Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Ánh mắt của hắn nhìn vào thính giả bên dưới: “Hôm nay tôi nói nhiều như thế này, chỉ là muốn nói với mọi người một điều, sự nghiệp chúng ta đang gánh vác, trông ra thì bình thường, nhưng thật ra lại rất vĩ đại và gian khổ, có lẽ rất nhiều người trong số chúng ta đây cả đời không có được danh hiệu anh hùng, nhưng chúng ta có thể làm ra những thành tích giống như anh hùng, thậm chí vượt qua cả anh hùng nữa, vì vậy mọi người không phải ngưỡng mộ tôi, càng không cần phải cảm thấy trên người tôi có ánh hào quang gì đặc biệt, mọi người ngước nhìn tôi, chỉ là vì tôi ngồi trên cái bục cao hơn mọi người thôi. Tôi giống như mọi người, đều là những người bình thường, không thể nào tất cả mọi người đều trở thành anh hùng, nhưng tôi tin tưởng rằng, chỉ cần chúng ta làm việc bằng lương tâm của mình, tất cả chúng ta đều có thể làm được đến độ không còn áy náy gì trong trái tim!” Trương Dương nói xong, hắn dừng lại một lúc lâu, thấy bên dưới không có phản ứng gì, mới cười nói: “Buổi diễn thuyết của tôi đến đây là hết!”

Lúc này tất cả mọi người mới vỗ tay nhiệt liệt như tỉnh lại từ cơn mơ, rất nhiều người thậm chí đã đứng cả dậy để vỗ tay. Những điều Trương Dương nói ngày hôm nay, thật sự đã nói được đến trái tim của rất nhiều người.

Trương Dương cũng đứng dậy khom lưng lịch sự với mọi người: “Cảm ơn, cảm ơn…”

Âm thanh của hắn không ngừng bị nuốt vào trong tràng vỗ tay không dứt. Trương đại quan cũng không ngờ rằng bài diễn thuyết hôm nay của mình lại có tác dụng như vậy, có thể để cho mọi người phản ứng nhiệt liệt đến thế.

Trương Dương rời khỏi hội trường cùng những nhân viên làm việc, về phòng làm việc của Quý Hiểu Phương, mấy vị giáo viên xinh xắn ở trường đảng tìm đến để nhờ hắn ký tên, Trương đại quan đột nhiên cảm thấy mình như trở thành minh tinh thần tượng vậy. Đây không phải là hiệu quả mà hắn muốn, thậm chí hắn còn nghi ngờ rằng liệu đây có phải là việc trường Đảng cố ý sắp xếp hay không, nhưng Trương Dương vẫn rất vui vẻ ký tên cho đám giáo viên trẻ này, có một điểm không thể phủ nhận, chữ của Trương đại quan thật sự quá đẹp.

Hai phóng viên của “Bắc Cảng Nhật Báo” cũng tìm đến, họ đề nghị phỏng vấn riêng Trương Dương, Trương Dương đại quan liền từ chối ngay, hắn thậm chí còn lên cả tin tức trung ương, hắn làm sao có thể để ý đến những tờ báo địa phương như thế này được. Có điều Trương đại quan không từ chối thẳng thừng, mà cười nói: “Xin lỗi, tôi đã đồng ý rằng việc phỏng vấn chỉ dành cho phóng viên Vũ của đài truyền hình.”

Vũ Ý vừa vặn xuất hiện trước cửa, liền trở thành lý do của Trương Dương.

Nghe hắn nói như vậy, Vũ Ý chớp chớp mắt rồi nói: “Bí thư Trương, anh đã đồng ý với tôi rồi, lần phỏng vấn này chỉ để riêng cho tôi.”

Trương Dương và Vũ Ý rời khỏi trường đảng, thấy đằng sau không ai đi theo, Vũ Ý cười giơ ngón tay cái ra với Trương Dương: “Hay lắm, anh diễn thuyết quả thực rất hay.”

Trương đại quan cười nói: “Trưa nay tôi uống chút rượu, nên nói không được tốt lắm.”

Vũ Ý nói: “Nói anh nói hay, giờ anh lại bắt đầu sĩ diện rồi phải không?”

Trương Dương nói: “Giờ đây cô đã hiểu tại sao tôi không muốn phóng viên phỏng vấn mình chưa?”

Vũ Ý nói: “Được, coi như là tôi đã hại anh, về sau tôi để ý một chút là được rồi chứ gì?”

Trương Dương giơ giơ tay chặn một chiếc taxi, rồi nói với Vũ Ý: “Cô đến đâu? Để tôi đưa cô đi?”

Vũ Ý ngạc nhiên nói: “Chiếc xe bọc thép của anh đâu rồi? Sao không lái nữa?”

Trương Dương nói: “Quá hấp dẫn ánh nhìn. Giờ tôi là nhân vật của thời sự, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý, khiêm nhường chút thì tốt hơn!”

Vũ Ý cười khanh khách, cô lên xe taxi, rồi nói với lái xe: “Đưa tôi đến đài truyền hình!” Nói xong cô lại quay sang hỏi Trương Dương: “Anh đi đâu vậy?”

Trương Dương nói: “Tôi về ban chiêu đãi số 1!”

“Buổi tối anh có về không?”

Trương Dương gật đầu nói: “Năm giờ lái xe sẽ đến đón tôi…”

Khi nói xong, điện thoại của hắn lại vang lên, Trương Dương cười với Vũ Ý một cách xấu hổ, hắn nhấc điện thoại, bên đó là phó bí thư huyện ủy Lưu Kiến Thiết gọi đến, Lưu Kiến Thiết đầu tiên chúc mừng Trương Dương đã diễn thuyết thành công, điều này làm cho Trương Dương hơi cảm thấy ngạc nhiên, hắn vừa mới diễn thuyết xong, mà Lưu Kiến Thiết đã biết rồi, nguồn thông tin thật là nhanh nhạy.

Lưu Kiến Thiết nói: “Bí thư Trương, tôi gọi điện đến để thông báo cho anh một việc, vừa rồi phó bí thư Tưởng của thị ủy đã gọi điện đến, ông ấy đã hỏi về anh, rồi lại lấy cả số điện thoại của anh nữa, có lẽ chút nữa ông ấy sẽ liên lạc với anh.”

Trương Dương vừa nghe đã biết rằng Lưu Kiến Thiết không nói thật, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương muốn lấy điện thoại của mình mà còn phải vòng đến tận Tân Hải liên lạc sao? Hơn nữa, sao ông ấy không gọi điện đến thẳng phòng làm việc của hắn, mà lại tìm đến Lưu Kiến Thiết để thăm dò chứ, đây chẳng phải là hành động thừa? Chẳng ai quy định phó bí thư thị ủy không thể có quan hệ tốt với phó bí thư huyện ủy. Câu này của Lưu Kiến Thiết đã nói với Trương Dương hai thông tin, một là quan hệ giữa gã và phó bí thư thị ủy rất tốt, hai là Tưởng Hồng Cương có chuyện tìm hắn.

Trương Dương nói: “Lão Lưu à, tôi còn chưa gặp phó bí thư Tưởng.”

Lưu Kiến Thiết cười nói: “Ông ấy hình như rất thân với anh vậy.”

Trương Dương nói: “Hay là thế này đi, anh cho tôi số điện thoại của ông ấy, tôi sẽ liên lạc với ông ấy.”

Lưu Kiến Thiết vội vàng báo với Trương Dương số điện thoại của Tưởng Hồng Cương.

Trương Dương lấy được số điện thoại của Tưởng Hồng Cương, ngay lập tức đã gọi điện cho Tưởng Hồng Cương, Trương đại quan từ trước đến giờ đều là người chủ động, hắn không thích phải chờ đợi một cách bị động, càng huống hồ, cấp bậc của người ta cao hơn mình, mình chủ động gọi đến cho người ta, cũng có thể thể hiện sự tôn kính với lãnh đạo.

Phó bí thư thị ủy nhận được cuộc điện thoại của Trương Dương rõ ràng là rất vui mừng, y cười trong điện thoại: “Trương Dương, cậu còn ở Bắc Cảng chứ?”

Trương Dương nói: “Đúng thế! Tôi đang chuẩn bị đi.”

Tưởng Hồng Cương nói: “Đừng vội đi, tối nay chúng ta gặp mặt một chút.”

Trương đại quan cảm thấy hơi kỳ lạ, hắn và Tưởng Hồng Cương đâu thân thiết vậy chứ, sao y lại gọi hắn đến ăn cơm? Chẳng lẽ là vì muốn thông qua hắn để tạo quan hệ với Tống Hoài Minh?

Tưởng Hồng Cương nói: “Tôi có chút việc, cậu đừng đi nhé, tối nay ở lại Bắc Cảng đi, chút nữa tôi sẽ liên lạc với cậu.”

Trương đại quan chỉ có thể nhận lời, Vũ Ý ở một bên nghe rất rõ: “Sao anh lại không đi nữa rồi?”

Trương Dương cười khổ hạnh: “Lãnh đạo bảo tôi ở lại, cô nói xem tôi đi được hay sao?”

Vũ Ý nói: “Lãnh đạo bảo anh làm gì thì anh làm cái đó à? Sao anh chẳng có chút chủ kiến nào thế?”

Trương Dương cười nói: “Cô đã thấy ai có chủ kiến được trước mặt lãnh đạo chưa? Ai mà có chủ kiến nhất định không được yêu thích ngay. Lần đầu đến đây, tôi còn chưa thuộc đường, tôi không muốn người khác làm khó mình.”

Vũ Ý nói: “Anh cũng thô tục thật đấy, vừa rồi những ấn tượng tốt đẹp từ cuộc diễn thuyết của anh với tôi lại về 0 rồi.”

Lái xe tắc xi đã đến trước đài truyền hình, Vũ Ý đẩy cửa xe đi xuống, rồi vẫy vẫy tay với Trương Dương: “Nếu như buổi tối anh rảnh, thì tôi với anh đi uống rượu!”

Trương đại quan cười nói: “Nếu không ảnh hưởng đến việc tôi đi cùng lãnh đạo thì không vấn đề gì!”

“Xì, tôi coi thường anh!”

Trương đại quan mặt đầy nghi vấn: “Coi thường dùng vào việc gì? Cô dạy tôi xem!” Vũ Ý tức đến độ trợn mắt.

Người lái xe cũng phì cười một tiếng.

Trương đại quan về đến ban chiêu đãi số 1 của chính phủ thành phố, Chu Sơn Hổ đã đến rồi, vốn dĩ đã nói là để gã đến đón hắn, nghe Trương Dương nói rằng tối nay không về nữa, Chu Sơn Hổ nói: “Vậy…Tôi có phải là về trước không?”

Trương Dương nói: “Không cần, cậu từ xa đến đây, về làm gì? Thế này đi, đặt một phòng, sáng mai chúng ta về.”

Chu Sơn Hổ gật đầu, gã chỉ vào chiếc Audi phía trước: “Xe chuyên dụng của anh đấy, hôm nay tôi mới lái đến.”

Trương Dương chẳng hứng thú gì với xe công, hắn ngáp một hơi rồi nói: “Cậu đi đặt phòng đi, tôi về nghỉ một chút, buổi tôi có lẽ còn phải đi uống rượu.”

Năm giờ rưỡi chiều, phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương gọi điện đến, hỏi rằng Trương Dương ở đâu, giờ y sẽ bảo lái xe đến đón, Trương Dương vốn định để Chu Sơn Hổ đưa mình đi, nhưng đối phương đã có xe, thì đương nhiên là việc tốt nhất rồi, ít nhất có thể tiết kiệm chút tiền xăng dầu cho bên tài chính huyện Tân Hải, Trương Dương nói ra địa điểm mình ở, không đến mười phút sau, Tưởng Hồng Cương đã đích thân đến dưới lầu hắn ở.

Trương Dương không ngờ rằng phó bí thư thị ủy sẽ đích thân đến, hắn hơi cảm thấy mình được sủng ái thái quá, sau khi nhận được điện thoại của Tưởng Hồng Cương, hắn vội vàng đi xuống, thấy chiếc Audi giống hệt của mình, xem ra xe của phó bí thư thị ủy và bí thư huyện ủy chẳng có gì khác nhau.

Tưởng Hồng Cương không xuống xe, lái xe Tiểu Hoàng đứng ở bên ngoài đợi, thấy Trương Dương đi ra, Tiểu Hoàng đến trước, cung kính nói: “Chào bí thư Trương, bí thư Tưởng đang đợi ở trong xe.”

Trương Dương nhanh chóng bước vào chiếc xe Audi, thấy phó bí thư thị ủy Tưởng Hồng Cương đang ngồi ở trong xe, cười hì hì nhìn mình.

Trương Dương cười nói: “Bí thư Tưởng, sao ông lại đích thân đến thế này?”

Tưởng Hồng Cương cười hà hà nói: “Nhanh lên xe đi, ở đây nhiều người, bị người khác nhìn thấy không hay.”

Trương Dương thầm nói, đâu có phải làm chuyện gì xấu đâu, mà phải sợ? Hắn chui vào trong xe, rồi giơ tay ra với Tưởng Hồng Cương: “Bí thư Tưởng, lần đầu gặp mặt, mong ông chăm sóc.”

Tưởng Hồng Cương cười bắt tay với hắn: “Chăm sóc là điều đương nhiên rồi, lần đầu gặp mặt thì chưa chắc, mấy ngày nay thời sự đưa tin về cậu suốt, ấn tượng của tôi với cậu rất sâu sắc.”

Trương Dương cười, không những Tưởng Hồng Cương, mà có lẽ cả người dân ở Bắc Cảng này đều có ấn tượng sâu sắc với hắn!

Bình luận

Truyện đang đọc