nông nghiệp, lại là thường ủy thị ủy, mình lại là đệ tử của Lương Bách Xuyên, chủ tịch hiệp hội Hình Ý quyền. Nhưng hiện tại xem ra nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, tòa núi dựa của Trương Dương người ta lớn hơn gã, nắm đấm cũng cứng hơn gã. Cho nên gã chỉ có nước chịu thiệt, cho dù là vụ trộm xe bị oan uổng, Viên Lập Ba lại không cảm thấy quá ủy khuất, thực lực không bằng người ta, tự nhiên là phải thua.

Viên Lập Ba sau khi thông qua chuyện này đã quyết định, đối với loại sát tinh như Trương Dương, đã không đấu được thì còn trốn làm gì? Mình cứ thực thà làm sinh ý vận tải của mình, sau này không phát sinh xung đột với hắn nữa, thậm chí không gặp mặt hắn nữa, vậy thì hắn làm sao mà khi phụ mình được? Cho nên Viên Lập Ba gần đây thu liễm hơn nhiều.

Khi Trương Dương xuất hiện ở công ty vận tải Xương Cát, Viên Lập Ba đang phát lương cho công nhân, nghe nói là Trương Dương tìm gã, sợ đến nỗi đánh rơi cả tiền trong tay, khi Viên Lập Ba đang cúi xuống nhặt tiền thì Trương Dương đi tới, cười ha ha nói: "Giám đốc Viên ở đây à?"

Viên Lập Ba thấy người ta đã tìm đến cửa, tránh cũng không tránh được nữa rồi, chỉ có thể giơ mặt ra mà đỡ, giao chuyện phát lương cho quản lý kho để hàng Tống Nhật Tông, nhìn Trương Dương, cảnh giác nói: "Anh tìm tôi có chuyện gì?"

Trương đại quan nhân cố nặn ra một nụ cười thân thiện: "Giám đốc Viên à, tôi lần này đặc biệt là tới để xin lỗi anh!"

Viên Lập Ba nghe thấy hắn nói vậy, có chút được yêu quá mà sợ, lần trước ở giữa bàn dân thiên hạ bị hắn đập cho một trận, còn vu hãm mình trộm xe, hiện tại thái độ của Trương Dương đột nhiên lại quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Viên Lập Ba có chút không tiếp nhận được, hắn kinh ngạc nhìn Trương Dương.

Trương Dương vẫn tươi cười, nỏi: "Giám đốc Viên à, tôi mời anh đi ăn cơm!"

Viên Lập Ba nói: "Tôi còn có việc."

Trương Dương đã ôm lấy vai gã bước ra ngoài cửa: "Có bận hơn nữa thì cũng phải ăn cơm, chuyện lần trước trong lòng tôi thực sự là thấy áy náy lắm, bữa cơm này anh nói sao cũng phải ăn.”

Viên Lập Ba không phải là sợ ăn cơm, gã là không thể hiểu được Trương Dương đang giở trò gì, chỉ sợ Trương Dương lại kéo gã ra ngoài rồi đánh một trận.

Câu tiếp theo của Trương Dương đã xóa sạch mọi nghi ngờ của gã, Trương Dương nói: "Tôi còn mời cả anh trai của anh nữa, không xa đâu, ở ngày quán gà trống Cổ Thành ở ven tường cổ thôi."

Viên Lập Ba lúc này mới hơi tin Trương Dương là muốn mời mình, có điều nào có nhiều chuyện tốt như bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống như vậy, Viên Lập Ba tuy không được tính là tinh minh, nhưng dẫu sao cũng lăn lộn trên xã hội nhiều năm, chuyện gì cũng đều gặp rồi, vả lại Trương Dương là ai chứ, gã sớm đã lãnh giáo nhiều lần, bình thường đều là người khác mời Trương Dương đi ăn, làm gì có chuyện thằng ôn này mời người khác đi ăn cơm? Vả lại, Trương Dương đánh người có bao giờ cố kỵ đâu, hắn nếu thật sự muốn đánh mình một trận, căn bản không cần phải phiền phức như vậy, mà chắc là đã ra tay từ lâu rồi.

Trương Dương và Viên Lập Ba tới quán gà trống Cổ Thành, Viên Lập Ba vừa xuống xe đã thấy chiếc xe cảnh sát mà bình thường Viên Lập Cương, anh trai mình hay lái, xem ra anh trai đã đến từ trước rồi.

Trương Dương mỉm cười vỗ vai Viên Lập Ba, nói: "Sao? Tôi không lừa anh đúng không!"

Viên Lập Ba xấu hổ cười cười, nhưng trong lòng thì vẫn thấy hồ đồ, thằng ôn này vì sao lại mời mình ăn cơm? Hắn muốn xin lỗi mình ư? Hôm nay mặt trời mọc ở đằng tây ra à? Viên Lập Ba vô thức nhìn lời trời một cái, hôm nay thời tiết âm u, căn bản là không nhìn thấy mặt trời.

Khương Lượng và Viên Lập Cương đã tới trước, hiện giờ Khương Lượng là thượng cấp của Viên Lập Cương, lai là hồng nhân trong mắt Vinh Bằng Phi, gã gọi Viên Lập Cương tới, Viên Lập Cương đương nhiên là phải nể mặt. Viên Lập Cương kỳ thực cũng hồ đồ giống như em mình, Trương Dương mời khách ư? Mình không nghe lầm chứ?"

Trương Dương và Viên Lập Ba cùng nhau đi vào, thằng ôn này hôm nay mặt mày tươi cười, sau khi bước vào, chủ động chào hỏi Viên Lập Cương: "Đại đội Viênn, tới rồi à!"

Viên Lập Cương cố nặn ra một nụ cười, gã không nói gì, bởi vì thật sự là không biết nên nói gì.

Khương Lượng nói: "Còn có kiểu mời khách như của cậu à, nói là mười một giờ năm mươi, giờ đã là hơn mười hai giờ rồi, để khách phải đợi!"

Trương Dương cười nói: "Tôi còn phải đi mời Lập Ba mà!"

Viên Lập Ba trong lòng thắc mắc không thôi, tôi từ lúc nào biến thành thân thiết với anh như vậy, ngay cả Lập Ba cũng gọi ra được.

Trương Dương bao Viên Lập Ba ngồi xuống, hắn đã bảo ông chủ cửa hàng hầm sẵn gà từ trước, Khương Lượng gọi bốn món ăn. Trương Dương nói: "Bốn món sao đủ, thêm hai món nữa đi!"

Viên Lập Cương nói: "Không cần phải long trọng vậy đâu, chúng ta có bốn người ăn thôi mà!"

Trương Dương nói: "Tôi khó lắm mới mời được hai anh ăn một bữa, cũng không thể đơn giản được!" hắn lại gọi thêm hai món nữa, rồi mở rượu Mao Đài mang theo ra.

Hai anh em Viên Lập Cương và Viên Lập Ba nhìn nhau một cái, hai bên đều nhìn ra vẻ mê hoặc trong mắt đối phương, Trương Dương rốt cuộc là giở trò gì, cơm mà hắn mời không phải dễ ăn.

Rót rượu xong, Trương Dương nâng chén lên: "Nói ra cũng xấu hổ, tôi quen hai anh lâu vậy rồi, nhưng vẫn chưa từng ngồi ăn cơm cùng nhau lần nào."

Viên Lập Ba trong lòng thầm nghĩ, thời gian quen nhau không ngắn, nhưng lúc trước chúng ta là kẻ thù, tôi ngồi ăn với anh chẳng phải là tìm ngược à? Nhưng những lời này không thể nói ra được.

Viên Lập Cương cười nói: "Giờ chẳng phải là cùng ngồi ăn rồi ư?"

Trương Dương nói: "Chúng ta trước tiên cạn chén này!" Dưới lời hô hào của hắn, bốn người cũng nhau uống cạn chén rượu đầu.

Trương Dương tự mình rót rượu cho hai anh em Viên Lập Cương, điều này khiến họ có chút đứng ngồi không yên. Trương Dương nói: "Tôi biết các anh khẳng định là rất thắc mắc, đang yên đang lành sao tôi lại mời các anh uống rượu làm gì?"

Viên Lập Cương cười: "Đúng là có chút kỳ quái!"

Trương Dương cười nói: "Tôi vừa nói với Lập Ba rồi, lần trước chuyện tôi mất xe quả thật là tôi đã đổ oan cho anh ấy, giờ tôi xin được chính thức nói lời xin lỗi, tôi sợ là Lập Ba không chịu tiếp nhận, cho nên mới bảo Khương Lượng mời người làm anh là anh tới."

Viên Lập Cương cười nói: "Chuyện này đã qua rồi, đã là hiểu làm thì chúng ta đừng nhắc lại nữa, Lập Ba cũng không đề ở trong lòng đâu.

Viên Lập Ba trong lòng kỳ thực rất uất ức, lần trước bị người ta đổ oan cho là trộm xe, còn bị Trương Dương ở giữa nơi đông người đánh cho một trận, nói không ghi hận thì là không thể, nhưng hôm nay Trương Dương đã nói tới nước này, gã cũng phải biểu lộ, Viên Lập Ba nói: "Thị trưởng Trường đừng khách khí như vậy, kỳ thực trước đây tôi cũng có nhiều chỗ không đúng."

Trương Dương cầm chén rượu lên, nói: "Đừng nói vậy, là tôi không đúng, hôm nay tôi trước tiên là xin lỗi anh, anh nếu chịu tha thứ cho tôi thì hai chúng ta uống cán chén rượu này, nếu như trong lòng anh vẫn còn cảm thấy uất ức thì tôi giơ mông ra cho anh đá vài cái, đợi anh hết tức rồi chúng ta lại uống."

Viên Lập Ba cũng rất muốn đá hắn mấy cú, nhớ tới trước kia bị hắn khi phụ đến thảm, thực sự là hận tới ngứa răng, nhưng Trương Dương đã có tư thái như vậy mà lại nói ra những lời này, chính là tính chuẩn Viên Lập Ba sẽ không thể quá đáng, kỳ thực Trương Dương cũng nghĩ rằng cho gã mượn thêm một lá gan gã cũng không dám.

Viên Lập Cương thì nhìn Trương Dương với con măt khác, Trương Dương đúng là một nhân vật, người ta đây mới gọi là có thể cúi mình, lật mặt còn nhanh hơn lật sách.

Viên Lập Ba bưng chén rượu lên, nói: "thị trưởng Trương, Viên Lập Ba tôi cũng không phải là người hẹp hòi, lúc trước đã là hiểu lầm, tôi cũng không ghi nhớ trong lòng làm gì, chén rượu này tôi uống rồi, chuyện trước đây chúng ta một bút xóa sạch." Gã chạm cốc với Trương Dương rồi ngửng đầu lên uống cạn rượu.

Bình luận

Truyện đang đọc