Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Khi Trương Dương về đến cửa ban trú kinh Bình Hải, thấy chiếc xe Beetle dừng ở cổng, hắn liền ngớ người ra, không ngờ nha đầu này lại quay trở lại, hắn dừng xe lại, đội mưa chạy đến, đến bên cạnh chiếc Beetle, cách tấm kính nhìn thấy Tra Vi đang nằm bò trên vô lăng, dường như đã ngủ say, hắn gõ mạnh vào cửa kính, Tra Vi bị tiếng gõ làm cho tỉnh dậy.

Mở hai mắt, thấy Trương Dương đang ướt nhẹp dưới mưa ở bên ngoài, Tra Vi vội vàng mở cửa sổ, Trương đại quan chui vào trong xe rồi nói: “Này nha đầu, chẳng phải cô về nhà rồi sao?”

Tra Vi nói: “Không muốn về! Tôi lòng vòng một hồi lại quay về!”

Trương Dương hạ cửa xe xuống một chút: “Vừa nãy cô ngủ mất rồi. Nếu như không khí không lưu thông được, thì hậu quả thật khó lường. Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện, thì tôi đau lòng lắm.”

Tra Vi nói: “Tôi đâu có ngốc vậy. Tôi đã để chút cửa sổ đấy. Anh ăn xong rồi? Nhanh vậy à?”

Trương Dương nói: “Chẳng phải là vì nhớ cô quá sao!”

“Nói linh tinh, sao anh biết tôi lại về?”

Lúc này điện thoại của Tra Vi vang lên, Trương Dương đến xem có phải là Tra Tấn Bắc gọi điện đến hay không, Tra Vi liền cụp điện thoại.

Trương Dương cười nói: “Chú của cô nhất định là tìm để xin lỗi cô đó.”

Tra Vi nói: “Đừng nhắc đến ông ấy với tôi, nghĩ đến ông ấy tôi lại thấy kinh tởm!”

Trương Dương cười nói: “vì vậy đắc tội ai thì đắc tội, tốt nhất là đừng đắc tội phụ nữ. Nha đầu! Nếu như cô không về nhà, thì cha mẹ cô sẽ thế nào?”

Tra Vi nói: “Nhà tôi không có ai. Cha tôi đi Quảng Đông rồi, mẹ tôi cũng đi cùng. Tôi ở nhà một mình, chẳng ai quản tôi. Ai muốn ức hiếp tôi thì ức hiếp tôi….” Nói đến đây, ước mắt cô trào ra. Trương đại quan cười khổ hạnh nói: “Sao tự nhiên đang nói sao lại khóc rồi. Gì giờ nhỉ, giờ tôi đi xử lý chú cô một phen để cô hả giận.”

“Anh dựa vào đâu chứ? Anh là gì của tôi?’

“Tôi….Gì nhỉ…Gì nhỉ…” Trương đại quan thật sự không biết trả lời Tra Vi thế nào.

“Anh cái gì mà anh? Anh chính là một tên nói khoác thì giỏi, còn hành động thì không hay! Nếu như anh thật sự muốn tôi hả giận, thì giờ đây đi tìm An Đạt Văn để cho hắn ta một trận.” Tra Vi hận nhất là tên An Đạt Văn kia, nếu như không phải hắn đứng đằng sau để giở trò, thì sự việc cũng không thành thế này.

Trương Dương gật đầu nói: “Được, giờ tôi sẽ đi xử lý hắn ta ngay, về sau tôi gặp lần nào là sẽ đánh hắn ta lần đó.”

Tra Vi chỉ là tức giận, thấy Trương Dương lại thật lòng làm vậy, cô liền nắm lấy tay Trương Dương và nói: “Đừng, anh là cán bộ nhà nước! Đừng gây ra phiền phức như vậy.”

Trương Dương nói: “Vì cô, chút phiền phức này có là gì!”

Tra Vi đỏ mặt, nhẹ nhàng nói: “Trương Dương, mặc dù tôi biết anh đang nói dối, nhưng tôi nghe những lời này vẫn cảm thấy rất ấm áp.”

“Ai bảo đây là lời nói dối? Tra Vi, làm người phải làm cho tốt.”

Tra Vi cười khanh khách, chiếc điện thoại trong tay cô lại vang lên, lần này là Giang Quang Á gọi điện đến. Giang Quang Á biết việc này cũng là thông qua Tra Tấn Bắc, Tra Tấn Bắc thấy Tra Vi không nhận điện thoại, cũng cảm thấy rất lo lắng, vì vậy mới tìm đến Giang Quang Á, bảo gã gọi điện cho Tra Vi, thông qua Giang Quang Á gửi lời đến Tra Vi, đây là vì suy nghĩ cho công ty, chứ không phải cố tình nhắm vào Tra Vi.

Lúc này Tra Vi đã bình tĩnh trở lại, cô nói với Giang Quang Á: “Quang Á, cậu yên tâm đi, tôi không giận, cũng chẳng có gì nghĩ không thông cả. Giờ đây tôi đang rất tốt, chỉ là tôi thông qua chuyện này phát hiện ra mình không hề thích hợp ở lại Tinh Toàn.”

Giang Quang Á lo lắng nói: “Chị Tra, chị không sao chứ? Chị đang ở đâu? Hay là giờ tôi đến đón chị.”

Tra Vi nói: “Đừng đến tìm tôi, tôi muốn yên lặng một chút.” Đặt điện thoại xuống, Tra Vi nhắm hai mắt với vẻ mệt mỏi: “Đầu óc tôi rất hỗn loạn!”

Trương Dương nói: “Cô muốn làm gì, để tôi đáp ứng!”

Tra Vi hơi đỏ mặt, mắng: “Lời gì tốt đẹp vào miệng anh cũng thay đổi tính chất ngay được!”

Trương đại quan nói: “Tư tưởng của cô có vấn đề thôi.”

Tra Vi nói: “Tôi muốn đi leo núi!”

“Leo núi sao?”

Tra Vi gật đầu nói: “Leo đến đỉnh núi để hét cho thỏa thích, để hả chút giận!”

Trương đại quan không cảm thấy chủ ý này hay ho một chút nào, dù sao thì ngoài trời cũng đang mưa, trận mưa này chẳng nhỏ gì.

Tra Vi nói: “Vừa nãy anh mới nói là sẽ thỏa mãn tôi đấy!”

Trương đại quan cắn răng gật đầu nói: “Thỏa mãn cô!”

Thế là Trương đại quan lái xe đưa Tra Vi về phía núi Loạn Không, tại sao lại chọn nơi đó? Một là vì Trương đại quan đến núi Loạn Không không chỉ một lần, hắn khá thuộc đường, hai là ở đó cách viện Hương Sơn khá gần, đợi đến khi Tra đại tiểu thư hạ họa, cũng có thể tìm một chỗ để trú chân, trời muộn như vậy, Trương Dương không muốn lại phải lái xe về.

Trương đại quan men theo con đường đen kịt đi lên núi, đột nhiên Tra Vi nói một câu: “Anh muốn lừa tôi đến đây, không phải vì có ý đồ đen tối gì đối với tôi chứ?”

Trương Dương cười nói: “Đúng là cô đã nhắc nhở tôi rồi đấy, trong nơi hoang dã này, bốn bề chẳng có một ai, nếu như tôi thật sự muốn làm điều gì đó với cô, thì chắc chắn rằng chẳng ai biết được.”

Tra Vi nói: “Không thế nào!”

“Không có gì là không thể cả!”

Tra Vi nói: “Vừa nhìn đã biết anh là người tốt. Mặc dù anh hơi dê già, nhưng anh không phải là người xấu, tôi cũng không sợ đâu.” Câu này làm cho Trương đại quan thật sự dở khóc dở cười, với một người phụ nữ, đàn ông dê già mà vẫn không phải là người xấu, hơn nữa cô ấy còn không sợ mình, điều đó có nghĩa là, không nói mà vẫn hiểu được ý trong đó.

Chiếc xe khi sắp đến đỉnh núi, Trương Dương liền dừng lại. Muốn trèo lên đỉnh núi, phải đi bộ chừng hơn ba mươi trạm nữa, Trương Dương nói: “Mưa lớn quá! Chúng ta hét ở đây đi!”

Tra Vi lắc đầu, đẩy cửa xe bước xuống.

Trương đại quan thầm thở dài một hơi, nếu phụ nữ đến lúc điên cuồng thì đúng là gì cũng không cản nổi! Hắn lo lắng Tra Vi xảy ra chuyện, nên cũng đuổi theo, mới bước được vài bước đã ướt hết cả người, Tra Vi cũng thuộc dạng thiếu nữ thích vận động, vừa chạy đã lên trên rồi. Trương đại quan thầm nói, chạy trong màn sương gió hóa ra là thế này đây.

Tra Vi đứng ở trên đỉnh núi Loạn Không, nhìn bầu trời đen kịt, đón từng đợt mưa đêm, giơ hai tay, nhắm mắt, rồi hét to lên một tiếng.

Trương đại quan nhanh chóng nhắm hai mắt lại, để tránh mưa, uy lực của Tra đại tiểu thư cũng không phải bình thường, Tra Vi đứng ở đó hét liền mấy tiếng! Cảm thấy tâm trạng đã tốt hơn rất nhiều, lúc này lại cảm thấy lạnh, không thể không lạnh được, trên người cô đầy nước mưa, giống như chuột lột vậy, thấy Trương Dương bên cạnh mình, cũng chẳng tốt đẹp hơn là mấy.

Tra Vi nói: “Trương Dương, chúng ta về đi!”

Trương đại quan chỉ đợi câu này của cô ấy, hai người bèn về lại trong xe, Tra Vi lạnh đến độ run rẩy, Trương Dương vừa vào xe đã bật điều hòa lên, cười nói: “Thoái mái chưa?”

Tra Vi nói: “Thoái mái thì thoải mái, nhưng…Nhưng….Tôi và…” Cô nhìn Trương Dương đầy đáng thương.

Trương Dương thở dài một hơi, nắm lấy hai tay của Tra Vi, một nguồn nội lực ấm áp truyền vào kinh mạch Tra Vi, chỉ trong phút chốc đó, cơ thể hai người đều bốc hơi, Trương Dương dùng nội lực để làm khô quần áo của họ, Tra Vi ôm lấy tay Trương Dương, dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Trương Dương, anh là một người tốt!”

Trương đại quan cùng cô dầm mưa dãi nắng, đến cuối cùng đã được một bình luận mang tính khẳng định, Trương Dương nói: “Xấu tốt cũng chỉ là tương đối thôi, tôi chỉ đối tốt với cô!”

“Xì! Anh tưởng tôi sẽ tin những lời này của anh à!”

Trương Dương nói: “Tin cũng được, không tin cũng được, dù sao thì tôi vẫn mãi là một người tốt, đối với cô!”

Trên thế giới này người tốt không nhất định sẽ giành được sự đền đáp tốt, Tra Vi cho rằng mình cũng là một người tốt, nhưng chú của cô ấy lại xử lý hết sức bất công trong việc này. Thời khắc quan trọng đẩy cô ấy ra nhận tội thay. Mặc dù Tra Tấn Bắc cũng không nói rõ bắt cô ấy phải chịu trách nhiệm, nhưng cách làm thế này đồng nghĩa với việc đã làm cho cô ấy bị oan.

Tra Vi buổi tối hôm đó ngủ tại biệt viện Hương Sơn, buổi sáng khi thức dậy, mưa đã tạnh. Cô bò dậy, muốn xuống lầu gọi Trương Dương, khi đến ban công đã thấy Trương Dương dậy rồi, đang tập thể dục trong vườn.

Nhìn thấy những động tác đầy khí thế của Trương Dương, đôi mắt Tra Vi đầy tình thương mến, cô hái một quả ở trong vườn, rồi ném về phía Trương Dương.

Trương Dương giơ tay bắt chuẩn xác quả đó, rồi ngước đầu cười hì hì nhìn Tra Vi: “Tối qua ngủ có ngon không?”

Tra Vi lắc đầu nói: “Không ngon, tôi cứ lo có người xông vào!”

Trương đại quan cười nói: “Cô muốn có người xông vào thì đúng hơn!”

Tra Vi đỏ mặt, hái một chuỗi quả, ném về phía Trương Dương: “Anh nói linh tinh nữa đi, anh nói linh tinh nữa đi!”

Trương Dương cười hà hà bắt chuẩn xác những gì cô ném ra, rồi vươn vai nói: “Chuẩn bị một chút đi, chúng ta phải xuống núi rồi. Nếu không xuống núi, thì người nhà cô sẽ báo cảnh sát đấy.”

Tra Vi nói: “Tôi không sợ!”

“Cô không sợ nhưng tôi sợ. Nếu như người khác biết rằng chúng ta ở bên cạnh nhau cả đêm, còn không biết chúng ta sẽ ra sao!”

Tra Vi trừng mắt nói: “Muốn nghĩ thế nào thì nghĩ. Tôi là một cô nương, tôi còn không sợ thì anh sợ cái gì chứ?”

Trương Dương cười hì hì, không nói gì nữa.

Tra Vi nói thì nói, nhưng trong lòng cũng hiểu rằng, Trương Dương là vị hôn phu của sở Yên Nhiên, nếu như việc họ ở cả đêm cạnh nhau truyền ra ngoài, thì nhất định sẽ dẫn đến những phiền phức không đáng có. Sau khi cô rửa mặt đánh răng, liền cùng Trương Dương lái xe xuống núi.

Bình luận

Truyện đang đọc