Y ĐẠO QUAN ĐỒ

Bên ngoài càng lúc càng sáng, An Ngữ Thần chui ra khỏi lều trại, nắng sớm màu vàng từ trên trời hắt xuống, sông băng giống như phỉ thúy, tháp băng giống như bảo thạch, cấu thành một bức tranh tuyệt diệu, ảo hóa ra cảnh sắc vốn không nên thuộc về nhân gian này, song cảnh sắc lung linh trước mắt lại lộ ra một loại thê lương và lạnh lẽo không nói thành lời. An Ngữ Thần trừ nghe thấy tiếng hô hấp của mình ra, trước mắt là một mảng trắng xóa, hoàn toàn không thấy bất kỳ một sinh mạng nào, gió lạnh không thổi được vào người cô ta, nhưng cô ta tựa hồ lại cảm thấy ngạt thở.

An Ngữ Thần ngắm nhìn đỉnh núi Châu Phong, trong màu trắng mịt mù cô ta tựa hồ nhìn thấy đỉnh núi dấy lên từng trận sương tuyết, cô ta quyết định tiếp tục tiến về phía trước, rung người vẩy bông tuyết bị gió thổi dính lên người, đồng thời cũng vứt bỏ sự quyến luyến cuối cùng đối với nhân gian, cô ta muốn quên đi tất cả chuyện phàm trần thế tục, quên đi tình thân, tình bạn, và cả tình yêu còn chưa chớm nở...

Gió rất lớn, xen lẫn với bông tuyết và mảnh băng vô tình đánh lên trên thân người leo núi, Thứ Nhân Vượng Kiệt dùng gậy leo núi gian nan tiến lên, Trương Dương đi theo sau hắn cho tới bây giờ cho tới bây giờ Trương Dương vẫn đi bộ, không cần dùng bất kỳ công cụ leo núi nào, điều này khiến cho điều này khiến cho Thứ Nhân Vượng Kiệt cảm thấy khá kinh ngạc, Thứ Nhân Vượng Kiệt nghĩ, thằng ôn này chắc chưa từng được huấn luyện leo núi có hệ thống, nhưng thể lực siêu cường và kĩ xảo leo trèo cực cao mà hắn biểu hiện ra lại khiến Thứ Nhân Vượng Kiệt hoài nghi hắn là một vị cao thủ leo núi.

Thứ Nhân Vượng Kiệt dẫn Trương Dương tới phía sau một khối băng nham cực lớn, nơi này là nơi hắn dùng để tránh gió, Thứ Nhân Vượng Kiệt tháo xuống khẩu trang tháo xuống, cho dù là người Tạng trường kỳ sống trên núi như hắn cũng cảm thấy hít thở có chút khó khăn, nhưng Trương Dương thì trái lại, vẻ mặt vẫn trấn định như cũ, hô hấp rất tự nhiên. Thứ Nhân Vượng Kiệt thở hổn hển nói: "Thể chất của anh tốt thật đấy!"

Trương Dương cười nói: "Cũng tạm được, so với người bình thường thì tốt hơn một chút!"

Thứ Nhân Vượng Kiệt chỉ chỉ vào mặt đất dưới chân bọn họ: "Nơi này chắc là có người từng dựng trại!" Hắn cúi người cẩn thận quan sát trong chốc lát rồi nói: "Chắc là đã đi được một đoạn thời gian rồi, dấu vết trên cơ bản đã bị băng tuyết che phủ."

Trương Dương không kinh nghiệm trong phương diện này, hắn không nhìn ra điều gì, chỉ nói khẽ: "Nhất định là cô ta!"

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Người leo núi tới đây rất nhiều, không thể chỉ dựa vào dấu vết dựng trại của một ai đó mà đoán định là người mà anh muốn tìm!" Hắn chỉ về phía trước: "Chúng ta đi lên nữa là tới Băng Đao Lương rồi, đây chính là cự ly xa nhất mà tôi có thể dẫn đường cho anh."

Trương Dương thuận theo hướng hắn chỉ mà nhìn, thấy được ở xa xa, một cột băng dựng đứng trên sường núi, giống như là một thanh đao băng khổng lồ cắm vào trong núi, danh xưng Băng Đao Lương quả nhiên là rất hợp.

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói một hơi nhiều như vậy, cả thấy rất phí sức, hắn lại há miệng thở hổn hển, một lúc sau mới hòa hoãn lại được, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói: "Tầng mây có chút không ổn, sau trưa có lẽ sẽ có gió tuyết, tôi khuyên anh hay là về đi, cứ tiếp tục đi như vậy, nếu gặp phải gió tuyết, thì sẽ bị khốn trong núi, tới lúc đó có hối hận thì cũng muộn rồi."

Trương Dương nói: "Chúng ta tiếp tục đi, đợi tới Băng Đao Lương rồi tính tiếp."

Thứ Nhân Vượng Kiệt không ngờ Trương Dương quật cường như vậy, chuyện đã quyết định thì quyết không đổi ý, có chút bất lực lắc đầu, hắn nghỉ ngơi tại chỗ thêm một lát rồi dẫn Trương Dương tiếp túc tiến về phía Băng Đao Lương.

Băng Đao Lương tuy rằng thoạt nhìn không quá xa, nhưng thật sự tới được đó thì lại rất khó khăn, đi chưa được bao xa, sức gió đã liền bắt đầu tăng mạnh, gió tuyết khiến cả đỉnh núi biến thành mù mịt, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tầm nhìn của bọn họ, Thứ Nhân Vượng Kiệt lợi dụng gậy tuyết tiến về phía trước, còn dùng dây thừng buộc lại với Trương Dương, càng lên cao, sức gió càng mạnh, thường thường đều là tiến ba bước thì lùi một bước, đi gần một tiếng mới di động được không tới một dặm, phía trước xuất hiện một khe huyền băng cực lớn, khe nứt này đều là do cột băng hình lăng trụ đổ xuống chống vào nhau mà hình thành, bởi vì sức gió cực lớn, thân thể của Thứ Nhân Vượng Kiệt cơ hồ cong thành chín mươi độ, hắn gian nan tiến từng bước một, một vạn đồng này đúng là không dễ nuốt, khó khăn lắm mới chui được vào trong khe huyền băng, sức gió bởi vì được cột băng hình trụ ngăn cản cho nên nhẹ đi một chút, Thứ Nhân Vượng Kiệt tựa vào băng nham nghỉ ngơi trong chốc lát, chờ thể lực hơi khôi phục, hắn lại khuyên bảo Trương Dương: "Trở về đi! Sắp có bão tuyết rồi! Không đi nữa là muộn đó!"

Trương Dương ngẩng đầu nhìn trời, bầu tranh xanh thẳm, căn bản không giống như sắp có gió tuyết, Trương Dương lắc đầu.

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Đi qua khe nứt này là có thể tới Băng Đao Lương.” Bởi vì thiếu dưỡng khí, tiếng nói của hắn ngắt quảng, một câu nói thường thường phân thành mấy đoạn. Thứ Nhân Vượng Kiệt không muốn tiếp tục đi nữa, hắn không thể lấy sinh mệnh của mình ra đùa, trước khi sắp chia tay với Trương Dương, hắn đưa một hộp thuốc tiêm cấp cứu cho Trương Dương, hi vọng lúc Trương Dương nguy cấp có thể dùng được. Thứ Nhân Vượng Kiệt hiển nhiên không muốn Trương Dương toi mạng, trước khi đi vẫn khuyên bảo Trương Dương: "Theo tôi về đi, tôi trả lại anh năm ngàn!"

Trương Dương cười nói: "Anh chưa đưa tôi tới Băng Đao Lương mà, đợi tôi về rồi nói!"

Thứ Nhân Vượng Kiệt nói: "Anh nếu có thể bình an trở về trung tâm, tôi nhất định sẽ trả lại anh năm ngàn."

Hai người chia tay nhau ở khe nứt, Trương Dương tiếp tục tiến về phía trước, còn Thứ Nhân Vượng Kiệt thì từ đó về núi trở về trung tâm.

Sau khi hai người chia tay không được bao lâu, sức gió trên núi lại tăng cường, Trương Dương cũng không thể không lấy công cụ leo núi ra, đoạn cuối cùng của khe băng nứt là một dốc băng gần chín mươi độ, nếu là bình thường thì Trương Dương có thể thoái mái khắc phục, nhưng hiện tại đang ở trên núi cao, hơn nữa sức gió rất lớn, giỏi thổi vào người làm gia tăng trợ lực, Trương Dương dùng móc leo về phía trước, mất một tiếng đồng hồ mới đi qua được khe nứt này, tới Băng Đao Lương.

Trời bắt đầu đổ tuyết, gió lốc thổi quét băng tuyết, đập mạnh lên người Trương Dương, dưới thời tiết ác liệt như vậy, khinh công gì đó đều không dùng được, Trương Dương dùng gậy tuyết gian nan tiến lên trước, khi đi qua Băng Đao Lương, hắn kinh ngạc phát hiện một dòng chữ nhỏ ở một mặt khuất gió.

Nội tâm của Trương đại quan nhân kích động vô cùng, An Ngữ Thần quả nhiên đã đến nơi này, trong hoàn cảnh ác liệt cực đoan, còn khắc tên của hai người họ.

Trước khi Thứ Nhân Vượng Kiệt đi đã chỉ đường cho Trương Dương, Trương Dương dựa theo chỉ dẫn của hắn tiếp tục đi tới, mục đích tiếp theo chính là Minh Kính Đài, nhưng gió tuyêt đầy trời khiến cho thị tuyến của hắn chịu ảnh hưởng cực lớn, hắn không thể đi khôngchậm lại, nhìn một mảng trắng xóa chung quanh, hắn bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác bất lực, không biết An Ngữ Thần hiện tại đang ở đâu? Dưới tình huống ác liệt Như vậy, cô ta có được bình yên vô sự bình yên vô sự hay là? Trương Dương lớn tiếng hô: "Tiểu yêu, cô ở đâu..." Giọng nói của hắn theo gió núi vang ra ngoài, vang vọng rất lâu trong đồng tuyết sông băng trống trải.

An Ngữ Thần cúi người mà đi trong tuyết, từng trận gió lạnh thổi vào người, trang phục leo núi của cô ta tựa hồ như bị thổi xuyên, tứ chi có cảm giác tê buốt, An Ngữ Thần ý thức được, đây là thời khắc cuối cùng của sinh mệnh của mình, gió tuyết khiến cô ta không nhìn thấy đỉnh Châu Phong, cô ta không biết mình đang đi tới đâu? Xem ra mình không còn cơ hội còn sống mà lên được Châu Phong rồi, trước mắt thỉnh thoảng có ánh sáng vàng lóe lên, toàn bộ trời đất giống như trong nháy mắt tối sầm lại, An Ngữ Thần kinh ngạc cho rằng ban đêm không ngờ lại tới nhanh như vậy, cô ta trợn mắt lên, cố gắng để nhìn thấy tất cả những gì trước mặt, nhưng cô ta không nhìn thấy gì cả, An Ngữ Thần chỉ dựa vào một cỗ ý chí để chống đỡ, cô ta gian nan bò sát trên mặt tuyết, thế giới hắc ám trước mắt trong nháy mắt lại trở nên sáng rực, cô ta nhìn thấy ông nội mình đang bước về phía cô ta, đã lâu rồi không gặp, ông nội tựa hồ như trẻ hơn, ông ta bước đi như bay, mỉm cười đi đến bên cạnh mình, thân thiết nói: "Tiểu yêu, sao vậy? Vì sao lại quỳ rạp trên mặt đất thế kia? Đứng dậy đi cháu!"

An Ngữ Thần nói: "Con đi không nổi nữa... Con mệt rồi..."

"Con bé ngốc!"

"Ông nội, vì sao ông bỏ con mà đi trước? Vì sao muốn để con một mình cô đơn ở lại thế giới này?"

Ông nội chỉ cười chứ không nói gì.

Một cơn gió lạnh thổi tới, thân hình của ông nội đột nhiên ảo hóa trong gió tuyết.

"Ông nội!" An Ngữ Thần hét lên.

Cô ta lại nhìn thấy Trương Dương, Trương Dương đứng ở bên cạnh cô ta, vẫn là nụ cười vô tâm vô phế đó: "Cô bé, sao thế, không nói câu nào mà bỏ đi à? Trong mắt cô còn có người làm sư phụ là tôi không?"

"Trương Dương..."

"Cô bé, gọi tôi là sư phụ!"

"Tôi không gọi, tôi từ trước tới giờ đâu có coi anh là sư phụ, chẳng lẽ anh không nhìn ra.... tôi luôn rất thích anh ư?"

Trương Dương lắc đầu: "Cô bé ngốc, mạng cô không được dài, đừng nói những lời đó nữa có được không?"

An Ngữ Thần nuốt lệ nói: "Tôi biết, tôi là một con quỷ đoản mệnh, tôi không có tư cách yêu bất kỳ ai."

Trương Dương cười cười: "Tạm biệt..."

"Trương Dương, đừng đi..."

Bình luận

Truyện đang đọc