Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Cả khu phố chỉ có vài trăm mét mà có đến hơn hai mươi tòa biệt thự mỗi cái có một phong cách khác nhau chia đều hai bên đường, hầu hết chúng đều nằm khuất sau những hàng cây um tùm ngoài đường. Ở những năm hai mươi đầu thế kỷ mà nói, những tòa biệt thự kiểu như thế này thì chỉ có ở bên nước ngoài mới được thấy, cả tỉnh lỵ, sợ rằng cũng chẳng có lấy vài căn như vậy. Trông thì sang trọng như vậy, nhưng hầu như tất cả các căn biệt thự ở đây đều trong tình trạng đóng chặt cửa, chẳng mấy khi thấy ai lui tới. Trời thì lại lất phất mưa, càng làm cả khu phố trở nên yên tĩnh lạnh lẽo hơn.

Chỉ cần nhìn quy mô kiến trúc những căn biệt thự ở đây cũng có thể nhận ra, nơi đây tập trung gần như toàn bộ những quan lớn ở cái tỉnh Bình Hải này. Chủ mỗi căn biệt thự ở đây nếu như không phải là chính trị gia cấp cao thì cũng là những người có sức ảnh hưởng tới cả tỉnh Bình Hải này.

Căn biệt thự số 9 ở khu phố này là của bí thư tỉnh ủy Cố Duẫn Trí. Mấy vị bí thư tỉnh ủy của mấy nhiệm kỳ trước, hầu hết đều chọn căn số 8, thế nhưng Cố Duẫn Trí lại không chọn số 8 số “phát” như dân gian vẫn truyền miệng. Là một người theo nghiệp chính trị, hắn không muốn “phát” cũng như không thích “phát” như đám con buôn vẫn mê tín kia. Hắn chọn số 9, đơn giản chỉ vì hắn có ý muốn ở đây lâu dài, cũng như con đường làm quan của hắn, phải vững chắc ổn định tiến lên. Năm nay hắn cũng đã 63 tuổi, cũng thuộc dạng nghỉ hưu dưỡng già rồi. Thế nhưng con người cũng thực lạ, càng tới lúc mất tất cả thì lòng ham muốn quyền lực, ý chí vươn lên của họ lại càng bùng cháy mãnh liệt hơn. Cố Duẫn Trí cũng nhận ra, những năm gần đây, hắn càng lúc càng trở nên chuyên chính độc quyền hơn, thường không thèm để ý tới ý kiến của người khác, hay làm việc theo cảm tính. Những biểu hiện như vậy, quả thực không tốt cho lắm.

Trương Dương theo Cố Minh Kiện tới căn biệt thự sô 9, vừa hay Cố bí thư cũng vừa mới về. Có thể nói Cố Duẫn Trí cũng là một người biết quan tâm đến gia đình mình, nghe tin con gái mình bị mất tích, hắn liền cố gắng thu xếp công việc rồi mau chóng chạy về nhà thăm con một chút. Lúc mọi chuyện yên ổn rồi hắn mới trở lại thư phòng của mình. Bình thường, dù có ở nhà đi chăng nữa, thì hầu hết toàn bộ thời gian hắn đều ở trong thư phòng của mình. Ngoại trừ những lúc cả gia đình ăn cơm, hay ngồi xem ti vi, thì cũng ít khi người nhà thấy mặt hắn.

Cố Duẫn Trí đang đứng ở cửa sổ lầu hai, nhìn ra phía ngoài cổng lớn. Thấy con trai mình lái xe đưa Trương Dương về nhà mình, hắn không khỏi nhíu nhíu mày. Tất cả mọi người trong nhà đều biết tính khí của hắn, trừ khi được sự đồng ý của hắn, người ngoài rất ít khi được phép đến đây, nhất là những người mà hắn chưa gặp qua lần nào. Tuy rằng trước có giúp đỡ Trương Dương một chút, nhưng đó cũng chỉ là lợi dụng, căn bản hắn vẫn coi Trương Dương là người ngoài.

Cố Minh Kiện cũng biết cha mình đang ở nhà, bởi vậy hắn mới tới thư phòng của cha trước tiên.

Từ lúc ở công viên tới giờ, cả người Trương Dương vẫn ướt sũng từ đầu tới chân, một mình đứng ở giữa phòng khách xa hoa rộng lớn. Trương đại quan nhân lúc còn ở Đại tùy triều cũng không ít lần tới phủ những vị đại thần trong triều, nhưng những nơi gây cho hắn áp lực như căn biệt thự số 9 này lại không hề nhiều. Phải biết rằng, Cố Duẫn Trí là người như thế nào chứ? Nguyên bí thư tỉnh ủy tỉnh Bình Hải, là người nắm giữ quyền lực to nhất cái tỉnh này. Ở cái thời đại này càng lâu, Trương Dương càng cảm nhận rõ hơn sự chênh lệch giữa hắn với người ta. Ừ thì cũng là bí thư thật đó, thế nhưng đó không phải chỉ là sự chênh lệch của một vài cấp độ, mà phải là sự chênh lệch giữa trời với đất. Một khoảng cách gần như hắn không thể chạm tới được.

Thấy em trai về, Cố Giai Đồng cũng tới phòng khách, lúc này nàng ta đã thay bộ đồ công sở thành bộ đồ mặc ở nhà. Bởi vậy giờ đây trông nàng ta bớt đi vài phần mạnh mẽ mà thêm vào đó là sự quyến rũ nhẹ nhàng. Chỉ có một thứ duy nhất không thay đổi, ánh mắt nàng ta nhìn Trương Dương, vẫn chỉ toàn sự cảnh giác cùng căm thù sâu đậm. Theo lý thuyết, Trương Dương đã giúp đỡ em gái nàng ta như vậy, đã không cảm ơn thì thôi, nàng ta cũng không nên nhìn Trương Dương như nhìn kẻ thù như vậy mới phải.

Nhưng thực ra, Cố Giai Đồng từ đầu chí cuối vẫn cảnh giác Trương Dương, cũng bởi lẽ, từ lời ăn tiếng nói, từ điệu bộ của thằng nhãi này, nàng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, tỷ như mấy kẻ du côn đầu đường xó chợ vậy.

Dù là con gái của bí thư tỉnh ủy, hay với kinh nghiệm nhiều năm của một nữ giám đốc của nàng, nàng vẫn không thể đoán ra được mục đích thực sự của thằng nhãi Trương Dương khi hắn đang cố ý tiếp cận gia đình của nàng. Nàng chỉ biết, mọi hành động của Trương Dương là có mục đích. Một người có tâm cơ sâu xa như vậy, nàng không cẩn trọng đề phòng sao được cơ chứ?

Trương Dương vẫn lặng lẽ đứng ở phòng khách chờ Cố Minh Kiện. Thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Giai Đồng nhìn mình, trong lòng Trương Dương cũng cảm thấy hối hận. Mẹ nó chứ, lão tử cất công đến tận nhà giúp đỡ các ngươi, giúp em gái các ngươi chữa bệnh, vậy mà đến cả chén trà nóng, hay một tiếng mời ngồi các ngươi cũng không thèm nói.

Đôi mắt đẹp của Cố Giai Đồng lạnh nhạt liếc nhìn Trương Dương từ trên xuống dưới một lượt, một lúc sau mới mở miệng nói: “Cô Lý, dẫn Trương Dương đi tắm rửa một chút, rồi hong khô đồ giúp hắn!” Nghe thấy những lời này của nàng ta, bao nhiêu ấn tượng xấu từ trước tới giờ của Trương Dương về nàng ta đều tan biến sạch. Dù sao nàng ta cũng là danh môn khuê nữ, vẫn còn nhớ đến những điều đãi khách cơ bản nhất. Tưởng ngươi vẫn khinh ta chứ?

Bị dầm mưa lâu như vậy, hiển nhiên là chẳng dễ chịu chút nào, mà Trương Dương cũng không thuộc cái dạng người sĩ diện hão, theo bà bảo mẫu tới phòng tắm tắm rửa thay đồ. Lúc Trương Dương tắm xong, thì quần áo cũng được giặt qua rồi hong khô lại cẩn thận. Đi ra phòng khách, đã thấy không ít người ở đó. Lúc nãy Cố Minh Kiện bị cha mắng cho một trận té tát, lúc này mặt mày ủ rũ đứng đằng xa. Cố Giai Đồng thì vẫn thản nhiên ngồi uống hồng trà trên ghế sô pha. Cố Dưỡng Dưỡng vẫn mặc một chiếc váy màu trắng tinh, nhưng kiểu cách hơi khách chiếc lúc trước một chút. Những lời của Cố Minh Kiện quả không sai, sau nhiều lần thất bại, tiểu nha đầu này đã không còn hy vọng vào đôi chân của mình nữa. Nhưng chẳng hiểu sau, hôm nay cứ như trúng tà của Trương Dương hay sao, mà lại tin tưởng hắn đến vậy.

Trương Dương cười cười nhìn về phía Cố Minh Kiện, Cố Minh Kiện cũng gượng cười đáp trả, nhưng thực sự hắn cười không nổi. Vừa rồi nghe cha dạy dỗ, hắn cũng chợt tỉnh ra. Tự tiện mời người lạ đến nhà đã đành, đằng này nếu như thỉnh phải gã lang băm thì chẳng phải càng hại em gái hơn hay sao?

Cố Giai Đồng thì thờ ơ nhìn những đám mây đen kịt ngoài cửa sổ. Biểu hiện như vậy, chẳng phải ý nàng vẫn coi thường Trương Dương sao?

Chỉ có mình Cố Dưỡng Dưỡng nhìn Trương Dương bằng ánh mắt nồng cháy cùng tin tưởng mãnh liệt, nàng tươi cười mở lời trước: “Trương hảo ca, anh tới chữa bệnh cho em thực sao?”

Trương Dương cười cười gật đầu. Từ thái độ của mọi người ở đây Trương Dương cũng nhận ra, hẳn là chẳng ai ngoài cô bé Dưỡng Dưỡng kia tin tưởng hắn có thể chữa lành bệnh cho nàng ta được. Trương Dương cũng mặc kệ người khác nghĩ gì, chậm rãi đi đến bên Cố Giai Đồng, nhấc chén trà được bà vú chuẩn bị từ trước lên, thong dong nhấp từng ngụm nhỏ một: “Hẳn các ngươi vẫn nghi ngờ năng lực của ta, đánh đồng ta với mấy gã lang băng khác?”

Cố Minh Kiện cùng Cố Giai Đồng chưa kịp trả lời, Cố Dưỡng Dưỡng đã nhanh nhẹn cướp lời, vội vàng lắc đầu nói: “Không có, thực sự không có mà! Em tin tưởng anh sẽ chữa được!” Trong đôi mắt trong sáng của Sở Dưỡng Dưỡng tràn ngập niềm tin cùng sự vui sướng. Bất kỳ người nào thấy bộ dạng đáng yêu dễ thương này của cô bé cũng không nỡ gây một chút thương tổn nào.

Cố Minh Kiện vốn định nói điều gì, thế nhưng lúc nghe được những lời đầy hạnh phúc của em mình, định nói lại thôi. Mẹ nó chứ, quả thực mình cũng quá hồ đồ rồi, chưa chi gì đã dẫn thằng nhãi này về nhà chẳng khác gì dẫn sói vào nhà. Cố Minh Kiện khá mẫn cảm mấy vấn đề nam nữ, thấy em gái mình nhìn Trương Dương bằng ánh mắt khát khao đầy chờ mong, chẳng hiểu sao hắn lại thấy có chút khó chịu. Thực sự hắn cũng có chút lo lắng. Em gái bị như vậy từ nhỏ, ít khi tiếp xúc với bên ngoài, lần đầu gặp một gã khôi ngô tuấn tú một chút, lại có tài ăn nói, hơn hết, em gại lại được hắn năm lần bảy lượt giúp đỡ, nảy sinh tình cảm cũng là chuyện hiển nhiên. Tuy trong lòng thấy hối hận, nhưng hắn cũng không dám nói thành tiếng, chỉ chờ đến lúc không còn ai mới nói rõ ràng với Trương Dương một thể.

Chỉ có Cố Giai Đồng nhịn không được, cả giận nói lớn: “Ngươi có hiểu mình đang nói gì không vậy? Ngươi có giấy chứng nhận hành nghề y không? Chuyên khoa của ngươi là chữa bệnh hay chuẩn đoán bệnh? Ngươi học Đông y hay Tây y? Ngươi thực sự biết chữa bệnh hay sao?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn cắn môi nói: “Chị, chị không nên nói với Trương Dương như vậy. Sao lại không tôn trọng anh ấy như thế?”

Cố Giai Đồng như bị chọc giận hơn, nàng phẫn nộ cực điểm gào lên: “Nha đầu thối nhà ngươi thì biết cái gì? Mới gặp hắn được có mấy tiếng đồng hồ mà ngươi đã nói tốt cho hắn như vậy. Hắn cho ngươi ăn cái gì hay sao? Ngươi có biết cái xã hội này hung hiểm thế nào hay không? Tri diện bất tri tâm!”

“Em tin anh ấy!” Quả thực Cố Dưỡng Dưỡng tin tưởng Trương Dương theo đúng nghĩa đen từ mù quáng.

Nghe thấy những lời chân tình của Cố Dưỡng Dưỡng, Trương Dương cũng thấy có chút cảm động. Chẳng cần biết người khác đối với hắn thế nào, chỉ cần một mình cô bé kia tin tưởng thì Trương Dương sẽ nỗ lực hết sức giúp cô bé có thể đi lại như người bình thường. Trương Dương cũng biết, tuy rằng Cố Minh Kiện đưa mình tới đây, thế nhưng ở cái nhà này, vẫn chưa đến lượt hắn lên tiếng, muốn chữa bệnh cho cô bé Dưỡng Dưỡng kia, e rằng cũng hơi phức tạp một chút. Đột nhiên Trương Dương nghiêm mặt lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt của Cố Giai Đồng. Tuy là con của bí thư tỉnh uỷ, lại là giám đốc của một công ty lớn, tuy đã quen với sóng gió uy hiếp, nhưng nàng vẫn bị Trương Dương doạ đến lạnh cả sống lưng. Nàng giận dữ nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”

Trương Dương mỉm cười nói: “Ngươi đã lấy chồng chưa?”

Hiển nhiên Cố Giai Đồng không ngờ tới thằng nhãi kia lại hỏi tới ván đề này, nàng có chút ngượng ngùng mắng: “Có chuyện gì?”

“Có phải ngươi hay bị đau nhức phần thắt lưng không? Nếu ta đoán không sai, chắc hẳn ngươi không hề bận tâm gì tới chuyện chăn gối, lạnh nhạt với bạn trai!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Đôi mắt phượng của Cố Giai Đồng vì quá khiếp sợ mà mở lớn tròn xoe nhìn chằm chặp Trương Dương. Khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng đỏ ửng lên, rồi lan tới tận tai. Thằng nhãi này là cái dạng người gì vậy? Không biết vô sỉ là thế nào hay sao? Trước mặt bao nhiêu người như vậy lại có thể nói những lời như thế được hay sao? Thế nhưng nàng cũng không thể phủ nhận những lời này của Trương Dương, từng câu từng chữ hắn nói đều đúng y nguyên sự thật, cứ như chính mắt hắn trông thấy vậy. Nhưng những điều này nàng chưa hề thổ lộ với ai, tại sao hắn lại có thể biết được? Tuy trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài miệng Cố Giai Đồng vẫn cứ nói cứng đáp trả: “Hồ...” Vốn dĩ nàng định bác bỏ những lời đó của Trương Dương, nhưng đột nhiên lại thôi.

Trương Dương lại nói tiếp: “Mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt của ngươi, ngươi đều đau đớn đến chết. Một cỗ hàn khí từ tiểu phúc của ngươi lan tràn đến tận tứ chi, ngươi sẽ cảm giác toàn thân đau như bị ai đâm kim. Nếu như nghiêm trọng hơn, ngươi sẽ không còn sức để nhúc nhích một ngón tay trong thời gian dài!”

Cố Giai Đồng như nhìn thấy ma, sợ hãi hét lớn mọt tiếng, giật nảy người đứng vội lên, chén hồng trà trong tay nàng cũng rơi chỏng chơ dưới đất. Khuôn mặt đã đỏ hồng của nàng lại càng đỏ lựng hơn, nàng giận dữ mắng lớn: “Ngươi đang nói bậy bạ cái gì đó?” Tuy miệng thì nói vậy nhưng trong lòng sợ hãi cực độ. Trời ạ! Không phải gặp quỷ rồi chứ? Sao cái gì hắn cũng biết như vậy?

Thấy biểu hiện thất thường của chị mình, Cố Minh Kiện cũng đoán ra, chắc là Trương Dương đã nói đúng. Cố Minh Kiện muốn cười rộ lên nhưng lại không dám, vội lấy hai tay bịt miệng không dám cười thành tiếng. Khuôn mặt nhịn cười của hắn trông thực khó coi.

Cố Dưỡng Dưỡng thì bị những lời này của Trương Dương làm ngượng đến đỏ cả mặt. Vẫn biết là Trương Dương đang chuẩn đoán bệnh cho chị mình, nhưng mà trước bao nhiêu người như vậy mà lại nói thẳng tuột ra như thế, nàng cũng thấy mất mặt thay cho chị mình.

Ánh mắt Trương Dương chuyển về phái bà bảo mẫu họ Lý đằng sau, mỉm cười nói: “Cô Lý, có phải dạ dày của người không được tốt cho lắm. Những lúc trời rét thường bị ợ chua. Lúc nào rảnh rỗi cháu sẽ chữa giúp cô!”

Bà bảo mẫu họ Lý gật đầu lia lịa. Người ta chỉ nhìn liếc qua mà đã biết được căn bệnh kinh niên của mình, trời ạ, người thanh niên trẻ tuổi kia là thần y sao?

Một lúc sau Cố Giai Đồng cũng bình tĩnh lại được. Tuy rằng hai đồn phủ đầu của Trương Dương quả thực làm nàng luống cuống tay chân, thế nhưng nàng cũng là một người từng trải, rất nhanh liền trấn tĩnh lại.

Tỉnh táo suy nghĩ một chút, thằng nhãi này làm vậy cũng là cách nhanh nhất, trực tiếp nhất đạt được lòng tin của tất cả mọi người ở đây. Hắn muốn thể hiện hắn là người có năng lực thật sự, thực sự có khả năng chữa bệnh cho Dưỡng Dương. Nói thực, Cố Giai Đồng cũng có chút dao động, thằng nhãi này chỉ nhìn mà cũng đoán ra được từng đó bệnh, hơn nữa bệnh trạng lại nói vanh vách mới đáng sợ

. Quả thực thằng nhãi này cũng có chút bản lĩnh thực sự, không phải cái dạng thùng rỗng kêu to. Nhưng từng đó vẫn chưa đủ để nàng tin tưởng thằng nhãi Trương Dương này được, nàng chậm rãi ngồi lại xuống ghế, thấp giọng nói: “Nếu ngươi có tài thực sự, thì thử bắt mạch cho ta xem. Xem thử ta còn bị bệnh gì nữa?”

Trương Dương mỉm cười, ngón trỏ ngón giữa hơi khép vào nhau đặt lên cổ tay trái của Cố Giai Đồng. Da thịt cô nàng Cố Giai Đồng trắng như tuyết, đàn hồi như thịt đông, ngón tay vừa chạm tới liền có cảm giác thích thú khó tả. Trương Dương chậm rãi nhắm hai mắt lại, mờ mờ ảo ảo nghe thấy tiếng bước chân rất nhẹ của ai đó dừng lại giữa cầu thang, có người đang lặng lẽ quan sát hắn từ xa. Trương Dương lập tức đoán ra, chắc hẳn người đó là vị Cố bí thư tỉnh uỷ nọ.

Cố Minh Kiện cũng không còn mặt mày ủ rũ như trước nữa, mà có chút hứng thú vội vàng hỏi Trương Dương: “Ngươi giúp chị ta xem, vì sao chị ta kết hôn đã năm năm rồi, mà vẫn chưa có con?” Điều này cũng là điều cả gia đình họ Cố quan tâm nhất, sau chuyện của Cố Dưỡng Dưỡng.

Cố Giai Đồng trừng mắt nhìn em trai, nhưng mọi trách nhiệm lại đổ hết lên đầu Trương Dương. Nàng cho rằng, có người bạn như thằng nhãi Trương Dương này, nên Minh Kiện mới hư thân như bây giờ.

Trương Dương chậm rãi mở hai mắt ra, mỉm cười nói bâng khuâng: “Đúng vậy!”

Cố Minh Kiện lại hỏi lại: “Cái gì mà đúng vậy? Ngươi nói đi?”

Trương Dương hai mắt đầy thâm thuý nhìn thẳng vào mắt Cố Giai Đồng, ý vị thâm trường nói: “Ngươi thực sự muốn ta nói ra?”

Chẳng hiểu sao Cố Giai Đồng lại đỏ mặt, rồi tim đập thình thịch. Chẳng biết hôm nay là cái ngày gì nữa, chỉ một xú tiểu tử, việc gì phải sợ hắn cơ chứ? Chắc hẳn thằng nhãi này cũng chỉ thuộc cái dạng lang băm đầu đường xó chợ, lúc nãy là chó ngáp phải ruồi, nói mấy lời linh tinh chẳng may nói trúng mà thôi. Cố Giai Đồng đang tự nhắc nhở bản thân mình. Nàng nghiêm mặt lại, giọng điệu đầy tự tin nói lớn: “Ngươi cứ việc nói!”

Trương Dương lắc lắc đầu thở dài chậm rãi nói: “Ta thấy không chỉ ngươi có bệnh, mà ngay cả chồng ngươi cũng có bệnh nữa. Bằng không, hai người các ngươi kết hôn đã năm năm rồi, thế nào đến giờ ngươi vẫn còn là xử nữ?”

Trương Dương vừa dứt lời, Cố Giai Đồng như biets đánh, cứ đứng trân ngốc tại chỗ, mãi một lúc sau nàng mới lúng túng quay mặt đi chỗ khác, không dám đối diện với Trương Dương nữa. Lúc này mới nhận ra, cha đã đứng ở phòng khách tự bao giờ. Đột nhiên nàng cảm giác, mình như một con ngốc, cảm giác này khiến nàng thấy xấu hổ đến cực điểm. Nàng cắn cắn môi dưới, đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Trương Dương, gằn từng chữ một: “Trương Dương! Ngươi là đồ vô lại!” Nói xong nàng bưng mặt khóc nức nở chạy thẳng lên phòng mình.

Trương Dương dang tay nhún vai làm điệu bộ như vô tội, thản nhiên nói: “Cũng là ngươi bảo ta nói, chứ đâu phải ta muốn nói ra!”

Cố Minh Kiện cùng Cố Dưỡng Dưỡng đều đồng thanh gọi cha. Thực ra Trương Dương cũng sớm nhận ra sự có mặt của hắn, nhưng vẫn giả bộ ngạc nhiên đứng dậy chào.

Cố Duẫn Trí năm nay 63 tuổi, nhưng do hắn biết cách duy trì sức khỏe khá tốt nên thoạt nhìn chỉ như mới ngoài 50. Tóc đen, lông mày rậm, mắt to. Vóc người hắn tuy không cao to, thế nhưng cũng khá cân đối, nở nang. Ánh mắt hắn quét qua người Trương Dương một cái rồi chậm rãi tiến lại ngồi trên ghế sô pha: “Tiểu Trương, tới rồi đấy hả?” Tuy rằng chỉ là môt câu chào hỏi phổ thông, thế nhưng cả cái tỉnh Đông Giang này, người được Cố bí thư quan tâm hỏi thăm được mấy người? Trên hết, lần này là con trai hắn tự ý mời Trương Dương đến mà chưa được sự đồng ý của hắn, vậy mà hắn vẫn hỏi thăm như người nhà.

Trương Dương cung kính đáp lễ: “Hân hạnh được gặp Cố bí thư!”

Cố Duẫn Trí hơi gật đầu nói: “Ngồi đi!”

Trương Dương cũng thản nhiên ngồi lại xuống ghế. Tuy rằng là lần đầu gặp mặt, thế nhưng bằng cặp mắt lão luyện của mình Cố Duẫn Trí liền nhận ra, tiểu tử Trương Dương này không phải người thường.

Cố Duẫn Trí là bí thư tỉnh ủy tỉnh Đông Giang, là người có quyền lực cao nhất một tỉnh, hiển nhiên xung quanh hắn sẽ có sự uy áp vô hình. Bình thường, lúc hắn trổ phát thần uy thì ngay đến người nhà hắn cũng sợ đến luống cuống tay chân. Thế mà giờ cũng trước sự uy áp đó, tiểu tử Trương Dương kia lại không hề mảy may có chút khác thường nào, vẫn bình thản như không. Chỉ cần liếc mắt một cái, Cố Duẫn Trí cũng biết đó không phải Trương Dương đang giả vờ trấn tĩnh, mà là trấn tĩnh thực sự. Để có được sự trấn tĩnh này, cần phải có một tâm lý kiên định cùng sự từng trải muôn trùng sóng gió. Bình thường rất ít người có được sự trấn tĩnh này, hoặc giả như có thì cũng chỉ ở mức độ rất thấp, vậy mà thanh niên trước mắt lại có thể làm được điều đó. Thực sự trấn tĩnh trước uy áp của một vị bí thư đảng ủy.

Từ lúc bị cha mắng, Cố Minh Kiện đã lo lắng cho Trương Dương, giờ thấy Trương Dương lại toàn ăn nói cái kiểu vô phép như vậy, hắn lại càng sợ Trương Dương làm mất lòng cha hơn. Nếu như bình thường, thì có đánh chết hắn cũng không tin những lời Trương Dương nói. Nhưng từ những biểu hiện của chị mình cho thấy, những lời của Trương Dương nói, đến chín phần là sự thực.

Là con hiển nhiên Cố Minh Kiện hiểu rõ tính cha hắn. Cha hắn là một người đặt gia đình mình lên trên hết, những lời vừa rồi của Trương Dương, sợ rằng làm cha tức giận đến cực độ. Mà cha hắn trong lòng càng tức giận thì ngoài mặt lại càng bình tĩnh đến đáng sợ. Thấy vẻ mặt lạnh tanh của cha mình, Cố Minh Kiện không khỏi đổ mồ hôi hột.

Thực ra tâm trạng của Cố Duẫn Trí lại không như tưởng tượng của con trai hắn. Hắn biết, Trương Dương là một người có tài năng thực sự, mà đã là người có tài thì thường có những cách hành xử khác người như vậy, bởi vậy hắn cũng không để bụng những lời nói xấu con gái mình vừa rồi của Trương Dương.

Những lời vừa rồi của Trương Dương, hắn đứng đằng sau đều nghe rõ mồn một. Quả thực lâu nay hắn vẫn nghi ngờ con trai với con dể mình làm điều tất khuất. Những lời nói vừa rồi của Trương Dương càng khẳng định mối nghi ngờ của hắn hơn. Hắn đoán rằng, cuộc hôn nhân này của con gái mình chỉ là tượng trưng làm lấy lệ để lừa dối hắn. Cố Duẫn Trí tạm thời đặt chuyện này sang một bên, quang sang Trương Dương, nhẹ giọng hỏi: “Tiểu Trương, ngươi có nắm chắc sẽ chữa khỏi bệnh tình của con gái ta không?”

Nếu như là người khác hỏi, chắc chắn Trương Dương phải trêu đùa chế nhạo mấy câu rồi, nhưng người ta lại là tiểu thư của Cố bí thư, tuy muốn lắm nhưng Trương Dương cũng không dám nói bậy. Bình thường trông Trương Dương có vẻ tùy tiện bừa bãi thực đó, nhưng Trương Dương cũng biết lúc nào nên đùa, lúc nào nên đứng đắn, nên nói gì và không nên nói gì, bằng không lại rước họa vào thân.

Trương Dương hơi nghiêm mặt lại, từ tốn nói: “Chắc chắn chữa khỏi thì ta không không dám. Nhưng mà nếu như tỉ mỉ chữa trị độ nửa năm, Dưỡng Dưỡng hẳn có thể tự đi lại được một chút mà không cần phải dùng bất kỳ thứ gì hỗ trợ!”

Cố Duẫn Trí là người trấn tĩnh thế nhưng trước hy vọng lớn như vậy, hai mắt hắn không khỏi sáng lên một chút. Hắn với người vợ đầu tiên vẫn chưa có con, thì bị phe cánh hữu hãm hại bôi nhọ danh dự, bị cấp trên giáng chức điều về cơ sở bồi dưỡng thêm. Người vợ đầu tiên của hắn thấy hắn lâm vào cảnh đường cùng nên bỏ hắn ra đi. Nhưng ông trời không phụ lòng người, tại nơi hắn bị điều xuống, một cô gái đang học đại học, tuổi đời còn rất trẻ lại đem lòng yêu thương hắn, rồi cô gái đó trở thành người vợ bây giờ của hắn. Bởi vậy, lúc sinh được đứa con đầu lòng thì Cố Duẫn Trí hắn đã bước sang tuổi 36.

Người con trai thứ hai của hắn, Cố Minh Kiện, cũng là người hắn đặt niềm tin nhiều nhất. Nhưng dường như đứa con trai này lại không kế thừa gien chính trị của hắn, mặc dù được hắn dốc lòng bồi dưỡng từ nhỏ, thế nhưng Cố Minh Kiện vẫn không biểu hiện ra chút năng khiếu trên quan trường tẹo nào. Hai mươi năm tuổi vẫn ham chơi bời lêu lổng, sống không mục đích, không lý tưởng, không có ham muốn vươn lên.

Ngược lại hẳn đứa con trai thứ hai, đứa con gái đầu lòng của hắn, Cố Giai Đồng lại có tính khí như con trai, mạnh mẽ, gan dạ, quật cường. Cũng bởi tính tình như vậy, mà trên cả chính đàn hay thương trường, nàng cũng đều có tiếng nói có chỗ đứng nhất định. Tuy đã đạt được những thành tựu nhất định, nhưng chẳng hiểu sao Cố Duẫn Trí vẫn thấy không yên tâm về đứa con gái này. Chồng của nàng, Nguỵ Chí Thành là phó giám đốc nhà máy thuốc lá lớn nhất Đông Giang, gia thế cũng không phải loại tầm thường. Cha của hắn nguyên là hiệu trưởng trường đại học công nghiệp Bình Hải, Nguỵ Trường Lĩnh. Mẹ hắn cũng là một giảng viên nổi tiếng ở trường đại học công nghiệp Bình Hải, và xuất thân của bà cũng không hề bình thường. Có thể nói, Nguỵ Chí Thành xuất thân từ dòng dõi có học. Hai nhà đều thể hiện sự cường thế của mình, đám cưới của Nguỵ Chí Thành cùng Cố Giai Đồng cũng được cho là mon đăng hộ đối.

Nhưng cả Nguỵ Chí Thành lẫn Cố Giai Đồng đều không thích cuộc kết hôn chính trị này, vừa mới kết hôn mà hai vợ chồng đã bất hoà, cãi vã nhau suốt ngày. Mấy năm gần đây cả hai người đã tiến đến độ chiến tranh lạnh, không thèm nhìn mặt nhau nữa, mới đây Cố Giai Đồng lại về nhà mẹ đẻ ở một tháng trời. Cứ theo tình trạng này mà nói, cuộc hôn nhân của bọn họ cũng sắp đến hồi kết.

Những lời vừa rồi của Trương Dương đã làm sáng tỏ mối nghi ngờ của hắn bấy lâu nay. Nếu như quả thật con dể với con gái hắn có những chuyện bất hoà, khó tránh dẫn tới tình cảnh như bây giờ.

Nhưng điều Cố Duẫn Trí lo lắng nhất, vẫ là đứa con út này của hắn. Lúc Cố Dưỡng Dưỡng sinh ra, thì cũng là lúc hắn đang ở đỉnh vinh quang của sự nghiệp, có thể nói, Cố Dưỡng Dưỡng là người sung sướng hơn anh chị rất nhiều. Thế nhưng ông trời lại ghen tài ghét phận, lúc hắn ở đỉnh vinh quang lại giáng tai hoạ cho hắn. Cố Dưỡng Dưỡng sống trong sự giàu sang sung túc, lại được tất cả mọi người che chở thương yêu. Nhưng ba năm trước đây, lúc nàng đang trên đường đi học về thì bị một chiếc ô tô đâm trúng, lần tai nạn giao thông đó đã lấy đi đôi chân, đã phá đi mọi ước mơ của cô bé thơ ngây.

Bỗng nhiên Cố Duẫn Trí lại nhớ tới một năm trước, lúc hắn ngồi bên dường bệnh, lúc hắn nắm chặt tay người vợ thương yêu của hắn đang hấp hối trên giường. Nhớ tới những lời cuối cùng của nàng ---Duẫn Trí! Trong ba đứa con của chúng ta, em vẫn lo lắng nhất cho Dưỡng Dưỡng. Con bé thơ ngây đáng yêu là thế...Thế nhưng số phận lại quá nghiệt ngã... Duẫn Trí!... Hứa với em... Dù cho chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, anh nhất định phải thương yêu, chăm sóc nó thật tốt. Để nó cảm nhận được chút hạnh phúc ít ỏi của cái cuộc sống đầy bất công này...

Từng khúc ruột trong lòng Cố Duẫn Trí như thắt chặt lại, hắn đã làm theo lời hứa, đã tận lực làm hết những gì có thể, nhưng tất cả cũng thành vô nghĩa. Dù hắn cố sức thế nào đi chăng nữa, thì sự thực Dưỡng Dưỡng vẫn không thể đứng lên được. Con bé chỉ có một ước ao, một ước ao nhỏ nhoi, đó là đứng lên, đi lại như những người bình thường. Con bé không muốn làm gánh nặng cho gia đình, không muốn vì mình mà cha, anh chị phải lo lắng thêm. Thân là bí thư tỉnh uỷ, vậy mà Cố Duẫn Trí lại không thể đáp ứng được ước mơ nhỏ bé đó của con gái mình. Hắn thấy mình vô dụng, cực kỳ vô dụng.

Niềm hy vọng vừa nhen nhóm trong lòng Cố Duẫn Trí, thế nhưng ngay lập tức lại bị lý trí của một vị lãnh đạo lâu năm đè nén xuống. Trên quan trường nhiều năm, hắn cũng như bao vị lãnh đạo cao cấp khác, phải có con mắt nhìn người, đánh giá năng lực của một người. Người thanh niên trước mắt hắn thực sự tuổi đời còn quá trẻ, nến như vừa rồi không phải Trương Dương thể hiện bản lĩnh thực sự của mình, thì những lời trong nửa năm sẽ chữa chị khỏi cho Dưỡng Dưỡng, cũng chỉ là những lời ba hoa xáo rỗng. Tận mắt thấy một tràng thị uy vừa rồi của Trương Dương, giờ đây niềm hy vọng bị chôn vùi bao nhiêu năm của Cố Duẫn Trí lại trỗi dậy.

Hắn chậm rãi gật đầu nói: “Được rồi! Vậy trước tiên phải cảm ơn ngươi mới phải!” Những lời này cũng đồng nghĩa với việc Cố bí thư đã đồng ý để Trương Dương được phép chữa bệnh cho Dưỡng Dưỡng. Điều đó cũng có nghĩa, Cố bí thư đã ghi nhận mối ân tình này của Trương Dương. Phóng nhãn khắp cả Bình Hải này người muốn Cố bí thư ban ơn thì nhiều như sao trên trời, còn người để Cố bí thư mang ơn thì sao? Lại ít như lá mùa thu. Lần này Cố Duẫn Trí chấp nhận mối ân tình này của Trương Dương, cũng bởi vì thân làm cha, hắn có trách nhiệm phải chữa trị cho con gái mình, dù chỉ là một tia hi vọng mong manh. Và còn vì lời hứa với người vợ quá cố của hắn nữa.

Cố Duẫn Trí nói xong câu đó rồi đánh mắt ra hiệu cho con trai mình lại đây. Dặn dò hắn tiếp đãi Trương Dương cho cẩn thận rồi xoay người chậm rãi bước lên lầu.

Trương Dương là người ngoài, hiển nhiên sẽ không biết tính cách của Cố bí thư. Nhưng Cố Minh Kiện là con nên lại khác, đương nhiên hắn hiểu rõ tính tình cha mình rồi.

Người để cha ra mặt tiếp đón, rồi còn nói chuyện dăm ba câu cả tỉnh cũng chẳng được mấy người. Hắn cũng biết rõ, cha đối với Trương Dương khách khí như vậy, cũng vì Dưỡng Dưỡng cả. Từ điểm này cho thấy, cha thực sự đã tin tưởng vào tài năng của Trương Dương, và người cũng mong Trương Dương có thể mau chóng chữa khỏi cho Dưỡng Dưỡng.

Cố Dưỡng Dưỡng ở một bên nghe, thấy cha đồng ý để Trương Dương chữa cho mình, khuôn mặt xinh xắn dễ thương cười tươi như hoa nở mùa xuân. Nàng vội vàng đẩy xe đến trước mặt Trương Dương, giọng điệu đầy phấn khích hỏi: “Trương ca, lúc nào thì anh chữa bệnh cho em vậy?”

Cố Minh Kiện không khỏi cười nói: “Em gấp cái gì? Nếu như Trương Dương đã đáp ứng, thì hẳn hắn sẽ không đổi ý đâu!”

Trương Dương nở nụ cười nói: “Ngay bây giờ đi!” Rồi quay sang hỏi Cố Minh Kiện: “Có chỗ này yên tĩnh một chút không?”

“Cố Dưỡng Dưỡng nhanh nhẹn trả lời ngay: “Đến phòng vẽ tranh cua em đi!”

Cố Minh Kiện vốn định đi cùng xem Trương Dương chữa bệnh ra sao, thế nhưng Trương Dương lại ngăn cản nói: “Ta có thói quen, lúc chữa bệnh thường không muốn người khác quấy rầy!”

Cố Minh Kiện cũng hơi giật mình một chút: “Ta là anh trai Dưỡng Dưỡng mà?” Miệng thì nói vậy chứ trong lòng thằng nhãi này đã bắt đầu nghĩ ra đủ thứ linh tinh. Muốn đuổi ta đi, chẳng nhẽ ngươi có ý đồ gì với em gái ta sao? Nhưng ngẫm lại từ lúc gặp mặt tới giờ, chắc hẳn Trương Dương không phải loại người đó. Mà nếu như hắn có ý đó thật, thì hắn có dám giở trò với tiểu thư của Cố bí thư ngay tại nhà riêng hay không?

Cố Dưỡng Dưỡng cười nói: “Anh, thôi bỏ đi. Nếu như Trương Dương đã không thích thì anh cứ đứng chờ ở ngoài này cũng được mà!”

“Việc gì ta phải nghe hắn?” Cố Minh Kiện thực sự có chút bất mãn.

Cố Dưỡng Dưỡng thản nhiên cười nói: “Chẳng phải Trương ca là bằng hữu của anh sao? Hơn nữa, người ta là võ lâm cao thủ, hiển nhiên sẽ không muốn ai thấy lúc chữa bệnh rồi!” Cô gái nhỏ thuần khiết này từ đầu đến cuối vẫn không hề nghi ngờ Trương Dương một chút nào.

Cuối cùng Cố Minh Kiện cũng đồng ý chỉ đứng chờ ở ngoài. Thứ nhất vì Dưỡng Dưỡng đã nói như vậy rồi, thứ hai hắn tin tưởng, Trương Dương sẽ không có gan giở trò gì ở đây.

Phòng vẽ tranh của Cố Dưỡng Dưỡng nằm ở sân sau căn nhà, một nơi khá yên tĩnh vắng vẻ. Trần nhà được làm bằng thuỷ tinh trong suốt, những hạt mưa rơi trên mái bằng thuỷ tinh tạo ra những tiếng thanh thuý dễ nghe, cùng với bầu trời bao la bên trên khiến nội tâm mỗi người đều reo vang theo. Bên trong đặt một chiếc giá vẽ cùng mấy đồ tĩnh vật bằng thạch cao. Khắp nơi trong căn phòng, trên vách tường, dưới chân, hay từng chồng to nhỏ một trong góc đều toàn là tranh. Nhìn quanh một lúc, đến người ngoại đạo như Trương Dương cũng cảm thấy tài năng hội hoạ của cô bé này. Trương Dương thực lòng khen ngợi: “Vẽ thực đẹp! Ta thấy, mấy lão bậc thầy về tranh trong nước cũng chẳng bằng!”

Cố Dưỡng Dưỡng khanh khách nở nụ cười duyên: “Trương ca, đây là tranh theo trường phái Châu Âu mà, đâu phải tranh thư phong thuỷ trong nước!”

“Tuy cách vẽ khác nhau nhưng cảm nhận cái đẹp của con người lại giống nhau!” Những lời này của Trương đại quan nhân bao hàm triết lý sâu rộng khó tả.

Cố Dưỡng Dưỡng cũng trầm ngâm suy nghĩ ý nghĩa những lời này một chút.

Trương Dương đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Dưỡng Dưỡng, trước khi chữa bệnh, em phải đáp ứng anh một chuyện!”

Đôi mặt đẹp trong suốt nhìn thẳng Trương Dương. Từ lúc bị tai nạn rồi mất khả năng đi, lúc nào nàng cũng có cảm giác sợ hãi và xa lánh những người lạ mắt. Thế nhưng chẳng hiểu sao, với Trương Dương, nàng lại không hề có cảm giác xa lánh đó, chỉ thấy hắn ta có điều gì đó đáng tin cậy. Nàng không chút do dự gật gật đầu.

Trương Dương nhỏ giọng nói: “Quá trình chữa bệnh như thế nào, em nhất thiết không được nói cho người khác biết. Thậm chí cả người nhà, cũng không được nói bất cứ điều gì! Được không?”

Cố Dưỡng Dưỡng cũng thấy hơi khó hiểu một chút, nhưng vẫn kiên định gật đầu đồng ý.

Trương Dương ngồi xổm xuống, chỉ chỉ hai chân cô bé, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn chặt mội dưới gật đầu.

Trương Dương đi tới trước mặt nàng, thấp giọng nói: “Dưỡng Dưỡng, trước khi chữa bệnh, em phải đáp ứng anh một chuyện!”

Đôi mặt đẹp trong suốt nhìn thẳng Trương Dương. Từ lúc bị tai nạn rồi mất khả năng đi, lúc nào nàng cũng có cảm giác sợ hãi và xa lánh những người lạ mắt. Thế nhưng chẳng hiểu sao, với Trương Dương, nàng lại không hề có cảm giác xa lánh đó, chỉ thấy hắn ta có điều gì đó đáng tin cậy. Nàng không chút do dự gật gật đầu.

Trương Dương nhỏ giọng nói: “Quá trình chữa bệnh như thế nào, em nhất thiết không được nói cho người khác biết. Thậm chí cả người nhà, cũng không được nói bất cứ điều gì! Có được không?”

Cố Dưỡng Dưỡng cũng thấy hơi khó hiểu một chút, nhưng vẫn kiên định gật đầu đồng ý.

Trương Dương ngồi xổm xuống, chỉ chỉ hai chân cô bé, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta bắt đầu được chưa?”

Cố Dưỡng Dưỡng cắn chặt môi dưới gật đầu.

Trương Dương nhẹ nâng từng chân cô bé lên, chầm chậm cởi giày ra. Ba năm nay hai chân của Cố Dưỡng Dưỡng không hề vận động một chút nào, bởi vậy giờ trông hơi teo lại so với cơ thể. Từ đầu gối xuống cả hai chân đều nhợt nhạt, bàn chân nhỏ xương xẩu. Trông hai chân cô bé giờ chẳng còn chút sức sống nào nữa.

Trương Dương đặt hai chân cô bé lên đùi mình, rồi lại nhỏ giọng nói: “Dưỡng Dưỡng, anh sẽ đả thông kinh mạch ở hai chân giúp em, không lâu sau chắc có lẽ em sẽ đứng được. Nhưng nếu như muốn khỏi hẳn, ngoại trừ sự giúp sức của anh, cộng với một số vị thuốc nữa thì điều quan trọng nhất chính là nỗ nực của chính bản thân em. Trước tiên anh sẽ truyền cho em một bài tĩnh tâm điều khí, chỉ cần chăm chỉ tập luyện, kinh mạch hai chân được đả thông, việc đứng lên đi lại hẳn không có khó khăn gì.”

Hai mắt Cố Dưỡng Dưỡng một lần nữa lại tràn ngập hi vọng cùng chờ mong.

Trương Dương áp hai tay vào lòng bàn chân tái nhợt của cô bé, rồi chậm rãi vận nội lực truyền sang. Cố Dưỡng Dưỡng thấy Trương Dương đặt hai tay lên bàn chân mình, rồi bõng nhiên một trận đau buốt tim từ chân truyền đến, nàng không khỏi nhắm chặt mắt nhăn lông mày lại. Nàng cảm thấy từng luồng nhiệt nóng từ gang bần chân mình theo các đường kinh mạch, huyền trung, dương phụ, quang minh, rồi lại chạy ngược minh tuyền, trung diễn, phong thị cho đến khi lan toả ra toàn thân.

Cố Dưỡng Dưỡng cảm thấy Đôi chân từ lâu đã mất đi cảm giác của mình giờ đây lại nóng bừng lên, chân càng nóng nàng lại càng cảm giác đau đớn hơn. Có lẽ bị bệnh nan y nhiều năm như vậy đã tạo cho Cố Dưỡng Dưỡng một tinh thần nghị lực phi thường. Dù đau đến toàn thân run lên, dù trên trán đã vã đầy mồ hôi hột, thế nhưng cô bé vẫn không kêu lấy một tiếng, chỉ cắn chặt môi cố gắng chịu đựng từng cơn đau thấu tim.

Trương Dương đang dùng nội lực của mình giúp cô bé đả thông những chỗ kinh mạch bị tắc nghẽn ở hai chân. Tuy mới chỉ có năm phút đồng hồ, nội công hắn mới chạy ba vòng tuần hoàn quanh người Cố Dưỡng Dưỡng, thế nhưng lại làm tiêu hao thể lực hắn một cách đáng sợ. Giờ cả vùng áo sau lưng hắn đều ướt sũng vì mồ hôi. Nếu không phải vì thực lòng yêu thích cô bé xinh xắn đáng yêu, ngây thơ hồn nhiên này thì hắn cũng chẳng phải tốn công tốn sức như vậy.

Vì quá mải tập trung chữa bệnh cho Cố Dưỡng Dưỡng, nên Trương Dương cũng không để ý một đôi mắt đang theo suốt dõi quá trình hắn chữa bệnh cho cô bé.

Thực ra Cố Duẫn Trí cũng không phải muốn nhìn trộm Trương Dương đang làm gì với con gái mình. Nhưng là một người cha, hắn không thể không lo cho sự an toàn của con gái mình được. Lúc xây căn phòng vẽ tranh này, hắn còn lặng lẽ lắp đặt thêm một thiết bị theo dõi tinh vi ở một góc khuất, chuyện này hắn không kể cho bất kỳ ai, kể cả hai người con kia biết.

Hắn cũng biết tính tình quật cường của đứa con gái út của mình, nếu như để nó biết mình đang quản chế nó mọi lúc mọi nơi như vậy, hẳn nó sẽ phản đối kịch liệt ngay. Từ lúc bị như vậy, nếu như người khác càng quan tâm nó, nó lại càng cảm thấy như gánh nặng cho người thân, chính cái cảm giác này khiến cô bé càng xa lánh mọi người hơn.

Quan màn hình, Cố Duẫn Trí thấy vẻ mặt đứa con út của mình sau một lúc đau đớn lại chuyển thành vui cười khả ái. Khuôn mặt lúc nào cũng lạnh như băng của hắn cũng nở nụ cười đầy tếu ý. Mọi hành động từ lúc mới vào đến lúc chữa bệnh của Trương Dương đều không qua khỏi mắt của hắn. Tuy là người ngoại đạo, nhưng Cố Duẫn Trí cũng nhận ra, tiểu tử kia chắc chắc là cao nhân thâm tàng khả lộ. Nhưng nghĩ thế nào, hắn cũng không hiểu vì sao Trương Dương phải che giấu bản lĩnh thực sự của mình?

Từ lúc Dưỡng Dưỡng bị tai nạn đến nay, hắn cũng không nhớ nổi số y bác sĩ cả Đông y lẫn Tây y hắn mời về chữa cho con gái nữa. Thế nhưng tất cả đều thất bại, không có lấy một tia hi vọng, dù chỉ nhỏ nhất, thậm hai chân của Dưỡng Dưỡng cũng không hề có một chút cảm giác gì. Nhưng vừa rồi, Trương Dương chỉ áp bàn tay vào lòng bàn chân Dưỡng Dưỡng, vậy mà lại khiến con bé đau đớn đến vậy. Đây có thể nói là những bước tiến triển đầy hy vọng.

Ngoại trừ Cố Duẫn Trí đang quan sát qua camera theo dõi từ phòng mình, với Cố Dưỡng Dưỡng ra thì mọi người trong nhà đều không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra ở trong phòng tranh. Lúc Cố Giai Đồng nghe nói Trương Dương đang một mình chữa bệnh cho em gái mình ở trong phòng tranh, nàng hận không thể chạy vào lôi cổ thằng nhãi kia ra. Sau lần vừa rồi, Cố Giai Đồng oán hận Trương Dương tới tận xương tủy.

Nói cũng phải, nàng ta không hận Trương Dương sao được cơ chứ? Một nữ tổng giám đốc, lại là chị cả trong nhà, thế mà trước mặt bao nhiêu người như vậy, Trương Dương cũng không thèm cấp cho nàng một chút mặt mũi nào, nói huỵch toẹt toàn chuyện đáng xấu hổ của nàng, đả kích lớn như vậy, một người mạnh mẽ như nàng cũng phải bật khóc nức nở. Cố Giai Đồng nghiến răng nghiến lợi nói: “Minh Kiện, em tìm thấy thằng nhãi kia ở cái xó xỉnh nào vậy? Vừa nhìn một cái là biết ngay không phải hạng tốt lành gì rồi!”

Cố Minh Kiện cũng hiểu vì sao chị mình lại oán hận Trương Dương đến vậy. Đừng nói là chị, mà ngay đến hắn, bị người ta vạch trần trước mặt bao người như vậy, không hận, không muốn dày xéo hắn mới là lạ.

Cố Minh Kiện nhìn chị gái mình rồi đột nhiên lại cười cười kiểu khó hiểu. Cố Giai Đồng có tật giật mình, thấy em trai nhìn mình rồi cười cái kiểu châm chọc như vậy, nàng cắn cắn môi nói: “Ngươi cũng chẳng phải cái hạng tốt lành gì, mới đi kết bạn với hắn!”

Cố Minh Kiện oan uổng nói: “Chị, em nào có dám trêu chọc gì chị đâu? Mà chị đoán thử xem, hai người bọn họ làm cái trò gì ở trong đó vậy?”

Cố Giai Đồng hung hăng liếc mắt nhìn em trai mình nói: “Nếu như hắn dám khi dễ Dưỡng Dưỡng, thì đừng trách sao ta lại đánh ngươi!”

Cố Minh Kiện cười khổ nói: “Chị, sao lại nói như vậy? Em đâu có làm gì đâu? Mà chắc gì đã như chị nghĩ?”

Lúc hai chị em đang trò chuyện sôi nổi bên ngoài thì Trương Dương cùng Cố Dưỡng Dưỡng cũng từ trong phòng tranh đi ra. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cố Dưỡng Dưỡng đỏ bừng, trên miệng vẫn là nụ cười vui vẻ ngọt ngào. Từ điệu bộ của nàng, mọi người đều nhận ra tâm trạng vui vẻ của nàng. Cố Giai Đồng vốn định xông tới mắng chửi Trương Dương một hồi, nhưng thấy em gái mình vui tươi như vậy, bao oán hận lại đành nuốt trở lại.

Trương Dương thấy trời cũng đã tạnh mưa nên mở lời cáo biệt rời đi.

Cố Dưỡng Dưỡng lưu luyến nhỏ giọng nói: “Trương ca, anh đi rồi, mai lại đến chứ?”

Trương Dương gật đầu nói: “Ngày mai anh sẽ đến giúp em chữa trị một lần nữa. À phải rồi, những gì đã hữa, nhớ phải giữ kín đó!”

Cố Giai Đồng liếc mắt nhìn Trương Dương một cái rồi mới đưa em gái trở về phòng mình. Cố Minh Kiện cười cười áy náy nói: “Đừng để bụng. Chị ta tính tình từ nhỏ đã vậy rồi, lúc nào cũng thế, luôn làm mất lòng người khác!”

Trương Dương thản nhiên cười nói: “Cũng tại ta, ta không nên đem chuyện đời tư của nàng ta nói ra hết như vậy!”

Cố Minh Kiện ha hả cười lớn. Đột nhiên Trương Đức Phóng gọi tới, ý muốn hai người bọn hó tới Phúc Đức lâu nhậu nhẹt. Cố Minh Kiện nhịn không được mắng lớn: “Ta hỏi ngươi có bị bệnh không vậy? Mới buổi trưa ăn ở đó xong, tối ngươi lại mời bọn ta tới đó ăn tiếp! Đầu ngươi không thể nghĩ ra được chỗ khác hay sao?”

Điện thoại truyền đến tiếng cười lớn của Trương Đức Phóng: “Điều này càng chứng minh ta nhớ thương bạn cũ. Còn nữa, nhớ kêu cả chị ngươi đi cùng, ta còn có chuyện muốn nói với nàng ta!”

“Ngươi đi mà tự nói với chị ta! Việc gì phải nhờ ta?”

“Chị ngươi là người thế nào chứ? Ta mời chị ngươi có chịu tới hay không? Ha ha ha…!”

Cố Minh Kiện cũng chẳng thể từ chối, đành đồng ý mời chị gái đi cùng. Gọi điện xong hắn liền kể lại với Trương Dương biết. Thấy Cố Giai Đồng cũng tới, Trương Dương cũng do dự một chút. Đi ăn mà cứ bị cô nàng kia nhìn mình bằng ánh mắt thù hận thì thực cũng chẳng còn ngon lành gì. Nhưng mà đây là thành ý của Trương Đức Phóng, thẳng thừng từ chối e cũng không tiện cho lắm.

Càng lăn lộn trên chốn quan trường lâu, Trương Dương càng hiểu tầm quan trọng của quan hệ. Muốn vươn lên trên chốn quan trường, thì việc đầu tiên phải mở rộng mối quan hệ của mình ra, càng rộng được bao nhiêu, càng tốt bấy nhiêu. Một cơ hội quen biết những đại thiếu gia quyền thế ở tỉnh Đông Giang như vậy, bỏ qua thì quả thực đáng tiếc. Nếu như có thể quen biết những người này, hiển nhiên con đường làm quan sau này sẽ dễ dàng hơn nhiều. Trương Dương không phải là người thích lợi dụng cơ hội, thế nhưng cơ hội tự đến ngay trước mắt, việc gì phải từ bỏ?

Nhìn lại đồng hồ thì cũng sắp tới giờ cơm tối, Trương Dương cũng không muốn quay về khách sạn nữa. Mà điện thoại lúc nãy bị ngấm nước mưa nên giờ hơi ẩm mi xê, không xài được nữa. Trương Dương liền mượn điện thoại của Cố gia gọi cho Lý Trường Vũ một cuộc. Giờ Triệu Tĩnh là con gái nuôi của Lý Trường Vũ, lâu lâu thăm hỏi hắn một chút cũng là chuyện thường tình.

Nhưng lúc Lý Trường Vũ thấy dãy số điện thoại hiện lên trên màn hình điện thoại liền giật mình kinh hãi. Là một vị phó thị trưởng thành phố, hiển nhiên hắn phải biết rõ số điện thoại của cấp trên, tỷ như số điện thoại của bí thư tỉnh ủy hắn không thuộc làu làu mới là lạ. Tuy rằng trong lòng vẫn sợ hãi cùng trăm mối nghi vấn muốn hỏi, thế nhưng Lý Trường Vũ cũng áp chế được, chỉ hàn huyên trò chuyện với Trương Dương như bình thường.

Vừa cúp điện thoại xuống là Lý Trường Vũ liền vội vàng lục ngăn kéo tìm cuốn sổ danh bạ điện thoại, tìm một lúc, quả nhiên số vừa gọi đến là số điện thoại nhà riêng của Có bí thư tỉnh ủy tỉnh Đông Giang. Lúc này Lý Trường Vũ vừa thấy vui, lại vừa thấy sợ.

Vui vì thấy Trương Dương có thể thân thiết với cả Cố bí thư, đến độ mượn điện thoại riêng của người ta gọi điện lung tung được. Mà hắn lại có quan hệ khá tốt với tiểu tử Trương Dương này. Nếu như có thể thông qua Trương Dương đặt mối quan hệ với Cố bí thư, vậy thì sẽ giúp ích không nhỏ tới con đường làm quan sau này của hắn.

Nhưng môt lúc vui sướng qua đi, Lý Trường Vũ liền trấn tĩnh lại được. Lúc này hắn mới nhớ ra, cho đến tận bây giờ hắn với vị Cố bí thư kia chưa hề có một chút quan hệ nào. Mà tân chủ tịch tỉnh Hứa Thường Đức đang ráo riết thu nạp cấp dưới, suy cho cùng, Lý Trường Vũ hắn cũng được tính vào hàng ngũ dưới trướng Hứa chủ tịch tỉnh. Lúc này Lý Trường Vũ mới cẩn thận suy xét lại, so sánh tương quan giữa hai người Cố bí thư và Hứa chủ tịch, rất nhanh Lý Trường Vũ đưa ra được quyết định cuối cùng, đó là hắn sẽ đứng về phía trận tiền của Hứa chủ tịch.

Làm chính trị, kiêng kỵ nhất đó chính là lập trường không vững chắc, mà nhất là là những cán bộ cấp cao như hắn. Phải biết rõ địa vị mình ra sao, nên hay không nên làm những việc gì, và phải biết làm những việc gì có lợi cho bản thân mình nhất. Cố bí thư năm nay tuổi cũng ngoài 60, đã là thời điểm đỉnh cao nhất của quyền lực. Còn Hứa bí thư, tuổi đời lại khá trẻ, năng lực thì không phải bàn, cũng khá nhiều chiến tích lừng lẫy, khả năng hắn tiến thêm là rất lớn.

Là lãnh đạo, phải có con mắt nhìn xa trông rộng, không thể vì thứ trước mắt mà đánh hỏng cả tiền đồ rộng lớn sau này được. Nhưng Lý Trường Vũ có nghĩ nát óc cũng không biết, vì đâu Trương Dương lại có thể lấn ná quen biết với Cố bí thư được. Nếu như Trương Dương thành người của Cố bí thư, vậy chẳng phải hai bọn họ sẽ ở hai trận tuyết khác nhau hay sao? Lý Trường Vũ thầm hạ quyết tâm, lần tới gặp mặt Trương Dương, hắn nhất định phải hỏi cho rõ ràng chuyện lần này mới được.

Lại nói về Hứa Thường Đức, hai ngày này chẳng khác gì hai ngày địa ngục của hắn. Hai ngày hắn sống trong buồn bực cùng căm hận đến tột cùng. Chuyện lần trước chẳng khác gì một cái tát thẳng vào mặt hắn, hắn sẽ vĩnh viễn không quên mối nhục đó. Hắn biết, ở cái tỉnh Đông Giang này, người có thể hạ nhục hắn như vậy thì chỉ có một mình lão già Cố Duẫn Trí kia. Hắn cẩn thận suy xét lại những hành động, cử chỉ lời nói của mình từ lúc tới tỉnh lỵ tới nay. Chắc hẳn Cố Duẫn Trí từ lâu đã có muốn dạy dỗ mình một bài học. Mà qua chuyện lần này, hắn mới nhân cơ hội làm khó dễ mình. Hứa Thường Đức cũng biết, vì một lúc bồng bột, không kiềm chế được cảm xúc, làm những việc thiếu sáng suốt, để lão cáo già Cố Duẫn Trí lợi dụng quay lại cắn mình một cái.

Sau khi tỉnh táo lại, Hứa Thường Đức cũng nhận ra những sai lầm trong chuyện vừa rồi của mình. Là do hắn bị tình cảm chi phối, không còn tỉnh táo, cứ hành động theo bản năng nên dẫn tới sai lầm. Với địa vị, chức phận của hắn, tức giận vì một con đàn bà, thực chẳng đáng chút nào.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Hứa Thường Đức thực sự không thể chịu được cảnh nữ nhân của hắn đi gian díu với thằng nhãi Trương Dương đáng ghét kia. Từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ coi trọng một nữ nhân nào như Hải Lan cả. Nói thực, Hải Lan có một địa vị cực kỳ trọng yếu trong lòng hắn. Cho tới tận bây giờ, hắn vẫn coi Hải Lan là người của hắn, bởi lẽ tiền tài, danh vọng, sự nghiệp của nàng ta đều là của hắn cho. Nhưng Hải Lan lại dám phản bội hắn, đem lòng yêu thương thằng nhãi con kia. Điều đó chẳng khác gì tiếng sét đánh giữa trời, cũng bởi sự đả kích lớn như vậy mà hắn mới đánh mất lý trí của mình, hành xử chẳng khác gì một gã điên. Chẳng còn suy nghĩ được điều gì, chỉ tìm cách triệt hạ đôi gian phu dâm phụ kia cho bằng được.

Dù thấu hận trong lòng, thế nhưng Hứa Thường Đức lại không cam chịu nhận thua như vậy. Hắn muốn gặp mặt Hải Lan, hắn muốn một lời giải thích, hắn không thể chấp nhận sự thực, hắn bị người ta bỏ rơi.

Hải Lan lẳng lặng đặt một phong bì lớn trước mặt Hứa Thường Đức. Trong đôi mắt đẹp của nàng không còn một chút sợ hãi nào. Trải qua chuyện tối qua, giờ đây nàng không còn thấy sợ gã đốn mạt trước mặt mình nữa, nàng đã quyết tâm xoá bỏ mọi thứ, không còn điều gì dính dáng đến hắn nữa.

Hứa Thường Đức chậm rãi cầm phong bì lên mở ra, bên trong là một chùm chìa khoá cùng một tờ ngân phiếu. Thấy hai thứ này, trái tim của hắn đột nhiên lại thắt lại. Hắn biết, đây là Hải Lan muốn phân rõ ranh rới với hắn, muốn chối bỏ hắn.

Hải Lan nhẹ giọng nói: “Căn biệt thự ngươi cho ta, nhưng từ trước tới giờ ta chưa một lần tới đó. Tiền của ngươi cho ta, ta cũng chưa bao giờ động đến. Ta trả lại ngươi mọi thứ, từ nay ta với ngươi sẽ không dính dáng gì tới nhau nữa!’

Hai mắt Hứa Thường Đức toát lên vẻ căm hận cực độ, hai tròng mắt hắn đã vằn đầy những tia máu đỏ ngầu. Hắn chậm rãi gật gật đầu, rồi hung hăng ném cái phong bì trong tay xuống đất, lớn giọng nói: “Vĩnh viễn ngươi cũng không thể thoát khỏi tay ta!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Hải Lan thản nhiên cười nhạt: “Ngươi có biết, năm năm nay ta đều sống trong sợ hãi cùng sự thống khổ của dằn vặt không? Từ trước tới giờ ngươi chỉ toàn gây cho ta ác mộng, ngươi giúp ta, nhưng ngươi cũng chẳng khác gì ác quỷ đã cướp đi tuổi thanh xuân của ta. Mọi thứ ngươi cho ta, ta đều không cần, ta chỉ muốn sống một cuộc sống của riêng ta mà thôi.”

“Ngươi có thể thoát được sao? Địa vị, danh tiếng, của ngươi hiện giờ cũng đều là của ta ban cho, ta cho ngươi, ta cũng có thể lấy lại tất cả mọi thứ. Ngươi nên biết điều đó!”

Hải Lan đứng lên kiên định đáp lời: “Hình như ngươi đã quên, ta đã xin nghỉ ở đài truyền hình tỉnh, ngươi không cần phải phí sức lấy lại, ta đã không còn thứ gì của ngươi nữa!” Truyện "Y Đạo Quan Đồ "

Lúc này Hứa Thường Đức đã tức giận đến cực điểm, từ trước tới giờ hắn chưa bao giờ bị xỉ nhục một cách thậm tệ như vậy. Thấy Hải Lan đang chậm rãi đi ra ngoài cửa, hắn điên lên như một con thú hoang mất trí, vọt nhanh tới trước túm mái tóc ngắn của Hải Lan giật ngược lại đằng sau, giận dữ rống lên: “Tiện nhân, vì sao ngươi lại phản bội ta? Vì sao ngươi lại phản bội ta? Vì sao...?”

“Thả ta ra..!”

Hứa Thường Đức điên tiết giơ tay tát thẳng vào mặt Hải Lan một cái như trời giáng. Bị một đòn đau, Hải Lan hơi choáng, mất thăng bằng ngã ngửa về phía sau. Thân thể nàng đổ rầm lên cái bàn thuỷ tinh phía sau, mặt bàn vỡ tan ra thành từng mảnh nhỏ.

Tiếng động lớn làm Hứa Thường Đức giật mình tỉnh lại. Thấy Hải Lan sắc mặt tái nhợt nằm im trên mặt bàn vỡ tan, hắn lúng túng tay chân cứ đứng như trời chồng một chỗ mà nhìn. Máu tươi từ sau gáy Hải Lan cứ thể chảy tràn ra mặt bàn, rồi xuống cả dưới nền nhà. Trước mắt Hải Lan giờ chỉ còn một khoảng trống rỗng vô định, trong khoảng không đó chỉ còn mỗi hình

Bình luận

Truyện đang đọc