Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Tiết Vĩ Đồng nói: "Đi xem xe đi!"

Mấy người đi theo cô ta tới bộ phận sửa chữa, quản lí bộ phận sửa chữa lái chiếc Lamborghini đã được sửa ra, từ bề ngoài đã không nhìn ra chiếc xe này có bất kỳ hư hại gì, Chung Tân Dân vuốt sơn ở phần nắp động cơ, khen: "Chiếc xe này đẹp quá, đợi trên tay tôi dư dả tiền rồi cũng phải kiếm một chiếc."

Vương Học Hải cười nói: "Nghiệp vụ Kinh Bắc của Chung tổng phát triển không ngừng, mua một chiếc Lamborghini vẫn rất dễ dàng thôi mà."

Chung Tân Dân nói: "Đây là chơi xe, tôi hiện tại mua cũng không có tinh lực mà chơi, sợ mấy vị cười thôi, tiền trong tay đôi phần lớn đều nói ra để đầu tư, hiện tại còn nợ ngân hàng cả đống tiền."

Trương Dương nói: "Sao vừa thấy mặt đã than nghèo kể khổ rồi! Sợ tôi tìm anh vay tiền à?"

Chung Tân Dân bật cười ha ha: "Nhìn tôi vậy thôi, nhưng cái tôi làm là sản nghiệp truyền thống, hồi báo rất thấp, Tiết gia, tôi vừa ở cửa hàng của các cô đặt một chiếc xe, nói là phải đợi ba tháng nữa mới có, cô xem xem có thể giúp tôi lấy sớm một chút không."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi đi xem đơn xem anh đặt loại nào."

Khiến Chung Tân Dân kinh hỉ là, Tiết Vĩ Đồng làm việc rất sảng khoái, quay lại xem đơn xong, phát hiện trong kho còn có một chiếc, lập tức sai người đưa cho y.

Chung Tân Dân cũng hiểu rõ, tất cả đều là nhờ mặt mũi của Trương Dương, nếu không phải gặp hắn, chiếc xe đó của mình muốn tới tay ít cũng phải đợi ba tháng, hắn lập tức đề xuất lời mời cơm, một là để mở tiệc chiêu đãi Trương Dương, thứ hai, y cũng muốn nhân cơ hội này kết bạn với Tiết Vĩ Đồng, đây là vị thái tử nữ danh chấn kinh thành.

Hội xe sang cách Kim Vương phủ rất gần, mời những người này ăn cơm, khẳng định không thể đi tới chỗ bình thường, Chung Tân Dân lập tức gọi điện thoại đặt chỗ, dưới đề nghị của Vương Học Hải, Trương Dương gọi điện thoại cho Phùng Cảnh Lượng của Tử Kim các, vốn hắn không muốngọi đâu, dù sao Phùng Cảnh Lượng cũng mở nhà hàng, bọn họ bỏ qua Tử Kim các không tới, tới chỗ đối thủ cạnh tranh Kim Vương phủ, trong lòng Phùng Cảnh Lượng chưa chắc đã thoái mái.

Vương Học Hải cười nói: "Không sao, anh ta cũng vốn đang muốn tới thử thức ăn của Kim Vương phủ, vốn chúng tôi đã hẹn mấy ngày nữa sẽ tới đó, Chung tổng mời khách đúng lúc lắm."

Trương Dương lần này đến kinh không liên hệ với Tra Tấn Bắc, người làm ăn lấy trục lợi làm đầu, nhưng cảm giác mà Tra Tấn Bắc tạo cho Trương Dương không bằng Hà Trường An, Tra Tấn Bắc làm người quá mức thực tế, đối với lợi ích cũng coi trọng hơn so với Hà Trường An.

Tuy rằng Kim Vương phủ bình thường không thiếu xe sang tới, nhưng hai chiếc xe Lamborghini cùng kiểu khi lái vào bãi đỗ xe vẫn dẫn tới sự chú ý của mọi người

Trương Dương và Tiết Vĩ Đồng đi tới đại sảnh, tới trước cửa lớn thì nhìn thấy Tra Tấn Bắc đã đứng ở ngoài cửa, Tra Tấn Bắc là bị tiếng động cơ của hai chiếc Lamborghini hấp dẫn, y từ trong văn phòng nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương tuy rằng nên ra mặt tiếp đãi, nhưng Trương Dương vẫn chưa quan trọng tới mức khiến y phải ra nghênh đón ở cửa, Chung Tân Dân và Vương Học Hải càng không có mặt mũi đó, người có mặt mũi chân chính có là Tiết Vĩ Đồng.

Tuy rằng trong nước rất ít đề cập tới sự tồn tại của gia tộc, nhưng Tra Tấn Bắc biết có một số gia tộc phải tôn trọng, có thể nói người y tôn kính không phải là Tiết Vĩ Đồng, mà là gia tộc sau lưng cô ta.

Tra Tấn Bắc đầu tiên chào hỏi Tiết Vĩ Đồng: "Tiết gia đã tới!"

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Tra tổng, ông chính là hạng chú bác của tôi, gọi vậy không sợ tôi tổn thọ à?"

Tra Tấn Bắc cười ha ha, nói: " người trong kinh thành chúng tôi ai chẳng biết đại danh của Tiết gia, tôi tuy rằng hơn lớn tuổi một chút, nhưng cũng chưa đến nỗi lạc hậu, không theo kịp trào lưu."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Hôm nay khách chính không phải là tôi."

Ánh mắt của Tra Tấn Bắc dừng ở trên người Trương Dương, y đi tới, bắt tay Trương Dương, nói: "Chủ nhiệm Trương, tôi đang định gọi điện thoại cho cậu đây, cậu tới kinh thành nhiều ngày như vậy rồi mà cũng không nói với tôi một tiếng, hay là tôi có chỗ nào không được chu toàn, đã đắc tội với cậu?"

Trương Dương cười nói: "Tra tổng sao lại nói vậy, tôi gần đây bận công tác, giờ mới có chút thời gian là lập tức chạy tới báo danh với ông đây."

Tra Tấn Bắc nói: "Mau vào đi, trưa nay để tôi an bài."

Chung Tân Dân nói: "Tra tổng, để tôi, trước chuyện đã nó rõ rồi."

Thật ra Tra Tấn Bắc đương nhiên không để một bữa cơm vào mắt, nhưng Chung Tân Dân cũng không muốn nhận nhân tình này của y, vốn là hắn mời khách, hắn cũng không muốn để Tra Tấn Bắc giành, cướp mời khách thông thường đều có điều kiện tiên quyết, đó là phải xem đối tượng mời khách là ai.

Mấy người ngồi xuống bao lâu thì ông chủ của Tử Kim các Phùng Cảnh Lượng cũng tới, trên phương diện ẩm thực, Kim Vương phủ là đối thủ cạnh tranh của y, nhưng điều này không ảnh hưởng gì tới quan hệ của y và Tra Tấn Bắc, ít nhất ở ngoài mặt hai người có vẻ khá thân thiết, Tra Tấn Bắc cũng hiểu rõ mình không thích hợp gia nhập tụ hội của bọn họ, sau khi chào hỏi thì lấy cớ có việc đi trước. Đương nhiên Tra Tấn Bắc cũng rất biết làm việc, bảo nhân viên phục vụ đưa tới hai bình rượu ngũ lương đã chôn ba mươi năm.

Phùng Cảnh Lượng cười nói: "Tôi đến khiến Tra tổng không được tự nhiên."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cảnh Lượng, anh đáng giá người quá thấp rồi đó, ai chẳng biết Kim Vương phủ là y dùng để chơi thôi, căn bản là không đầu nhập tinh lực quá nhiều vào ngành này."

Phùng Cảnh Lượng cảm thán nói: "Đúng là người so với người, người ta mở nhà hàng là để chơi, tôi mở nhà hàng là để mưu sinh."

Trương Dương thầm buồn cười, hôm nay sao ý nhỉ, người nào người nấy đều than nghèo kể khổ, nói tới cùng, bọn họ ai có thể so sánh với một quan viên chính phủ như mình? Mình đây mới là hai bàn tay trắng chân chính."

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tôi để ý mới phát hiện mình chọn lầm đường rồi, tôi nên làm quan, nếu làm quan tôi hiện tại đã sớm lái xe Lamborghini rồi."

Mấy người cùng bật cười.

Trương Dương nói: "Mượn thôi mà, tôi là bị đảnh sưng mắt nhưng người ta lại tưởng tôi béo, nếu không phải là anh bảo tôi mượn một chiếc xe sang đến, tôi cũng không đi lái cái thứ này đâu, quá gây chú ý."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh có ý gì vậy, tôi tôi nghênh ngang à."

Trương Dương cười nói: "Tiết gia, tôi cũng không dám nói cô đâu."

Chung Tân Dân bảo nhân viên phục vụ rót cho mỗi người một chén rượu, hắn nâng chén lên khởi xướng: "Chúng ta cùng làm một ly nào, cám ơn mọi người đã cho tôi cơ hội lần này."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Anh quá khách khí rồi, mời chúng tôi ăn cơm, nên là chúng tôi cám ơn anh mới đúng chứ, nào, cùng làm một ly!" Tính tình của cô ta vô cùng hào sảng, mọi người cùng nhau cạn chén này.

Chung Tân Dân hỏi mục đích lần này tới kinh của Trương Dương, Trương Dương đương nhiên sẽ không nói là Kiều lão gọi hắn đến, chỉ nói là tới để chiêu thương cho khu nội thành mới của Đông Giang,

Chung Tân Dân cũng thể hiện ra sự hứng thú.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Trương Dương, mấy ngày nay tôi giành thời gian để tìm hiểu quy hoạch của nội thành mới các anh, đối với quy hoạch và xây dựng mà nói chắc là lớn nhất trong nước, nếu thật sự có thể hoàn thành thuận lợi, về sau khẳng định sẽ có tiền cảnh rộng lớn."

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Phùng Cảnh Lượng, tôi đã nhìn ra rồi, Trương Dương và anh là thông đồng với nhau, các anh liên thủ giúp khu nội thành mới của Đông Giang làm chiêu thương." Trương Dương chính là Phùng Cảnh Lượng đưa vào cái giới này, Tiết Vĩ Đồng có suy nghĩ này cũng là rất bình thường.

Phùng Cảnh Lượng nói: "Tiết gia, cô đổ oan cho tôi rồi, tôi thông đồng với anh ta thì có gì hay, tôi chỉ là giúp anh ta giật dây bắc cầu thôi, nói thật, đến bây giờ ngay cả bản thân tôi cũng chưa quyết định có đầu tư vào nội thành mới Đông Giang hay không đây."

Trương Dương nói: "Đầu tư hay không không quan trọng, mục đích của tôi là để giới thiệu nội thành mới Đông Giang cho mọi người biết, đầu tư trước giờ đều là chuyện anh tình tôi nguyện, không thể ép mua ép bán, mọi người cảm thấy có lợi để kiếm thì tôi hoan nghênh mọi người tới Đông Giang để đầu tư, về sau trong công tác cũng sẽ tận lực sáng tạo cơ hội cho mọi người, cố gắng để đôi bên cùng có lợi, nếu các anh thấy Đông Giang không có tiền đồ phát triển gì, hoặc là còn có phương hướng đầu tư tốt hơn, tôi cũng không bắt buộc mọi người nhất định phải đem tiền đổ vào Đông Giang. Về sau các anh có thời gian tới Đông Giang, tôi cũng vẫn đón chào mọi người như bạn tốt."

Tiết Vĩ Đồng cười nói: "Miệng lưỡi nhà quan, Trương Dương chức quan của anh không lớn nhưng cái này thì học được mười phần rồi đó."

Trương Dương cười nói: "Là miệng lưỡi nhà quan nhưngcũng là những lời thật lòng mà."

Phùng Cảnh Lượng nói: "Từ Kiến Cơ đối với nội thành mới của Đông Giang rất có hứng thú, anh ta cuối tháng khẳng định sẽ tới thực địa Đông Giang xem xét, tôi sẽ an bài một chút, cố gắng tranh thủ đi cùng anh ta."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Tôi đi theo góp vui, lần này chúng tôi sẽ tổ chức thành đoàn thể tới Đông Giang, anh trước tiên cần phải làm tốt chuẩn bị chiêu đãi."

Trương Dương cười nói: "Yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng quy cách cao nhất, tiêu chuẩn chiêu đãi tốt nhất để đối đãi với các anh."

Tiết Vĩ Đồng nói: "Cái đó thì không cần, đám người này có đồ ăn gì mà chưa từng được ăn đâu, chủ yếu là mọi người được vui vẻ."

Trương Dương nói: "Được, mọi người đừng coi là tới khảo sát đầu tư, coi như là một cuộc du lịch đi."

Bình luận

Truyện đang đọc